◎ Trong túi em có gì ◎
Toà nhà này, tất cả các phòng học đều sáng đèn. Từ tầng một đến tầng sáu, ánh sáng nối liền không dứt, vì thế căn phòng nơi Nguyễn Thanh ngồi cũng chẳng quá nổi bật.
Hơn nữa, cậu lại đang ngồi ở khu vực trung tâm lớp học. Từ bên ngoài nhìn vào, lẽ ra không thể thấy được cậu mới đúng.
Thế nhưng tiếng bước chân kia vẫn ngày một gần hơn. Cuối cùng, nó dừng lại ngay trước cửa lớp của cậu.
Giống như... người bên ngoài đã biết trong phòng có người vậy.
Nhưng nếu là con người, trừ phi đã theo dõi cậu và Kiều Nặc từ trước, bằng không sẽ rất khó phát hiện ra điều đó.
Mà nếu thực sự có người bám đuôi, Kiều Nặc hẳn đã nhận ra từ lâu.
Vậy nên, khả năng cao thứ đang đứng ngoài cửa kia... không phải là người.
Nguyễn Thanh siết chặt nắm tay, khuôn mặt tinh xảo thoáng tái đi. Dù trong tay có đạo cụ Kiều Nặc đưa, dù đang cầm súng phòng thân, nhưng nỗi sợ hãi vẫn dâng lên từng đợt.
Đó là nỗi sợ đối với những điều chưa biết.
Cậu từng nghĩ đến chuyện gọi điện cầu cứu, nhưng trong vùng quỷ vực này, ngoài điện thoại của Kiều Nặc, thì không thể liên lạc với bất cứ ai.
Mà tình hình bên phía Kiều Nặc ra sao, cậu cũng không rõ.
Nếu Kiều Nặc đang gặp nguy hiểm, cuộc gọi của cậu rất có thể sẽ làm liên lụy đến anh. Thậm chí... hại chết anh.
Vì vậy, Nguyễn Thanh không gọi, cậu chỉ siết chặt súng trong tay, hướng thẳng về phía cửa lớp, nơi tiếng bước chân vừa dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống búa đập, chậm rãi đặt lên cò súng.
Chỉ cần có bất kỳ nguy hiểm nào, cậu sẽ lập tức nổ súng.
Có lẽ vì toàn bộ sự chú ý đều đặt lên tiếng động bên ngoài, Nguyễn Thanh không nhận ra chú mèo đe vừa nãy còn quấn quýt bên chân cậu, giờ đã biến mất không dấu vết.
"Cọt kẹt——" Tiếng cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra. Một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Là...Thẩm Ngộ An.
—
Trường Đại học Số 1 đã sớm chìm vào tĩnh mịch sau lần cúp điện thứ hai. Không gian tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, từng góc khuất ẩn giấu nguy hiểm và điềm xấu. Ở nơi này, lạc đàn đồng nghĩa với cái chết.
Vì quỷ vực là thiên đường của quỷ, là địa ngục của con người.
Thẩm Ngộ An bước vào, ánh mắt lập tức dừng trên thiếu niên ngồi giữa lớp. Cậu trai ấy trông hoàn toàn lạc lõng giữa không gian trống trải này. Khuôn mặt tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc, thân hình gầy mảnh, bàn tay nắm súng hơi run nhẹ.
Sự mong manh toát ra từ cậu khiến người khác không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác thương tiếc khó tả.
Lại khiến người ta không tự chủ mà muốn nhìn cậu lâu hơn.
Giống như cậu vốn không nên tồn tại ở nơi này mà phải ở trong một tòa lâu đài cổ kính, được người người yêu thương chiều chuộng.
Thậm chí còn khiến người ta muốn giấu cậu đi, để đôi mắt ấy chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình họ.
Thẩm Ngộ An che giấu ánh sáng kỳ lạ trong đáy mắt, giả như không hề nhìn thấy khẩu súng trên tay Nguyễn Thanh. Anh ta khẽ cong môi, nở nụ cười nhã nhặn, mở miệng chào một cách lịch sự: "Bạn học Hạ, chào buổi tối."
Nguyễn Thanh vừa thấy rõ người bước vào là Thẩm Ngộ An, đôi mắt lập tức trợn to. Cậu vô thức lùi lại hai bước. Dù trên mặt anh ta là nụ cười dịu dàng, cậu vẫn không hề hạ súng.
Rốt cuộc Thẩm Ngộ An có phải con người hay không, vẫn còn chưa biết. Hơn nữa, chắc chắn anh ta có liên quan đến bút tiên.
Nếu không thì sẽ không giết chết Trình Minh Triết, cũng không xuất hiện trong toà nhà bỏ hoang kia.
Huống hồ, từ khi Thẩm Ngộ An bị hắt nước vào người, Nguyễn Thanh chưa từng trả lời bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào của anh ta.
Anh ta tuyệt đối không phải kiểu người ôn hòa nhã nhặn như vẻ bề ngoài.
Chỉ cần nhìn bước chân trầm ổn đầy áp lực của anh ta lúc này là đủ hiểu.
Thẩm Ngộ An dường như không bận tâm đến sự cảnh giác và sợ hãi của Nguyễn Thanh, vẫn cứ chậm rãi tiến về phía cậu.
"Đừng qua đây!" Nguyễn Thanh giật mình, thân thể run lên. Hai tay cậu nắm chặt súng, lên giọng đe dọa: "Đừng lại gần! Nếu không tôi sẽ bắn đấy!"
Thế nhưng Thẩm Ngộ An chẳng hề dừng bước, vẫn tiếp tục tiến về phía cậu với nhịp điệu không nhanh không chậm.
Nguyễn Thanh thấy vậy, bàn tay cầm súng càng run hơn.
Nhưng cậu vẫn cố gắng giữ vững khí thế, gằn giọng cảnh cáo: "Thầy còn dám đến gần, tôi sẽ thật sự bóp cò!"
"Tôi nói thật đấy!"
Tuy nhiên, giọng cậu vẫn mang theo sự bất an và sợ hãi rõ rệt. Đôi mắt xinh đẹp thoáng ửng đỏ, ngay cả lời nói cũng hơi run rẩy, chẳng có chút uy hiếp nào cả.
Ngược lại sự yếu đuối đến tận cùng ấy lại khiến người ta thấy đáng yêu vô cùng.
Giống như một con mèo con bị dọa sợ đến xù lông, dù đã giương móng vuốt, cũng chẳng thể gây ra thương tổn nào, trái lại chỉ khiến người ta muốn trêu chọc thêm.
Mà bản thân nó lại không hề hay biết, cứ ngỡ chỉ cần nắm trong tay một vũ khí mạnh mẽ thì bản thân cũng sẽ trở nên mạnh mẽ theo.
Thẩm Ngộ An nhìn lướt qua khẩu súng trong tay Nguyễn Thanh, bất giác bật cười khe khẽ, bước chân vẫn không hề dừng lại.
Tựa như anh ta hoàn toàn không bận tâm việc cậu có nổ súng hay không.
Rõ ràng lời đe dọa chẳng có chút tác dụng nào. Thẩm Ngộ An không hề sợ cậu bóp cò.
Là vì anh ta cho rằng cậu nhát gan, không dám làm thật? Hay là vì súng... vốn dĩ không thể làm tổn thương anh ta?
Nguyễn Thanh có một dự cảm không lành, bởi vì khả năng cao đó chính là trường hợp thứ hai.
Thẩm Ngộ An đang nắm chắc phần thắng trong tay.
Con người không thể không sợ súng, chỉ có những kẻ đáng sợ nhất mới không sợ mà thôi.
Nguyễn Thanh thấy Thẩm Ngộ An càng ngày càng đến gần, tay cậu run lên dữ dội, gần như không cầm chắc nổi khẩu súng trong tay.
Cậu cắn chặt môi dưới, môi đã sắp bật máu, sau đó cậu nhắm chặt mắt, siết cò súng.
"Đoàng!" Tiếng súng vang lên phá vỡ sự tĩnh mịch của đêm tối, khiến người ta không khỏi căng thẳng.
Thế nhưng sau tiếng súng ấy, tiếng bước chân vẫn không hề ngừng lại. Trái lại, có thứ gì đó bằng kim loại rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Dường như phát súng của Nguyễn Thanh căn bản không trúng mục tiêu.
Cậu không ngắm vào bộ phận chí mạng, dù nhắm mắt bắn, nhưng theo hướng của Thẩm Ngộ An thì lẽ ra phải trúng mới đúng.
Trừ phi Thẩm Ngộ An nhanh đến mức có thể né được viên đạn.
Nhưng vấn đề là Nguyễn Thanh không nghe thấy tiếng né tránh, tiếng bước chân của Thẩm Ngộ An vẫn đều đều, không hề chững lại dù chỉ một giây.
Trong lòng Nguyễn Thanh trầm xuống, cậu mở mắt, nét mặt mang theo sự nghi hoặc.
Thẩm Ngộ An vẫn nguyên vẹn, không có chút tổn hại nào. Còn viên đạn cậu vừa bắn ra lại nằm kỳ lạ trên mặt đất, cách vị trí của Thẩm Ngộ An không xa.
Nguyễn Thanh trợn tròn mắt, trong đôi mắt ướt át hiện lên vẻ không thể tin và sợ hãi. Cậu không chút do dự, nâng súng nhắm thẳng vào vai Thẩm Ngộ An, bóp cò thêm một lần nữa.
Viên đạn lao về phía vai của Thẩm Ngộ An.
Thế nhưng, ngay khi viên đạn sắp chạm vào người anh ta, nó lại như bị một thứ vô hình nào đó cản lại, dừng lơ lửng giữa không trung một cách quỷ dị.
Sau đó, viên đạn rơi xuống đất, phát ra âm thanh leng keng.
Phát súng này thậm chí không thể làm chậm bước chân của Thẩm Ngộ An.
Đồng tử Nguyễn Thanh co rút, tay cầm súng run lên dữ dội, rõ ràng là đã bị cảnh tượng kỳ lạ trước mắt dọa sợ.
Giây tiếp theo, cậu hoảng loạn bắn liên tiếp về phía Thẩm Ngộ An, bắn cho đến khi hết sạch đạn trong băng.
Thế nhưng, tất cả viên đạn đều dừng lại trước khi chạm vào Thẩm Ngộ An, cuối cùng mất đi động lực và rơi xuống đất.
Sắc mặt Nguyễn Thanh càng lúc càng tái nhợt, thân hình gầy gò run rẩy không ngừng, đôi môi cũng run lên. Ánh mắt cậu nhìn Thẩm Ngộ An như thể đang nhìn một con quái vật.
Cậu há miệng định nói gì đó, nhưng lại giống như bị mất tiếng, hồi lâu vẫn không thể thốt ra một lời nào, thậm chí cả người lạnh toát.
Bởi vì chuyện này căn bản không phải điều con người có thể làm được.
Rõ ràng... Thẩm Ngộ An không phải con người.
Nguyễn Thanh nhìn người đàn ông càng lúc càng đến gần mình, đôi mắt mở to, gương mặt tinh xảo lộ ra vẻ hoảng loạn, theo phản xạ từng bước lùi về phía sau.
Nhưng Thẩm Ngộ An lại từng bước từng bước áp sát.
Nguyễn Thanh lùi được vài bước thì chợt nhớ đến điều gì đó, cố gắng khống chế bản thân dừng lại, cứng đờ đứng yên tại chỗ.
Cậu nhớ đến kích cỡ và phạm vi của vòng tròn mà Kiều Nặc vẽ, nếu cậu tiếp tục lùi nữa, cậu sẽ bước ra khỏi vòng tròn ấy.
Dù súng đã hết đạn, Nguyễn Thanh vẫn giơ khẩu súng lên, nhắm vào Thẩm Ngộ An, như thể điều này có thể mang lại cho cậu một chút cảm giác an toàn.
Cậu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Trên mặt đất có vòng tròn mà Kiều Nặc đã vẽ.
Kiều Nặc từng nói, chỉ cần là sinh vật không phải con người thì tuyệt đối không thể bước qua vòng tròn này.
Thẩm Ngộ An rõ ràng không phải con người, vậy anh ta cũng không thể vào vòng tròn mới đúng.
Quả nhiên, Thẩm Ngộ An dừng lại bên ngoài phạm vi vòng tròn.
Anh ta đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên chỉ cách mình vài bước.
Thiếu niên có làn da trắng đến mức gần như trong suốt, đôi mắt đẹp mở to, tràn đầy sợ hãi và hoang mang. Gương mặt cũng hiện rõ vẻ vô lực, nhưng cậu chỉ có thể mím môi, cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, tạo cho người ta cảm giác ngoan ngoãn một cách giả tạo.
Nhưng cũng chỉ là cảm giác mà thôi.
Thiếu niên này chính là người dám báo cảnh sát dù bị anh ta đe dọa.
Thậm chí còn hai ngày liền không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh ta, biến mất hoàn toàn.
Dù anh ta đã lật tung cả Đại học Số 1 cũng không tìm được cậu.
Trong mắt Thẩm Ngộ An xẹt qua một tia âm u và khó chịu, anh ta không chút do dự bước vào trong vòng tròn, tiếp tục tiến về phía Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh nhìn thấy cảnh tượng ấy thì trợn to mắt, nỗi sợ hãi trong đáy mắt càng đậm hơn, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi lại theo bản năng.
"Lùi nữa là ra khỏi vòng tròn đấy nhé." Thẩm Ngộ An mỉm cười nhắc nhở, "Mất đi sự bảo vệ của vòng tròn này sẽ rất nguy hiểm đó bé à."
Nguyễn Thanh theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, phát hiện mình đã đứng sát rìa vòng tròn.
Hơi nước bao phủ đôi mắt cậu, hàng mi dài như cánh bướm khẽ run, mang theo một chút bất lực. Nhưng cậu chỉ có thể cứng người đứng yên, để mặc Thẩm Ngộ An tiến lại gần.
Nếu Thẩm Ngộ An có thể bước vào vòng tròn do Kiều Nặc vẽ, vậy chứng tỏ anh ta vẫn là con người.
Thẩm Ngộ An nhìn thiếu niên không còn sức phản kháng.
Thiếu niên nhỏ nhắn xinh đẹp, gương mặt tái nhợt trông vô cùng đáng thương, rõ ràng đã bị dọa sợ đến mức không chỉ bởi vì bị bỏ lại một mình, mà còn vì anh ta
Nhưng bây giờ thì ngoan rồi.
Chỉ có thể đứng trong vòng tròn, chẳng thể đi đâu cả.
Dù có rời khỏi vòng tròn, vẫn sẽ bị nhốt trong quỷ vực, anh ta có thể lập tức tìm thấy cậu.
Thẩm Ngộ An dừng lại trước mặt Nguyễn Thanh, bóng dáng anh ta phủ xuống cậu, tạo nên áp lực vô hình.
Anh ta giật lấy khẩu súng trong tay Nguyễn Thanh, tùy ý ném xuống đất như ném một món đồ bỏ đi. Sau đó, anh ta bóp cằm cậu, nâng lên một chút, ép cậu đối diện với mình: "Bạn học Hạ, em nói xem, thầy nên trừng phạt em thế nào mới tốt đây?"
Nguyễn Thanh nhìn người đàn ông trước mặt đang mỉm cười, hàng mi khẽ run, đôi mắt trong veo mang theo chút sợ hãi, nước mắt lấp lánh nơi khóe mi như thể sắp khóc đến nơi.
Thẩm Ngộ An thấy vậy thì dừng lại một chút, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Nguyễn Thanh, giọng nói cố ý lạnh nhạt: "Nếu thầy bẻ gãy chân em thì sao? Như vậy em sẽ không chạy được nữa."
Lời của Thẩm Ngộ An nghe như một câu hỏi, nhưng lại mang theo sự chắc chắn như thể chỉ đang thông báo cho Nguyễn Thanh biết mà thôi.
Hơn nữa, vẻ mặt anh ta chẳng hề có chút nào là đang nói đùa, áp lực tỏa ra từ anh ta vẫn mạnh mẽ như cũ.
Nguyễn Thanh mặt trắng bệch, cụp mắt tránh đi ánh nhìn của Thẩm Ngộ An, cơ thể khẽ run, sợ hãi lắc đầu: "Đừng..."
"Tại sao không?" Thẩm Ngộ An hỏi lại, "Em lúc nào cũng không ngoan."
Nguyễn Thanh mím môi, nước mắt đảo quanh trong mắt: "Tôi... tôi sợ đau."
"Vậy thì em nói xem, phải làm thế nào mới tốt đây?" Thẩm Ngộ An nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa của Nguyễn Thanh, giọng điệu thân mật như thể đang hỏi ý kiến cậu.
"Dù sao em cũng không nghe điện thoại của tôi, cũng chẳng trả lời tin nhắn. Tôi rất giận."
Nguyễn Thanh cắn môi dưới, bất an siết chặt lấy góc áo, rồi nhỏ giọng mở miệng: "Tôi... tôi xin lỗi."
"Xin lỗi?" Thẩm Ngộ An nghe vậy, bật cười mà như không cười.
Anh ta bị bút tiên ám, bị kẻ điên kia đuổi giết cả đêm, vất vả lắm mới chờ đến trời sáng để đi tìm Nguyễn Thanh, vậy mà cuối cùng chỉ nhận được một câu xin lỗi?
Nguyễn Thanh bị giọng điệu của Thẩm Ngộ An dọa sợ, theo bản năng rụt người lại, giọng nói mang theo chút run rẩy và nghẹn ngào: "Xin, xin lỗi..."
Thẩm Ngộ An lạnh lùng nhìn người trước mặt: "Xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?"
Nguyễn Thanh mím môi, đôi mắt ươn ướt tràn đầy hoang mang và sợ hãi, trông mong manh đến mức khiến người ta không đành lòng.
Nhưng Thẩm Ngộ An không hề bị lay động, anh ta đưa tay nắm lấy eo Nguyễn Thanh, nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên, đặt lên bàn ngay bên cạnh.
Nguyễn Thanh hoàn toàn không ngờ Thẩm Ngộ An lại đột ngột động tay động chân, đến khi nhận ra thì mình đã bị đặt lên bàn mất rồi.
Dù có phản kháng cũng chẳng ích gì.
Hơn nữa, tư thế lúc này khiến Nguyễn Thanh rất không thoải mái, nhưng nếu cậu khép chân lại thì sẽ chạm vào người Thẩm Ngộ An, nên cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc ngồi yên tại chỗ.
Đúng lúc đó, ánh mắt Thẩm Ngộ An dừng lại ở túi quần Nguyễn Thanh.
Vì đang ngồi, phần vải túi quần hơi trùng xuống, để lộ một chút thứ gì đó bên trong, trông có vẻ kỳ lạ.
Thẩm Ngộ An nhíu mày, đưa tay định lấy ra xem thử.
Nguyễn Thanh thấy vậy liền giật mình, theo phản xạ lập tức che túi quần lại, quên mất phải tiếp tục diễn trò.
Bên trong túi là ba tấm bùa mà Kiều Nặc đưa cho cậu.
Đối với cậu mà nói, đây còn có tác dụng hơn cả đạo cụ thông thường.
Nhưng rồi cậu chợt nhớ ra—
Cậu còn để bao cao su mua giúp Kỳ Vân Thâm trong túi!
Mà thứ Thẩm Ngộ An muốn lấy ra, có khi chính là nó.
Xong rồi!
Quý Chi Viên nhìn thấy cậu mua bao cao su thì không sao, nhưng nếu để Thẩm Ngộ An phát hiện cậu mang theo thứ này, nhất định anh tal sẽ tức giận!
Quả nhiên, vì động tác che túi của Nguyễn Thanh mà tay Thẩm Ngộ An dừng giữa không trung.
Ban đầu anh ta chỉ tò mò, nhưng bộ dạng lúng túng này của Nguyễn Thanh rõ ràng đang muốn giấu diếm gì đó, thậm chí còn rất có thể là thứ khiến anh ta không vui.
Thẩm Ngộ An nhìn Nguyễn Thanh, giọng điệu mềm mỏng đến mức mang theo chút nguy hiểm: "Em có gì trong túi?"
Nguyễn Thanh hoảng hốt lắc đầu: "Không... không có gì."
"Lấy ra." Giọng của Thẩm Ngộ An mang theo mệnh lệnh, không cho phép từ chối.
Nguyễn Thanh sợ đến mức run lên, chậm rãi lấy vật kia từ túi ra, đưa cho Thẩm Ngộ An.
Thẩm Ngộ An nhận lấy.
Bao... cao su?
Ánh mắt anh ta thoáng tối lại, nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười đã trở lại trên môi, vẫn ôn hòa như gió xuân.
Nhưng nếu nhìn kỹ, không hiểu sao lại khiến người ta lạnh sống lưng, thậm chí có cảm giác không khí xung quanh cũng dần hạ nhiệt.
"Hạ Thanh..."
Ngay khi Thẩm Ngộ An vừa cười, Nguyễn Thanh liền rụt người về sau, nhanh chóng lên tiếng giải thích: "Cái này là mua giúp bạn cùng phòng, không phải tôi dùng."
Thẩm Ngộ An dừng một chút, giọng điệu không rõ cảm xúc: "Bạn nào?"
"Kỳ Vân Thâm." Nguyễn Thanh thành thật trả lời.
Thẩm Ngộ An cúi đầu nhìn vật trong tay, thờ ơ nói: "À, là cậu ta à."
Nguyễn Thanh gật đầu.
Thẩm Ngộ An không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm bao bì, sau đó đột ngột xé mở, lấy một chiếc ra, mỉm cười đầy ẩn ý: "Hạ Thanh, nếu em muốn tôi tha thứ, cũng không phải là không thể."
Dứt lời, anh ta ôm lấy eo Nguyễn Thanh, kéo người lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người dường như không còn nữa.
Cũng gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Từ xa nhìn lại, trông chẳng khác nào một cặp tình nhân đang thân mật.
Thẩm Ngộ An giơ chiếc bao cao su lên, đặt sát bên môi Nguyễn Thanh, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, như thể dụ dỗ: "Ngoan, dùng răng xé nó ra."
Khi anh ta nói, ánh mắt vô thức lướt qua đôi môi đỏ thắm của Nguyễn Thanh, không giấu được ý vị khó tả.
Dù là ai cũng biết anh ta có ý gì.
Nguyễn Thanh mở to mắt, sắc mặt tái nhợt, nhìn Thẩm Ngộ An bằng ánh mắt không thể tin được.
Thẩm Ngộ An khẽ cười: "Hạ Thanh, em biết cách làm tôi vui, đúng không?"
Hiển nhiên, anh ta không hề nói đùa.
Nguyễn Thanh nhìn vật trong tay anh ta, do dự cắn môi, hàng mi dài run rẩy, ánh mắt lóe lên vẻ bối rối.
Thẩm Ngộ An không thúc giục, chỉ bình tĩnh chờ quyết định của Nguyễn Thanh.
Anh ta tin rằng, kết quả sẽ đúng như mình mong muốn.
Thế nhưng, thời gian chờ đợi dường như kéo dài quá lâu. Ngay khi sự kiên nhẫn của Thẩm Ngộ An gần như cạn kiệt, người trước mặt cuối cùng cũng có động tĩnh.
Nguyễn Thanh mím chặt đôi môi nhạt màu, cơ thể căng cứng, chậm rãi cúi người xuống, đầu hơi nghiêng đi, cắn lấy một góc bao cao su.
Đôi môi cậu từng bị Thẩm Ngộ An hôn đến mức sưng đỏ, ẩm ướt bóng loáng, trông chẳng khác nào quả anh đào chín mọng, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn nếm thử.
Mà hình ảnh cậu nhẹ nhàng hé môi, khẽ cắn lấy một góc bao cao su lại càng mang theo nét ám muội khó tả, tựa như vô tình nhưng cũng như cố ý khiêu khích.
Nhịp tim của Thẩm Ngộ An không tự chủ mà tăng nhanh, những ý nghĩ sâu kín nơi đáy lòng cũng vì vậy mà len lỏi lớn dần lên.
Càng trớ trêu hơn là, dù hành động của Nguyễn Thanh có phần táo bạo như thế, nhưng nét ngây ngô trong trẻo của cậu lại chẳng hề phai nhạt, mà chính điều đó lại càng khiến người khác không cách nào kìm chế được bản thân.
Đến mức gần như khiến Thẩm Ngộ An phát điên.
Ánh mắt anh ta trở nên thăm thẳm, nhìn chằm chằm vào động tác của Nguyễn Thanh. Khi anh ta thấy cậu chậm rãi cắn mở bao cao su, yết hầu không tự chủ mà khẽ trượt lên xuống, hai tay siết chặt, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay đến mức để lại những vệt đỏ.
Thậm chí, có giọt máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay, rơi xuống nền đất lạnh lẽo, cuối cùng hòa lẫn với vết máu của Kiều Nặc, từ từ tan biến.
Chỉ đến lúc này, Thẩm Ngộ An mới miễn cưỡng lấy lại chút lý trí, khẽ khép mắt để không nhìn thẳng vào vẻ mặt của Nguyễn Thanh, giọng nói khàn hẳn đi: "Tiếp tục."
Nguyễn Thanh cắn mở bao cao su, cầm trong tay, sau đó chậm rãi đặt một tay lên vai Thẩm Ngộ An.
Cậu dè dặt tiến lại gần, động tác có phần lúng túng và ngượng ngùng, bởi vì đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện xấu hổ đến vậy.
Cơ thể cậu cứng đờ, thậm chí còn hơi run rẩy.
Thẩm Ngộ An liếc nhìn bàn tay trắng nõn đặt trên vai mình, rồi lại ngước lên, chờ đợi động tác tiếp theo của cậu.
Nguyễn Thanh cụp mắt, ánh nhìn dừng trên đôi môi mỏng của Thẩm Ngộ An, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.
Tựa như muốn hôn lên đó.
Cậu di chuyển rất chậm, chậm đến mức gần như tra tấn người khác.
Chậm đến mức nhịp tim của Thẩm Ngộ An cũng theo đó mà loạn nhịp.
Thậm chí còn chậm đến mức khiến anh ta không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Anh ta rất muốn trực tiếp giữ lấy gáy Nguyễn Thanh, hôn thật sâu, sau đó ấn cậu xuống bàn, làm nhiều chuyện vượt quá giới hạn hơn.
Để cậu hoàn toàn thuộc về mình.
Từ trong ra ngoài.
Nhưng Thẩm Ngộ An vẫn không làm vậy.
Anh ta nhẫn nhịn, đè nén ham muốn trỗi dậy trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi Nguyễn Thanh chủ động.
Một kẻ săn mồi xuất sắc phải biết cách kiên nhẫn chờ đợi con mồi tự bước vào bẫy.
Nếu không, Nguyễn Thanh mãi mãi chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả, cũng mãi mãi chỉ muốn chạy trốn khỏi anh ta.
Vả lại, nhờ vòng tròn máu mà Kiều Nặc vẽ ra, sẽ không có sinh vật nào không biết điều dám xông vào phá vỡ khoảng thời gian hiếm hoi này.
Dù gì thì, đây là máu của bút tiên – vị quỷ vương của nơi này.
Hơi thở thuộc về quỷ vương tỏa ra xung quanh, đủ để những thực thể khác trong Quỷ vực e ngại mà tránh xa.
Anh ta có rất nhiều thời gian để chờ đợi.
Đợi đến khi Nguyễn Thanh hoàn toàn thuộc về anh ta.
Nhưng Nguyễn Thanh lại không hề biết ý nghĩa thật sự của vết máu kia.
Cậu thực sự đang kéo dài thời gian.
Bởi vì cả tòa nhà này đều sáng đèn, mà phòng học này lại nằm trên tầng năm, rất khó để có thể xác định vị trí chính xác ngay lập tức.
Nhưng tiếng súng vừa rồi quá lớn, dù có cách xa đến đâu cũng có thể nghe thấy, chắc chắn sẽ thu hút thứ gì đó đến đây.
Ban đầu Nguyễn Thanh nghĩ rằng có lẽ quỷ sẽ đến trước, nhưng cậu không ngờ người tìm đến đầu tiên lại là các người chơi khác.
【Oa! Tôi bắt kịp buổi phát sóng trực tiếp rồi nè! Ban đêm, trong một lớp học vắng vẻ không một bóng người, thật là kích thích! Nhìn bóng dáng kia, cả hai người trông đều rất đẹp, nhanh lên nhanh lên! Tôi muốn xem cảnh nóng cơ!】
【Cảnh nóng cái đầu cậu! Cậu chắc hai người kia là con người à?! Ai lại có thể thảnh thơi hôn nhau giữa Quỷ vực như thế chứ! Rất có thể đây là một cái bẫy đấy! Người chơi kìa, đừng vào đó!】
【Khoan đã, hình như cậu thiếu niên ngồi trên bàn là "mỹ nhân học bá"* thì phải? Không chắc lắm, bạn đang live ê, cậu đến gần thêm chút đi!】 (*ý chỉ Nguyễn Thanh)
Mà lúc này, Quý Chi Viên và Kỳ Mộc Nhiên cũng đã nhận ra Nguyễn Thanh.
Ánh mắt hai người họ thoáng lóe lên tia sáng khó lường.
Không hề do dự, cả hai trực tiếp bước vào lớp học.
Để lại những người chơi khác đứng ngoài cửa, sững sờ há hốc miệng.
Khoan đã... Bọn họ cứ thế mà đi vào sao?
Không cần suy nghĩ chút nào à?
Như vậy có phải quá liều lĩnh rồi không? Nếu đây thực sự là một cái bẫy thì sao?