Mông Ân Hầu theo bản năng quát mắng, dừng một chút, giọng lại dịu xuống: "Con mới xuất giá bao lâu? Trong khắp kinh thành này có ai là nữ nhân mà hòa ly vì chuyện này chứ?”
“Đó chính là Đôn Vương phủ đó, Đoan Nghi. Con từ nhỏ đọc bao nhiêu sách, học đàn, học múa, ra ngoài yến tiệc, giao tiếp, là vì cái gì? Chẳng phải là vì gả vào một gia đình tốt sao?”
“Con nhẫn tâm để bao nhiêu năm nỗ lực của con, bao nhiêu tâm huyết của mẹ con trôi sông đổ biển sao?”
“Muội muội con còn chưa gả đi. Đệ đệ con còn chưa trưởng thành. Con là trưởng tỷ, chẳng lẽ cũng không suy nghĩ cho bọn chúng sao? Đoan Nghi, con vốn chỉ là con gái của một nữ nhân làm nghề đánh cá."
Mông Ân Hầu bước đến trước mặt nàng, bóng tối phủ xuống, Trần Đoan Nghi cảm thấy như thể mình lại rơi vào tay Ân Hiển.
Nàng nhìn thấy cha mình cúi người xuống, nói với nàng: "Là do ta nhất thời thương xót, con mới có mười sáu năm tháng gấm vóc này, hiện tại, chẳng phải đã đến lúc con báo đáp cha, báo đáp Hầu phủ rồi sao?"
Trần Đoan Nghi cúi đầu, nhìn thấy trên tay mình một chiếc nhẫn ngọc trai.
Đó là món quà sinh nhật mà Mông Ân Hầu tặng cho nàng năm nàng năm tuổi.
Chiếc nhẫn đầu tiên của nàng, đeo đến bây giờ, bởi vì ngón tay vẫn còn đang lớn, mỗi năm đều phải đi sửa.
Nàng nhìn chiếc nhẫn ấy, cảm thấy lời nguyền về vận mệnh của nàng đã hoàn thành một vòng khép kín.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nàng nhìn chiếc nhẫn ấy, hình dạng chiếc nhẫn ấy giống như một giọt nước mắt.
Trần Đoan Nghi nói: "Cha, có lẽ không đợi được đến khi con báo đáp Hầu phủ, con đã bị đánh c.h.ế.t rồi."
Giọng của Mông Ân Hầu, nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Trần gia thà lấy một cô con dâu c.h.ế.t sớm ở Vương phủ, cũng không cần một đứa con gái bị đuổi về."
Trần Đoan Nghi nghĩ Ân Hiển nói không sai.
Nàng luôn luôn đều biết điều đó.
Ở lại được vài ngày, Tiểu Chu bị đưa trở về Vương phủ.
Lần này ta không nhìn thấy, bởi vì ta bị Hầu gia sai gia đinh vây lại, lại một lần nữa bị ném vào từ đường.
Ta nhổ một bãi nước bọt vào ông ta: "Trần Tín, ngươi nếu còn chút lương tâm, đừng đem cây thương kia trả về."
Ta không biết ông ta có trả về hay không.
Ta không biết lần thứ bao nhiêu nằm trên nền đất lạnh lẽo của từ đường, ta đang nghĩ đến Tiểu Chu, Tiểu Chu mười ba tuổi, gầy yếu, vì người cha người mẹ chưa từng gặp mặt mà rơi lệ.
Tiểu Chu mười sáu tuổi, trước khi xuất giá đã quỳ ở đây, cầu xin sự che chở.
Ta nhỏ giọng nói: "Tỷ thấy rồi chứ, tổ tông đã c.h.ế.t không dùng được. Tổ tông còn sống cũng chẳng ích gì."
Ta hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế nước mắt chực trào ra.
Rồi ta hướng về phía cửa lớn từ đường mà hung hăng xông tới.
"Các ngươi không mở cửa, ta sẽ đ.â.m đầu vào chết. Chuyển thế của Cầm Dương công chúa! Đại ân nhân của Trần gia! Cháu dâu của Quý các lão gia! Hôm nay sẽ đ.â.m đầu c.h.ế.t trong từ đường nhà các ngươi đây! Ha ha!"
Không biết đã đ.â.m bao nhiêu lần, cửa cũng mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta suýt chút nữa đã đ.â.m vào người vừa ra mở cửa.
Hầu phu nhân mặc một thân áo màu đen, nhìn ta, hốc mắt đỏ hoe: "Đoan Thức. Đừng làm ầm ĩ nữa."
À, trong phủ Hầu gia này, ngoài cha ra, ta còn có mẹ.
Bà hiếm khi không mang theo một đám người bên cạnh.
Bên ngoài bắt đầu mưa rồi, Quỳnh Chi hầu hạ bà đi đến hiên nhà, thu lại chiếc dù trong tay.
Hầu phu nhân nói: "Các ngươi lui xuống đi, ta muốn nói chuyện với Đoan Thức."
Ta hỏi: "Người có nhìn thấy tỷ tỷ không?"
Hầu phu nhân gật gật đầu.
"Trên người nàng có rất nhiều vết thương,"
Ta nói: "Người đều đã nhìn thấy chưa? Trên đầu có một chỗ, nàng dùng đồ trang sức che lại, ta gỡ xuống mới nhìn thấy. Trên eo có một chỗ, xanh lè, chỉ cần chạm vào cũng cảm thấy sắp sưng lên. Trên cổ tay cũng có, còn có cả trên chân nữa, người nhất định phải xem trên chân…"
"Đoan Thức."
Giọng của Hầu phu nhân run rẩy: "Đừng nói nữa."
"Vì sao, chẳng phải muốn nói chuyện với ta sao? Ta không nói, những chuyện này sẽ không tồn tại sao?”
“Sớm biết dễ dàng như vậy, ta đã không nói rồi. Ta sẽ ngậm chặt miệng, đợi đến khi Ân Hiển đánh c.h.ế.t tỷ tỷ ta, ta còn ở bên cạnh vỗ tay nữa chứ.”
“Ồ, một đôi tay còn chưa đủ, phải một đôi tay che mắt, một đôi tay khác vỗ nhịp — Người không cho nói, nhìn cũng không được sao?"
Ta cười, nước mắt chảy ra.
Ta nghĩ Hầu phu nhân nhìn ta nhất định giống như nhìn một kẻ điên.
"Người thậm chí còn không hề ngăn cản một chút nào, đúng không? Người cứ như vậy, cùng với tỷ tỷ ta, luôn luôn khách khách khí khí, mà đưa nàng đi."
"Đó là nhà của nó,"
Hầu phu nhân nói: "Cô nương đã gả đi rồi, không thể sống ở nhà mẹ đẻ cả đời."
Những hạt mưa bên ngoài rơi lộp bộp trên mặt đất, giống như là tiếng vọng lại của câu phán xét này của bà.
Ta nói: "Đây là nhà của người sao?"
"Cái gì?"
"Đây là nhà của người sao? Nơi người bị giam cầm cả đời, dù làm gì cũng phải nhìn sắc mặt Hầu gia mà hành động, nơi sinh ra con cái nhưng lại bị dễ dàng đổi đi. Đây là nhà của người sao?"
Vẻ mặt trắng bệch khác thường trên mặt bà cuối cùng cũng ửng lên màu máu. Bà nói: "Con không nên nói chuyện với ta như vậy."
Bà dường như là nắm chặt khăn tay một cái, rồi lại bất lực buông ra.
"Xuất giá tòng phu, phận làm nữ nhi đều là như vậy, chẳng ai ngay từ đầu đã có được cuộc hôn nhân thập toàn thập mỹ.”
“Đoan Nghi hiện tại là đang nếm trái đắng, nhưng đợi sau này khi nó sinh được con trai, sống cùng con trai, thì sẽ tốt hơn…”
“Đây là số mệnh, Đoan Thức. Con không thể xúi giục nó đi hão huyền viển vông, như vậy nó sẽ chẳng bao giờ khá hơn được —"
"Đây không phải là số mệnh. Những điều tốt đẹp hơn cũng không phải là ảo tưởng,"