Trở Về Hầu Phủ

Chương 15



Ta nói: "Ở chỗ của chúng ta, những kẻ ra tay đánh đập người nhà, sẽ bị cả bộ tộc hợp sức ném xuống biển. Nam nữ không hòa hợp, thì chia tay, rồi tìm một con thuyền mới... "

"Đây không phải là thuyền của các con! Các con cũng không phải là người của chúng ta!"

Hầu phu nhân đột nhiên hét lên với ta. 

Ngực bà không ngừng run rẩy, miệng dừng lại ở chữ cuối cùng kia, đột nhiên lấy tay ôm mặt, chuyển sang khóc không thành tiếng.

Ta nhìn Hầu phu nhân, từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy, vẻ bình tĩnh của bà là giả, sự suy sụp của bà mới là thật.

Bà cho rằng nếu bản thân mình giả vờ đau khổ thì nỗi đau cũng sẽ trở thành giả, nhờ vậy bà có thể sống sót. 

Hiện tại, bà cũng dạy con gái mình cách sống sót như vậy.

Ta mở miệng, cảm thấy vô cùng khó khăn: "Có gì khác nhau sao? Chúng ta đều là con người mà, mẹ. Chúng ta và người, có gì khác nhau?"

Ba năm qua, đây là lần đầu tiên ta gọi bà ấy là mẹ, có lẽ là vào cái khoảnh khắc mà bà ấy cho là không thể nhất. 

Bà ấy quên mất việc khóc, nhìn ta với ánh mắt gần như là kinh hoàng mất vía.

Ta nói: "Người có cơ hội mà. Người luôn có cơ hội để trở thành một người mẹ thực sự, người có cơ hội yêu thương con gái của mình, bất kể là thật hay là giả. Người có cơ hội yêu thương họ, chứ không phải nói những lời cay nghiệt như là sinh con trai rồi sẽ tốt.” 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Người cũng đã sinh con trai rồi, cuộc sống của người có tốt hơn không? Không. Bởi vì người biết, cái người kia, cái người đã tạo ra toàn bộ khổ nạn trong cuộc đời người, vẫn sống rất tốt trước mắt người, sống thật thoải mái, thật vui vẻ, và vẫn tiếp tục làm chủ vận mệnh của người."

"Ta kể cho con nghe chuyện của cha con, không phải để dạy con đi hận —"

"Người không hận sao? Người hận chứ. Người đã hận từ lâu rồi, lâu đến mức những tổn thương mà ban đầu cảm thấy phải trả thù, đã bị nhai đi nhai lại trong lòng cả ngàn lần vạn lần, trở nên chẳng còn mùi vị gì.” 

“Lâu đến mức người nhìn thấy những vết sẹo mới trên người con gái, phản ứng đầu tiên không phải là đau lòng, mà là người có "thâm niên" hơn nó.” 

“Người vốn dĩ không phải như vậy. Hai mươi mấy năm trước, người vừa gả đến Hầu phủ, còn nhỏ hơn cả ta bây giờ. Nếu ta có thể quay trở lại thời điểm đó, ta nguyện ý lắng nghe người nói.” 

“Hiện tại, người có nguyện ý nghe ta nói không?"

Ta nắm lấy tay bà. Tay bà lạnh lẽo, run rẩy, di chứng bệnh tật để lại từ lần sinh đứa con đầu lòng, không được chữa khỏi vì lần sinh đứa con thứ hai. 

Tất cả những điều này, tất cả những lời nói dối này, chất chồng thành vận mệnh của bà, chất chồng thành nữ nhân đang đứng trước mặt ta.

"Mười sáu năm trước, người nhìn ta một cái rồi ngất xỉu, ta đã bị người ta đổi đi. Nếu có thể quay trở lại thời điểm đó, người sẽ làm gì?"

Bà ngơ ngác nói: "Ta sẽ luôn mở mắt."

"Hiện tại người lại có một cơ hội như vậy nữa. Lại có cơ hội, làm một người mẹ thật sự, bảo vệ con gái của người."

Ta nói. Ta nhìn vào đôi mắt của bà, trong đôi mắt ấy có đôi mắt của ta, hai đôi mắt không giống nhau, nhưng lại cùng chảy một dòng máu.

"Mẹ, người hãy mở mắt ra đi. Người hãy mở mắt ra đi!!"

Hai hàng nước mắt của mẹ, nhanh chóng lăn dài trên má bà. 

Phía sau bà là cơn mưa lớn trút xuống, làm mờ đi phủ Hầu, cũng làm mờ đi cả chủ nhân của phủ Hầu. Bà nói: "Ta phải làm gì?"

------

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nương nương, người nhà của tam thiếu nãi nãi đến, nói là Mông Ân Hầu bị bệnh rồi."

Hạm Đạm vừa nói, vừa hầu hạ Đôn Vương phi mặc y phục .

Đôn Vương phi hỏi: "Bệnh nặng không?"

"Nghe nói là bệnh tình rất khẩn cấp, đột nhiên... không thể xuống giường được nữa rồi."

“Cũng thật là kỳ lạ," Đôn Vương phi nói: "Đến một công việc sai khiến cũng chẳng có, an nhàn hưởng lạc lâu như vậy rồi, sao lại đột nhiên mắc bệnh nặng chứ?"

"Theo nô tỳ thấy, đây vẫn là bệnh về tinh thần." Hạm Đạm cười nói.

"Cha của tam thiếu nãI nãi, cũng để cho ngươi nói bậy bạ như vậy sao?" 

Đôn Vương phi xua xua tay: "Đi ra ngoài đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi mà phiền lòng."

Hạm Đạm không để bụng, vẫn cười rồi lui ra ngoài. 

Trần Đoan Nghi đang ở ngoài cửa viện, muốn đến vấn an.

"Tam thiếu nãi nãi, người cứ ngồi nghỉ tạm ở phòng bên," Hạm Đạm hành lễ: "Vương phi nương nương vừa mới tỉnh giấc, còn phải làm công khóa."

Trần Đoan Nghi đáp lời. Đôn Vương phi càng lớn tuổi, càng tin Phật hơn, thường xuyên kéo con dâu giảng kinh, thuyết kinh. 

Công khóa hằng ngày chính là quỳ kinh, nhặt hạt gạo Phật.

Nàng nhìn bức tường trước mặt mình. Mỏng manh, chẳng thể ngăn được âm thanh gì. 

Nàng nghe thấy tiếng bước chân của Đôn Vương phi, tiếng niệm "A di đà phật", từng hạt từng hạt gạo Phật, được bỏ vào trong cái giỏ.

Sau đó nàng nghe thấy Đôn Vương phi dường như đang nói với ai đó: "Con dâu thứ ba, từ lần trước về phủ Hầu gia, đã ngoan ngoãn hơn không ít. Trước đây, chỉ là một đứa trẻ con, chịu chút khó khăn là trong lòng không phục, còn lộ hết ra mặt. Bây giờ, trông đã đỡ hơn nhiều."

"Nhà mẹ đẻ không giúp, thì còn làm được gì chứ?" Có người phụ họa theo.

"Chẳng lẽ vì chút chuyện này mà đi báo quan sao? Nó không cần thể diện, chẳng lẽ người nhà mẹ đẻ cũng không cần sao?"

Đôn Vương phi dường như là cười một tiếng. Bà tiếp tục nói: "Giữ được trái tim của nan nhân là được. Lão Tam chẳng phải rất sủng cái gì mà…"

"Vân di nương."

"Cái gì mà mây với mưa chứ. Con dâu thứ ba hiện tại trông đã khá hơn rồi, về đạo làm thiếp thất, ta vẫn sẵn lòng chỉ bảo nó thêm. Việc trong phòng của Lão Tam, từ nay về sau, cũng nên để nó quản lý."

"Tam thiếu phu nhân thật là có phúc khí."

"Phải đó."

Tiếng nói nhỏ dần. Trong cái giỏ không biết lại thêm mấy hạt gạo Phật, Đôn Vương phi cuối cùng cũng phái người đến truyền nàng qua. 

Trần Đoan Nghi chậm rãi bước đi, nhìn thấy Đôn Vương phi đưa tay về phía nàng, khóe miệng ngậm một nụ cười đắc ý: "Con ngoan, lại đây."

Làm công khóa quả thực là có tác dụng, Trần Đoan Nghi nghĩ vậy. 

Gương mặt của Đôn Vương phi không còn sắc sảo như thời trẻ nữa. Cũng không thông minh bằng thời trẻ.