Trở Về Hầu Phủ

Chương 16



Ngày hôm đó, trên xe ngựa trở về Hầu phủ, nàng nói với Tiểu Trạo: "Ân Hiển đã g.i.ế.c rất nhiều người. Nha hoàn, tiểu tư, cũng có người vì hắn mà tự tử. Những chuyện này trước đây đều do Vương phi xử lý, sau này... nếu ta nghe lời, sẽ giao cho ta xử lý.” 

“Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, Tiểu Trạo, cho dù cha mẹ cho ta trở về nhà, ta cũng không thể dễ dàng thoát khỏi Vương phủ như vậy. Ân oán của ta và hắn, chưa kết thúc; những tội nghiệt này, cũng chưa có báo ứng. Những mạng người này, ta đã biết rồi, thì không thể coi như không biết.” 

“Ta muốn điều tra rõ ràng, phơi bày những chuyện này ra trước thiên hạ, để khi hắn chết, trên người hắn có những tội danh đáng phải có. Có phải rất ngốc không? Hiện giờ ta thân còn khó bảo, lại còn liên lụy đến các muội…"

"Ta sẽ giúp tỷ."

Tiểu Trạo cắt ngang lời nàng: "Tỷ muốn g.i.ế.c người, ta giúp tỷ giết. Tỷ muốn trốn chạy, ta giúp tỷ trốn. Tỷ muốn gõ trống oan, ta cũng thay tỷ lăn ván đinh."

Trần Đoan Nghi đứng ngây ra ở đó. Rồi nàng nghe Tiểu Trạo nói tiếp: "Chỉ có một điều, sau khi tất cả những chuyện này xong xuôi, tỷ phải sống. Tỷ không cho ta sa vào, thì bản thân tỷ cũng không thể sa vào."

Nàng cảm thấy mình không thể nói nên lời nào, chỉ có thể gật gật đầu. 

Tiểu Trạo ôm lấy nàng bằng một cái ôm cực kỳ nhẹ nhàng, với giọng nghẹn ngào nói: "Ta thật sự rất sợ tỷ tự tử. Tiểu Chu, tỷ nhất định phải nhớ, dù, dù thế nào đi chăng nữa, ta ở Nam Hải, có thuyền của riêng mình. Trời sập xuống, ta cũng đưa tỷ về Nam Hải..."

Tiểu Trạo đã rất lâu rồi không nhắc đến những lời như vậy, không biết là từ lúc nào. 

Mà hiện tại cứ như thể cả hai vẫn còn là những đứa trẻ mười ba tuổi, tất cả mọi thứ dường như vẫn còn có thể lựa chọn, Tiểu Trạo nói với nàng, ở đây cũng được, chúng ta sẽ cùng ở đây; muốn trở về, chúng ta cũng sẽ cùng nhau trở về.

Trần Đoan Nghi đã từng nghĩ đến cái chết.

Vào những năm tháng nàng vừa mới học được từ "tự tử", khi chân nàng bị người ta bẻ gãy, băng bó, bị ép dùng đôi bàn chân tàn tật để đi, để chúng định hình. 

Nàng nhìn thấy từ "tự tử", chợt hiểu ra, thì ra việc mình đứng bên hồ của Hầu phủ và muốn nhảy xuống lại là một tâm trạng như vậy. 

Nàng đã từng nghĩ đến cái chết, khi tham gia yến tiệc bị người ta lạnh nhạt, sau khi trở về phủ còn phải bị phạt quỳ từ đường. cha nói con là con gái của Trần gia, sao có thể lấy tổ tiên làm xấu hổ?

“Ta đã từng nghĩ đến cái chết. Ta nghe tiếng khóc của muội bên tai mình. Nhưng sau khi muội đến, ta không còn nghĩ như vậy nữa. Dù thế nào, cũng phải cùng nhau sống tiếp. Cùng nhau sống tiếp, rồi…

“Đợi khi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta cùng nhau trở về Nam Hải."

-----

Trăng tối gió lớn …ôi không đúng, ban đêm có lệnh giới nghiêm, không thể ra khỏi thành… giữa ban ngày thanh thiên bạch nhật, ta và Quý Hành Chi đang xới đất ở ngoài thành.

Quý Hành Chi nói: "Nàng cải trang thành tiểu tư, mượn văn điệp của ta ra khỏi thành, chỉ để làm cái này sao?"

"Đừng nói nhảm, giúp một tay."

"Ta đang làm đây, chứ có nói là không làm đâu," Quý Hành Chi vẫn lầu bầu như vậy: "Nghe nói Hầu gia gần đây bị bệnh? Thế nào rồi? Nàng không cần ở nhà chăm sóc sao?"

"Chăm sóc," ta nói: "Đây có linh dược. Đào thuốc cho ông ta."

"Đoan Thức, nàng thật sự là một nữ nhân hành sự khiến người ta không thể ngờ tới…"

Nhìn hắn sắp lại sắp thốt lên kinh ngạc, ta dùng xẻng đào xuống, chạm phải một thứ gì đó cứng hơn đất. 

Càng đào, càng thấy sắc mặt Quý Hành Chi bên cạnh càng trắng bệch, dần dần, đào ra một cái chân, tiếp theo, là một người, trên cổ họng có một vết tím, mặt đầy vết m.á.u bầm.

Giọng của Quý Hành Chi run rẩy: "Đây chính là vụ án g.i.ế.c người mà nàng đã nói sao?"

"Không chỉ một vụ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phía dưới thi thể, ẩn ẩn lộ ra xương trắng. 

Vùng đất này, vừa bước vào đã cảm thấy âm u.

"Đoan Thức, nàng, ta, nàng biết đấy, cho dù chúng ta là vị hôn phu thê, ta cũng không thể che giấu cho nàng những chuyện này…"

"Ta không cần chàng che giấu."

Quý Hành Chi trợn tròn mắt: "Ý, ý gì?"

"Quý Hành Chi, kỳ thi mùa thu năm nay, chàng cũng sẽ vào triều làm quan. Ta, Trần Đoan Thức, hôm nay ở đây, mời chàng làm chứng cho những dân lành vô tội c.h.ế.t thảm này."

Mặt hắn vẫn trắng bệch, nhưng vẻ mặt đã trở nên trịnh trọng.

"Hung thủ rốt cuộc là ai?"

"Tam công tử của Đôn Vương phủ, Ân Hiển."

------

Tam công tử của Đôn Vương phủ, Ân Hiển, lúc này đang tựa vào lòng Vân di nương uống rượu.

Lấy một chính thê như vậy, hắn đã mất mặt rất nhiều trong đám con cháu quý tộc ở kinh thành, dù sao thì Vân di nương cũng không giống vậy, Vân di nương nghe lời, nhỏ nhẹ, xinh đẹp, ngay cả ở ngoài cũng rất cho hắn thể diện.

Tiểu tư của Ân Hiển ở bên ngoài đi vào, cúi đầu không dám nhìn, nói: "Thiếu gia, ý của Vương phi nương nương, vẫn là muốn ngài qua bên đó nghỉ ngơi..."

Ân Hiển cau mày, ngón tay của Vân di nương liền vuốt lên, hơi dùng sức, như muốn đem nửa người hắn đang ngẩng lên kéo trở lại vào lòng mình.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Ngươi muốn c.h.ế.t sao?"

"Thiếp không muốn để người đi."

Đôi mắt của Vân di nương ngay cả khi không khóc trông cũng như sắp khóc.

Ân Hiển nói: "Ta không thích loại nữ nhân hay ghen tuông."

Hắn không muốn mọi việc đều phải nghe theo Đôn Vương phi, nhưng cũng không thích kiểu muốn độc chiếm hắn của Vân di nương. 

Ân Hiển động động các đốt ngón tay, phát ra tiếng răng rắc.

Mà Vân di nương chỉ trả lời: "Thiếp là thấy ủy khuất cho gia. Thiếu phu nhân phong tình không thông, tính tình lại quá cứng nhắc. Gia mỗi lần qua đó đều nổi nóng, rất tổn hại đến thân thể."

Người trong phòng không dám thở mạnh, yên tĩnh một lát, cái mùi nguy hiểm trên người Ân Hiển từ từ tan đi. 

Hắn mở miệng, nói với tiểu tư: "Về bẩm với nương nương của ngươi đi. Gia ta sẽ nghỉ ngơi ở đây."

Vân di nương liền cười, cực kỳ chân thành lại cực kỳ mãn nguyện, khiến người nhìn vào đều không biết nàng ta là thật sự ngốc nghếch hay là có thủ đoạn cao tay. 

Ân Hiển cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn, lại có chút kỳ lạ. 

Hắn lấy tay che mặt Vân di nương lại: "Cười như vậy rất xấu."

Trong phòng một hồi hoan ái, ngoài trời trăng sáng sao thưa.