Trở Về Năm 70, Tôi Giúp Ngoại Hoàn Thành Tâm Nguyện
Tôi chạy vào nhà, mở tủ lấy ra gần hết số tiền tiết kiệm, rồi nhét thẳng vào tay anh ấy:
"Mang thêm đi, đừng nghĩ ngợi gì cả. Quan trọng nhất là lo cho con bé trước đã."
Anh ấy kinh ngạc:
"Thôi bỏ đi, Quế Lan. Cô cũng khó khăn lắm, còn phải nuôi ba đứa nhỏ…"
Tôi xua tay:
"Bớt lằng nhằng đi. Sau này trả lại tôi là được."
"Hơn nữa, lúc tôi khổ nhất, anh đã giúp tôi rồi."
Anh ấy nhìn tôi đầy cảm kích, cuối cùng nhận tiền, trịnh trọng nói:
"Được... Vậy tôi nhận."
Trước khi đi, tôi dặn dò thêm một câu:
"Nếu đến nơi mà chưa tìm được việc làm, cũng đừng vội lo. Qua năm sau, có thể thử buôn bán một chút."
Anh ấy ngẩn ra, rồi giật mình hạ giọng:
"Buôn bán? Quế Lan, cô nói linh tinh gì thế? Coi chừng bị quy là phần tử tư sản đấy, đừng để ai nghe thấy!"
Tôi chỉ cười:
"Nhớ lời tôi là được."
"Mau đi đi, trễ nữa thì lỡ chuyến xe."
......
Đúng vậy, buôn bán.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm 1978, cơn gió cải cách mở cửa sẽ chính thức thổi đến.
Các tỉnh ven biển sẽ là nơi đầu tiên đón nhận làn sóng này.
Đinh Kiến Quốc đến Thượng Hải, chắc chắn sẽ sớm cảm nhận được sự thay đổi.
Còn tôi…
Tôi cũng phải bắt đầu tìm cách kiếm tiền, không thể cứ mắc kẹt mãi ở cái trạm lương thực nhỏ bé này được.
14.
Sau khi Đinh Kiến Quốc đi, chúng tôi vẫn giữ liên lạc qua thư từ.
Anh ấy báo tin rằng ca phẫu thuật tim của con gái đã thành công, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ở Thượng Hải, anh ban đầu làm khuân vác ở trung tâm thương mại, sau đó chuyển sang làm thợ điện tạm thời do nơi đó thiếu nhân lực.
Nhờ chăm chỉ, chịu khó, anh ấy dần dần ổn định cuộc sống ở Thượng Hải.
......
Năm 1978, Trung Quốc bước vào thời kỳ cải cách mở cửa.
Năm 1979, chính sách cấm buôn bán tư nhân chính thức được dỡ bỏ.
Ngay lập tức, tôi nghỉ việc ở trạm lương thực, bắt đầu kinh doanh nhỏ lẻ.
Ban đầu, tôi buôn bán hàng sỉ, chủ yếu là chăn ga gối nệm, quần áo, giày dép, tất vớ.
Tôi bắt tàu hỏa sang thành phố bên, vào chợ đầu mối lấy hàng, rồi mang về thị trấn bày bán.
Lúc mới vào nghề, rủi ro không ít.
Có người gây sự, có lúc còn bị mất hàng giữa đường.
Nhưng theo thời gian, tôi rèn luyện bản thân, dần dần cứng cáp hơn, cũng quen biết được vài người trong ngành thương mại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ trong ba tháng, tôi đã kiếm được 500 đồng...
Số tiền bằng gần hai năm lương ở trạm lương thực!
Sau đó, tôi đầu tư mua một máy karaoke, đặt ở chợ đêm, thu phí theo số lần sử dụng.
Chẳng ngờ, mô hình này bùng nổ ngay lập tức, người xếp hàng dài dằng dặc.
Nhưng cây cao thì đón gió, có kẻ lấy lý do gây ồn để tố cáo tôi.
Tôi nghĩ ra một kế, tặng luôn máy karaoke cho chính quyền huyện.
Chủ nhiệm văn phòng cảm động, cuối năm còn tặng tôi danh hiệu “Cá nhân kinh doanh xuất sắc”.
Tôi không quen rảnh rỗi, thế là lại bắt tay vào mở một cửa hàng quần áo.
Hàng hóa chủ yếu là quần áo may sẵn từ Thượng Hải, ngoài ra tôi còn đặt một chiếc máy may, thuê một bà thợ lành nghề để may theo yêu cầu.
Tôi từng vẽ hoa văn thêu thùa nhiều năm, lại có chút ký ức về thời trang hiện đại, nên thiết kế được rất nhiều mẫu mới lạ.
Chẳng mấy chốc, tiếng tăm của cửa hàng lan khắp huyện, thậm chí cả các thành phố lân cận cũng tìm đến đặt may.
Năm 1981, nhờ cơ duyên, tôi mua được một căn nhà rộng rãi, yên tĩnh ngay trung tâm thị trấn, từ đó chính thức thoát khỏi cảnh thuê nhà.
Cũng trong năm ấy, dì cả bước vào giai đoạn quan trọng - kỳ thi đại học.
Thời đó, nữ sinh học đến cấp ba đã hiếm, chứ đừng nói đến thi đại học.
Dì tôi căng thẳng vô cùng, nhưng tôi lại hoàn toàn tin tưởng...
Bởi vì dì ấy chưa từng khiến tôi thất vọng!
Khi kết quả công bố, cả nhà ôm nhau khóc nức nở... Dì cả đạt thủ khoa toàn huyện, thi đỗ vào Đại học Giao thông Thượng Hải!
Dì cả vỗ vai mẹ tôi, hùng hồn nói:
"Cố lên, chị chờ em ở Thượng Hải!"
Mẹ tôi gượng cười, giơ tay xua xua:
"Thôi đừng mơ mộng xa xôi nữa, chị nên chờ thằng út thì hơn."
Cậu út vội vã chuồn lẹ:
"Chuyện này không liên quan đến em đâu nha!"
Tôi thở dài thườn thượt.
Ba đứa trẻ nhà tôi, ngoài dì cả là thiên tài, thì hai người còn lại đúng là siêu cấp khờ khạo.
Mẹ tôi còn có thể gắng gượng đạt điểm trung bình, nhưng cậu út thì bài kiểm tra toàn bốn, năm chục điểm.
Thôi thì… biết làm sao?
Con bà ngoại mà, đành phải chấp nhận thôi.
Gen di truyền thì chịu vậy.
15.
Ba năm sau...
Dì cả tốt nghiệp đại học, tiếp tục học lên cao học.
Lúc rảnh rỗi, dì viết bài gửi báo, tạp chí, còn tham gia một số dự án của giáo sư, nên không cần tôi chu cấp nữa.
Dì ấy có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, tác phong tự tin mạnh mẽ, hoàn toàn không còn là cô bé lấm lem bùn đất ở làng ngày nào.
Mẹ tôi thì…
Cố lắm cũng chỉ học đến hết cấp ba, sau đó nghe theo sắp xếp của tổ dân phố, vào làm cô giáo mầm non.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com