Trở Về Năm 70, Tôi Giúp Ngoại Hoàn Thành Tâm Nguyện
Nhát đầu tiên, tôi vung hụt.
Nhát thứ hai, xé toạc một mảng áo trên vai mụ.
Mụ béo thét lên một tiếng chói tai, cuống cuồng chạy thẳng vào nhà.
Tôi hừ lạnh, ném liềm sang một bên, nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ kéo đi.
Ra đến đầu làng, tôi mới nhận ra bàn tay mẹ tôi lạnh toát, ướt đẫm mồ hôi.
Bà nấc nghẹn, mặt nhăn lại vì khóc quá nhiều:
"Mẹ… con tưởng mẹ bỏ con thật rồi…"
Tôi khựng lại một chút.
Cõi lòng bỗng có gì đó mềm nhũn đi.
Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng đưa đi làm con nuôi là có thể sống sung sướng.
Thế gian này, nào có chuyện tốt đẹp dễ dàng đến thế?
......
Về đến nhà, tôi tìm ngay bí thư thôn, dằn mạnh từng chữ:
"Số khoai đó tôi sẽ trả lại, nhưng sau này bảo mấy người đó đừng có đánh tiếng đến con tôi nữa."
Bí thư thôn nhìn tôi chằm chằm, vẻ khó tin: "Trương Quế Lan, cô nuôi nổi ba đứa nhóc này chắc?"
Tôi siết chặt nắm tay, gằn giọng: "Cứ thử xem."
Lão hừ một tiếng: "Vậy mai ra đồng đi. Cô thiếu đống công điểm rồi đấy."
3.
Tối hôm đó, tôi vội đi mượn ít khoai rồi nhờ người mang sang trả cho nhà kia.
Người mang đồ quay về, kể lại: "Bọn họ lải nhải chửi bới cả nửa ngày, bảo rằng mày bị điên, sau này không ai dám dây vào."
Nghe vậy, một bà chị hàng xóm bực bội nói:
"Bọn họ sỉ nhục mày thế mà mày chịu được à, Quế Lan?"
Tôi thờ ơ nhún vai: "Có gì đâu mà không chịu? Ở thời buổi này, người bị coi là thần kinh không phải rất bình thường sao?"
Bà chị kia còn tức thay tôi: "Nhưng chúng nó làm vậy, danh tiếng của mày còn ra gì nữa?!"
Tôi chẳng bận tâm. Danh tiếng đáng giá bao nhiêu chứ?
Hôm sau, tôi ra đội sản xuất làm việc.
Một người đàn bà có ba đứa con nhỏ, sống ở nông thôn thời này khổ sở khỏi phải bàn. Muốn có miếng ăn, chỉ còn cách cày cuốc quần quật.
Đang vào vụ gieo trồng, trai tráng cày bừa, cuốc đất một ngày được 10 điểm công. Cũng làm y hệt, nhưng đàn bà như tôi chỉ được có 8 điểm.
Một ngày phải làm đủ mười tiếng đồng hồ, về đến nhà thì rã rời đến mức chẳng nhấc nổi tay chân.
Tôi chán nản, trong lòng không khỏi thở dài:
Rốt cuộc tôi xuyên đến cái thời quỷ quái này để làm gì?
Cả cái đội sản xuất chỉ có đúng một con bò, một chiếc máy cày, nghèo đến mức phát khóc.
Thà xuyên về thời đồ đá, cầm d.a.o đá mà chặt cây săn thú có khi còn dễ sống hơn!
Tôi đã thấy tủi thân lắm rồi, nào ngờ đám đàn bà trong làng còn ghét tôi hơn.
"Nhìn cái dáng lóng nga lóng ngóng của Trương Quế Lan kìa, bệnh xong hóa tiểu thư tư sản luôn chắc?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Này Quế Lan, sức cô bị chó gặm mất rồi à? Vung cái cuốc lên coi, vung mạnh vào!"
"Hừ, tôi thấy cô ta chỉ ra đồng để kiếm công điểm, lười chảy thây thì có!"
Nghe mấy lời đó, tôi suýt nữa là bùng nổ.
Chỉ muốn nhào vào choảng nhau một trận cho hả giận.
Nhưng nghĩ lại… cũng chỉ là mấy bà nông dân không biết gì, chấp làm gì cho mệt.
Thế là tôi cắn răng chịu đựng, tiếp tục nhẫn nhịn qua ngày.
Cuộc sống khổ sở, nhưng cũng không hoàn toàn là địa ngục.
Nhà nghèo thì con nít phải tự biết lo, ba đứa nhóc cũng được cái hiểu chuyện.
Dì tôi năm nay chín tuổi, đã biết dắt người mẹ năm tuổi của tôi vào bếp nấu cơm.
Tay nghề đúng là… tệ đến rớt nước mắt, chỉ có mỗi món cháo khoai lang đen xì đen xịt.
Nhưng dù sao cũng có cái bỏ bụng.
Cậu tôi ba tuổi cũng không rảnh rang, mỗi ngày đều ra đồng mang nước, đưa cơm, tranh thủ nhặt ít củi, quét sân, làm mấy việc vặt.
Nhìn ba người nhỏ nhắn chăm chỉ giúp đỡ, lòng tôi cũng đỡ trĩu nặng phần nào.
Nhưng đúng lúc tôi nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, thì tai họa lại ập đến.
Cuối tháng tư, cậu út đột nhiên sốt cao.
Cả người nóng bừng như lửa, đến mức mê sảng nói linh tinh.
Tôi hoàn toàn bó tay…
Làm mẹ bất đắc dĩ đã đủ đau đầu rồi.
Giờ còn gặp phải đứa nhỏ bệnh nặng, tôi biết làm gì bây giờ?!
Dì tôi tất tả chạy đi trong đêm, tìm đến ông thầy lang duy nhất trong làng.
Nhưng ông không có ở nhà, đã đi xa chữa bệnh cho người ta, phải ba ngày nữa mới về.
Ba ngày… Làm sao cậu tôi chịu nổi tận ba ngày?
Tôi buông tay bất lực, thở dài:
"Hay là qua hàng xóm xin ít thuốc nam? Chữa đại coi như vớt vát, có còn hơn không."
Tôi tốn cả buổi trời sắc thuốc, khó khăn lắm mới ép cậu út uống được một bát.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng chưa đầy hai phút sau, cậu đã nôn sạch.
Dì tôi hoảng hốt:
"Để con đi sắc thêm bát nữa!"
Rồi nói xong, quay đầu chạy thẳng vào bếp.
Mẹ tôi cũng cầm khăn ướt, liên tục lau trán cho cậu.
Có lẽ… sẽ sớm hạ sốt thôi, đúng không?
Tôi ngồi thừ ra, ngơ ngẩn nhìn cậu út vật vã trong cơn sốt, lòng rối như tơ vò.
Chợt, một ký ức ùa về, khiến tôi lạnh buốt cả sống lưng…
Cậu út của kiếp trước… chính là c.h.ế.t vì cơn sốt này.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com