Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 100: Ngoại truyện 3 - Năm mới vui vẻ



Editor: Sel

Ngày cuối cùng của năm, Phí Thế Kiệt với Vương Tự Nhiên rủ nhau đi tìm Trần Khoát.

Anh em tốt mà tới thì dĩ nhiên phải dẫn đi ăn trước, mà thôi cũng may, hai ông này sớm đã quen cảnh được dẫn đi căn-tin. Mồm thì chê nhưng trong lòng thật ra rất hiểu chuyện. Yêu đương tốn kém, bạn mình không vay tiền mình là đã nên vui lắm rồi.

Nguyên tắc "gần đâu ăn đó", bèn kéo nhau vào căn-tin gần nhất.

Hai tên kia bám sát sau lưng Trần Khoát, không khách sáo gì hết, liên tục gọi món: cái này muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn.

Trần Khoát liếc mắt: "Hai đứa tụi bây là thùng cơm hả?"

"Ơ cái câu này nói ra nghe được hả?" Vương Tự Nhiên bực. "Tôi bỏ căn-tin trường Thanh Hoa không ăn, mò tới đây vì nể mặt cậu đó, hiểu chưa?"

Phí Thế Kiệt khoác vai Vương Tự Nhiên, giả vờ thở dài ai oán: "Lão Vương, đi thôi, trong lòng nó giờ không còn anh em mình nữa rồi. Tụi mình tới đây chúc mừng sinh nhật cho nó làm cái quái gì nữa không biết!"

Ba đứa cứ thế đấu khẩu lẫn nhau.

Đột nhiên, Trần Khoát cảm nhận được có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, quay đầu lại tìm kiếm một vòng, rồi đối diện ngay với ánh nhìn của Tiếu Triết đang bưng khay cơm.

Hôm nay căn-tin vắng hơn thường ngày vì sắp nghỉ, chỗ ngồi cũng không ít, vậy mà tên kia cứ lượn lờ như đang tìm ai đó.

Trần Khoát: "..."

Anh chợt nhớ tuần trước khi Chương Vận Nghi tới tìm, hai người cũng ăn ở căn-tin này.

Không chịu dừng à?

Anh lạnh lùng dời mắt đi, cùng Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên lấy cơm xong liền đổi chỗ khác ngồi. Trong lúc ăn, mặt anh cau có, im như thóc. Phí Thế Kiệt thấy anh im mãi mới hỏi: "Tôi hỏi cậu đó, nghe không?"

"Gì cơ?"

"Vụ cái cô chủ nhà dân cho mượn phòng làm lẩu ấy, xác nhận rồi hả?"

"Rồi." Anh gật đầu, "Chỉ cần dọn sạch trước khi đi là được."

"Chứ cậu bị cái gì thế? Mặt cứ như ai ăn hết của nhà cậu vậy." Vương Tự Nhiên nhét miếng thịt vào miệng xong cũng khó chịu hỏi.

"Không có."

"Lão Vương, đừng hỏi nữa." Phí Thế Kiệt tranh thủ lúc Trần Khoát không để ý, lén gắp vài miếng sườn giấu dưới cơm, nhỏ giọng, "Chắc chắn liên quan tới Chương Vận Nghi."

"Ồ ồ, cãi nhau rồi hả?" Vương Tự Nhiên hí hửng, "Tôi thích nghe mấy vụ này đó."

Trần Khoát đâu dễ bị ảnh hưởng bởi một tên không quen biết đến vậy, liền mắng: "Ăn cơm không nhét nổi cái miệng cậu à?"

Cả ba ăn xong cũng no lăn, bèn bắt xe tới siêu thị gần khu homestay mua đồ. Là sinh viên thiếu kinh nghiệm sống nên phương án ăn lẩu nhanh – gọn – tiện là lựa chọn số một. Trần Khoát cầm theo danh sách món Chương Vận Nghi gửi, chất đầy cả xe đẩy.

Bên kia, Chương Vận Nghi đang vội vàng bắt tàu điện để hội ngộ cùng Đới Giai và Mễ Hinh.

Nói cũng lạ, bạn bè và người quen của cô không có mấy người học ở Bắc Kinh, vậy mà ba người họ lại đều ở đây, thế là vừa đón năm mới, vừa tiện mừng sinh nhật lần thứ mười chín của Trần Khoát.

Mễ Hinh còn đặc biệt nhấn mạnh: "Tớ không thừa nhận là tới mừng sinh nhật cậu ta nha, tớ tới để đón năm mới, rõ chưa?"

Chương Vận Nghi cười toe toét, gật gù: "Được được được! Cậu nói sao thì đúng vậy!"

Ban đầu cô định tự tay làm bánh sinh nhật cho anh ở một tiệm bánh thủ công khá có tiếng, hồi đó còn háo hức lắm. Nhưng sắp tới kỳ thi cuối kỳ nên người yêu phải xếp sau.

Bây giờ áp lực học hành của cô chẳng kém gì thời cấp ba, tất cả bắt nguồn từ một ý nghĩ nhen nhóm từ kỳ nghỉ Quốc Khánh. Hồi trước Đới Giai hay than vãn rằng học ngành máy tính, về nhà thế nào cũng bị họ hàng nhờ sửa máy, cô còn tưởng chỉ riêng ngành đó mới bị. Ai dè tới lượt cô cũng dính.

Nhà có em bé sinh nhật, người lớn thấy cô học cùng trường với mấy MC nổi tiếng, bèn mặc định "đứa này chắc biết làm mấy trò trình bày sân khấu", rồi tiện mồm nói: thôi tiền là phải trả, chi bằng để người nhà làm cho, vừa rẻ vừa tin tưởng!

Cô dở khóc dở cười, định từ chối thì người ta đưa giá cát-xê.

Ờm... tiền mà...

Vậy thì cũng không phải không được!

Không biết là do cô có tí năng khiếu sẵn, hay do họ hàng ít va chạm, mà ngày đó cô được khen lên tận mây xanh. Cô lâng lâng hỏi ba mẹ: "Có phải con giỏi thiệt không đó?"

Ba mẹ lập tức gật đầu: "Dĩ nhiên rồi! Con gái ba mẹ mà!"

Sau kỳ nghỉ, cô đã đi hỏi chị khóa trên và thầy cô xem có thể chuyển ngành không. Câu trả lời là được, nhưng khó, vẫn phải dựa vào điểm và năng lực thực tế. Cô nghĩ thử thì thử chứ ngại gì?

"Bên đó tới rồi." Chương Vận Nghi liếc tin nhắn mà Trần Khoát gửi từ hơn nửa tiếng trước. "Đi lấy bánh với tớ nha?"

Đới Giai và Mễ Hinh đồng loạt gật đầu đồng ý.

Lần này các cô tới chơi chay, chỉ mang theo cái miệng, đứa nào cũng thoải mái nghe lệnh.

Chương Vận Nghi đã cân nhắc đến khẩu vị của mọi người nên đặt một chiếc bánh trái cây, cột nơ xinh xắn, cầm trên tay cảm giác rất đầm. Địa chỉ Trần Khoát gửi từ sớm, là một khu dân cư bình thường, không ngờ vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm đã thấy anh đang đợi ở bên kia đường.

Anh sải bước lại gần, chỉ nhìn Đới Giai và Mễ Hinh một cái rồi gật đầu cho phải phép, sau đó ánh mắt liền dính chặt vào khuôn mặt Chương Vận Nghi không rời. Anh khẽ hắng giọng: "Chỗ này chắc dễ tìm hả?"

"Cũng được, nhưng sao anh lại ra đón?" Cô cũng hơi ngại.

Nếu mối quan hệ của hai người yêu nhau suôn sẻ, thì sẽ bước vào từng giai đoạn thân mật mới.

Cứ mỗi bước tiến về phía trước, cảm giác ngượng ngùng cũng sẽ theo sau. Chương Vận Nghi luôn biết Trần Khoát rất thích mình, nhưng gần đây có vẻ như anh ngày càng "quấn" cô hơn.

Gần đây, mỗi tối trước khi ngủ, vừa nhắm mắt lại là trong đầu cô sẽ xuất hiện mấy hình ảnh quấn quýt như dây leo kia. Anh không nói nhiều, nhưng trong căn phòng ánh sáng mờ mờ đó, ánh mắt của anh sáng vô cùng, nhìn cô chăm chú không rời...

"Ra ngoài mua chút đồ." Anh vừa nói vừa định tiến sát lại gần cô.

Đới Giai nhìn sang Chương Vận Nghi, người giờ trong mắt chỉ còn mỗi bạn trai, liền hiểu ngay. Cô ấy nhận lấy hộp bánh, "Vậy tớ với Mễ Hinh lên trước nha, hai người đi mua đi~ À nhớ mua thêm chút hạt dưa nhé."

Trần Khoát gật đầu đồng ý, ánh mắt vẫn dính chặt lấy người yêu.

Bọn họ cũng đã mấy ngày không gặp nhau rồi.

Đợi đến khi Đới Giai và Mễ Hinh đi xa, anh mới nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón, nhét cả hai bàn tay vào túi áo ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng: "Mệt không?"

"Hơi hơi á, người trên tàu đông khủng khiếp, em cứ sợ làm bẹp cái bánh."

"Không sao, bẹp thì anh mua cái khác."

Anh dắt cô đi về hướng khác, đợi khi tạm không có ai xung quanh, liền nâng tay hai đứa đang đan chặt lại, cúi đầu hôn mấy cái lên mu bàn tay cô. Sau đó lại làm như chưa có gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.

Chương Vận Nghi nhột, vừa bật cười vừa định rụt tay lại: "Anh làm gì vậy~"

Anh không nói gì, cũng không buông tay, trong mắt chỉ toàn ý cười, không làm gì hết, chỉ là... thích.

-

Lúc quay về homestay, bốn người bạn đang đánh mạt chược rôm rả. Chương Vận Nghi đưa áo khoác cho Trần Khoát xong thì chạy vội qua, cô thèm quá rồi, tay chân cũng ngứa ngáy, nhưng bàn đủ người rồi, đành đứng bên cạnh buông lời chua chát: "Sinh viên không thể năng động hơn tí được à?"

Mấy người kia toàn học giỏi nhé.

Không tính nói chuyện thi ca lý tưởng nhân sinh hả?

Mễ Hinh đánh ra một quân bài, "Đây là quốc túy đấy, còn chưa đủ văn hoá à?"

Phí Thế Kiệt cười khà khà, "Chị cả ơi, đừng nằm mơ nữa. Bốn người tụi tớ ngồi đây đầy đủ, không ai thiếu đâu."

Chương Vận Nghi định nói cô chỉ muốn coi thôi, thể nào cũng có người đi toilet chứ, kiên trì là thắng lợi! Nhưng còn chưa kịp nói ra, hai vai đã bị ai đó nhẹ nhàng ép xuống, Trần Khoát không biết đứng sau từ lúc nào, nhẹ nhàng đẩy cô ra xa cái bàn mạt chược đầy nguy hiểm, dẫn thẳng vào căn bếp nhỏ xíu.

"Anh rửa rau." Vừa nói vừa tiện tay đóng cửa lại.

"Thế em làm gì? Bóc tỏi hả?"

Thảm rồi.

Chương Vận Nghi âm thầm than thở, yêu đương đúng là chậm trễ việc lớn. Nếu không phải bị mê trai mê sắc mê người yêu, giờ đây người ngồi ở bàn mạt chược chắc chắn là cô! Từ nhỏ tới lớn chơi trò cướp ghế còn chưa từng thua nữa là!

Bây giờ thì sao, không chỉ không được chơi, còn phải đi bóc tỏi.

"Em đứng đây thôi." Anh mở vòi nước, chậm rãi rửa tay sạch sẽ, "Nói chuyện với anh là được."

Chương Vận Nghi phì cười, giơ tay đấm nhẹ lưng anh một cái: "Phiền chết đi được!"

Nhưng nghĩ lại, sau Tết Dương Lịch là đến kỳ thi cuối kỳ rồi, hai đứa sẽ không có thời gian gặp nhau nữa. Bởi vậy nên mấy hôm này càng thêm quý giá. Cô bỗng nảy ra một ý, lén mở hé cửa nhìn ra ngoài, muốn xem bốn tên đang "vô tri vô giác" kia có để ý bọn họ không.

Trần Khoát nghiêng đầu liếc cô một cái, khẽ cười, rồi lại lập tức thu lại nét mặt.

Chương Vận Nghi nhẹ tay đóng cửa lại, bước tới sau lưng anh, vươn tay ôm lấy eo anh, ngửi mùi thơm sạch sẽ trên người anh, môi khẽ cong lộ ra vẻ thỏa mãn rõ rệt.

Anh được cô ôm, trong mắt cũng ngập tràn ý cười.

Hôm đó, nồi lẩu được chuẩn bị đầy đặn.

Sáu người ngồi quây quần bên bàn ăn, nồi lẩu sôi ùng ục, thịt rau bày la liệt khắp mặt bàn, hương thơm bốc lên ngào ngạt khiến ai nấy đều thèm rỏ dãi.

Tầm chín giờ tối, mọi người mới bắt đầu thu dọn. Chia nhau công việc rất nhanh chóng, Phí Thế Kiệt hăng hái nói: "Tới giờ ra đường rồi! Bạn cùng phòng tớ bảo bên ngoài đông lắm, phải tranh thủ kiếm chỗ đẹp!"

Trần Khoát nhìn đồng hồ: "Mấy cậu đi đi, cẩn thận một chút, đừng chen vào chỗ đông người quá."

Vương Tự Nhiên đáp lại: "Ủa cậu không đi à?"

Anh bình thản nói: "Tụi tôi không đi."

"Ờ thì..." Phí Thế Kiệt quay ra ban công kêu lớn, "Xong chưa đó mấy bà? Đi thôi!!"

"Ra liền ra liền~"

Thấy Chương Vận Nghi cũng lấy áo khoác chuẩn bị đi cùng, Trần Khoát hơi đổi sắc mặt, nhanh tay kéo cô lại.

Cô quay đầu nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Gì vậy?"

"Em..." Anh hạ giọng, "Không phải em nói đón giao thừa nhàm chán lắm à?"

Lúc rửa rau hai người từng nhắc đến chuyện đó, nói sơ qua mấy câu, anh còn tưởng hai đứa đã thống nhất rồi, đợi đám bạn đi ra ngoài hết, họ sẽ ở nhà đón năm mới kiểu riêng, ví dụ như xem tiếp phần phim còn dang dở tuần trước...

Cô quên rồi hả?

"Thì đúng là nhàm chán thật mà!"

"..."

Trần Khoát bất lực nhìn cô, quên mất là cô là kiểu người cực kỳ thích tụ tập náo nhiệt. Cô có thể nói nhàm chán, nhưng đâu có nói là không đi...

Phí Thế Kiệt tụi nó đang đứng đợi thang máy, nghe tiếng cửa khép, Trần Khoát khoác tay ôm Chương Vận Nghi đi ra. Cô cúi đầu quấn khăn choàng, anh tiện tay vuốt lại tóc cho cô.

"Ủa? Không phải không đi hả?" Vương Tự Nhiên cười cợt, trong lòng rõ ràng rồi còn cố tình châm chọc.

Mặt Trần Khoát không cảm xúc: "Bớt lo chuyện người khác là sống lâu hơn đấy."

Suốt dọc đường, cả nhóm chí chóe trêu đùa, tiếng cười vang lên không ngớt, gió lạnh cũng không làm người ta thấy rét. Đúng là đón giao thừa có thể nhàm chán, nhưng nếu bên cạnh là những người bạn thật sự, là người mình thích vô cùng thì nó sẽ trở thành một ký ức tuyệt đẹp.

Khi chỉ còn vài phút là tới 0 giờ.

Chương Vận Nghi ngẩng đầu, cười cười hỏi: "Năm ngoái giờ này anh đang làm gì?"

Trần Khoát giả vờ trầm ngâm, sau đó trả lời thật lòng: "Anh đang nghĩ không biết Chương Vận Nghi lúc đó đang làm gì."

Mà vài phút sau, anh thật sự nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ cô. Có thể cô không biết, nhưng với anh, cảm giác ngạc nhiên lúc đó đáng để anh ghi nhớ thật lâu thật lâu.

Chương Vận Nghi ngây người nhìn anh.

Xung quanh bắt đầu đếm ngược, từng tiếng vang dội hân hoan chào năm mới.

Khoảnh khắc cuối cùng của năm cũ, và giây đầu tiên của năm mới, cô nhón chân, ôm chặt lấy anh, ghé bên tai thì thầm: "Chúc mừng năm mới, chúc mừng sinh nhật anh!"

Chúc mừng sinh nhật, chúc anh mãi mãi hạnh phúc. Trần Khoát của em.

2481 words03.07.2025