Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 101: Ngoại truyện 4 - Con trai càng lớn càng cuốn hút



Editor: Sel

Tuần thi cử đầy ám ảnh cuối cùng cũng kết thúc, Chương Vận Nghi chính thức bước vào kỳ nghỉ đông đầu tiên trong đời đại học. Kéo khoá vali lại, mặt mày hớn hở tạm biệt các bạn cùng phòng, sau đó nhanh chân chuồn thẳng, Trần Khoát đã đứng đợi sẵn ngoài ký túc xá rồi, làm bạn trai chuẩn bài thì sao có thể thiếu mặt trong khoảnh khắc này được chứ.

Lần cuối hai người gặp nhau là vào dịp Tết Dương Lịch, sau đó cả hai đều bận bịu ôn thi, bận đến mức không có thời gian gặp mặt, đành phải tranh thủ từng mẩu thời gian vụn để trò chuyện.

Theo yêu cầu của Trần Khoát, mỗi ngày họ đều gọi điện cho nhau hai lần, một lần vào buổi sáng sau khi thức dậy.

Đây là thói quen không thể phá vỡ, có từ năm lớp 12 rồi, mỗi ngày đều phải chào buổi sáng cho nhau.

Còn lần gọi thứ hai thì linh hoạt, tuỳ vào thời gian rảnh của cả hai, để chia sẻ những chuyện xảy ra trong ngày, dù là thú vị hay nhạt nhẽo, anh cũng đều muốn biết.

Cũng chính vì thế, dù đã mấy ngày không gặp, Chương Vận Nghi vẫn cảm thấy như anh luôn ở bên cô vậy.

Trường đông người qua lại, cô không dám lao thẳng vào lòng anh, đành nhẹ nhàng kéo tay anh, nở nụ cười ngọt như kẹo.

Hu hu hu hu, lại đẹp trai hơn rồi đó!!

Quả nhiên, con trai càng lớn càng cuốn hút, mà con trai bắt đầu biết kiếm tiền thì càng không đỡ nổi!

Câu đầu tiên cô mở miệng không phải là "em nhớ anh", mà là hỏi ngay, không giấu nổi mong đợi: "Cái anh nói mấy hôm trước trên điện thoại ấy, là thật hả?"

Trần Khoát thấy cô ra ngoài mà không quấn khăn choàng, đoán chắc là nôn gặp mình quá nên quên mất.

Anh không vội trả lời, mà cúi đầu cẩn thận quấn khăn cho cô, quấn đến khi hơn nửa khuôn mặt bị che mất, chỉ còn lại đôi mắt sáng lấp lánh, long lanh nước, lúc ấy mới kéo dài giọng: "Giả đó."

Chương Vận Nghi tức đến giơ nắm đấm đấm anh một cái: "Anh đúng là đáng ghét!"

Anh nhân tiện giữ luôn tay cô lại, nắm chặt, "Mấy anh khoá trên mời đi ăn, em có muốn đi không?"

"Ăn gì?" Đây mới là điều quyết định cô có đi hay không.

"Để anh xem..." Anh nhìn xuống hai tay mình, một tay nắm tay cô, một tay kéo vali hành lý, "Điện thoại trong túi, em lấy đi."

Chương Vận Nghi liếc anh một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Mở khoá xong, cô vào tin nhắn bạn bè, thấy bữa tối là lẩu dê, liền không nói không rằng, thay anh trả lời một chữ "ok" trong nhóm chat.

Cất vali ở quầy lễ tân khách sạn xong, hai người tung tăng dắt tay nhau đi ăn.

Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi bước vào tiệm lẩu ấm áp, thấy hai vị "sếp tương lai" từ kiếp trước của Trần Khoát ngồi đó, Chương Vận Nghi vẫn âm thầm "woa~" một tiếng trong lòng.

Bỏ hai người bọn họ ra, bàn này còn lại năm người, trong đó ba người cô hoàn toàn không quen, cũng chưa từng gặp.

Trong kiếp trước, Trần Khoát có ba người cộng sự. Trừ Phí Thế Kiệt là người gia nhập sau cùng, hai người còn lại chính là anh chị cùng trường đại học với anh.

Có người nhìn cô một lượt, rồi trêu ghẹo với chút ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị: "Đúng là thế hệ sau không hề thua kém, sinh viên năm nhất đã biết lo chuyện cá nhân trước rồi, giỏi ghê!"

Chị học khoá trên ngồi cạnh thì nhiệt tình kéo cô ngồi bên cạnh mình: "Trên ảnh đã xinh rồi, bên ngoài còn xinh hơn!"

Trần Khoát cũng không tiện từ chối, liền cầm áo khoác và khăn của Chương Vận Nghi đem đi cất, sau đó bổ sung: "Anh Hàng, em với bạn gái là bạn học cấp ba, quen nhau lâu rồi ạ."

Mọi người ở đây không ai thật sự thân thiết với anh hay với cô, nên dù có trêu chọc thì cũng chỉ dừng ở mức lịch sự, không ai đi quá giới hạn.

Chương Vận Nghi là người hướng ngoại, nhưng không đến mức tự nhiên quá mức. Cả buổi cô chỉ tập trung vào ăn thịt.

Ăn đến tay ấm, chân cũng ấm theo, chuyện ăn chùa xem như được đóng dấu xác nhận. Ăn xong quay về khách sạn, trên đường đi Trần Khoát nhịn không được hỏi: "Hôm nay em không vui à?"

Bắt đầu hơi hối hận rồi, lẽ ra không nên dẫn cô tới ăn bữa này.

Thực ra câu hỏi ấy cũng là một kiểu tâm lý mơ hồ. Anh chỉ muốn tất cả những người quen anh biết rõ cô là bạn gái của anh.

"Đâu có đâu." Cô khó hiểu, "Em ăn nhiều lắm mà!"

Giữa trời đông giá lạnh mà được ăn no nê lẩu dê, lại còn ăn ké, sao lại không vui cho được?

"Nhưng em nói chuyện ít quá."

"Thì mấy người đó nói chuyện em đâu hiểu gì." Cô dừng lại một chút, "Ai cũng tốt lắm á, còn add friend với em nữa đó!"

Trần Khoát hơi khựng lại, "Add bạn? Khi nào?"

Sao anh không biết nhỉ?

Cô ngẫm nghĩ, "Hình như lúc anh đi toilet thì phải?"

Trần Khoát: "......"

Đúng là lo hão.

Tiện thể anh cũng hiểu vì sao danh sách bạn bè của cô lướt mãi không thấy đáy rồi.

Nhưng trái lại, Chương Vận Nghi lại càng tò mò về quỹ đạo "kiếp trước" của Trần Khoát. Mấy hôm trước, trong một cuộc điện thoại, anh từng kể sơ cho cô nghe nguyên nhân.

Theo kế hoạch ban đầu, anh định cùng cô về Giang Châu, nhưng vì cô có hẹn gặp mấy bạn cấp ba ở Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, đành nhẫn tâm "bỏ rơi" anh. Vừa hay lúc đó, một anh khoá trên cùng ngành hỏi anh có rảnh không, nếu có thì đi làm thêm kiếm ít tiền. Trần Khoát suy nghĩ một chút rồi nhận lời.

Chương Vận Nghi nghe xong cảm thấy thật kỳ diệu.

Cứ như mọi thứ vốn đã được sắp đặt sẵn.

Nhưng cô vẫn thấy khá mạo hiểm. Bởi vì ở kiếp trước, sáu người bạn học của cô cũng từng có cuộc hẹn y hệt. Nhưng đến đúng thời điểm này, ai cũng có lý do này lý do kia để im lặng không nhắc đến.

Nếu cô không kiên quyết giữ lời hứa, liệu Trần Khoát có bỏ lỡ cơ hội ấy không?

Về lại khách sạn rồi, cô vẫn nghĩ mãi về chuyện đó, liền hỏi: "Cho em hỏi nha, nếu như tụi mình không ở bên nhau, thì lúc đó anh có đồng ý đi làm thêm với đàn anh không?"

Liệu đó có phải là điểm khởi đầu của anh không?

Cô tò mò quá.

Trần Khoát đang trong tâm trạng rất tốt, vừa treo đồ vừa vui vẻ, nhưng nghe câu hỏi này thì khoé môi đang cong khẽ khựng lại. Anh quay người lại đối diện với đôi mắt long lanh, đầy tò mò mà vô tội kia, bực mình thở ra một hơi, không để cô kịp phản ứng, liền đưa tay ôm lấy đầu cô, kéo hẳn vào lòng, cúi xuống chặn luôn đôi môi cô lại.

Căn phòng này chỉ có anh và cô, không có người ngoài. Anh rốt cuộc cũng không cần phải dè chừng gì nữa.

Chương Vận Nghi không kịp chuẩn bị, bị anh ép sát vào tường. Trong lúc hoảng loạn định tránh né thì tay lỡ đụng vào công tắc đèn, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Toàn thế giới chỉ còn lại tiếng thở nóng rực của hai người.

Nụ hôn của anh dần mất kiểm soát, trượt xuống bờ môi, hôn dọc theo xương quai xanh, mải miết để lại từng dấu vết, giống như muốn khắc tên mình trên da thịt cô vậy.

Trong lúc thần trí mơ hồ, cô lần mò được công tắc và bật lên, ánh sáng dịu dàng ấm áp liền tràn khắp căn phòng.

Cơ thể Trần Khoát khựng lại, anh cụp mắt xuống, không tiếp tục "tiến công", nhưng cũng không lùi lại. Trán anh tựa nhẹ lên trán cô, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở rối loạn.

Ngay cả bản thân anh cũng thấy mình gần đây có chút kỳ lạ, trước đây, ít nhất là không lâu trước đó, anh vốn không phải kiểu người như thế này...

"Lúc nãy em hỏi gì nhỉ?" Anh hỏi khẽ, giọng trầm thấp.

Làm xong chuyện không được "đoan chính" lắm, giờ lại muốn cầu chút tha thứ. Dù anh vốn rất không thích mấy câu hỏi kiểu "nếu như", nhưng lần này vẫn tình nguyện trả lời.

Chương Vận Nghi nhẹ nhàng đẩy anh bạn trai kiểu "biết mình sai nhưng không hề hối lỗi" ra, đi tới bên tủ TV lấy chai nước uống.

Vừa định vặn nắp, một cánh tay đã đưa tới trước, giành lấy chai nước, mở sẵn nắp cho cô.

Cô uống một hơi hết nửa chai, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng được dịu đi phần nào.

"Chắc là sẽ đi." Anh nói, "Không có bạn gái thì rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì."

Giờ có bạn gái rồi mà vẫn rảnh đây nè.

Nghe ra được sự oán trách trong lời anh, Chương Vận Nghi rốt cuộc nhịn không nổi nữa, bật cười ha ha.

Trần Khoát nghe cô cười, bả vai cũng thả lỏng, vòng tay ra sau ôm lấy cô, cúi đầu, cằm đặt nhẹ lên vai trái cô: "Anh đi tắm đây."

"Ờ..."

Đúng là anh dám làm thiệt, không cần đợi "lần sau" nữa. Anh vèo một cái hôn lên má cô, sau đó nhanh như chớp cầm lấy balo chui tọt vào nhà tắm, bản năng sinh tồn bộc phát dữ dội.

...

Trước giờ luôn là Chương Vận Nghi tắm trước, Trần Khoát tắm sau, lần này là ngoại lệ. Lúc cô mặt đỏ bừng đi ra từ phòng tắm, vừa bước vào phòng đã thấy anh đang nằm xòe hình chữ đại trên giường, nghe tiếng mở cửa thì nghiêng đầu, vẻ mặt sống không còn gì để mất: "Anh Hàng nhắn cho anh, bảo phải làm thêm giờ..."

Chương Vận Nghi: ...?

Vậy thôi á??

Cô nhìn gương mặt chán đời của anh mà buồn cười không chịu được: "Phải ra ngoài à?"

"Không cần." Anh thở dài, "Có máy tính là làm được rồi. Không coi phim với em được nữa."

"Không sao đâu~ Em xem một mình cũng được."

"Không được. Phải đợi anh cùng xem."

Chương Vận Nghi giả vờ không hiểu ẩn ý trong lời anh, vâng vâng dạ dạ mấy tiếng, thúc giục anh mau dậy làm việc. Anh uể oải giơ tay lên: "Anh mệt quá, kéo anh dậy với~"

Cái thói gì không biết.

Chưa khởi nghiệp mà đã bắt bạn gái phải dỗ dành, chẳng khác nào "ngôi sao lớn" mà Phí Thế Kiệt hay cà khịa, y chang làm màu!

Cô bước lại gần, đưa tay kéo anh dậy, ai ngờ chưa kịp dùng sức đã bị anh kéo ngược lại, cả người ngã xuống giường, đầu óc choáng váng, bị anh đè lên.

Trong mắt anh là nụ cười tinh nghịch của một kẻ đã giở trò thành công, ánh mắt nhìn cô chăm chú, mũi cao chạm nhẹ lên trán cô, khẽ thì thầm: "Đợi anh nhé."

Nhận được cái gật đầu, anh mới miễn cưỡng rời khỏi giường, đi đến bàn học mở laptop, bắt đầu vào trạng thái làm việc.

Chương Vận Nghi nhìn anh mà không nhịn được cười thầm.

Cá mặn lật người! Cuối cùng cũng được chứng kiến cảnh bạn trai bị công việc "vật ngửa", đúng là khoảnh khắc nên ăn mừng toàn quốc!

Với biểu cảm này của anh thì đúng là "món ăn kèm" quá chất lượng, cô quyết định cũng mở laptop học một chút. Tìm trong vali ra máy tính, mật khẩu cũng cực đơn giản: chenkuo666.

Thỉnh thoảng cô lại nghiêng đầu lén nhìn anh một cái.

Anh chăm chú nhìn màn hình, rất ít khi nhíu mày, đa phần thời gian đều là vẻ mặt bình thản.

...

Khi hoàn thành tạm thời một phần công việc, Trần Khoát theo thói quen nhìn đồng hồ trước khi tắt máy, gần nửa đêm rồi.

Không ngờ đã qua hơn hai tiếng.

Anh ngẩng lên nhìn về phía giường, cô đang nằm nghiêng, quay lưng lại, mái tóc dài mềm mại xoã trên gối trắng, khung cảnh khiến cả nét mặt anh cũng dịu xuống.

Anh nhẹ nhàng thu dọn laptop, rón rén đi sang bên kia giường, vừa cúi người đã sững lại.

Cô ngủ rồi.

Ngủ rất say, ngủ không chút phiền muộn.

Anh hơi thất vọng một chút xíu thôi, nhưng nhìn gương mặt khi ngủ của cô, anh lại không nhịn được mỉm cười.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ khàng vén tóc cô, ngay cả mặt cũng không dám chạm, sợ sẽ đánh thức cô. Lặng lẽ ngắm một lúc lâu, vừa định đứng dậy thì có gì đó sai sai.

Cô gái nằm nghiêng khẽ run run lông mi, vai cũng đang khẽ khàng run lên, giống như sắp không nhịn cười được nữa.

"Chương Vận Nghi, em xong rồi đó."

Trần Khoát vừa tức vừa buồn cười, nụ cười dịu dàng biến mất, liền leo lên giường trả đũa, cù lét cô không thương tiếc.

Cô vừa cầu xin tha vừa cố nhịn cười, vì sợ làm phiền người khác, đôi mắt ướt nước nhìn anh như van nài, tha cho em đi...

Cô có làm gì sai đâu?

Chẳng qua chỉ muốn tặng cho bạn trai một cú bất ngờ nho nhỏ, xem thử "kỹ năng diễn xuất chuẩn textbook" là như nào thôi mà!

Trần Khoát ngốc ghê, ai đời bị lừa dễ vậy chứ?

Cô là Chương Vận Nghi đó, đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được, nhất là với anh.

Hai người cười đùa quấn lấy nhau, tới đúng khoảnh khắc 0 giờ, lại chui vào chăn, ngượng ngùng ôm lấy nhau, lặng lẽ trao nhau một nụ hôn.



Hôm sau.

Chương Vận Nghi gặp Đới Giai ở sân bay, hai người cũng nửa tháng rồi chưa gặp, vừa thấy nhau đã ôm chầm lấy, cả hai đều vô cùng phấn khích vì chuyến du lịch sắp tới.

Cô đặc biệt vui, vì đây là điều kiếp trước cô chưa từng làm.

Mấy hôm trước, nhóm bạn cấp ba của cô đã bắt đầu rôm rả nhắn tin trong nhóm chat. Hoá ra chỉ cần có một người giữ lời hứa, thì những người khác cũng sẽ bị lay động.

Đêm tuyết rơi tuyệt đẹp năm đó, cô không bao giờ quên.

Vậy nên, kiếp này hãy để cô là người giữ lời hứa ấy.

Hai người vui vẻ đi gửi hành lý.

Mỗi bước đều phải báo cáo trong group.

Chương Vận Nghi vừa đi vừa càm ràm với Đới Giai rằng đồ ăn ở sân bay vừa mắc vừa dở, nhưng ngẫm lại cũng chẳng còn cách nào. Lúc trả tiền, cô bất ngờ phát hiện ví mình căng phồng.

Bên trong có thêm rất nhiều tiền mặt, áng chừng hơn hai ngàn, đến mức cái ví suýt nữa không cài lại được.

Anh bỏ vào khi nào vậy chứ?

Chắc là lúc cô ngủ rồi...

Cô vội trả tiền, rồi lập tức nhắn cho anh một tin:【?】

Khi yêu lâu rồi, con người ta cũng dần lộ ra cái tính tinh quái trong xương tủy.

Trần Khoát trả lời:【?】

Cô gửi thêm:【??】

Anh:【??】

Chọc cho cô vừa tức vừa buồn cười:【Anh phiền thật đấy!】

Đồ bắt chước!

Đồ đáng ghét!

Biết thừa là cô đang hỏi chuyện gì, vậy mà cứ giả vờ như không hiểu.

Cùng lúc đó, Trần Khoát cũng đang kéo vali chuyển vào căn hộ đàn anh thuê tạm. Anh đứng trên ban công, nhìn tin nhắn cô gửi đến mà cười một mình.

Từng nghĩ sẽ đưa thẻ ngân hàng cho cô.

Nhưng mà như vậy có hơi lười quá không?

Anh ngẫm nghĩ một lát, lần này không chơi trò vòng vo với cô nữa, hiếm hoi lắm mới gửi một câu ngắn gọn:【Anh nhớ em.】

2831 words03.07.2025