Editor: Sel
Chương Vận Nghi nghe xong câu đó thì phản ứng đầu tiên chính là bó tay toàn tập.
Ủa? Cô còn tưởng anh đang gặp chuyện phiền lòng gì lắm cơ chứ, cô thì nín thở mong chờ hồi hộp đủ kiểu, hóa ra là anh đang ghen?
Cô cũng bắt chước giọng điệu nhàn nhạt của anh, "Ồ, vậy hả."
Không buồn nhìn phản ứng của anh, cô đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy đi vào nhà tắm. Có người bước từng bước sát theo phía sau, không rời nửa phân. Trong gương là hai người chồng bóng lên nhau, anh cứ thế lặng lẽ nhìn cô, ghen cũng ghen một cách im lặng y như chính con người anh vậy.
"Gì thế?" Cô vừa hỏi vừa bóp một ít xà phòng rửa tay ra lòng bàn tay, mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng tỏa ra. Vừa dứt lời, eo đã bị anh vòng tay siết lại, lưng áp sát vào lồng ngực ấm áp phía sau.
"Rất phiền." Anh mở miệng, giọng nói vẫn điềm tĩnh như thường, chỉ những ai thực sự hiểu anh mới biết hiện tại tâm trạng của anh tệ cỡ nào.
Có đôi lúc Trần Khoát cũng không hiểu nổi.
Những người kia rốt cuộc nghĩ gì vậy? Biết rõ cô đã có bạn trai mà vẫn còn muốn lại gần.
Chương Vận Nghi hừ nhẹ: "Anh tưởng em không phiền chắc?"
Đừng tưởng cô không biết nhé, cũng có mấy cô gái hỏi anh xin wechat cơ mà. Bảo là không chua thì chắc chắn là nói xạo, nhưng rồi biết sao được? Cô thấy được điểm tốt ở anh, thì người khác cũng sẽ thấy thôi.
Nếu anh mà là kiểu mờ nhạt đến nỗi thả vào đám đông không ai nhận ra, thì có lẽ cô cũng đâu thích nổi anh.
"Em phiền gì?" Anh vốn đang tựa cằm vào cổ cô, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô trong gương.
"Cái bạn nữ nhắn tin hỏi anh có muốn ăn cam không đó."
Trần Khoát bật cười thành tiếng. Hai người đang đứng gần nhau như vậy, cô cũng cảm nhận được lồng ngực anh khẽ rung lên khi cười.
Anh nói: "Anh không trả lời."
Không quen thân gì hết, dù có là bạn cùng lớp, với tính cách và cách anh được dạy dỗ, anh cũng sẽ không vô duyên tới mức block người ta, "Cậu ấy cũng không nhắn nữa."
Anh luôn là như vậy, chỉ cần nhận ra người ta có ý gì đó, anh sẽ từ chối, giữ khoảng cách, không đáp lại, và cũng chẳng coi là bạn.
Thật ra mấy ai dám mặt dày tới cùng đâu? Thời buổi này ai mà không biết trân trọng lòng tự trọng của mình?
"Ờ ha~" Cô lười biếng đáp, "Thì em cũng không có trả lời ai đâu nha~"
Tâm trạng của Trần Khoát từ âm u chuyển sang quang đãng ngay khoảnh khắc cô thừa nhận mình cũng ghen. Anh siết chặt tay ôm lấy cô hơn, "Sau này cũng đừng trả lời."
"Ừm ừm ừm."
"Đừng qua loa với anh." Anh ngừng một nhịp rồi nói tiếp, "Anh cũng sẽ không trả lời ai."
"Em không có qua loa nha." Cô rửa sạch xà phòng trong tay, vừa rửa vừa nói, "Mà nè, cái căn-tin đó đâu phải của anh, người ta hỏi có chỗ không là chuyện bình thường, được chưa!"
Anh không cãi.
Chuyện gì là bình thường, chuyện gì là không, anh nhìn là rõ mười mươi.
Anh không muốn dây dưa cái chủ đề vô nghĩa đó nữa, chỉ cúi đầu, hơi thở lướt qua bên tai cô, như là hôn, mà lại như không.
"Đừng nha ha ha ha, nhột chết!" Cô rụt cổ lại định trốn tránh, nhưng anh không cho. Tuy buông eo cô ra rồi nhưng hai tay lại chống hai bên bồn rửa mặt, vây lấy cô ở giữa. Anh cố tình chọc cô, biết rõ cô nhột mà vẫn cứ lấy cằm cọ nhẹ vào mặt cô, càng nghe cô cười là anh càng làm tới.
Ban đầu chỉ là đùa giỡn, nhưng rất nhanh sau đó cả hai đều bắt đầu thở gấp.
Chớp mắt, anh nâng tay ôm lấy gương mặt cô, cúi đầu phủ lên môi cô.
Từ giây phút họ gặp lại nhau hôm nay, anh đã muốn làm điều này rồi. Nhưng chỉ đến khi thế giới xung quanh chỉ còn lại hai người họ, anh mới thực sự cúi đầu chạm vào cô, rồi dần dần không còn khống chế nổi.
Nụ hôn này nóng bỏng và vội vã đến mức cô gần như theo không kịp. Cô bắt đầu thấy khó thở. Nhưng giữa từng lần môi chạm môi, cô vẫn cảm nhận được dù anh hôn gấp gáp, vẫn kiên nhẫn và dịu dàng, nhưng đan xen đó là sự nóng rát chưa được thỏa mãn, mỗi lúc một rõ ràng.
...
Phòng đang bật điều hòa nhưng không khí lại khô hanh tới khó chịu. Hai chai nước miễn phí chẳng đủ giải tỏa cơn khát. Chương Vận Nghi vặn chặt nắp chai, muốn làm như bình thường nhưng vừa mở miệng, giọng đã khàn đi: "Anh xuống mua thêm mấy chai nước đi, khô quá, gần đây nửa đêm em toàn đau họng, phải dậy uống nước đó."
Trần Khoát quay lưng lại, khẽ "ừ" một tiếng nhưng không rời đi ngay, mà vào nhà vệ sinh, đóng cửa, dựa vào tường, đợi cơ thể bình tĩnh lại, không thì không dám ra ngoài.
Chương Vận Nghi đỏ mặt ngồi trên sofa, lặng lẽ nhét từng quả dâu tây vào miệng.
Dâu anh chọn rất ngon, trái to, mùi thơm nức, vị ngọt dịu mát. Cô không đói cũng không khát, chỉ là không thể để miệng rảnh rỗi.
Một lúc sau, Trần Khoát từ nhà tắm đi ra, không dám nhìn cô, cứ thế đi thẳng ra cửa. Cô vội nhắc: "Ái chà, anh chưa mang áo kìa!"
"...Ờ." Anh như bị ngốc, lui lại vài bước, với lấy áo khoác treo trên móc. Vừa lấy áo vừa mơ màng hỏi: "Em muốn ăn gì không, có mang gì về không?"
"Gì cũng được!" Cô cắn môi như muốn nói lại thôi, đáng tiếc là anh không quay đầu nhìn.
Cửa phòng khép lại, cô lập tức bật dậy, đi qua đi lại trong phòng nhỏ một hồi, rồi lao thẳng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Chờ mãi không thấy anh quay lại, cô đắn đo vài giây, cuối cùng vẫn lấy khăn và đồ ngủ từ balo, nhanh chóng đi tắm.
Trần Khoát ôm áo khoác bước ra khỏi thang máy, sắc mặt lộ rõ vẻ sốt ruột. Đi được một đoạn mới sực nhớ ra phải mặc áo vào.
Anh không cảm thấy lạnh. Ngược lại người còn đang nóng bừng.
Gần đó có cửa hàng tiện lợi nhưng anh không ghé, mà chọn đi xa thêm một chút tới siêu thị. Đẩy xe đi lòng vòng không mục đích, cuối cùng lấy vài chai nước cùng mấy món cô thích ăn. Đến quầy tính tiền, vô thức liếc nhìn mấy món đặt trên kệ, ánh mắt lập tức rụt về, tay siết chặt tay đẩy xe.
Lúc móc ví tính tiền, đầu óc vẫn còn mông lung. Xách theo túi đồ, anh bước ra khỏi siêu thị, bước chậm hơn hẳn so với lúc đi ra ban nãy.
Đi ngang cửa hàng tiện lợi, anh thoáng nhìn vào bên trong, rồi bước thêm vài bước, bỗng hít một hơi thật sâu, xoay người quay lại.
Dù gì cũng tới rồi.
Cửa cảm ứng "keng" một tiếng như kéo anh về hiện thực.
...
Khi Trần Khoát gõ cửa, Chương Vận Nghi vừa tắm xong, gương mặt trắng mịn hồng lên như được ánh đèn làm ấm. Trong phòng điều hòa bật ấm áp, cô chỉ mặc đồ ngủ mà cũng không thấy lạnh. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô định ra cầm giúp túi đồ, nhưng bị anh nghiêng người tránh đi, giọng hơi trầm: "Nặng lắm."
"Ờ..."
Cô ngồi lại giường, cầm điều khiển bật tivi, thỉnh thoảng lén nhìn anh. Anh mở túi đồ lấy từng món ra đặt lên bàn: vài chai nước suối, hai gói ô mai, một lon khoai tây chiên và một gói bánh quy. Hết.
Ờ...
Cô giả vờ tập trung vào việc chuyển kênh, đổi liên tục khiến phòng toàn âm thanh ồn ào lộn xộn.
"Anh đi tắm đây." Anh nói.
"Đi đi, anh có mang laptop không?"
"Có, trong balo, em lấy ra đi."
"Ừa! Em tìm phim tụi mình coi chung luôn!"
Trần Khoát cười khẽ, lần này không để cô treo áo khoác hộ nữa, anh tự mình cởi ra, treo vào tận sâu trong tủ quần áo. Cúi đầu liếc nhìn túi áo như thể bên trong đang giấu bom nổ chậm.
Chương Vận Nghi bước xuống giường, lôi laptop từ balo anh ra, mật khẩu máy rất đơn giản:
zhangyunyi123.
Hình nền cũng là ảnh anh chụp cô.
Lúc anh còn chưa ra khỏi phòng tắm, cô vừa tra phim có điểm cao, vừa cuộn gấu quần đến đầu gối, bôi lotion lên chân. Cô nghĩ bụng tối nay chắc chắn lại là một buổi tối "không có gì xảy ra", tạm thời khỏi dùng loại đắt tiền, dùng loại bình dân thôi.
"Xem phim này nha!"
Tối rảnh rỗi thế này, phải xem phim hài mới hợp.
Trần Khoát tắm xong đi ra, tóc còn ướt nên chỉ sấy sơ qua. Anh cầm chai nước ngồi xuống cạnh cô như không có chuyện gì: "Phim gì đó?"
"Đó, bộ anh xem hoài không chán ấy."
Anh liếc qua màn hình, thu chân lại ngồi sau lưng cô, ôm lấy rồi cùng cô tựa ra sau. "Được."
...
Phần đầu phim vừa hết, Chương Vận Nghi còn muốn xem luôn phần sau thì bị Trần Khoát ngăn lại. Lý do anh đưa ra rất chính đáng: "Cho mắt nghỉ xíu đi, phần sau để mai xem."
"Ừm... thôi được."
Anh đứng dậy gập laptop, tiện tay nhét lại vào balo. Đúng lúc cô nghĩ anh sẽ leo lên giường bên kia ngủ, thì anh lại lặng lẽ trở về, nằm xuống bên cạnh cô.
Chương Vận Nghi: "?"
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm gọn vào lòng.
Anh không làm gì khác, vẫn như những lần trước, hôn lên má cô, lên cổ cô, như đang âm thầm dò hỏi, cũng như thử phản ứng. Nếu cô không đồng ý, anh sẽ dừng lại ngay. Cô có thể lên tiếng ngăn lại bất cứ lúc nào.
Nhưng cô không muốn nói "dừng lại", cũng chẳng muốn từ chối. Cô nhắm mắt lại, ôm lấy vai anh.
Cảm nhận được phản hồi của cô, anh hơi khựng lại vài giây, rồi với một loại dịu dàng gần như là thành kính, khẽ hôn lên mắt cô, giống hệt lần đầu họ hôn nhau dưới bầu trời đầy sao, lúng túng, vụng về, và vô cùng chân thành.
Chương Vận Nghi cảm giác như mình sắp bị anh hút hết không khí vậy.
Cô nghiêng đầu tránh đi, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cố thở từng hơi thật sâu. Nhưng rất nhanh, cằm cô đã bị anh đỡ lấy, xoay về lại hướng ban đầu.
Ánh đèn chiếu xuống từ trần, soi rõ gương mặt anh đang chăm chú nhìn cô. Anh cúi đầu hôn khẽ lên đôi môi đã nóng ran của cô.
"Anh..."
Cô chỉ vừa mở miệng, một bóng tối đã ập xuống trước mắt.
Trần Khoát khom lưng, thân hình mảnh khảnh của anh che mất tầm nhìn của cô. Giây tiếp theo anh đưa tay tắt luôn công tắc đèn đầu giường. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ hắt xuống tấm thảm bên dưới.
Ơ?
Ngay lúc anh vén chăn bước xuống giường, Chương Vận Nghi đã hiểu ra.
Yêu Trần Khoát là một chuyện khiến người ta rất an lòng. Bởi cô biết, anh không phải kiểu con trai thiếu suy nghĩ, bồng bột, trẻ con. Nếu chưa thật sự sẵn sàng, anh sẽ không dễ dàng bước qua ranh giới.
Chuyện này qua nửa năm qua bên nhau, cô đã cảm nhận rất rõ.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng động rất nhẹ, may mà khách sạn ở Bắc Kinh không gian nhỏ, anh sẽ không đụng phải đâu. Một lát sau anh quay về giường, trong tay cầm theo món đồ mới mua lúc chiều.
Chương Vận Nghi cố gắng nhịn cười.
Lúc này mà cười là hỏng hết!
Cô nghiêng người không cố nhìn gương mặt lúng túng của anh khi mở bao bì, chỉ biết cắn môi dưới, cố gắng im lặng mà cười thầm. Không bao lâu sau, nụ hôn của anh rơi xuống bờ vai cô, dịu dàng mà dồn dập, từng chút từng chút đốt cháy thần kinh của cô, khiến cô thở dốc khe khẽ.
Quá trình... thật sự là "hành trình".
Cả hai đều như con cá bị sóng đánh dạt vào bờ, không còn chút sức lực nào.
Khi tất cả lắng xuống, Chương Vận Nghi cũng trở nên ướt đẫm, người toát mồ hôi, co mình nằm trong lòng anh, nghe rõ tiếng tim đập như trống trận bên tai mình.
Cô khẽ nhắm mắt lại.
Ước chừng nửa tiếng sau, cô nghe thấy giọng anh khàn khàn vang lên: "Em ngủ chưa?"
"Gì..."
Còn chưa kịp nói hết câu, anh đã trở người, lại một lần nữa đè lên cô.
...
Lại một trận mãnh liệt như vỡ đê, nước chảy thành sông.
Mi mắt Chương Vận Nghi ngày một nặng trĩu, đầu óc thì như đang hưng phấn vô cớ, rõ ràng là đã kiệt sức rồi, cô cố gắng gạt hết mọi hình ảnh trong đầu đi, muốn "tẩy não" nhưng nhóm làm bài tập lại hiện lên...
Đủ thứ chuyện linh tinh khiến cô càng thêm mệt, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến.
"...Em ngủ chưa?"
Cô cắn chặt môi không thèm trả lời.
Nhưng nếu lúc này Trần Khoát nghe được tiếng lòng của cô thì...
Chắc chắn là: Cút!!