Editor: Sel
Mấy ngày tiếp theo, bọn bọn họ chơi đùa trong trời tuyết lạnh ngắt đến điên cuồng. Đến cả Chương Vận Nghi cũng có chút nuối tiếc, giá như kiếp trước mà đi rồi thì tốt biết bao. Nhưng may là kiếp này cô không bỏ lỡ.
Cô đến một nơi tuyết phủ trắng xoá, dày đến nỗi nhấc chân còn thấy "thốn", đột nhiên trong lòng khẽ rung động, cô phải thừa nhận một điều, Trần Khoát đã ngày càng cắm rễ sâu trong tim cô. Đến mức dù là đi chơi xa, đầu óc cô vẫn cứ quanh quẩn nhớ đến anh.
Mũi cô bị lạnh đến đỏ au như quả cà chua chín, nhưng vẫn cố gắng cặm cụi đắp một người tuyết to bự.
Trước đó cô đã cẩn thận gỡ vài cái cúc áo cũ mang theo, bây giờ gắn nó lên ngực người tuyết.
Đới Giai vừa thảm bại sau một trận chiến ném tuyết, mặt mày xịu xuống, lủi tới bên bạn thân. Định cười cô vẫn còn "trẻ trâu" tới mức nặn người tuyết, nhưng khi nhìn thấy mấy cái cúc áo kia, Đới Giai khựng lại một giây, rồi bỗng tỉnh ngộ: "Là... cậu ấy?"
Có lẽ chỉ Chương Vận Nghi mới hiểu cô ấy đang hỏi gì.
Tuyết tan khẽ đọng trên lông mi cô, long lanh như giọt lệ. Cô nhoẻn miệng cười, mắt cong cong: "Là anh ấy đó!"
Ngay lúc đó, đến cả Đới Giai cũng cảm nhận được sự hạnh phúc mãnh liệt đang toả ra từ cô gái này.
Chương Vận Nghi ngồi cạnh người tuyết, đội mũ len, nhìn vào ống kính với nụ cười dịu dàng ấm áp.
Cô lập tức gửi bức ảnh đó cho Trần Khoát: 【[hình ảnh]】
Đây là món quà và "trứng phục sinh" mà chỉ những người đủ tinh tế và để tâm mới có thể nhận ra.
Cô đã thấy, vậy anh có thấy không?
Trần Khoát dạo gần đây vẫn cố gắng giữ sinh hoạt điều độ, nhưng ở chung với mấy người khác thì cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Anh ngủ muộn, nhưng vẫn không tắt báo thức. Mỗi sáng dậy vẫn sẽ gọi điện cho cô, thường nói vài câu là cúp máy, rồi lại chui vào chăn ngủ bù.
Tới khi anh mở mắt lần nữa thì trời đã gần trưa. Thói quen đầu tiên sau khi tỉnh là kiểm tra xem cô có nhắn gì không.
Cô luôn gửi cho anh rất nhiều hình ảnh.
Anh đều xem từng tấm một cách cẩn thận.
Nhưng hôm nay có gì đó hơi lạ. Sao chỉ gửi đúng một bức?
Anh lười biếng mở ảnh lên xem, hình đầu tiên đập vào mắt chính là cô gái cười ngọt ngào, dịu dàng như ánh nắng. Nhìn một hồi, khoé môi anh cũng bất giác cong lên, sau đó ánh mắt rơi xuống người tuyết bên cạnh.
Anh giơ ngón tay, phóng to ảnh, dừng lại ở phần mấy cái cúc áo trên người tuyết.
Ngây người mất một lúc rồi bật cười thành tiếng. Giọng anh có chút khàn khàn, cúi đầu, tay vẫn cầm điện thoại, tay còn lại khẽ che mắt vì xấu hổ, nhưng khóe môi lại không ngừng cong lên.
Cô làm sao mà nhận ra được vậy trời?
Anh bình tĩnh lại vài phút, rồi nghiêng người, từng chữ một gõ vào điện thoại:【Thấy rồi, về sẽ nói.】
Cô trả lời rất nhanh:【Vậy có khen em không?】
Anh bật cười khẽ:【Dĩ nhiên.】
Sau đó cô không nhắn thêm nữa, chắc lại đi chơi rồi. Anh cũng không nấn ná thêm trên giường, dậy rửa mặt, ra ban công uống sữa.
Đàn anh đi ngang qua, mặt vẫn còn lơ mơ buồn ngủ, thấy cảnh đó thì thắc mắc: "Cái sữa đó ngon dữ vậy hả? Ngày nào cũng thấy cậu uống."
"Cũng được." Trần Khoát đáp tỉnh queo, rồi như sực nhớ ra gì đó, nhẹ nhàng cười: "Bạn gái em cũng từng hỏi câu giống y chang."
Đàn anh: "..."
Cạn lời. Nhận vô nhà một thằng em trai, suốt ngày mở miệng "bạn gái", "bạn gái", sáng trưa chiều tối đều ăn cẩu lương.
"Anh Hàng, trưa nay mọi người ăn gì vậy?" Trần Khoát hỏi, "Để em đi mua. Nay em mời."
Anh Hàng phá lên cười: "Vui vậy cơ à?"
Trần Khoát không nói, nhưng ly sữa đang cầm trong tay dường như cũng sóng sánh theo tâm trạng anh. Hết thảy cảm xúc đều viết hết lên mặt.
Anh thật ra không nhớ rõ mình đã cảm thấy gì khi đó nữa. Có lẽ vài năm sau nhìn lại sẽ thấy mình hơi ngây ngô, nhưng lúc đó anh vẫn chưa thực sự hiểu rõ cô. Anh lúng túng, chỉ biết mỗi ngày nặn một người tuyết nhỏ, đặt ở luống hoa nơi cô hay đi ngang qua.
Giờ nghĩ lại giá như biết cô sẽ phát hiện...
Anh nhất định sẽ nặn đẹp hơn.
-
"Chương Vận Nghi, cho tớ mượn cây uốn tóc nha?"
Chương Vận Nghi đang pha cà phê, mở tủ quần áo bên cạnh, tìm cây uốn tóc đưa cho bạn, còn không quên dặn dò: "Cẩn thận đó, đừng để bỏng tay nghen."
Sáng thứ Bảy trời đẹp, trong ký túc xá chỉ còn lại cô với một bạn cùng phòng.
Hiếm khi được rảnh như vậy, nên bỗng thấy hơi lạ.
Cô bạn đang uốn tóc ngồi bên bàn học, miệng lơ đãng hỏi: "Lạ nhỉ, hôm nay không hẹn hò hả?"
Ai quen Chương Vận Nghi đều biết cô có bạn trai, hầu như tuần nào cũng tranh thủ gặp nhau một lần, tình cảm ổn định khỏi bàn.
"Anh ấy có việc, hai hôm nay không rảnh. Nhưng tụi tớ có hẹn cuối tuần sau đi suối nước nóng nè~"
Từ học kỳ hai năm nhất, cả cô và Trần Khoát đều bắt đầu bận rộn hơn hẳn. Cô đăng ký chuyển ngành vào cuối tháng 5, mang theo khí thế và quyết tâm như thời cấp ba, cuối cùng cũng vượt qua được rào cản được cho là "khó nhằn", chính thức trở thành sinh viên ngành phát thanh truyền hình.
Còn Trần Khoát lại càng bận hơn, ban đầu anh chỉ là trợ lý trong đội, theo anh chị lớn đi làm. Nhưng dần dần, anh cũng bắt đầu có tham vọng riêng. Như anh từng nói: "Tương lai muốn làm gì thì đến lúc sẽ biết."
Giờ thì anh đã biết rồi.
Chỉ trong vòng một năm, từ một người có cũng được, không có cũng chẳng sao, giờ đến cả đàn anh cũng phải bàn việc quan trọng với anh.
Với Chương Vận Nghi, thay đổi rõ rệt nhất chính là...
Phòng khách sạn ngày càng rộng.
Và quà tặng từ anh ngày càng đắt tiền.
"Vậy hôm nay nhớ cẩn thận nha~" Bạn cùng phòng trêu, "Không khéo lại đụng mặt cậu bạn tên Tiếu Triết đó. Không biết nên khen là kiên trì hay chê mặt dày nữa."
Chương Vận Nghi suýt sặc cà phê: "..."
Thỉnh thoảng cô cũng thấy buồn cười vì số phận quá tréo ngoe.
Kỳ nghỉ đông năm nhất, cô cùng mấy bạn cấp ba tụ tập ở thành phố Cáp Nhĩ Tân, quậy phá vài ngày, tình cờ làm quen với vài người bạn từ kiếp trước. Họ giữ liên lạc, thi thoảng cũng trò chuyện.
Tháng trước có người trong nhóm nhập viện, cô tới thăm, đúng lúc gặp Tiếu Triết cũng đến. Từ đó về sau, cậu ta liên tục xuất hiện ở trường cô, thậm chí tuần trước còn bị Trần Khoát bắt gặp.
Nhưng anh không nói gì cả, trông cứ như đã quá quen với tình huống này vậy, phản ứng bình thản đến kỳ lạ.
"Công nhận bạn trai cậu tính tình tốt ghê." Cô bạn cùng phòng cảm thán, "Ổn định cảm xúc, không hay ghen linh tinh. Quá tuyệt rồi còn gì!"
Lời nói thì đúng là lời hay ý đẹp, nhưng Chương Vận Nghi vẫn không nhịn được mà nghi ngờ, không biết có phải mình bị gì không.
Trước đây mỗi lần Trần Khoát âm thầm ăn dấm chua, cô tuy không đến mức thấy phiền, nhưng cũng dở khóc dở cười. Lần này đến lượt Tiếu Triết, Trần Khoát không hề lạnh nhạt, cũng chẳng nói gì khó nghe, xử lý khéo léo, lịch sự tới nơi tới chốn, ai nhìn vào cũng phải khen là chững chạc, đĩnh đạc.
Thế mà sao lòng cô lại cứ thấy lạ lạ?
Chờ đến khi bạn cùng phòng uốn tóc xong ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình cô, Chương Vận Nghi chống cằm ngồi trầm ngâm một lát, rồi nhanh chóng tỉnh ngộ, anh cũng hai mươi tuổi rồi còn gì, đương nhiên sẽ trưởng thành hơn hồi mười tám, mười chín tuổi chứ!
Huống hồ, anh nhất định biết trong lòng cô chỉ có một mình anh.
Không suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn đó nữa, cô mở máy tính, nhanh chóng chuyển vào chế độ học tập. Lúc lấy lại tinh thần, ly cà phê sáng sớm đã uống hết từ lâu, cô nhìn điện thoại, đã gần một tiếng trôi qua.
Tắt máy tính, bỏ vào cặp, chuẩn bị ra căn tin ăn trưa rồi ghé thư viện học tiếp.
Vừa bước ra khỏi ký túc xá, trong đầu vẫn còn đang cân nhắc nên "gạ gẫm" nhà ăn nào hôm nay, thì điện thoại vang lên, là Trần Khoát gọi đến.
"Ăn chưa?" Anh hỏi.
"Đang trên đường đến căn tin. Anh thì sao?"
"Vừa ăn với đám người anh Hàng xong. Giờ quay lại cày tiếp."
Nghe được giọng điệu có hơi bực bội của anh, Chương Vận Nghi bỗng thấy buồn cười: "Thái độ nghiêm túc với công việc một chút đi, Trần tổng."
Anh vốn đang hơi cau có, nghe cô gọi bằng cái danh xưng nửa trêu nửa nghiêm túc đó thì chuyển giọng chậm rãi, dịu lại: "Đừng có chọc anh."
Lạ thật, người khác như lão Phì hay lão Vương mà gọi anh là "Trần tổng", anh tức đến muốn đấm luôn. Còn cô gọi thì tự dưng lại thấy lòng lâng lâng, kiểu gì cũng thành động lực.
Hai người nói dăm ba câu rồi cúp máy. Chương Vận Nghi vào căn tin gọi một suất cơm, chưa ăn được mấy miếng đã theo thói quen mở bạn bè xem ảnh. Kết quả vừa thấy đã ngây người.
Anh Hàng đăng bài: 【Tôi yêu Tấn Cô!】
Kèm theo mấy tấm hình: có đồ ăn, có ảnh du lịch kiểu mẫu.
Một miếng cơm nghẹn lại giữa cổ họng, nuốt không trôi. Món cô thích ăn thường ngày giờ cũng vô vị. Nhưng cô không muốn lãng phí, tắt điện thoại đi, rồi nghiến răng ăn hết sạch, ngay cả canh cũng không chừa giọt nào, nhờ vậy mà cảm xúc có phần vơi bớt.
Cô đứng dậy dứt khoát, nét mặt trầm xuống, bước nhanh ra khỏi căn tin, đi thẳng ra cổng trường.
Giữa chọn bắt taxi và đi tàu điện, cô do dự mất mấy phút.
Không được. Hôm nay nhất định phải bắt xe!
Ngồi trong taxi, thời tiết lạnh ngắt khiến cô lười nhắn tin, bèn gọi thẳng cho Đới Giai. Vừa bắt máy chưa kịp nói gì, cô đã ào ào kể hết đầu đuôi, giọng đầy giận dữ: "Lần này anh ấy chết chắc rồi!"
Người trước lừa cô... Ờ thì vẫn sống ngon lành đấy thôi.
Đới Giai nghe xong thì hơi hoài nghi: "Cậu đang nghi ngờ lớp trưởng... ấy hả?"
Chương Vận Nghi không cần suy nghĩ liền đáp: "Dĩ nhiên là không!"
Yêu nhau lâu như vậy, anh thích cô bao nhiêu, cô rõ hơn ai hết.
Không tính chuyện tình cảm, riêng về tư cách con người, cô cũng đủ tin tưởng. Cô chắc chắn mình không hiểu nhầm anh trong mấy chuyện như này.
"Nhưng mà!" Cô dừng lại, giọng lạnh tanh: "Anh ấy lén giấu tớ làm trò mờ ám là thật. Phải tận mắt xem mới được."
Đới Giai trầm ngâm mấy giây rồi nói: "Ok, có chuyện gì gọi ngay cho tớ. Tớ ở cũng không xa đâu."
...
Chương Vận Nghi chẳng lạ gì cái khu chung cư này, Trần Khoát với mấy anh chị hay tụ tập ở đây những ngày không có tiết. Cô cũng chưa vội lên, tạt vào một tiệm bánh bao ở kế bên, gọi món xong mới bấm máy gọi cho anh, giọng dịu ngọt: "Em nhớ anh quá trời, nên chạy qua đây thăm nè~ Anh hỏi anh Hàng với mấy anh kia có muốn uống gì không, em tiện mua mang lên nha~"
Trần Khoát im lặng vài giây, giọng khàn khàn: "Đợi anh."
Chưa đầy nửa tiếng sau, anh đã thở hổn hển chạy đến trước mặt cô.
Chương Vận Nghi sững người, quên luôn chuyện nổi đóa định hỏi tội. Cô luống cuống kiễng chân lên sờ trán anh: "Sao đeo khẩu trang vậy? Bị bệnh hả? Sao không nói với em?"
Trần Khoát vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu, giọng u u trầm trầm: "... Không có gì đâu."
"Là sốt hay cảm vậy?" Cô lo lắng không thôi: "Dạo này đổi mùa nhiều người bị lắm đó, anh bị lây hả? Có uống thuốc chưa?"
Mấy câu hỏi dồn dập anh đều trả lời không nổi, đành lảng sang chuyện khác: "Em đi đường cũng mệt rồi. Bên ngoài lạnh quá, anh đưa em về khách sạn nghỉ chút nha."
Ban đầu cô còn tưởng anh sợ cô lo nên mới giấu chuyện bị bệnh.
Nhưng mà thái độ hôm nay lại có gì đó rất lạ.
Bị anh dẫn vào phòng khách sạn, Chương Vận Nghi vẫn thấy nghi nghi, không biết anh định giở trò gì nữa, liền vươn tay định gỡ khẩu trang xuống, ai ngờ anh nghiêng mặt né tránh.
Hai người đứng đối mặt, không nói lời nào. Một lúc sau, Trần Khoát chịu thua, cúi đầu che đi vẻ hối lỗi trong mắt, chậm rãi giơ tay lên. Trong ánh nhìn chằm chằm của cô, anh quay đầu, tháo khẩu trang ra, lộ ra một bên mặt còn dính vết thương.
2417 words03.07.2025