Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 103: Ngoại truyện 6 - [Tuyến If] Cậu thấy Chương Vận Nghi thế nào?



Editor: Sel

Sáng sớm cuối tuần, chuông điện thoại reo inh ỏi khiến Chương Vận Nghi bị đánh thức. Cô lơ mơ luồn tay xuống dưới gối mò điện thoại, thấy là cuộc gọi thoại từ Đới Giai, cô ngạc nhiên lắm, ngáp một cái rồi lười biếng "alo" một tiếng, ai ngờ vừa nghe được đầu đuôi sự việc, cô lập tức tỉnh táo, ôm chăn bật ngồi dậy: "Cái gì? Thầy Triệu nhập viện rồi á?!"

Đới Giai bên kia cũng gấp lắm, nhưng đang ở Bắc Kinh, lại đang bầu bì bụng vượt mặt nên không tiện về Giang Châu một chuyến.Hồi cấp ba, đa số tụi học trò lớp 3 đều coi thầy Triệu như ân sư, dù đã ra trường gần mười năm rồi mà vẫn giữ liên lạc lai rai không đứt đoạn.

"Tớ nghe Mễ Hinh nói đấy." Đới Giai thở dài, "Bây giờ cậu ấy cũng làm trong ngành giáo dục, ít nhiều cũng nắm được vài nguồn tin. Nghe bảo là thầy Triệu giấu mấy đứa mình, nhưng giấu không nổi bên trường. Hình như còn phải phẫu thuật nữa, chi tiết thì cậu ấy cũng chưa rõ."

Chương Vận Nghi nghe xong, nét mặt nặng trĩu: "Được rồi, để tớ hỏi Phí Thế Kiệt xem sao."

Nếu Mễ Hinh biết chuyện, chắc chắn cũng sẽ nói với "ông chủ", mà "ông chủ" ở đây đương nhiên là Phí Thế Kiệt. Mấy đứa học giỏi hồi ấy toàn là đồng môn, sau khi tốt nghiệp đại học thì về thẳng Giang Châu làm việc, chắc chắn nắm tình hình của thầy Triệu rõ hơn ai hết.

Dứt cuộc gọi, cô mở danh bạ tìm tên Phí Thế Kiệt, gõ một dòng tin nhắn:【Chuyện thầy Triệu nhập viện cậu biết chưa? Thầy ấy ở bệnh viện nào vậy, nói tôi biết với.】

Cùng lúc đó.

Phí Thế Kiệt vừa cầm túi cà phê take-away từ trong tiệm bước ra, tay trái cầm đồ uống, tay phải lôi điện thoại trả lời:【Thầy ấy đang ở bệnh viện nhân dân số một. Tôi với Trần Khoát đang định qua thăm đây, cậu đi chung luôn không?】

Chương Vận Nghi lập tức tung chăn ra khỏi giường, trả lời gọn lỏn một chữ:【Đi.】

Rồi không nói thêm câu nào, kéo dép đi thẳng vô nhà vệ sinh.

Sau khi kết thúc hợp đồng với công ty quản lý năm ngoái, cô đã về lại Giang Châu. Ban đầu về nhà ở rất thoải mái, nhưng sống chưa được bao lâu, cô đã cảm nhận được áp lực bủa vây: họ hàng thúc, hàng xóm thúc, thậm chí mấy bác ngoài chợ cũng quan tâm thái quá tới chuyện tình cảm của cô. Kiểu như: Cháu không cưới lẹ, mai mốt Trái Đất nó nổ bây giờ đó?!

Suy đi tính lại, để giữ gìn hoà khí khu phố, bảo toàn sức khoẻ tinh thần cho cả gia đình lẫn bản thân, cô dứt khoát áp dụng triệt để chân lý "xa thơm gần thối". Dọn ra ngoài, thuê hẳn một căn hộ gần công ty. Một mình một cõi, sung sướng hết biết.

Đang đứng trước gương đánh răng thì tin nhắn Phí Thế Kiệt lại đến:【Hay là tụi tôi qua rước cậu luôn đi, cậu gửi định vị qua xem có tiện đường không?】

Nếu là đồng nghiệp nam hay sếp thì cô sẽ từ chối liền, nhưng với Phí Thế Kiệt thì khỏi cần khách sáo, gửi định vị luôn một cách gọn lẹ:【Gửi rồi đó, cảm ơn nha.】

Phí Thế Kiệt đứng ở ven đường, mở bản đồ lên coi một lát. Không hẳn là tiện đường nhưng cũng không đến mức phải chạy ngược đầu, vòng một vòng là tới, chỉ mất thêm vài phút đạp ga. Vậy nên cậu thả cho một cái emoji OK rồi bước tiếp về phía xe.

Cậu đến bên chiếc xe Range Rover, mở cửa ghế phụ ngồi vào rồi nói: "Chuyển hướng chút, đi đón người."

Người cầm lái là Trần Khoát, cau mày: "Đón ai?"

"Chương Vận Nghi." Phí Thế Kiệt đưa cà phê cho anh, "Mới nhắn cho tôi, muốn đi thăm thầy Triệu chung."

Trần Khoát không có ý kiến gì. Hai đứa chơi thân bao nhiêu năm, kiểu suy nghĩ cũng chẳng khác nhau là mấy. Dù có tiện đường hay không thì cũng chỉ là chuyện đạp ga, dễ ợt.

Phí Thế Kiệt uống một hớp cà phê, tranh thủ kiểm tra mấy tin nhắn trong nhóm công việc. Đang yên đang lành thì bị lôi vào nhóm họ hàng với lời hỏi thăm đầy thâm ý: "Chủ nhật không tăng ca chứ?"

Phí Thế Kiệt hít sâu, uống luôn nửa ly mà vẫn không đỡ bực. Gắt gỏng: "Cậu nói thử coi, hồi còn đi học thì không cho yêu đương. Tốt nghiệp cái bắt lấy vợ liền là sao? Ba mẹ tôi nằm mơ chắc luôn."

Trần Khoát nhìn thẳng đường, giọng bình thản: "Thế cậu có mối tình học trò nào đâu?"

Phí Thế Kiệt suýt sặc: "Không có. Nhưng cậu thì có chắc?"

Trần Khoát không nói có, cũng chẳng phủ nhận.

"À đúng rồi, sắp tới Tết rồi, tới mùa cao điểm mai mối rồi đó. Bác trai bác gái có sắp cho cậu đi coi mắt chưa?"

"Không biết."

"Ủa chứ cậu không đi xem mắt lần nào luôn hả?"

Khác với Trần Khoát, ban đầu Phí Thế Kiệt còn ôm hy vọng. Nghĩ tới mối quan hệ xã hội của mình thì khép kín tới buồn ngủ: hoặc là bạn học cũ, hoặc là khách hàng, hai loại này đều không tiện phát triển tình cảm. Bạn nữ thì ít, không có cửa mở. Muốn thoát kiếp FA thì chỉ còn đường đi coi mắt.

Thử vài lần thì chán thiệt.

Bây giờ ngẫm lại thấy thằng bạn đang lái xe đây mới là khôn.

"Không muốn đi." Trần Khoát nhíu mày, lặp lại lời cũ, "Mấy chuyện đó, dính vô rồi là phiền phức dài dài. Cậu quên tôi nói gì rồi hả?"

Phí Thế Kiệt thở dài. Sực nhớ chuyện gì đó, hạ giọng hỏi: "Ê... cậu thấy Chương Vận Nghi sao?"

"Cô ấy?" Trần Khoát nghĩ ngợi chút, thật lòng đáp: "Thì tôi khuyên cậu đừng mơ mộng gì nhiều."

"......" Phí Thế Kiệt suýt phun cà phê: "Ê cậu điên à? Tôi đâu có nói tôi với cô ấy! Tôi hỏi cậu với cô ấy cơ mà!"

Mặt Trần Khoát đanh lại: "Cậu bị khùng hả?"

Phí Thế Kiệt cười khì: "Ba đây hiểu con mà. Cậu không chịu coi mắt là vì thấy mấy cái cách làm đó nhạt toẹt đúng không? Nhưng mà biết đâu người ta chưa chắc để mắt tới cậu đâu nha."

"Vậy cậu nói nhiều làm gì nữa?" Trần Khoát cắt ngang, không muốn sa đà vào kiểu chuyện nhảm nhí này: "Nói thêm câu nào nữa thì xuống xe đi bộ nghe chưa."

Phí Thế Kiệt biết điều, lập tức câm miệng.

Lái theo chỉ dẫn GPS, xe còn chưa đến nơi thì ánh mắt Trần Khoát đã xuyên qua kính chắn gió, dừng lại trên bóng dáng một người con gái đang đứng đợi bên vệ đường.

Mùa đông Giang Châu thật khó đoán, khi thì lạnh buốt, khi lại nắng vàng rực rỡ. Hôm nay trời đẹp. Chương Vận Nghi khoác áo măng tô màu be, thắt lưng buộc hờ, mái tóc uốn nhẹ xõa xuống vai. Như có linh cảm, cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt giao thoa cùng ánh mắt người trong xe, rồi cất điện thoại, bước về phía xe với dáng vẻ nhẹ nhàng thanh thoát.

Phí Thế Kiệt hạ kính xe: "Chị cả đây rồi, bên này nè!"

Chương Vận Nghi dừng trước cửa xe, hơi khom người, tóc xõa lướt qua má, cô cười cười: "Chào Trần tổng, chào Phí tổng."

"Có phải giờ làm đâu," Phí Thế Kiệt cười tươi, "Bạn học cũ, gọi tên đi!"

Cô thật sự không gọi nổi. Đối với Phí Thế Kiệt thì còn đỡ, chứ với Trần Khoát... nhìn mặt anh là cô bí liền.

Trần Khoát chỉ hơi gật đầu coi như đáp lại, không nói gì.

Chương Vận Nghi nhanh chóng kéo cửa, ngồi vào ghế sau, tư thế đoan trang đúng chuẩn.

Phí Thế Kiệt quay đầu trò chuyện: "Sáng thứ Bảy mà dậy sớm dữ ha? Gì mà gấp vậy?"

Nếu cậu không nhớ nhầm thì từ lúc cô gửi định vị đến giờ, chắc còn chưa tới hai mươi phút.

Có mặt Trần Khoát trên xe, Chương Vận Nghi đúng là không tiện đùa giỡn linh tinh với Phí Thế Kiệt như mọi khi. Huống hồ hôm nay là thời cơ trời cho! Cô và sếp vốn là bạn học cũ, đã thắng ngay từ vạch xuất phát rồi, giờ tuy là cuối tuần nhưng biểu hiện một tí "yêu nghề tận tụy" chắc cũng không thiệt gì đâu.

Cô mỉm cười nhã nhặn: "Dạo này tôi ngủ ít hơn trước rồi, cũng sợ lỡ tin nhắn trong nhóm công việc, chậm trễ chuyện công."

Cô không dám nói quá. Dù sao hai ông thần này cũng chẳng phải bạn trai cô, lại càng không phải người có khả năng phát triển quan hệ, nói trắng ra thì cũng chỉ là đồng nghiệp, cô chẳng rảnh tô vẽ gì nhiều. Trang điểm á? Khỏi. Cứ mặt mộc xuống là nhanh nhất!

Phí Thế Kiệt thì hiểu cô hơn chút, trong lòng chỉ hừ lạnh hai tiếng: Nhóm làm việc cái nỗi gì, mà lỡ thấy tin cuối tuần chắc cũng là vừa mắng vừa càu nhàu mới đúng!

Trần Khoát bình thường chỉ nói nhiều với bạn thân, thêm người thứ ba lại không thân lắm, vừa là bạn học cũ, vừa là nhân viên, anh lập tức thành phông nền, im thin thít suốt chặng đường.

"Thầy Triệu sao rồi?" Chương Vận Nghi lo lắng hỏi.

"Khó nói lắm." Phí Thế Kiệt cũng trầm giọng, "Bọn tôi chưa báo cho cả lớp biết, sợ thầy trách. Hôm qua Trần Khoát gọi cho con gái thầy, bảo là nghi ngờ tuyến giáp có vấn đề, phải mổ."

Nghe xong, Chương Vận Nghi càng thêm nặng lòng: "Không sao chứ?"

"Không sao." Người vừa lên tiếng là Trần Khoát, từ đầu gần như không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Không biết vì sao, chỉ là hai chữ "không sao", vậy mà lại khiến cô thấy yên tâm hẳn. Có lẽ vì trong ấn tượng của cô, mấy năm cấp ba anh là lớp trưởng đáng tin cậy, bây giờ lại là một người sếp bình tĩnh chín chắn.

Anh nói không sao thì chắc chắn là không sao.

Cô thở phào, cong môi mỉm cười: "Vậy thì tốt quá!"

"À đúng rồi, tụi mình có cần mua gì mang đến không?" Cô lại hỏi, "Tôi không có kinh nghiệm vụ này lắm. Hay là đưa phong bì?"

Tuy cô năm nay hai mươi bảy rồi, nhưng đôi lúc vẫn có cảm giác như ngoài tuổi tác ra thì chẳng thứ gì khác trưởng thành cả. Những chuyện liên quan đến quan hệ xã giao đều do ba mẹ sắp xếp. Cô nhớ phong phanh ở Giang Châu, đi thăm bệnh là có tục đưa phong bì nhỉ?

Nhưng vấn đề là...

Giờ ai cũng thanh toán online, cô lại không quen xài tiền mặt, có lục tung nhà lên chắc trong ví cũng chưa được năm trăm.

Phí Thế Kiệt liếc nhìn Trần Khoát.

Trần Khoát im lặng mấy giây, hỏi lại cô: "Cậu định rút tiền mặt?"

"Nếu tiện thì..." Cô đáp.

"Ừ."

Trần Khoát trao đổi ánh mắt với Phí Thế Kiệt, cậu lập tức hiểu ý, chuẩn bị điều hướng lại GPS, hỏi: "Cậu xài ngân hàng nào?"

"Để tôi xem..." Chương Vận Nghi ra khỏi nhà gấp, cũng không nhớ rõ mang theo thẻ gì, thẻ ngân hàng thì đủ cả dàn, nếu tính theo số lượng thì đúng là đại gia giả kim thật.

Cô lục trong túi, lấy ví ra, nghĩ nghĩ rồi nói: "Thấy cái nào gần thì ghé chỗ đó cũng được."

"Ngân hàng Chiêu Thương nhé?" Phí Thế Kiệt kiểm tra bản đồ, đề nghị.

"Được!"

Chỉ cách hai cây số, Trần Khoát lái xe đến nơi thì dừng ngay trước cửa. Anh cũng tháo dây an toàn, liếc nhìn Phí Thế Kiệt: "Ở đây không đậu được, cậu lái vòng một vòng rồi quay lại đón bọn tôi."

"Ủa? Gì vậy?" Phí Thế Kiệt hỏi.

"Tôi cũng không có tiền mặt, cậu có à?" Trần Khoát đáp, ánh mắt thản nhiên.

Phí Thế Kiệt sửng sốt: "Vậy cậu rút nhiều xíu rồi chia cho tôi là được."

Trần Khoát không đáp, vòng qua đầu xe, đi bên cạnh Chương Vận Nghi vào khu vực ATM. Gần cuối năm ai cũng bận, may mà cô nhắc, không thì anh cũng quên béng vụ tiền mặt.

Có ba cây ATM.

Một máy đang dán thông báo hỏng.

Còn hai cái đều có người dùng.

Chương Vận Nghi đứng chờ ngoài cửa kính, Trần Khoát cũng đứng cạnh cô, cả hai gần như cùng hàng thẳng lối.

Cô cúi đầu nhìn đôi bốt của mình, trong tầm mắt lại thấy đôi giày của anh, vội quay đi, trong lòng gào rú: A a a a nói chuyện đi, có gì nói đi, không nói thì xấu hổ quá! Vì sự nghiệp sau này cũng được, mau mở miệng!

Nghĩ vậy, cô khẽ khàng hắng giọng, nghiêng đầu liếc anh. Có thể là cô hắng giọng hơi rõ, anh cũng quay đầu nhìn sang, hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau.

Một giây sau, Trần Khoát bình tĩnh thu mắt lại.

"Ừm... lát nữa tụi mình có mua thêm giỏ trái cây không sếp?" Cô bịa đại một chủ đề.

"Gì cũng được."

... Và thế là câu chuyện kết thúc.

Hai người mặt mũi đều hiện rõ chữ "lúng túng".

Trong khi đó, Phí Thế Kiệt vừa lái xe một vòng quay lại, nhìn qua kính xe suýt nữa thì nghi ngờ bản thân bị bệnh, hay do bị người nhà ép cưới quá mức mà sinh hoang tưởng? Sao nhìn hai người đó lại thấy hợp dễ sợ vậy nè?

-

Tác giả có lời muốn nói:

100 bao lì xì hun hun hun nhaaaa ~ 😘

Bắt đầu cập nhật phần ngoại truyện if-line rồi đó, nếu như Chương Vận Nghi không trùng sinh, câu chuyện sẽ phát triển thế nào?

(Chủ yếu là do hiện tại mình chưa nghĩ ra ý tưởng nào thực sự ưng cho phần ngoại truyện đại học, nên định viết mấy phần dễ vào trước.) (Bạn nào không hứng thú thì đừng mua nhầm nha, nhìn tiêu đề là biết liền á~) 🙈🙈