Editor: Sel
Trong khi chờ đợi, Chương Vận Nghi lại nhanh trí nghĩ ra một chủ đề bắt chuyện.
Mà ai nghe xong không phải gật gù khen "tuyệt chiêu" chớ!
"Trần tổng nè..." Cô nghiêng đầu gọi một tiếng, đợi khi anh nhìn sang mới dè dặt mở lời: "Cậu tính đi bao nhiêu vậy, nói tôi nghe được không, để tôi còn biết mà tính."
Thật ra chuyện này, cô cũng không đòi hỏi phải giống y hệt nhau.
Cô tin thầy Triệu hiểu lòng học trò, cũng không đến nỗi trách móc chuyện tiền nhiều tiền ít. Một người là nhân viên văn phòng, một người là ông chủ, tất nhiên mức chi ra sẽ khác nhau, nhưng tấm lòng thì đâu có phân nặng nhẹ.
Trần Khoát hơi bất ngờ khi cô hỏi vậy, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, hai người cùng đến bệnh viện, nếu lì xì lệch quá, e là cô sẽ thấy khó xử.
Nhưng với anh mà nói đây lại là bài toán khó. Đi ít thì không được, mà nhiều quá thì lại thành ra rườm rà.
Thầy Triệu không thiếu tiền, viện phí có bảo hiểm chi trả, trường học cũng có trợ cấp, con gái lại còn mua cho bảo hiểm riêng. Tính ra lần này thầy không những không tốn gì, còn được hoàn lại một khoản.
Chính vì thế nên anh mới quên béng chuyện tiền mừng.
"Cậu định mừng bao nhiêu?" Anh hỏi nhưng giọng thì lại giống như đang xin ý kiến, "Tôi với Phí Thế Kiệt mừng bao nhiêu cũng được, tùy cậu."
Hay rồi, đẩy quả bom ngược về tay cô.
Chương Vận Nghi cũng đang rối nùi, mừng bao nhiêu thì hợp lý? Quả thực mấy chuyện giao tế kiểu này cô không rành chút nào, từng việc từng việc đều là bài học kinh nghiệm.
"Hai ngàn?" Cô khẽ nói, nhìn sắc mặt anh để đoán phản ứng. Thấy anh vẫn im lặng, cô vội vàng cộng thêm: "Hoặc ba ngàn, năm ngàn cũng được?"
Trần Khoát cũng chẳng khá hơn, lúng túng y chang.
Vừa định nói gì thì cây ATM trước mặt anh trống ra. Lúc lướt qua người đang bước ra, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, giọng như không chắc lắm: "Vậy... hai ngàn nhé?"
Chương Vận Nghi thở phào.
Không phải vì cái số tiền ấy, mà là...
Má ơi máy rút tiền trống rồi kìa! Cuối cùng cũng thoát cái cảnh gượng gạo này rồi! Cảm tạ ông trời!
Cô nhẹ nhõm, đôi mắt cong cong ánh lên niềm vui, "Được!"
Trần Khoát cũng hơi khựng lại, như cũng nhẹ nhõm không kém. Anh gật đầu, đẩy cửa bước vào. Một lúc sau, người trước cô cũng rời đi, chỉ cách nhau một tấm kính mỏng, tiếng máy quét thẻ, tiếng máy đếm tiền vang lên rì rào như hòa cùng nhịp.
Trần Khoát không phải kiểu miệng nói một đằng tay làm một nẻo, đã nói hai triệu là đúng hai triệu. Rút tiền xong, anh còn lên xe trước cả cô, đếm sẵn hai triệu đưa cho Phí Thế Kiệt, dặn: "Tụi tôi thống nhất là đi hai ngàn rồi."
"Ai thống nhất?" Phí Thế Kiệt ngớ người vài giây, rồi như hiểu ra, "Ý cậu là Chương Vận Nghi hả?"
Trần Khoát không đáp, chỉ tiện tay nhét phần tiền còn lại vào hộc giữa ghế.
Đợi Chương Vận Nghi lên xe, họ lại tiếp tục chạy, lần này Trần Khoát nhường vô lăng cho Phí Thế Kiệt. Bệnh viện nhân dân số một không xa, khu xung quanh thì khỏi nói, chỗ đậu xe không có, không kẹt xe là mừng lắm rồi.
Trần Khoát tháo dây an toàn, bước xuống xe.
Chương Vận Nghi hơi ngập ngừng nhưng cũng nhanh chóng mở cửa đi theo. Tuy là tan làm, không cần giữ ý quá mức, nhưng cô dù có ngốc cũng không tới nỗi để sếp đi xuống mua giỏ quà mà mình ngồi chễm chệ trong xe.
"Cậu thấy giỏ nào được?" Trong tiệm trái cây, Trần Khoát hỏi.
Tôi thì thấy cái nào cũng được...
Cô suýt buột miệng nói ra nhưng kịp nuốt lại: "Không biết mấy giỏ này bày ở đây bao lâu rồi nữa. Hay là mình tự chọn trái cây đi?"
"Ừ." Anh gật đầu.
Hai người chia nhau mỗi người một túi, đứng cạnh nhau chọn trái cây. Vô tình, ánh mắt anh dừng lại chốc lát trên bàn tay cô đang cầm hộp dâu tây, rồi lập tức dời đi. Không cần nhắc, hai người đã chọn được cả mớ trái tươi, nhanh gọn lẹ.
Tới lúc tính tiền, bất ngờ nhỏ xảy ra.
Trần Khoát bước đến quầy, vừa lấy điện thoại ra hỏi giá. Chủ tiệm vui vẻ niềm nở, thấy Chương Vận Nghi vẫn đang ngắm nghía mấy quả cherry, liền cười nói: "Vợ chú còn đang chọn thêm kìa."
Chương Vận Nghi lúc đó đang so giá, nghe vậy thì ngẩng đầu, rồi ngây ra.
Ủa?
ỦAAAAAA CÁI GÌ CƠ???
Trần Khoát: "..."
Chủ tiệm là dân làm ăn, nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của hai người thì lập tức hiểu ý, vội vàng xin lỗi rồi nhanh tay cân ký, lại còn chủ động bớt cho ít tiền. Nhưng cú sốc tâm lý mà hai người dính phải thì thôi kệ, xí xóa.
Ra khỏi tiệm trái cây, cả hai đều im lặng.
Cũng may là người lớn hết rồi, đâu đến mức vì vụ nhỏ xíu đó mà lăn tăn mãi. Lúc lên xe, sắc mặt ai cũng đã trở lại bình thường.
Xe chậm rãi rẽ vào bệnh viện, cuối cùng cũng kiếm được chỗ đậu. Họ đi thẳng lên khu nội trú, thang máy thì đông nghẹt, suýt nữa là quá tải. Chương Vận Nghi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng Trần Khoát đứng sát phía sau khiến cô cứ có cảm giác như đang tựa vào ngực anh.
Cay nhất là thang máy dừng ở MỌI tầng!
Người bên ngoài không cam tâm, cứ cố chen vào. Người phía trước cô dồn lại, cô cũng bị ép phải ngả ra sau.
Trần Khoát hai tay bận xách trái cây, cằm còn sượt qua tóc cô, người thì đứng cứng đờ không dám nhúc nhích. Đến khi thang nhẹ bớt, anh mới khẽ thở ra một hơi.
Lên tới tầng 11, Phí Thế Kiệt phăm phăm bước ra, Chương Vận Nghi liền đi theo. Riêng Trần Khoát cố tình đi chậm lại vài bước.
Giường bệnh kín mít, thầy Triệu từ lâu đã biết học trò sẽ đến thăm, khi thấy ba người thì vui lắm.
Vợ và con gái thầy ăn ý bước ra, nhường không gian cho thầy và đám học trò.
"Thật ra cũng không có gì đâu." Tinh thần của thầy rất tốt, "Không nghiêm trọng, nên thầy mới không nói gì. Giường bên hôm qua vừa xuất viện xong, không tin thì hỏi họ, cũng ca mổ giống thầy đó, từ lúc nhập viện tới lúc xuất viện chỉ mất đúng bảy ngày! Bảy ngày tròn!"
Trần Khoát không ngồi, đứng thẳng tắp cạnh giường, khẽ nhíu mày: "Dù gì cũng là phẫu thuật."
Thầy Triệu liếc: "Chỉ có em là lắm lời."
Chương Vận Nghi chỉ thấy mới lạ.
Cô biết Trần Khoát là bạn học cấp ba, nhưng lại không có chút thực cảm nào, có thể là vì đã ra trường quá lâu, hoặc có thể là lúc học không thân. Nhưng khoảnh khắc này, cô bỗng như được kéo ngược về lớp 12A3 năm nào.
À...
Anh là lớp trưởng, là Trần Khoát.
Đang ngẩn ngơ thì bỗng nghe thầy Triệu chỉ mặt gọi: "Chương Vận Nghi, em có bạn trai chưa?"
Quay về hiện thực.
Cô làm mặt đau khổ, đầu hàng: "Thầy ơi, hay thầy dạy tụi em thêm một tiết nữa đi, em thà học còn hơn trả lời câu này..."
Biểu cảm cô buồn cười đến nỗi ngay cả Trần Khoát cũng bất giác cong khóe môi.
...
Thầy Triệu còn đang nằm viện, họ cũng không dám nán lại lâu. Xác định ngày mổ xong thì chuẩn bị rút.
Ở tầng dưới, các bảng hướng dẫn đều có QR code thanh toán đậu xe, Chương Vận Nghi nhanh mắt quét xong liền hỏi: "Biển số xe mình là gì vậy?"
Phí Thế Kiệt đang cúi đầu bấm điện thoại, không nghe thấy.
Trần Khoát đang đi phía trước thì dừng lại, quay đầu nhìn cô, hiểu ngay cô đang muốn gì. Nghĩ ngợi một chút thấy tiền đậu xe chắc cũng không đáng bao nhiêu, bèn đáp: "Giang AK822Y."
"Okii." Chương Vận Nghi nhanh chóng nhập biển số xe, thanh toán phí đậu xe: "Trên hệ thống báo phải rời bãi trong vòng mười lăm phút."
"Ừ."
"Cái gì cơ?" Phí Thế Kiệt đang cúi đầu nghịch điện thoại vội ngẩng lên hỏi.
"Suốt ngày cúi đầu thế kia." Trần Khoát liếc cậu một cái, "Cột sống cổ không hỏng mới lạ."
Chương Vận Nghi trong lòng "á" một tiếng, lập tức khóa màn hình, có cảm giác như mình đi ngang qua cũng bị vạ lây vậy đó...
Phí Thế Kiệt thì chẳng mảy may để tâm: "Bây giờ người trẻ tụi mình ai chả có tí vấn đề cổ vai gáy? Đúng không, chị cả?"
"Xin lỗi nha, tôi không có!" Có lẽ qua một buổi sáng đồng hành, Chương Vận Nghi cũng bớt dè dặt, "Đừng gom tôi chung với mấy người đó nha."
"Ồ, 'mấy người' là chỉ ai đấy?" Phí Thế Kiệt bật cười, chỉ vào cô, rồi chỉ qua Trần Khoát: "Là chỉ cậu ta phải không?"
Trần Khoát không nói nhiều, phất tay gạt tay cậu ra: "Lên xe đi thanh niên."
Chương Vận Nghi bật cười khúc khích.
Lên xe rồi, Phí Thế Kiệt vừa cài dây an toàn vừa quay lại hỏi: "Hay là đi ăn trưa với tụi tôi luôn đi?"
Trước đó con gái thầy Triệu cũng có ý mời họ ăn một bữa, nhưng ba người họ thật lòng không muốn làm phiền, ai mà chẳng biết nhà có người nhập viện chuẩn bị phẫu thuật thì việc nọ việc kia chất đống.
Nên ba người rất ăn ý, khéo léo viện cớ từ chối.
Cái cớ chính là cả ba còn phải quay lại công ty tăng ca.
Nghĩ tới cảnh con gái thầy Triệu lúc đó định buông lời oán trách công ty "vô nhân tính", nhưng lại nhớ ra ông chủ công ty đang đứng ngay đây, đành nuốt lại, mặt nghẹn đỏ, trong lòng Chương Vận Nghi có một con tiểu nhân đang lăn ra cười sặc sụa.
"Thôi khỏi." Cô tỉnh bơ từ chối, mặt không biến sắc: "Tôi có hẹn rồi."
Giỡn hả, ai lại muốn ăn trưa với sếp chứ.
Phí Thế Kiệt đầy hứng thú gặng hỏi: "Cũng là đi xem mắt à? Thế thì đồng cảnh ngộ rồi nha. Hay là cậu nói thử gu của mình xem, tôi quen không ít thanh niên độc thân, trẻ trung ưu tú, tha hồ lựa chọn."
Chương Vận Nghi: "..."
Lại nữa!
Cô cố nhịn để không đảo mắt, nghiêm túc đáp: "Phí tổng, phiền cậu tôn trọng quyền riêng tư của nhân viên, cảm ơn."
Phí Thế Kiệt quá quen với kiểu nói chuyện của cô rồi, đang định chọc thêm vài câu nữa thì người đang chăm chú lùi xe rời bãi đỗ bất ngờ mở miệng, cắt ngang cuộc trò chuyện: "Phí tổng, mở định vị đi."
...
Làm theo yêu cầu của Chương Vận Nghi, Trần Khoát thả cô xuống trạm tàu điện gần nhất. Ánh mắt anh nhàn nhạt quét qua cô một cái, đạp ga, xe nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập.
Chạy được một đoạn, anh bất chợt lạnh giọng: "Tôi nói gì cậu vừa nghe đã quên rồi à?"
Phí Thế Kiệt ban đầu không hiểu, vài giây sau mới ngộ ra: "Có nói cậu đâu, tôi thấy lão Vương cũng chưa có người yêu mà."
Trần Khoát im lặng vài giây, mắt vẫn nhìn thẳng, cảnh cáo: "Cậu bớt lo chuyện bao đồng giùm tôi cái."