Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 105: Ngoại truyện 8 - [Tuyến If] Tôi là Trần Khoát đây, có đó không....



Editor: Sel

Sau một buổi chiều nằm ườn trên ghế sofa, Chương Vận Nghi bất ngờ đón một "vị khách không mời".

Cô đã thay đồ ngủ bông mềm mịn, cả người cuộn tròn lại nằm lười, chỉ im lặng nhìn Doãn Văn Đan đang bận rộn qua lại trong căn hộ, không thèm phản ứng. Mẹ con bao năm, ai còn không biết tính ai nữa chứ, mà đã ân cần quá mức thì chắc chắn có điều mờ ám, cô kiên quyết không mắc bẫy.

"Mẹ nói con sao sống kiểu gì vậy, sữa chua trong tủ lạnh sắp hết hạn rồi nè!"

Doãn Văn Đan lấy hộp sữa chua ra, áp tay kiểm tra nhiệt, rồi xé nắp, đích thân đặt vào tay con gái: "May mà hôm nay mẹ đến, không thì không phải lãng phí mấy đồng tiền sao?"

"Ồ, con có tiền mà."

Chương Vận Nghi không nói suông, dù đã rút khỏi giới giải trí, trở lại làm người thường, nhưng mấy năm trước cô cũng có kiếm kha khá, ít nhất sữa chua thì không thiếu được.

Doãn Văn Đan không cãi, đặt khăn lau sang một bên, ngọt ngào ngồi xuống bên cạnh con gái, giọng mềm mỏng dụ dỗ: "Lần này là cháu trai bạn học đại học của dì con, đẹp trai miễn bàn, nghe nói vừa được công ty ở Giang Châu chiêu mộ về với mức lương cao, trước làm ở Thượng Hải, chỉ lớn hơn con một tuổi, trẻ trung tài giỏi..."

Chương Vận Nghi uống ngụm sữa chua, mặt không cảm xúc.

Cô phát ngán cái cụm "trẻ trung tài giỏi" rồi. Hôm nay nghe bao nhiêu lần trời đất chứng giám!

"Con không tin mẹ, thì cũng phải tin dì con chứ?" Doãn Văn Đan tiếp tục công phá.

"Dì con chắc chắn không muốn giới thiệu người cho con đâu." Chương Vận Nghi thẳng thừng bóc trần.

"Đúng là không muốn." Doãn Văn Đan nói, "Nhưng trước đó nó từng nhắc một câu, bảo cậu kia tính tình rất tốt."

Chương Vận Nghi: "..."

Đúng là bị mẹ cô bắt trúng cơ hội.

"Con không muốn xem mắt!" Cô cáu, "Mẹ à, con nói bao nhiêu lần rồi, không phải do điều kiện hay không, mà là con chưa muốn cưới!"

"Thôi mẹ cũng không nói nữa." Doãn Văn Đan nhá ra miếng mồi: "Con nghĩ mẹ vớ được đại ngoài đường về à? Cậu này mà con còn chê thì mẹ hết quản nổi thật."

Chương Vận Nghi đảo mắt: "Nói suông vô bằng chứng."

Cô lôi điện thoại từ túi áo ngủ ra, quay video: "Mẹ nói đi, đây là lần cuối cùng. Nếu con đi xem rồi vẫn không nên chuyện, sau này mẹ đừng có giục cưới nữa!"

Doãn Văn Đan trừng mắt: "Con bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hehe, mãi mãi mười tám tuổi thì sao chứ."

Hai mẹ con cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận tạm thời.

Đây là buổi xem mắt cuối cùng trong đời cô.

Tiễn mẹ về xong, Chương Vận Nghi ngã vật lại lên sofa, mắt nhìn trần nhà, chuyện vừa rồi bay ra khỏi đầu như gió. Bỗng nhiên điện thoại trong tay rung lên, tiếng thông báo của WeChat vang lên, cô mở khóa, hơi ngạc nhiên.

Tin nhắn riêng từ nhóm lớp, Trần Khoát.

Cô lập tức ngồi bật dậy. Tên anh trong nhóm vẫn đơn giản hai chữ "Lớp trưởng".

【Tôi là Trần Khoát, có đó không?】

Cô có hơi nghi hoặc. Nói cho cùng bọn họ học chung nhiều năm, lại cùng công ty một năm, chưa từng nói chuyện trên mạng, thậm chí không có WeChat bạn bè. Anh tìm cô có chuyện gì?

Dù thắc mắc, cô vẫn nhanh chóng trả lời: 【Có nè.】

【Con gái thầy Triệu lái xe tới tìm tôi, nhất quyết trả lại tiền. Thầy nói không thể nhận. Giờ tôi chuyển khoản cho cậu hay đưa tiền mặt?】

Lý do rất rõ ràng. Thầy Triệu làm giáo viên cả đời, là thầy thì mãi là thầy, nguyên tắc không thể phá vỡ. Hơn nữa thầy không thiếu tiền, thấy học trò tới thăm đã rất vui rồi.

Chương Vận Nghi trầm ngâm, hiểu ra dụng ý của thầy Triệu.

Thầm thở dài trong lòng, nhưng vấn đề là nếu là Phí Thế Kiệt hỏi, cô chắc chắn chọn chuyển khoản ngay, thời nay ai dùng tiền mặt nữa? Nhưng người hỏi là Trần Khoát...

Mà tiền mặt thì cô lại phải ra rút nữa chứ...

Nghĩ một lúc, cô cẩn trọng gõ: 【Hay là tiền mặt đi ha? Gần Tết rồi cũng cần dùng, mà cậu thấy sao tiện thì cứ làm, tôi sao cũng được á~】

Lúc này Trần Khoát đang ngồi ở bàn, định lấy kính chống ánh sáng xanh ra đeo, thấy tin nhắn thì dừng lại, trầm tư vài giây.

Anh vốn định chuyển khoản cho nhanh, nhưng hình như cô thích nhận tiền mặt hơn?

【Được, thứ Hai đưa.】

Phía bên kia, Chương Vận Nghi thở phào nhẹ nhõm.

Cái này được tính là tai nạn nghề nghiệp không? Đang nghỉ mà cũng phải chat với sếp.

Tính cô bình thường hoạt bát, nhưng mà dù bạn có hướng ngoại đến mấy, gặp sếp cũng thành hướng nội ngay.

Thực ra nên kết thúc từ đoạn đó là đẹp. Nhưng đối phương là sếp, không lẽ không chốt lại một câu đàng hoàng?

Do dự một hồi, cô lại gõ thêm: 【Dạ, cảm ơn sếp nhé~】

Trần Khoát đeo kính vào, bật máy tính, gõ mật khẩu: chenkuo123.

Ngay lúc đó, điện thoại rung. Anh liếc qua một cái rồi hơi khựng lại. Lúc do dự không biết nên trả lời không, điện thoại lại rung phát nữa.

【😊】

Anh chống đầu, cầm điện thoại lên. Nhìn một lúc. Ừ, chắc không cần trả lời nữa.



Thứ Hai.

Công ty phần lớn là người trẻ, không khí thoải mái. Ngoài các phòng ban cố định, mấy nhóm khác giờ giấc làm việc khá linh hoạt. Có mấy bạn dev tới gần trưa mới vác mặt đến, ngáp một phát rồi đi bấm vân tay.

Trần Khoát tới công ty sớm hơn mọi người. Anh cũng không chắc chỗ ngồi của Chương Vận Nghi ở đâu, hỏi cô lao công một câu, rồi tới bàn làm việc của cô.

Cô ngồi ở gần cửa sổ.

Trên bàn bừa bộn nhưng không đến mức lộn xộn, nhìn có vẻ bừa có tổ chức.

Anh đặt xấp tiền mặt hai ngàn lên bàn cô, lấy đại tập tài liệu cô để bên cạnh che lên, định xoay người rời đi thì ánh mắt khựng lại.

Ly nước trên bàn là loại ly thủy tinh trong suốt, in ba chữ to nổi bật: TĂNG LƯƠNG ĐI.

Chiếc cốc kiểu này anh từng thấy rồi, nhưng lần này vẫn bị chọc cười đến nhếch nhẹ đuôi mày. Anh thu lại ánh mắt, quay về phòng làm việc của mình.

Căn hộ mà Chương Vận Nghi thuê cách công ty không xa, nhưng kể cả thế, cô vẫn luôn đi làm sát giờ. Thứ Hai quả thật như sống dở chết dở, cô vác theo phần ăn sáng đã đóng gói, vội vã mở ra, kịp lúc chấm vân tay lúc 8 giờ 59, thở phào nhẹ nhõm, giữ được điểm chuyên cần rồi, yeahhh.

"Cô ăn gì đó?" Đồng nghiệp bên cạnh trượt ghế tới hỏi, "Tôi suýt nữa đua tốc độ với tử thần mà vẫn không mua được bữa sáng, hu hu hu."

"K's chicken, cô có ăn không?"

"Cảm ơn nha, đột nhiên thấy hết đói luôn."

Chương Vận Nghi lấy bánh panini và cà phê từ túi giấy ra, theo thói quen lướt điện thoại. Vừa cắn một miếng, suýt nữa bị nghẹn chết.

Lại... lại nữa rồi... lại là tin nhắn từ sếp!

Trần Khoát: 【Tiền mặt để trên bàn cậu rồi.】

Cô đẩy tài liệu ra, bên dưới là xấp tiền mới cứng, vội vàng thu lại, nhét đại vào túi tote.

Ăn hết panini, cô uống ngụm cà phê tráng miệng, rồi gửi tin nhắn đáp lại: 【Nhận được rồi [vui vẻ]】

Thôi kệ! Không trả lời nữa! Nhân viên tốt bây giờ phải đắm chìm trong công việc mới đúng.

Việc vặt vãnh cuối năm nhiều không đếm xuể. Đến khi cô rảnh tay thì đã gần mười một giờ, thấy hơi khát, cô cầm ly ra khu trà nước, không ngờ lại bất thình lình nhìn thấy Trần Khoát đang đứng cạnh cửa sổ sát đất uống sữa.

Anh nhìn không giống sếp chút nào.

Hoặc phải nói, các ông sếp ở công ty này chẳng ai giống sếp cả.

Trong công ty có hệ thống sưởi trung tâm, rất ấm áp. Anh mặc hoodie đen, quần thể thao xám, giày dưới chân sạch đến mức không nhiễm chút bụi nào. Trông anh giống một sinh viên đại học hơn là sếp. Tiếc rằng cô không còn nhớ hồi cấp ba anh trông thế nào, chỉ biết theo lời Đới Giai thì anh chẳng thay đổi mấy, vẫn như xưa.

Khu trà nước trải thảm, bước đi không phát ra tiếng, cô định pha một cốc trà uống.

Cố gắng đi nhẹ nói khẽ tìm trà túi lọc, nhưng vẫn lỡ gây ra chút tiếng động. Trần Khoát quay đầu theo tiếng động, ánh nắng mùa đông ấm áp phủ khắp khu trà nước, sáng bừng cả không gian, ánh nắng cũng rọi lên tóc cô, như dát lên một tầng ánh sáng nhẹ.

Thực ra anh chỉ nhìn thoáng qua vài giây, lúc quay đi thì cô cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Ánh mắt hai người va vào nhau giữa không trung.

Trên tay cô cầm túi trà vị nho ô long, khóe môi cong cong, chào một tiếng: "Chào anh, Tổng Giám đốc Trần."

Trần Khoát khẽ gật đầu đáp lễ lại cô, sau đó hai người mỗi người làm việc riêng, không quấy rầy nhau.

Chương Vận Nghi đứng trước cây nước nóng, bắt đầu suy nghĩ. Nước nóng sao chưa ra nhỉ? Cô không phải kiểu người thấy không có nước là bỏ đi, phải biết nguyên nhân mới được.

"Có chuyện gì vậy?" Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Cô vội vàng quay đầu lại: "Không có nước nóng."

"Để tôi xem." Anh nói.

Cô né sang bên, đứng cạnh anh. Anh nghịch một hồi, liền khôi phục được.

Cô vui mừng nói: "Anh giỏi thật đó!"

Lời vừa thốt ra, cả cô lẫn anh đều sững lại.

Tính cô là vậy, chẳng bao giờ tiếc lời khen với người xung quanh, nhưng khen sếp thế này, có vẻ không ổn lắm thì phải?

Trần Khoát đáp: "Cũng bình thường."

Không thể phủ nhận rằng giữa những người từng là bạn học cũ, bất kể thân thiết ra sao, vì từng trải qua một thời học trò cùng nhau, từng thấy nhau lúc ngô nghê vụng dại, nên vẫn dễ dàng thân quen hơn người khác. Sáng thứ Bảy hôm đó đi thăm thầy chủ nhiệm, cộng thêm chút thời gian tiếp xúc đã khiến hai người không còn quá xa lạ.

Khi nước nóng đã có, Chương Vận Nghi xé túi trà, rót nước vào ly. Hương trái nho thoang thoảng quyện cùng vị trà ô long nhẹ nhàng lan tỏa.

Trần Khoát uống xong sữa, đi ngang qua vứt hộp, cũng thoáng ngửi được mùi hương ấy.

-

Thầy Triệu được lên lịch phẫu thuật vào thứ Ba.

Chương Vận Nghi nghe loáng thoáng liền ghi nhớ trong lòng, nghĩ bụng nếu hôm nay tan làm đúng giờ thì ghé qua xem sao.

Cô thu dọn túi xách, quấn khăn len kỹ lưỡng, bước ra khỏi công ty. Giờ này đúng vào cao điểm tan tầm, sợ đường tắc nên cô quyết định đi tàu điện ngầm.

Tàu cũng đông nghịt, chen lấn khiến cô suýt phát điên.

Ra khỏi ga, đi một đoạn là tới bệnh viện, lúc này chưa đến bảy giờ, vẫn trong giờ thăm bệnh. Cô nhớ rõ giường bệnh của thầy Triệu. Trùng hợp là khi cô tới, thầy Triệu vẫn chưa ra khỏi phòng mổ.

Con gái thầy Triệu nói: "Giáo sư Trần phải mổ nhiều ca trong một ngày, ba em vào từ chiều, chắc phải đợi thêm chút nữa."

Chương Vận Nghi thấy cô bé vẫn giữ được bình tĩnh, nghĩ thầm: Đúng là con gái của thầy Triệu, cứng cáp giống y chang.

Dù vậy cô vẫn dang tay ôm lấy cô bé nhỏ hơn mình hai tuổi, đổi đề tài để xoa dịu: "Hồi chụp ảnh tốt nghiệp, tụi chị nghịch lắm, còn bắt chước mấy cảnh trong phim, tính hùa nhau khiêng thầy lên ném tung lên không rồi chụp một kiểu, lần đầu tiên thấy thầy bị tụi chị làm cho sợ đến hốt hoảng, buồn cười lắm, cứ nói tụi chị đỡ không nổi thầy."

Con gái thầy Triệu cũng hiểu cô đang cố gắng an ủi.

Vào lúc này mà nói câu kiểu "không sao đâu" hay "không phải chuyện nghiêm trọng lắm" thật sự chẳng giúp ích gì cho tâm trạng lo lắng của một người con.

Hai người đang trò chuyện thì trong hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Chương Vận Nghi nghiêng đầu nhìn sang, là Trần Khoát đang vội vã chạy đến.

Ý nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu cô là: Xe hơi bảy con số thì đã sao? Cũng không nhanh bằng khách quý của tàu điện ngầm tụi tui nha!

Suy nghĩ kiêu ngạo ấy vừa lóe lên, cô đã không nhịn được mà cười, ánh mắt long lanh như tỏa sáng, ngập tràn niềm vui.

Trần Khoát hơi khựng lại, cũng mỉm cười đáp lại một cách lịch sự.

-

Tác giả có lời muốn nói:Tặng 100 bao lì xì nha moaz moaz~P/S: Phiên ngoại ngọt ngào thời đại học chắc chắn sẽ có nhé, sẽ viết sau khi kết thúc dòng thời gian if-line. Nếu bạn không quan tâm phiên ngoại thì cứ mấy hôm nữa quay lại đọc tiếp nhé [che mặt rình rập][che mặt rình rập]

2392 words05.07.2025