Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 106: Ngoại truyện 9 - [Tuyến If] Tôi không thích ăn chua



Editor: Sel

Trần Khoát đến chưa bao lâu, thầy Triệu cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển về lại phòng bệnh.

Vì là ca gây mê toàn thân nên sau đó phải đánh thức, giáo sư phụ trách còn dặn không được ngủ ngay, cần theo dõi thêm.

Thầy Triệu mơ mơ màng màng, cứ muốn nhắm mắt lại là vợ thầy liền quýnh quáng gọi, không cho thầy ngủ.

Thầy vừa sốt ruột vừa tức giận: "Để tôi ngủ đi! Chết cũng đáng đời!"

Chương Vận Nghi và Trần Khoát đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cố nhịn cười.

Giờ thăm bệnh cũng sắp hết, hai người tiến đến đầu giường, cúi người nói vài câu rồi chuẩn bị rời đi. Trên đường tới đây dù sao cũng có chút lo lắng, giờ thấy an tâm rồi, lòng nhẹ hẳn, bước chân cũng thong dong hơn.

Họ không để con gái thầy Triệu tiễn, tự đi thang máy xuống lầu.

Trong khoang thang máy, Chương Vận Nghi vẫn còn nghĩ đến câu mắng vợ của thầy Triệu, không nhịn được bật cười: "Không ngờ thầy Triệu còn có mặt này đó."

Trần Khoát cũng không nhịn được cười: "Thật."

Thang máy dừng ở tầng trệt, cửa vừa mở, hai người bước ra thì bất ngờ gặp một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ngáp dài, còn chưa kịp phản ứng thì người ấy đã lên tiếng gọi: "Tiểu Khoát à?"

Chương Vận Nghi đứng bên cạnh Trần Khoát, ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt như hỏi: Người quen à?

Trần Khoát nhận ra người này là bạn đại học của ba mẹ, mấy năm trước còn hay tụ tập cùng nhau, nhưng cũng lâu rồi không gặp nên lúc nãy không nhận ra. Anh ổn định lại thần sắc, lễ phép gật đầu: "Chào chú Lưu."

Bác sĩ Lưu tò mò liếc mắt nhìn Chương Vận Nghi không ngừng, ánh mắt cứ như có móc câu: "Sao lại tới bệnh viện thế?"

"Có thầy giáo nằm viện nên nên bọn cháu đến thăm." Trần Khoát bước lên phía trước, khéo léo che chắn ánh nhìn quá mức thăm dò kia. "Hôm nay chú trực đêm ạ?"

"Ừ ừ." Bác sĩ Lưu len lén nghiêng đầu nhìn, "Cô gái này là...?"

"Bạn học của cháu."

Trần Khoát sợ Chương Vận Nghi sẽ thấy ngại, bèn chủ động ngắt luôn câu chuyện, lần này không khách sáo gì nữa: "Chú Lưu, chú bận thì làm việc tiếp đi ạ, bọn cháu còn chút việc, xin phép đi trước."

Lúc bước ra khỏi khu nội trú, Chương Vận Nghi vẫn còn cảm giác như có ánh mắt tò mò cứ dính chặt lấy mình: "......"

Trần Khoát thấy cô im lặng, tưởng cô để bụng chuyện ban nãy, bèn chủ động phá vỡ bầu không khí: "Xin lỗi nhé."

Không cần nói rõ là vì chuyện gì, chỉ cần từng bị họ hàng hối cưới thì ai cũng hiểu.

"À, không sao đâu."

Cô bật cười, không hề để tâm: "Hiểu mà, quen rồi ấy."

Nghe cô nói vậy, chân mày Trần Khoát cũng giãn ra, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng.

Bầu không khí có chút gượng gạo cũng vì thế mà tan biến, trở lại tự nhiên như cũ.

Mà bác sĩ Lưu thì vẫn còn đang vươn cổ ra khỏi khu nội trú để dòm theo, trời đã tối, chẳng thấy được gì nữa.

Ông vui vẻ bấm gọi cho người bạn thân của mình, vừa kết nối là mở miệng trêu: "Chuyển khoản cho tôi hai trăm đi, không thì tôi không nói vụ con trai cậu khả năng có bạn gái đâu nhé!"

-

"Không cần quét mã đâu."

Thấy Trần Khoát đưa điện thoại ra định quét mã thanh toán, Chương Vận Nghi liền ngăn lại: "Tiền gửi xe tôi thanh toán rồi."

Vốn cô định về bằng tàu điện ngầm, nhưng thầy Triệu dù buồn ngủ đến mấy vẫn lải nhải dặn Trần Khoát phải đưa cô về. Anh cũng đồng ý luôn, lúc rời khỏi khu nội trú lại chủ động đề nghị lái xe chở cô.

Với anh thì cũng chỉ là vòng qua thêm đoạn đường, chẳng đáng gì.

"Cậu biết biển số xe à?"

"Biết chứ." Cô đi sau anh, trả lời tỉnh bơ: "Rất dễ nhớ mà, Giang AK822Y đúng không."

"Ừ, đúng rồi."

Chương Vận Nghi mở cửa ghế phụ ngồi vào, cài dây an toàn xong thì nói: "Hay là cậu thả tôi ở ga tàu điện thôi cũng được?"

"Không cần." Anh khởi động xe, lái ra khỏi bãi: "Tối nay tôi cũng rảnh."

"Thế thì cảm ơn nha."

"Không có gì."

Chương Vận Nghi cố kìm lại thói quen lướt điện thoại, giờ phút này bỗng cảm thấy may mắn vì họ từng là bạn học cũ, bởi vậy mới dễ tìm chuyện để nói như thế này.

"Phí Thế Kiệt hôm nay không tới à?"

Hai người họ thân nhau quá mức.

Cô nhớ hồi cấp ba đã là bạn cùng bàn, đi đâu cũng như hình với bóng. Không ngờ đến tuổi này rồi vẫn có thể cùng mở công ty, gặp nhau mỗi ngày.

Nói chung có Trần Khoát là có Phí Thế Kiệt.

Vậy mà hôm nay lại không thấy đâu.

"Đi xem mắt rồi." Giọng Trần Khoát mang theo chút ý cười không dễ nhận ra.

"Thật á?" Chương Vận Nghi bật cười đầy vẻ hả hê: "Xem ra cậu ta cũng bị dằn vặt dữ rồi."

Cũng?

Trần Khoát nhanh chóng bắt được từ đó, khóe môi cong lên: "Thật ra có những chuyện nếu không muốn thỏa hiệp thì tốt nhất đừng vội đồng ý."

"Nghe thì là vậy." Cô thở dài, "Nhưng nhiều lúc phiền phức quá, đành phải ứng phó tạm thôi."

Đang trò chuyện thì điện thoại Trần Khoát reo lên, là cuộc gọi từ Lão Phì.

Thấy ven đường có ô kẻ sẵn, anh tấp vào, quay sang nói với cô một tiếng rồi mới nhấn nút nhận cuộc gọi.

Trong xe giờ chỉ còn hai người, giọng Lão Phì vừa vang lên là như muốn xuyên cả màng nhĩ, ngồi ở ghế phụ như cô cũng nghe rõ mồn một.

Chương Vận Nghi không nhịn được bật cười thành tiếng, sợ Phí Thế Kiệt ở đầu dây bên kia nghe được nên vội vàng bịt miệng.

Tiếng cười ấy không lọt khỏi tai Trần Khoát, anh đang cầm điện thoại, hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Trong khoang xe ánh sáng lờ mờ, chỉ có màn hình điều khiển trung tâm rọi sáng khuôn mặt cả hai.

Ánh mắt giao nhau, lặng yên mấy giây.

-

Qua giờ cao điểm, đường xá cũng dễ đi hơn.

Hai người trò chuyện lắt nhắt, chủ đề cũng quanh quẩn về Phí Thế Kiệt là nhân vật cả hai đều thân quen.

Ban đầu Chương Vận Nghi còn tưởng đoạn đường này sẽ hơi gượng, ai dè lại rất ổn. Cô nghĩ có lẽ vì Trần Khoát từ thời học sinh đã là một người rất đáng mến.

Cô cũng nhớ lời Đới Giai từng nói, anh dù có thành tựu như hôm nay vẫn không hề tỏ vẻ ta đây.

Anh thật sự chẳng thay đổi gì. Vẫn là lớp trưởng năm xưa.

Cô đột nhiên thấy nhẹ lòng.

"Tôi tới rồi."

Chương Vận Nghi nhìn thấy toà nhà quen thuộc, giơ tay chỉ: "Không cần vào khu, Trần tổng thả tôi ngay lề đường là được rồi."

"Ừ."

Xe dừng lại nơi cô chỉ, anh ngập ngừng chốc lát, ngay trước khi cô tháo dây an toàn liền nói: "Sau giờ làm đừng gọi tôi là Trần tổng nữa."

Lão Phì nói đúng.

Giờ hành chính thì thôi, tan làm rồi mà vẫn xưng hô vậy thì xa cách quá. Dù sao cũng là bạn học cũ.

Chương Vận Nghi khựng lại, không gọi Trần tổng thì gọi gì?

Nhưng anh đã nói thế, rõ ràng không phải khách sáo, cô cũng chẳng cần giữ ý, nghĩ vài giây rồi bật cười: "Vậy gọi là lớp trưởng nhé."

Cách gọi này vừa gợi lại tình xưa nghĩa cũ, vừa duy trì cảm giác thân quen thời đi học.

Đúng là cô lanh lợi hết phần người ta.

Trần Khoát không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu. Nhưng khoảng cách giữa hai người thì quả thật đã thu ngắn lại. Ít nhất là khoảnh khắc đó họ như quay lại lớp 12 năm ấy.

Chương Vận Nghi vừa đi về phía căn hộ vừa lật lật ứng dụng đặt đồ ăn. Tan làm xong cô chẳng kịp ăn gì đã vội vã chạy tới bệnh viện, giờ bụng đói đến mức ngực dính lưng luôn rồi, mà những tiệm cô muốn ăn thì thời gian giao hàng toàn nửa tiếng trở lên, cô nào đợi nổi!

Chợt nhớ ra ngoài căn hộ có một dãy hàng quán nhỏ, cũng không ít chỗ bán đồ ăn, cô không chần chừ thêm, cất điện thoại, quay đầu chạy một mạch.

Trần Khoát cũng đói đến chịu không nổi.

Từ lúc rời bệnh viện anh đã muốn ăn gì đó, nhưng vì đã hứa với thầy giáo là sẽ đưa Chương Vận Nghi về, mà lúc ở bệnh viện, con gái thầy Triệu có hỏi bọn họ đã ăn chưa, cô bảo ăn rồi, anh cũng nói vậy nên anh chẳng đề cập thêm.

Khi đó anh có để ý thấy gần đó có vài nhà hàng. Giờ cũng hơn tám giờ, anh chẳng buồn về nhà gọi đồ, định ghé ăn luôn cho nhanh.

-

Chương Vận Nghi ngồi ở bàn hai người, vừa scan mã đặt món xong là bắt đầu chờ như hổ đói.

Bụng cô sôi lên ùng ục, chán quá nên bốc mấy miếng dưa muối lót dạ, ai ngờ càng ăn càng thấy ngon miệng.

Cánh cửa kính chợt bị đẩy ra, chuông treo trên cửa vang lên leng keng, luồng khí lạnh lập tức ùa vào. Chương Vận Nghi chống cằm bằng hai tay, vô thức ngẩng đầu nhìn, lại vô tình chạm mắt với Trần Khoát vừa bước vào.

Trần Khoát: "..."Chương Vận Nghi: "..."

Giả vờ không thấy thì cũng quá giả trân, hai người cứ thế đối mặt vài giây, cô vội gượng ra một nụ cười rạng rỡ, giơ tay vẫy vẫy.

Vài phút sau, Chương Vận Nghi lại scan mã lần nữa, đẩy điện thoại qua phía anh: "Cậu xem muốn ăn gì."

Trần Khoát cúi mắt nhìn.

Vì anh đưa cô về nên cô nhất quyết đòi mời cơm để cảm ơn, khách sáo quá cũng không ổn, anh liếc nhanh thực đơn, món rẻ nhất là cơm rang thì hết mất rồi, nên đành gọi một tô mì bò hầm.

Thêm món thành công, Chương Vận Nghi bật cười: "Tôi cứ tưởng cậu ăn rồi cơ đấy."

Trần Khoát: "Tôi cũng tưởng cậu ăn rồi."

Cả hai cùng im lặng vài giây, rồi đồng thời bật cười. Cô cười tươi rói, còn anh thì trầm thấp mà dễ nghe.

Tô mì Trần Khoát gọi rất to, cô thử một ngụm nước dùng, rồi nhắc nhở: "Quán này tôi ăn mấy lần rồi, dấm ở đây ngon lắm, cậu thử xem."

"Dấm á?" Anh gắp một đũa mì, giũ nhẹ vài cái: "Tôi không thích ăn chua."

"Vậy à."

Bàn hai người hơi nhỏ mà anh lại cao, đầu gối thỉnh thoảng chạm vào cô, thấy hơi ngại nên phải rụt chân lại, cắm cúi ăn mì. Trời thì lạnh nhưng ăn xong mặt mày anh cũng rịn mồ hôi. Một tờ khăn giấy được đưa tới.

Anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cô đang mỉm cười.

Anh dời mắt đi, bình thản nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.

Ăn uống no nê, hai người nối đuôi nhau ra khỏi quán, đứng giữa gió lạnh cũng không thấy rét.

"Lớp trưởng, tôi về trước nha." Cô vén tóc ra sau tai, cười nhẹ: "Cậu lái xe cẩn thận nhé."

Trần Khoát nhìn cô một cái, tóc cô bị gió thổi rối tung.

Tối nay có gì đó rất lạ. Anh lại nhớ đến hình ảnh cô hồi cấp ba, ấn tượng sâu nhất là mỗi lần cô tới xin nghỉ, miệng thì bảo "khó chịu chết đi được" mà mặt mày thì hồng hào, ánh mắt lanh lợi, hoàn toàn không giống người đang bệnh.

Vài tháng trước, khi Phí Thế Kiệt biết bạn học cũ vào công ty, vừa kinh ngạc vừa hào hứng nói với anh: "Là Chương Vận Nghi đấy! Nè, cậu còn nhớ cô ấy không?"

Tất nhiên là nhớ.

Học hành bao năm, bạn học cũ nhiều vô số, mà sau gần mười năm tốt nghiệp vẫn còn để lại ấn tượng, cũng chỉ có vài kiểu: người rất thân, người nghịch ngợm, người khó ưa, và người xinh đẹp.

Cô thì chiếm tới hai loại. Ai mà quên được chứ.

-

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng Trần Khoát và Chương Vận Nghi vẫn sẽ tình cờ gặp nhau trong công ty — ví như ở khu trà nước hay trong thang máy.

Lúc nào cũng sẽ nói vài câu, không nhiều nhưng cũng không ít, không quá xa mà cũng chẳng quá gần.

Rất hợp với quan hệ bạn học cũ.

Buổi chiều.

Chương Vận Nghi đang tranh thủ "mò cá", tám chuyện với Đới Giai:【He he he, ai là người được nghỉ từ ngày 26 tháng Chạp nào? Là tớ đó!】

Đới Giai: 【Ghen tị vỡ mật! Tớ cũng muốn vào công ty lớp trưởng làm việc quá!】

Chương Vận Nghi: 【Đâu có được! Vật quý là ở chỗ hiếm mà! Chỉ có một người là bạn học cũ mới khiến người ta thấy mới mẻ chứ, đông quá thì hết độc quyền rồi!】

Đới Giai: 【Hahahaha, à mà nè, cậu với anh chàng đi xem mắt sao rồi?】

Chương Vận Nghi: (nuốt ngụm nước trong đau khổ) 【Đừng nhắc nữa, chán muốn chết. Không phải gu của tớ, nhưng trót hứa với mẹ rồi, ít nhất cũng phải gặp một lần.】

Đới Giai: 【Bao giờ gặp vậy?】

Chương Vận Nghi: 【Chắc mùng Bốn hoặc mùng Năm, ăn cơm xem phim này nọ thôi, chán òm.】

"Ê ê ê, nhanh lên! Sếp mời trà chiều, ra khu trà nước hết nha!"

Nghe thấy tiếng hô hào, Chương Vận Nghi như sống lại, kéo tay đồng nghiệp bên cạnh phóng vèo ra khu trà nước.

Quả nhiên trên mấy chiếc bàn đã bày đầy đồ ăn ngon, nhìn thôi cũng phát sáng mắt. Không lâu sau, cả đám vừa ăn vừa uống, ríu rít cười nói. Ăn xong là có thể tan ca về nghỉ Tết rồi!

Hạnh phúc biết bao nhiêu!

-

Trần Khoát và Phí Thế Kiệt cũng vừa đi đến.

Không khí trong phòng vẫn rất náo nhiệt. Mấy ông sếp ở đây đều còn trẻ, không kiểu cách chút nào, nhất là Phí Thế Kiệt, tính tình hòa đồng, lại hay đùa vui với nhân viên, ai cũng quý.

Công ty nhờ vậy mà không khí lúc nào cũng vui vẻ.

"Tuyết rơi kìa!!" Một tiếng kêu ngạc nhiên vang lên từ góc cửa sổ, lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Chương Vận Nghi mê hóng chuyện nhanh chóng nhón lấy quả dâu tây, chạy ào đến bên cửa kính.

Tuyết cô đã thấy ở nhiều thành phố rồi, nhưng hình như chỉ có tuyết ở Giang Châu mới thật sự rơi thẳng vào tim cô.

Bởi vậy cô đã trở về thành phố này.

Cô cắn một miếng dâu tây, miệng đầy vị ngọt, ánh mắt cong cong quay đầu lại muốn kể với đồng nghiệp bên cạnh một điều gì đó...

Chẳng ngờ, xuyên qua cả đám người, ánh mắt cô lại trùng khớp với ánh nhìn của Trần Khoát đang khựng lại.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Tặng 100 bao lì xì nha moaz moaz~

Sếp Khoát thật ra cũng không khác gì thời học sinh cả.

Vì anh vốn không phải kiểu người từng trải thế sự, chuyện gì cũng thạo, nếu mà vậy thì Vận Nghi đã không thích anh rồi (nói thật là cô luôn thích mấy tên ngố tàu thuần khiết ấy [cho tớ xem với!])

Hồi cấp ba anh đã rất đơn giản, lên đại học thì bận tối mặt, ra trường quay về Giang Châu cũng bận như chó, chính xác như lời chị Giai nói: ảnh chẳng thay đổi gì cả.

2776 words05.07.2025