Editor: Sel
Ngày đầu nghỉ lễ, Chương Vận Nghi đã bị ba mẹ đích thân đến căn hộ "lôi" về nhà cũ.
Ngôi nhà mới cô mua cho họ sẽ được bàn giao vào mùa hè năm nay, nội thất hoàn thiện sẵn, nhưng ba mẹ cô chê màu gạch lát nền trông xám xịt không sáng sủa, do dự một hồi liền quyết định dỡ sạch những thứ có thể tháo, mời nhà thiết kế về làm lại toàn bộ. Tháng trước vừa xong dọn vệ sinh công trình, tạm thời chưa thể chuyển vào ở.
Ăn cơm xong, cô tranh thủ ngủ bù. Khi tỉnh dậy thì trời đã nhá nhem tối. Mắt mũi lờ đờ, cô mò tay lấy điện thoại, chui vào trong chăn xem tin nhắn.
Sắp Tết rồi, người người từ phương xa đổ về quê nhà, người rủ cô đi chơi cũng không ít.
Nhưng thứ khiến cô chú ý lại là group lớp 3, trong lúc cô ngủ, cả trăm tin nhắn đã được gửi đi.
Cô lướt qua vài đoạn, mới biết là mọi người đều lần lượt nghe tin thầy Triệu phải mổ, có người đề xuất nếu đã đến thăm thầy thì nhân tiện làm buổi họp lớp luôn.
Người hào hứng thì đông, người có thời gian thì ít.
Cô đếm sơ sơ chắc cũng chỉ tầm mười người trả lời chắc chắn tham gia. Nghĩ ngợi một lúc, cô lười biếng gõ một dòng: 【Tính cả tôi nhé, tôi cũng đi @Trần Khoát】
Vài phút sau, Trần Khoát lên tiếng:【Được, @Tôn Khải Toàn, "Cục trưởng" này, Chương Vận Nghi cũng tham gia】
Chương Vận Nghi nhìn kỹ lại, vỗ trán một cái.
Gì vậy trời, thời gian gần đây gọi "lớp trưởng" quen miệng quá rồi hả? Rõ ràng là người tổ chức là Tôn Khải Toàn, thế mà cô lại đi tag Trần Khoát làm chi?
Đới Giai: 【Tớ tin rồi, hai người giờ thân thiết thật đấy, chúc mừng chúc mừng~】
Chương Vận Nghi: 【Hí hí】
-
Tuyết ở Giang Châu vẫn chưa tan, buổi họp lớp của lớp 3 diễn ra đúng hẹn. Mười mấy người vừa khéo ngồi kín một phòng riêng.
Lúc đang ăn, Chu An Kỳ mặt đỏ bừng vì rượu, từ trong túi lôi ra thiệp cưới, lần lượt phát cho từng người: "Hiểu chưa hả mấy cưng? Bây giờ còn được phát thiệp cưới tận tay thì chẳng khác gì người nhà đâu đó, đều phải đi cho tôi!"
Chương Vận Nghi mở thiệp ra, bật cười: "Tháng Tư mới cưới mà tháng Một đã phát? Vội dữ vậy?"
Chu An Kỳ cầm ly rượu đi đến cụng ly với cô, nghiêng người ghé sát: "Còn định nhờ cậu làm phù dâu nữa kia, chốt kèo rồi nha~"
Chương Vận Nghi lườm cô ấy một cái, nhưng vẫn nhấc ly uống mấy ngụm vang đỏ: "Làm phù dâu còn phải mừng tiền không?"
"Người khác thì không, cậu thì bắt buộc." Chu An Kỳ nháy mắt liên tục, thần thần bí bí: "Nói nhỏ nè, phù rể đẹp lắm luôn, đảm bảo gu của cậu!"
"Có bằng Thành Nham không?" Chương Vận Nghi trêu, xong lại thấy lời mình nói ra có gì đó sai sai, không được, trong mắt cô giờ Thành Nham hết được gọi là "đẹp trai" rồi.
Chu An Kỳ mắng cô một câu "con quỷ chết tiệt", rồi đảo mắt nhìn dàn nam sinh trên bàn, cuối cùng dừng lại ở Trần Khoát đang chăm chú xem điện thoại: "So với lớp trưởng á hả? Cũng một chín một mười nha!"
Tuyết ở Giang Châu vẫn chưa tan, buổi họp lớp của 12C3 diễn ra đúng hẹn. Mười mấy người, vừa khéo ngồi kín một phòng riêng.
Lúc đang ăn, Chu An Kỳ mặt đỏ bừng vì rượu, từ trong túi lôi ra thiệp cưới, lần lượt phát cho từng người: "Hiểu chưa hả mấy cưng? Bây giờ còn được phát thiệp cưới tận tay, thì chẳng khác gì người nhà đâu đó, đều phải đi cho tôi!"
Chương Vận Nghi mở thiệp ra, bật cười: "Tháng Tư mới cưới mà tháng Một đã phát? Vội dữ vậy?"
Chu An Kỳ cầm ly rượu đi đến cụng ly với cô, nghiêng người ghé sát: "Còn định nhờ cậu làm phù dâu nữa kia, chốt kèo rồi nha~"
Chương Vận Nghi lườm cô một cái, nhưng vẫn nhấc ly uống mấy ngụm vang đỏ: "Làm phù dâu còn phải mừng tiền không?"
"Người khác thì không, cậu thì bắt buộc." Chu An Kỳ nháy mắt liên tục, thần thần bí bí: "Nói nhỏ nè, phù rể đẹp lắm luôn, đảm bảo gu của cậu!"
"Có bằng Thành Nham không?" Chương Vận Nghi trêu, xong lại thấy lời mình nói ra có gì đó sai sai — không được, trong mắt cô giờ Thành Nham hết được gọi là "đẹp trai" rồi.
Chu An Kỳ mắng cô một câu "con quỷ chết tiệt", rồi đảo mắt nhìn dàn nam sinh trên bàn, cuối cùng dừng lại ở Trần Khoát đang chăm chú xem điện thoại: "So với lớp trưởng á hả? Cũng một chín một mười nha!"
Nghe thấy tiếng gọi, Trần Khoát ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ngay Chương Vận Nghi.
Cô bị sặc, mặt và cổ cùng đỏ bừng, lúng túng chạm mắt anh.
Trần Khoát đang nhắn tin với khách hàng, không nghe rõ mấy cô nói gì, chỉ hỏi lại: "Gì cơ?"
Chu An Kỳ đang định lặp lại đoạn đối thoại vừa rồi thì đột nhiên khựng lại, nụ cười cũng cứng đờ, cau mày luôn.
Bởi vì dưới gầm bàn, Chương Vận Nghi đang ra tay vặn đùi cô ấy gần tím luôn rồi.
"Không có gì đâu." Chương Vận Nghi tươi cười như hoa.
Trần Khoát nhìn cô một cái, không truy hỏi nữa: "Ừ."
Tôn Khải Toàn còn định đặt thêm phòng karaoke, nhưng bọn họ giờ đã đâu còn là học sinh nữa. Mấy người thậm chí phải tranh thủ thời gian mới đi ăn được một bữa, cuối cùng đành vội vàng kết thúc, ai về nhà nấy.
Lúc chia tay, có người bàn nhau nếu ai tiện đường thì cho nhau đi nhờ.
"Tớ hỏi này Chương Vận Nghi, cậu vẫn ở Lệ Cảnh Hoa Uyển à?" Tôn Khải Toàn hô lên.
"Ừm, năm sau mới chuyển. Sao vậy, cậu tính chở tớ à?"
Tôn Khải Toàn lắc đầu, mặt đỏ lừ vì rượu: "Tớ uống rồi, còn mong có người chở tớ ấy."
Trần Khoát liếc nhìn Chương Vận Nghi, suy nghĩ mấy giây rồi nhẹ giọng nói: "Nhà tôi cũng gần khu đó, tiện đường, để tôi đưa cậu về."
"Thật á?" Chương Vận Nghi đang mặc áo khoác, kinh ngạc hỏi lại.
"Chuẩn luôn!" Hai má Tôn Khải Toàn đỏ rực, hô to: "Tôi nhớ ra rồi! Nhà Khoát cũng ở bên đó, khu Nhà Vườn Bên Hồ đúng không?"
Chương Vận Nghi thấy rất vi diệu.
Học với nhau mấy năm, vậy mà cô chưa từng biết nhà họ gần nhau đến thế.
Cả đám bạn ai cũng uống ít nhiều, chỉ có Trần Khoát là tỉnh táo, xe của anh trở thành "vé hot", kể cả không cùng đường cũng tranh thủ quá giang tới trạm tàu.
Dọc đường, từng người lần lượt xuống xe, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.
Chương Vận Nghi thật sự không muốn gồng người lên để nói chuyện, nên giả vờ ngủ gật bên cửa sổ.
Trong xe bật điều hòa ấm áp, không có mùi lạ, sạch sẽ lại dễ chịu. Giả vờ riết, cô thiệt sự ngủ mất.
Trần Khoát tuy không đi Lệ Cảnh Hoa Uyển nhiều, nhưng sống ở khu này bao năm, cũng chẳng cần định vị.
Anh không chắc bảo vệ có cho xe ngoài vào hay không, nên dừng lại trước cổng, quay đầu nhìn rồi sững lại.
Cô co người ngủ trên ghế sau, có vẻ ngủ rất ngon.
Gọi dậy không nhỉ? Ngủ vậy dễ cảm lạnh lắm.
Anh hơi do dự, mà đã do dự thì ánh mắt cũng lưu lại lâu hơn trên người cô. Anh nghĩ chắc cô sẽ không ngủ lâu đâu.
Nghĩ vậy, anh thu lại ánh mắt, ngả người vào ghế, yên lặng chờ cô tỉnh. Tiện tay chỉnh nhiệt độ điều hòa cao thêm hai độ, thỉnh thoảng liếc gương chiếu hậu nhìn cô một cái.
Đinh linh linh ——
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe, không quá vài giây, Trần Khoát liền tắt tiếng, cũng không nghe máy, theo phản xạ nhìn vào gương chiếu hậu.
Ánh mắt anh và cô lại lần nữa chạm nhau trong gương.
"Phí Thế Kiệt gọi."
Chương Vận Nghi bị nét mặt lúng túng, bất đắc dĩ của anh chọc cười.
Cái điệu giải thích ấy khiến cô có ảo giác rằng chiếc Land Rover này là của cô vậy. Quá đã!
Thấy cô bật cười, cơ thể anh vốn còn căng cứng cũng bất giác thả lỏng.
Giờ cơm tất niên, mỗi nhà mỗi khác.
Chương Vận Nghi ăn xong liền chiếm lấy chiếc ghế sofa đơn ở nhà bà ngoại, vừa sưởi ấm vừa lột cam đường mà ăn, tay kia thì tranh thủ vào nhóm WeChat giật lì xì, tốc độ nhanh khỏi bàn.
Nhóm lớp cũng có lì xì rơi rụng. Cô hí hửng bấm vào, bị dội ngay một gáo nước lạnh, chỉ được hai hào ba: 【Cục trưởng Tôn, tớ không muốn nói nặng chứ, lì xì của cậu to thật đấy, hơn bốn chục người tranh mà cậu nhét được có hai mươi đồng?】
Tôn Khải Toàn: 【Tớ nghèo, có giỏi thì cậu phát đi.】
Chương Vận Nghi: 【Muốn tớ phát là tớ phát liền, ai sợ ai?】
Đang khẩu chiến hăng say, Trần Khoát đột ngột xuất hiện, gửi một bao lì xì.
Mi mắt cô run lên, lập tức nhấn mở, rồi hét to: "Trời đất ơi!!"
Cô giật được 200 đồng, sáng mắt luôn. Nhìn sơ sơ thì bao lì xì này ít nhất cũng có 5.000.
Bao lì xì siêu to khiến group bùng nổ, toàn bộ đều là một dãy: "Lớp trưởng hào phóng!"
Cô cũng hùa theo: 【Lớp trưởng hào phóng~~~】
Chưa đầy hai phút sau, Trần Khoát lại gửi thêm bao nữa.
Toàn nhóm sôi sục, thậm chí những người từ khi vào group chưa từng lên tiếng cũng đều ló mặt.
Chương Vận Nghi bỏ luôn đống cam đường, phấn khích hét lên, gào gào gào: 【Cướp bóc.jpg】
Phải làm sao nếu trong lòng bắt đầu nảy sinh sự chiếm hữu với tiền của sếp đây???
Lúc này Trần Khoát cũng vừa ăn xong cơm tất niên. Anh ngồi một bên, thấy cái meme kia thì bật cười khẽ.
Bác sĩ Trần và Nhậm Tuệ đang cụng ly bên bàn ăn, lén nhìn anh một cái rồi đồng loạt mỉm cười đầy ẩn ý.
-
Tối mùng Hai Tết.
Chương Vận Nghi thật sự không chịu nổi màn xã giao ngán đến tận cổ của đám họ hàng, đánh không lại thì chỉ còn nước bỏ chạy. Cô tiện tay khoác đại áo lông, cầm điện thoại phóng ra cửa.
Ngoài trời tuy lạnh hơn trong nhà nhưng không khí lại tự do hơn nhiều.
Cô lang thang vô định, khu này cô quen đến mức nhắm mắt cũng không đi sai đường.
Bất chợt có người chạy bộ từ phía đối diện lướt đến, cô thoáng liếc một cái rồi tròn xoe mắt. Người kia cũng kịp dừng lại.
Cô ngoái đầu. Anh cũng ngoái đầu.
"Lớp trưởng?"
Trần Khoát tháo một bên tai nghe xuống.
Chạy bộ khiến người anh nóng bừng, mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, mồ hôi nhễ nhại, anh thở hổn hển, giọng đầy ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây?"
"Ra ngoài hóng gió." Cô cười khổ. "Cậu hiểu mà."
Trần Khoát sững lại, sau đó bật cười: "Lại bị thúc cưới à?"
"Chẳng lẽ ba mẹ cậu không hối?"
Không biết từ lúc nào, hai người đã đi song song.
Anh tháo nốt tai nghe bên còn lại, hào phóng truyền bí kíp sinh tồn: "Có chứ. Nhưng mà kệ đi là xong."
"Đỉnh thật đó." Cô chân thành khen. "Tôi thuộc kiểu ý chí không kiên định."
"Thế à?"
Không khí Tết ngày càng nhạt. Trong thành phố cấm đốt pháo, đường phố vừa vắng vừa yên ắng.
Hai người gặp nhau ở cổng công viên, coi như chỗ hơi náo nhiệt nhất quanh đây.
Vừa đi vừa trò chuyện, đi ngang cửa một tiệm tiện lợi, cô bỗng dừng lại: "Tôi vào mua chút đồ uống."
"Ừ."
Trần Khoát định đi theo để thanh toán giúp, nhưng điện thoại lại đổ chuông, là Vương Tự Nhiên gọi đến.
Anh đứng ở cửa nghe máy: "Có chuyện gì?"
"Cậu đang ở nhà à?" Giọng Vương Tự Nhiên mệt mỏi: "Tôi chịu hết nổi rồi. Nhà thì có người đánh bài, tầng trên cũng ầm ầm, ồn đến không ngủ nổi. Tôi qua nhà cậu ngủ nhờ một đêm nha?"
"Tôi đang ở nhà ba mẹ, cậu cứ qua đi, mật mã nhà tôi biết rồi đấy."
"Ok, cúp đây."
Kết thúc cuộc gọi, anh lại nhận được tin nhắn từ tiền bối, là chuyện công việc. Anh dừng lại, gõ tin nhắn trả lời.
Vừa gửi xong thì bên cạnh vang lên tiếng bước chân.
Chưa kịp ngẩng đầu, một hộp sữa đã được đưa tới trước mặt.
Trần Khoát từ từ nhìn sang.
Chương Vận Nghi mua hai hộp sữa. Vào cửa hàng mua đồ uống, người tinh ý thì sẽ không chỉ mua cho mỗi mình mình.
Cô từng vài lần bắt gặp anh uống sữa trong khu trà nước ở công ty. Khi nhìn thấy sữa trên kệ, cô do dự một chút rồi cầm thêm một hộp.
Trời đông lạnh lẽo, uống thứ khác thì lạnh quá, còn sữa thì vừa đủ ấm, uống vào có khi còn dễ ngủ hơn.
Trần Khoát cúi mắt, đưa tay nhận lấy hộp sữa, không mở uống mà nhét thẳng vào túi áo hoodie: "Cảm ơn."
Chương Vận Nghi khát, cắm ống hút rồi hút liền mấy ngụm, vừa uống vừa tán gẫu với anh. Anh có vẻ hơi phân tâm, cô cũng dần im lặng, chỉ lặng lẽ đi bộ bên cạnh.
Bỗng nhiên Trần Khoát vô tình dẫm trúng một quả pháo "cá vàng" do mấy đứa nhóc rải trên đường.
Tiếng nổ đột ngột khiến anh giật bắn người, đứng chết trân tại chỗ. Cô không nhịn được, bật cười khúc khích.
Ai ngờ cô cũng đạp trúng bẫy, bị dọa cho hét to một tiếng: "Á!"
Trần Khoát: "......"
Anh quay sang, bật cười khanh khách.
-
Sau khi trở về Giang Châu, Trần Khoát không sống cùng gia đình nữa. Ban đầu thuê nhà, mấy năm trước mua một căn hộ riêng, vừa rộng rãi vừa thoải mái.
Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên thỉnh thoảng sẽ tới ngủ nhờ, thân thuộc như nhà mình vậy.
Vương Tự Nhiên tắm rửa xong liền tỉnh táo trở lại, lại bị kéo vào group làm việc xử lý chuyện nhức đầu.
Cậu mượn phòng làm việc của Trần Khoát dùng máy tính, vừa làm xong thì cũng gần mười một giờ, lầm bầm mắng vài câu, tắt máy tính chuẩn bị ra ngủ ở phòng khách.
Vừa đi tới cửa lại quay ngược trở lại.
Phòng làm việc của Trần Khoát bài trí rất đơn giản, điểm duy nhất "có sức sống" là cái tủ sách. Trong tủ bày đầy ảnh, đều là những tấm ảnh có ý nghĩa đặc biệt với anh.
Có ảnh cùng đàn anh đàn chị làm đêm trong văn phòng chung cư thời đại học. Có ảnh cả gia đình chụp dịp mừng thọ bà ngoại.
Và cả ảnh tốt nghiệp cấp ba nằm ở ngăn dưới cùng.
Vương Tự Nhiên nổi hứng, ngồi xổm xuống nhặt một khung hình lên, đầu tiên thấy hai thanh niên, một là Trần Khoát hồi còn non choẹt, mặt đơ như bị ai giật mất tiền.
Một là Phí Thế Kiệt cười toe toét sáng loáng.
Ngay sau đó, ánh mắt cậu dừng lại ở cô gái xinh đẹp nhất trong ảnh.
Cô cười rất tươi, ánh mắt cong cong rạng rỡ.
Cậu lập tức nhận ra, đúng là cô bạn học mà cậu gặp ở tiệc cuối năm.
Chăm chú nhìn thêm chút nữa, cậu mở khóa điện thoại, gọi cho Trần Khoát.
Bên kia nhấc máy, giọng uể oải vang lên: "Lại gì nữa? Không thể nói hết một lần à?"
"Biến đi." Vương Tự Nhiên mắng mỏ vài câu, rồi đổi giọng, làm ra vẻ thờ ơ: "À mà này, hỏi cái, không phải công ty cậu có bạn học cũ làm cùng à? Cô ấy còn độc thân không?"
"Hỏi làm gì?"
"Biết còn hỏi. Nếu cổ còn độc thân thì..."
"Trước đó Lão Phì từng nhắc đến cậu trước mặt cô ấy."
Vương Tự Nhiên hớn hở: "Thật á? Có nhắc đến tôi? Rồi sao?"
Đến phút mấu chốt vẫn phải nhờ anh em chí cốt!
"Ừ. Cô ấy không ưng."
Tác giả có lời muốn nói:Tặng 100 bao lì xì nha moaz moaz~
Nói trước, Trần Khoát không hề nói dối Lão Vương đâu đó [clown][clown]
(P/S: Lì xì chọn ngẫu nhiên hình như giới hạn cao nhất là 5000, nếu có hơn nữa thì tác giả không có kiến thức, xin thứ lỗi [phẫn nộ][phẫn nộ])
Nghĩ kỹ mới thấy trùng hợp ghê.
Vận Nghi đi xem mắt vào mùng Bốn, mà mai là mùng Bốn nè — có cảm giác thế giới thật sự đang giao nhau ấy, vi diệu ghê luôn!
Mà nói rõ luôn: đối tượng xem mắt không phải Lão Vương, cũng không phải Trần Khoát.
Trần Khoát thuộc kiểu con trai "ba mẹ cũng phải bó tay", khuyên kiểu gì cũng vô dụng.
Nói không đi xem mắt là không đi, nên sẽ không có màn "bất ngờ chưa, đối tượng xem mắt lại là sếp mình" nha hahaha~
Dù sao thì hai người đang cùng làm trong một công ty, với độ sắc sảo của bà mẹ chị cả, chắc chắn đã điều tra lý lịch mấy vòng trước khi sắp xếp xem mắt cho con gái rồi, sẽ không đời nào để xảy ra vụ nhầm người như vậy đâu [doge][doge]