Editor: Sel
Mùng Bốn Tết.
Chương Vận Nghi bị tiếng gõ cửa của Doãn Văn Đan gọi dậy. Cô nhìn lên trần nhà, nhớ ra hôm nay là buổi xem mắt cuối cùng trong đời mình, vậy mà vẫn không thấy hứng thú gì. Nhưng đã đồng ý đi thì không thể qua loa ứng phó được.
Cô làm mọi thứ như đang hoàn thành một quy trình: dậy, rửa mặt, thay đồ, trang điểm, ra cửa.
Hôm nay trời rất đẹp, người người trên đường đều nở nụ cười rạng rỡ. Cô cũng đành tự kéo tinh thần mình lên.
Chiếc xe cô đặt qua app đã đợi sẵn ven đường, ban đầu cô tính tự lái, nhưng nhớ ra ăn xong còn phải đi xem phim, thôi thì để xe ở nhà vậy.
Người đối diện xem chừng rất có thành ý, chọn nơi ăn uống không phải trong trung tâm thương mại mà là một nhà hàng có view đẹp nổi tiếng ở Giang Châu. Ngay sát Tết, đặt trước cả tháng còn chưa chắc có bàn.
Chính vì thế, cô cũng không dám qua loa.
Nhìn cảnh vật quen thuộc lướt qua cửa kính xe, lòng cô lại bình thản đến lạ.
Trần Khoát thấy năm nay đặc biệt yên tĩnh. Từ trước Tết đến giờ, ba mẹ không hề ám chỉ gì chuyện kết hôn, các bữa tiệc họ hàng dù không thể từ chối, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần, vậy mà từ lúc bước vào phòng tiệc đến giờ, không một ai nói điều gì khiến anh thấy phiền.
Điều đó khiến anh thấy rất bất ngờ.
Anh giãn mày, thầm nghĩ, hóa ra chiến lược "kiên quyết không thỏa hiệp" của mình là đúng.
Có vẻ như người lớn trong nhà đã từ bỏ thật rồi.
Thật tuyệt.
Mễ Hinh dắt vị hôn phu đến muộn, trong phòng khá nóng, cô ấy cởi áo khoác định treo lên thì đúng lúc đứng phía sau Trần Khoát. Nghe mẹ lải nhải chuyện cô ấy ngủ nướng, Mễ Hinh vội phân trần: "Con dậy sớm lắm nha! Lúc nãy gặp một người quen ở sảnh, nói chuyện vài câu nên mới tới muộn. Đừng lấy chuyện thức khuya ra nói nữa được không!"
"À đúng rồi."
Cô ấy liếc thấy Trần Khoát đang nghịch điện thoại, nhìn lướt qua thấy anh đang xem nhóm WeChat, liền đá nhẹ vào chân ghế anh: "Nói mới nhớ, cũng là người quen của cậu đó, là Chương Vận Nghi, trùng hợp ghê."
Ngón tay Trần Khoát dừng lại trên màn hình: "Ai cơ?"
"Chương Vận Nghi đó." Mễ Hinh kéo bạn trai ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh: "Cô ấy càng ngày càng đẹp ha. Nghe chị Giai nói đang làm cùng công ty với cậu đúng không?"
"Ừ."
"Thế thì—" Mễ Hinh còn định hỏi thêm thì Trần Khoát bất ngờ đứng dậy, ngắt lời cô ấy: "Tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại."
Anh cầm theo điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh bước ra ngoài.
Nhà hàng có bố trí tinh tế, phong cách thanh nhã, rất chú trọng đến sự riêng tư, không gian yên tĩnh. Anh theo cầu thang đi xuống, vô thức liếc quanh, ánh mắt rất nhanh đã dừng lại ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi có hòn non bộ giả và dòng nước róc rách.
Và anh thấy được cảnh tượng cô đang trò chuyện rất vui vẻ với người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện.
Trong lòng Chương Vận Nghi không khỏi thầm cảm thán: người họ Giang này chắc rất nghiêm túc trong lần xem mắt này.
Bình thường anh ta nhắn tin rất cứng nhắc, đôi khi cô còn nghi ngờ đang nói chuyện với AI.
Tám giờ sáng nhắn "chào buổi sáng", đúng mười hai giờ trưa hỏi "ăn chưa", đúng chín giờ tối chúc "ngủ ngon".
Gặp mặt rồi cô mới phát hiện có lẽ anh ta quá bận, biết đâu trong điện thoại cài hẳn ba cái báo thức riêng.
Nghĩ đến đây, cô bật cười khẽ.
Giang Giai không dám nhìn thẳng vào cô, cứ mải rót nước liên tục.
Anh ta hơi căng thẳng. Dù không bài xích chuyện xem mắt, nhưng cũng chẳng hứng thú gì. Gặp quá nhiều người, cảm xúc tê liệt, chẳng còn phân biệt nổi cái gì là có cảm tình, cái gì là không.
Cho đến khi anh ta thấy tấm ảnh của Chương Vận Nghi.
Ảnh rất đời thường, thậm chí còn hơi mờ. Cô ngồi nghiêng người nghịch điện thoại, chỉ lộ ra một bên mặt.
Anh ta search tên cô, tìm được cả trang Weibo, phát hiện cô từng là diễn viên. Trên mạng có khá nhiều ảnh. Từ đó mỗi lần nhắn tin, anh ta đều cân nhắc từng chữ. Anh ta nghĩ mình cũng là một người tầm thường thôi.
Trần Khoát đứng lặng một lúc. Điện thoại rung lên, là tin nhắn thúc giục của Mễ Hinh: 【Lên món rồi đó! Tụi tôi đói muốn chết! Mau lên!】
Anh quay người, lặng lẽ trở về phòng tiệc.
Suốt bữa cơm, anh không nói gì. Người trong nhà đã quen rồi, có anh hay không cũng không ảnh hưởng gì đến không khí bàn tiệc.
Đến khi tàn tiệc, anh vẫn giống như mọi lần, là người đi sau cùng.
Xuống lầu, anh lại vô thức liếc sang bàn đó, nhân viên đang dọn dẹp, chắc khách vừa rời đi không lâu.
Trần Khoát hủy buổi hẹn ăn chiều.
Trong lòng có thứ cảm xúc lạ lùng khó tả, rối ren mà mơ hồ.
Mễ Hinh đứng bên xe, nhìn anh mặt mày như vừa mất tiền, "Cậu không lái thì tụi tôi ngồi nhờ, cậu đưa tụi tôi về đi."
"Không tiện đường." Giọng anh phẳng lặng. "Tự bắt xe đi."
Mễ Hinh: "???"
Cô ấy mắng: "Cậu bị điên à?"
"Bị điên." Anh lạnh lùng đáp, "Nên đừng ngồi xe tôi."
Vị hôn phu của Mễ Hinh đứng bên cạnh dở khóc dở cười, không hiểu sao hai người này cứ gặp nhau là cãi.
Anh ấy dỗ: "Hay mình đi bộ sang trung tâm thương mại xem phim đi?"
Trần Khoát liếc họ một cái, lên xe, khởi động rồi lái đi thẳng.
Mễ Hinh vẫn chưa hết giận, vừa đi vừa cằn nhằn với chồng chưa cưới: "Hôm nay cậu ta ăn phải thuốc nổ à!"
Anh chồng cười dịu dàng: "Chắc là tâm trạng không tốt."
"Không tốt cái đầu ấy!" Mễ Hinh nổi cáu: "Cậu ta kiếm tiền giỏi như vậy mà còn không vui à? Em đập cho giờ!"
Anh ấy suy nghĩ một lúc: "Hay là cãi nhau với bạn gái?"
"Há há há há!" Mễ Hinh bật cười, tinh thần phấn chấn hẳn lên, véo má anh chồng: "Đúng là người của em có khác, cái miệng cũng độc thật đó. Bạn gái hả? Có mà nằm mơ!"
-
Trần Khoát thật ra cũng chẳng đi đâu cả. Cuộc sống của anh xưa nay chẳng có gì màu mè. Bạn thân vài người, quen ai mới cũng chẳng dễ mở lòng. Mấy trò như nhậu nhẹt, chơi bài thì anh càng không hứng thú.
Dạo một vòng ngoài đường rồi tìm đại chỗ đậu xe, gọi cho Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên rủ đi đánh bóng.
Cả buổi chiều, Phí Thế Kiệt cứ thấy lạ, bèn huých vào tay Vương Tự Nhiên: "Đánh gì hăng dữ vậy? Thằng này bị gì rồi?"
Vương Tự Nhiên nhún vai: "Lên cơn chứ sao."
Phí Thế Kiệt xoa cằm, lẩm bẩm: "Tết nhất mà nổi điên gì chứ? Lại bị hối hôn hả? Mà đâu đến mức này, trước giờ cũng chưa thấy nó nổi điên vậy mà."
"Cậu tưởng ai cũng như cậu chắc?"
Nghe đến chuyện cưới hỏi, sắc mặt Vương Tự Nhiên bỗng vi diệu hẳn. Cậu nhớ đến cú điện thoại tối hôm trước, quay sang nhìn Phí Thế Kiệt, định hỏi cho rõ.
Nhưng nghĩ đến chuyện bị Lão Phì cười nhạo lần nữa thì thôi, nuốt lại.
-
Tận đến mùng Sáu, Chương Vận Nghi và Đới Giai mới sắp xếp gặp nhau được.
Nhìn cái bụng bầu vượt mặt của Đới Giai, cô kêu lên: "Trời ơi trời! To vậy luôn hả!"
Cô còn định đưa tay sờ thử, nhưng sợ lỡ làm gì lại "hư" mất. Đới Giai bật cười, kéo tay cô đặt lên bụng: "Dạo này đạp dữ lắm, cậu chờ tí, nó sẽ đá cậu cho mà coi."
Quả nhiên chưa đầy vài phút sau, lòng bàn tay Chương Vận Nghi liền bị đá một cái.
Cô vui mừng như bắt được vàng: "Thật luôn á!"
Đới Giai mỉm cười gật đầu: "Mệt lắm luôn. Bọn tớ thống nhất rồi, chỉ sinh một đứa, không đẻ thêm."
Chương Vận Nghi chân thành mừng cho cô ấy: "Ừa!"
Hai người dạo một vòng trong trung tâm thương mại rồi tìm nhà hàng vắng người để ăn uống.
Vừa ngồi xuống, Đới Giai đã quan tâm hỏi: "Cậu với anh chàng họ Giang sao rồi? Vẫn nói chuyện chứ?"
Chương Vận Nghi chống cằm, trả lời: "Khó nói lắm."
"Chỉ có thể nói anh ấy là người rất tốt, mọi mặt đều tốt."
"Nhưng?"
"Cậu đúng là hiểu tớ ghê luôn đó!" Chương Vận Nghi bật cười ha ha. "Nhưng mà vẫn thiếu một chút..." Cô hơi ngập ngừng, không biết nên dùng từ gì để diễn tả cho chuẩn: "Cảm giác? Xung động? Tim đập loạn xạ?"
Đới Giai yên lặng lắng nghe: "Là cảm giác kiểu quen qua xem mắt à?"
"Không phải."
Chương Vận Nghi lắc đầu: "Chỉ là không có cảm giác rung động."
Cái gọi là rung động ấy có thể không đến ngay lúc đầu, nhưng ít nhất nên có một khoảnh khắc nào đó, giống như có luồng điện chạy qua người, tê tê dại dại. Nó truyền tín hiệu, đun sôi nồi nước trong lòng mình, rồi reo lên "u u u" đầy hưng phấn.
Nếu đến khoảnh khắc đó cũng không có, thì cô chẳng thể yêu nổi, ít nhất thì cô làm không được.
Đới Giai đương nhiên hiểu rõ ý cô: "Vậy cậu định từ chối anh chàng họ Giang đó à?"
Trong mắt người ngoài, Giang Giai đúng là mẫu hình ưu tú: thanh niên chất lượng cao, sự nghiệp vững chắc, tương lai rộng mở, ngoại hình sáng sủa, lại còn là dân bản địa. Không trách được mẹ cô sẵn sàng dùng cái giá "lần xem mắt cuối cùng" để đổi lấy cái gật đầu của con gái.
"Ha ha." Chương Vận Nghi nở nụ cười công nghiệp: "Bảo với ba mẹ là không có cảm giác, chẳng khác gì đào hố chôn mình."
Cô nghĩ một lúc rồi nói: "Thôi cứ thử tiếp xúc thêm xem sao, dù sao tớ cũng không ghét anh ấy."
-
Ngày đi làm đầu tiên sau Tết, tâm trạng Chương Vận Nghi y như đi tế mộ.
Vừa chấm vân tay xong là chuẩn bị chuồn xuống dưới mua cà phê cho tỉnh táo.
Công ty cũng có khu trà nước, nhưng cà phê tự bỏ tiền mua bao giờ cũng tỉnh hơn.
Ai ngờ đâu vừa đến thang máy lại chạm mặt Trần Khoát đang định đi ra ngoài.
Ánh mắt hai người giao nhau, cô suýt nữa định quay đầu bỏ chạy.
Xem ra năm nay vận số thế nào còn chưa biết, mới ngày đầu đi làm đã bị sếp bắt quả tang trốn việc, xong rồi!
Trần Khoát nhìn cô mấy giây, có vẻ đoán được cô đang tính làm gì, nhưng anh không vạch trần, còn chủ động đề nghị: "Tôi đang định xuống mua cà phê, không rành lắm, cậu có thể gợi ý cho tôi loại nào ngon không?"
Anh không phải kiểu sếp cứng nhắc.
Miễn làm xong phần việc của mình, thì chuyện xuống mua cà phê cũng là chuyện thường tình.
Chương Vận Nghi liền nở nụ cười tươi như hoa: "Được chứ~"
Trần Khoát bình tĩnh dời mắt đi.
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng bước vào.
"Chúc mừng năm mới~"
"Chúc mừng năm mới."
Hai người đồng thanh, cả hai đều sững lại, sau đó cùng bật cười. Rõ ràng tối mùng Hai đã chúc Tết nhau rồi, giờ lại nói lần nữa, có ngốc không?
Chương Vận Nghi tự nhủ: không ngốc chút nào.
Tối mùng Hai là chúc Tết bạn học cũ. Còn hôm nay là chúc Tết sếp.
Chỉ riêng tầng dưới đã có mấy tiệm cà phê cạnh tranh kịch liệt.
Trần Khoát đưa tay đẩy cửa kính giúp cô, cô liền ngửi thấy mùi hương sạch sẽ lạnh lạnh trên người anh không phải nước hoa, chắc là mùi nước cạo râu.
Ngẩng đầu nhìn thấy cằm anh sắc nét gọn gàng, cô bỗng nhớ đến lời Chu An Kỳ từng nói. Hình như trong mắt số đông, lớp trưởng thật sự là kiểu đàn ông đẹp trai?
"Cậu thường uống loại nào?" Trần Khoát rất ít đến mấy chỗ thế này, hỏi thật lòng, nghiêng đầu nhìn cô đầy chú ý.
"Mùa hè hay uống Americano đá, mùa đông thì chắc là Latte nhiều hơn."
"Không thích ngọt, cậu gợi ý giúp tôi đi?"
"Thế thử Americano xem?" Cô nhìn anh, tò mò hỏi: "Cậu không hay uống à?"
"Ít uống." Anh đáp thản nhiên, "Dạo này ngủ không ngon, nghe nói uống cái này tỉnh hơn."
"Tết đúng là mệt mà."
"Ừ, tiệc tùng nhiều. Mùng Bốn, Mễ Hinh nói gặp cậu, tôi cũng có mặt, nhưng không thấy cậu đâu."
Chương Vận Nghi bất lực cười: "À, hôm đó ha, trùng hợp ghê." Cô ngập ngừng rồi mỉm cười nhìn anh, "Lúc về tôi thấy xe cậu trong bãi đậu, tính nhắn cho cậu trên WeChat cơ."
Vậy sao không nhắn?
Anh im lặng nghĩ, miệng lại vô tình hỏi: "Đi ăn với bạn à?"
"Đi xem mắt đó." Cô dùng mini app đặt đồ, nghiêng người hỏi: "Cậu uống loại nào, tôi mua luôn nhé? Americano hả? Nóng hay lạnh?"
Trần Khoát khựng lại.
Khoảng cách giữa hai người khá gần, gần đến mức hương thơm trên người cô như vương vất quanh anh. Anh sững sờ một lúc, cô không nghe thấy anh trả lời, nghiêng đầu nhìn thì anh mới sực tỉnh.
Ánh mắt anh bối rối, khẽ đáp: "Lạnh."
"Okie." Chương Vận Nghi thanh toán cực nhanh, chờ nhận đồ.
Mãi lúc này Trần Khoát mới chợt nhớ ra, mình để cô mua hộ rồi!
Vì sự chậm trễ của bản thân mà bực mình, nhưng cũng chẳng tiện bảo cô chuyển khoản lại.
Đành nhớ kỹ vị cô gọi, sau này mua lại cho cô. Mua nhiều lần là được.
-
Ngày đầu đi làm, mặt mũi ai nấy đều như bị đánh bại. Chờ mãi mới đến sáu giờ.
Năm rưỡi, Chương Vận Nghi đã thu dọn xong túi, đếm từng giây chờ đợi. Đúng sáu giờ, cô cùng đồng nghiệp ở bàn bên chạy ra thang máy như bão cuốn.
Ở lại công ty thêm một giây nào nữa là thiếu tôn trọng chính mình.
"Cậu đi tàu hay gọi xe?" Đồng nghiệp hỏi.
"Bạn tới đón."
"Ừ ha."
Cái "bạn" kia chính là Giang Giai.
Hôm mùng Bốn ăn cơm xem phim xong, anh ta có hẹn cô vài lần nhưng cô đều bận.
Mỗi lần anh ta nhắn "vậy thôi vậy" đều khiến cô thấy anh ta đáng thương thật sự.
Chiều nay, anh ta nói có thể tan làm sớm, hỏi có thể đón cô không. Cô do dự chút rồi đồng ý.
Mà tất nhiên anh ta không chỉ đến đón cô về, họ còn ăn tối nữa.
-
Hôm sau vẫn trong tình trạng sống dở chết dở đi làm. Theo quan niệm, chưa qua Rằm thì vẫn là Tết.
Công việc cũng chẳng có gì, rảnh đến mức cô ngồi không yên ở bàn, liền chạy ra khu trà nước tìm đồ ăn vặt.
Vừa tới thì gặp đồng nghiệp bên bộ phận khác.
Một chị đeo kính nháy mắt liên tục: "Chương Vận Nghi, bọn tôi hôm qua nhìn thấy hết rồi nha~"
Cô đang ăn đậu Hà Lan, vờ ngơ ngác: "Hả, thấy gì cơ?"
"Còn giả vờ! Cái xe Mercedes trắng đó!" Đồng nghiệp giậm chân, "Bạn trai cô phải không? Không phải trước cô bảo nửa năm không tính yêu đương sao? Công ty mình còn khối trai độc thân ngon nghẻ kìa, xem xét tụi này đi~"
Biết mọi người đùa, cô cũng đùa lại: "Không được, người ta nói sao nhỉ, thỏ không ăn cỏ gần hang. Cảm ơn nha, không tính đâu~"
"...Sếp đến kìa?" Ai đó cười nói, bỗng liếc thấy người đứng khựng lại cách đó không xa: "Chào sếp, chào Trần tổng."
Chương Vận Nghi giật bắn, nhìn qua theo bản năng.
Không ai biết Trần Khoát đứng đó bao lâu rồi. May mà không ai chửi sếp, cũng không nói xấu công ty...
Trần Khoát gật đầu, đi đến, tay cầm túi giấy đựng đồ ăn đặt lên bàn bên.
Có đồng nghiệp làm từ khi công ty mới thành lập, quá hiểu tính anh, liền trêu: "Sếp ơi, công ty mình có cấm yêu đương công sở không ạ?"
Mọi người đồng loạt nhìn anh. Chương Vận Nghi cũng thế.
Trần Khoát thoáng nhìn cô một cái, giọng bình thản: "Cứ yêu đi rồi tính."
Câu này như chí mạng, đồng nghiệp gào lên: "Sếp ơi, anh đang châm chọc bọn em đúng không ạ???"
Công ty này, thứ dư thừa nhất chính là trai đẹp độc thân.
Trần Khoát không phủ nhận, cúi đầu mở điện thoại gõ vài dòng.
Vài giây sau, anh nắm điện thoại trong tay, lơ đãng nói: "Mọi người nói chuyện tiếp đi, tôi về phòng trước."
Đúng lúc đó, điện thoại Chương Vận Nghi rung lên. Cô tưởng là Đới Giai trả lời tin nhắn, cúi đầu nhìn thì sững lại.
Là Trần Khoát:【Cà phê để trên bàn là mua cho cậu. Hôm qua cậu mua hộ tôi.】