Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 109: Ngoại truyện 12 - [Tuyến If] Nên một vừa hai phải



Editor: Sel

Chương Vận Nghi vội vàng chạy đến công ty, vừa kịp lúc chấm vân tay.

Trên bàn làm việc có một phần bữa sáng, là đồng nghiệp ở bàn bên mua giúp: sữa đậu nành nóng hổi kèm xíu mại. Cô lập tức sống lại như được hồi máu.

Còn chưa kịp nói chuyện mấy câu, điện thoại đã reo lên. Là một số lạ trong khu vực. Cô bắt máy, đầu bên kia là nhân viên giao hàng, nói đã tới quầy lễ tân của công ty, có một bó hoa cần cô ra ký nhận.

Cô sững người mấy giây, rồi chợt nhớ hôm nay là Valentine.

Cô đặt ly giấy xuống, nét mặt hoài nghi đi ra ngoài. Trong lòng đã đoán được phần nào.

Quả nhiên lúc nhận hoa từ tay shipper, cô tiện tay mở tấm thiệp đính kèm ra, chỉ vỏn vẹn một câu: [Valentine vui vẻ. — Giang]

Lễ tân ôm ly cà phê cười híp mắt trêu: "Vừa sáng sớm đã nhận được hoa, hôm nay chắc ngọt ngào lắm đây~"

Chương Vận Nghi chớp mắt với cô nàng: "Chờ nhé, trưa tôi bóc bông đầu tiên ra tặng cô luôn!"

"Cô nói đó nha!" Lễ tân cúi đầu lục lọi, "Tôi tìm cái ly thừa làm bình hoa, để cung phụng hoa tình yêu của cô."

Chương Vận Nghi bật cười, ôm bó hoa vừa đi vừa cúi đầu ngửi. Khi rẽ vào hành lang thì chạm mặt Trần Khoát đang cầm ly nước bước ra.

Anh có vẻ ngủ không đủ giấc, trông mệt mỏi, dáng vẻ nhạt nhòa. Làm sếp lương cao, áp lực chắc cũng không nhỏ.

Trần Khoát nhìn chằm chằm vào bó hồng trong tay cô, nét mặt ngẩn ra mấy giây.

Anh đoán được, chắc là từ người cô đang tiếp xúc, cái người đàn ông cùng ăn tối với cô hôm ấy.

Dạo gần đây anh ta đến đón cô hai lần, một lần hôm đi làm lại, một lần cách đây hai ngày.

"Valentine vui vẻ~" Chương Vận Nghi chủ động chào anh.

Trần Khoát như mới hoàn hồn: "Hôm nay là Valentine à."

Chương Vận Nghi mỉm cười: "Khắp nơi đều treo băng rôn quảng cáo đó."

Anh gật đầu như có điều suy nghĩ: "Tôi không để ý."

"Tôi về chỗ đây." Cô cười với anh, ôm bó hoa bước đi đầy nhẹ nhàng.

Dọc đường thỉnh thoảng có đồng nghiệp đi ngang sẽ trầm trồ:

"Ôi đẹp quá trời luôn!"

"Là chiếc Mercedes trắng hôm trước hả, hí hí~"

Trần Khoát đứng yên tại chỗ một lúc rồi mới quay vào văn phòng mình.

Chẳng mấy chốc, Phí Thế Kiệt ngáp ngắn ngáp dài đi vào, thấy anh ngồi tựa đầu vào sofa, một tay che mắt, cả người như đang toát ra khí áp tiêu cực, bèn tiện miệng hỏi: "Lại sao nữa vậy ông nội."

Trần Khoát im thin thít.

Phí Thế Kiệt đành ngồi lên tay vịn sofa, đau mông quá, đành đổi chỗ, rồi gỡ phi tiêu khỏi bảng chơi, lơ đễnh ném ném: "Xem tin trong group chưa, tôi với Lão Vương đang tính tối nay lang thang đâu đó chơi chút."

"Tuỳ." Người nằm trên sofa nhả ra một chữ.

"Đoán là mấy nhà hàng tử tế trong thành phố tối nay chắc full sạch rồi."

Phí Thế Kiệt ghen nổ mắt: "Hay qua nhà tôi đi? Tôi bảo dì làm vài món, ba đứa vẫn như năm ngoái, ăn xong về cày game."

"Tuỳ."

"Cơ mà Lão Vương nói nhất định phải có rượu, cậu mang hay tôi mang?"

"Tuỳ."

Phí Thế Kiệt liếc anh một cái, thử thăm dò: "Vậy tiền của cậu, cậu cũng 'tuỳ' cho tôi luôn nha?"

"Cút."

Cả buổi sáng, Chương Vận Nghi nhận được ba bó hoa. Cô không định mang về, đến giờ nghỉ trưa thì gỡ ra, chia nhỏ tặng các đồng nghiệp.

Lúc Trần Khoát ăn trưa về, ngang qua quầy lễ tân thì thấy bình hoa cắm mấy cành tươi rói, anh khựng lại liếc nhìn thêm vài giây.

Về đến phòng, anh giao cho cấp dưới: "Hôm nay Valentine, trà chiều công ty để tôi bao."

Chiều đó, cả văn phòng náo nhiệt.

Chương Vận Nghi no muốn xỉu, tranh thủ chôm vài tấm hình từ đồng nghiệp bàn bên, hí hửng đăng story:【Vui quá!🎉🎉🎉】

Ảnh đính kèm toàn là đồ ăn trong buổi trà chiều.

Đồng nghiệp đang hút trà sữa kế bên chửi yêu:"Tôi cứ tưởng cô định show bồ, ai dè click vào toàn hình tôi chụp! Cô đúng là độc ác thật sự."

Chương Vận Nghi cười hì hì: "Show bồ á hả... phải có bồ thì mới có người 'thương vong' chứ~"

Nói chưa xong, dưới bài đăng đã có loạt bình luận:

Tôn Khải Toàn: 【Hừ, giả tạo.】Nhậm Tư Mẫn: 【Xoá đi, không thì tớ phải cướp job của cậu đó (ai hiểu được cảnh đi công tác ngày lễ tình nhân chớ)】Chu An Kỳ: 【Xoá đi, tớ không sao, nhưng có người bạn của tớ nhìn mà khó ở lắm】

Chương Vận Nghi lập tức thấy yêu đời. Đúng là một Valentine đầy mỹ mãn!!

-

Văn phòng.

Trần Khoát xử lý xong công việc, tháo kính ra, đứng cạnh cửa sổ nhìn xa xăm. Lúc này mới rảnh tay lướt điện thoại. Tình cờ lướt đến story cô vừa đăng, ánh mắt anh khựng lại, khẽ cong môi cười, nụ cười có chút phức tạp.

Gần đây có gì đó kỳ lạ. Anh không phải không nhận ra, sự chú ý dành cho cô đã vượt mức bình thường. Lẽ ra nên dừng lại từ sớm.

Chỉ vì một chút tâm trạng khó chịu, chán chường, bức bối mà phá vỡ sự cân bằng hiện tại, chuyện đó hoàn toàn không lý trí, cũng sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho cô.

Chưa tan làm, Chương Vận Nghi đã nhận được tin nhắn từ Giang Giai:【Tối nay thật sự không rảnh à? Hôm nay đặt xe khó lắm, hay để anh chở em đi nhé?】

Cô đúng là bận thật.

Nhưng kể cả có rảnh, trước khi xác định thật sự muốn quen người này, thì mấy dịp đặc biệt như hôm nay tốt nhất là đừng nên hẹn hò.

Cô trả lời: 【Không cần đâu, bạn em lâu lâu mới về Giang Châu, lát sẽ qua đón em.】

Giang Giai hình như có chút thất vọng:【Ừ, vậy cũng được.】

Đúng sáu giờ.

Đồng nghiệp bàn bên ôm túi chuẩn bị lao ra như đạn bắn, quay đầu thấy cô vẫn ngồi im trên ghế, lập tức giật mình: "Ủa??? Cô sao vậy???"

Nữ hoàng chuồn sớm hôm nay lại bình tĩnh ngồi yên?

Chương Vận Nghi dựa lưng vào ghế, gương mặt như mất hết sinh khí: "Bạn tôi đi lạc đường, giờ còn đang kẹt trên cầu vượt..."

Cô nói hoài rồi mà, Từ Thi Thi đúng là mù đường huyền thoại, có chỉ đường vẫn lái sai.

Bởi vậy, chuyện cô gửi cả chục tin nhắn toàn chữ "6" (ngụ ý sốc, bất lực) cũng là điều dễ hiểu.

"Thôi tôi đi trước nha!" Đồng nghiệp gật đầu như trống bỏi: "Người yêu tôi còn đang đợi á~"

"Đi lẹ đi lẹ~"

Phải nói hôm nay đúng là một ngày đặc biệt. Sáu giờ mười, trong công ty chỉ còn lác đác vài người. Chương Vận Nghi đoán chắc Từ Thi Thi có đến cũng phải sau sáu giờ rưỡi. May mà buổi trà chiều cô đã ăn no căng, giờ không thấy đói bụng gì.

Lúc ra rót nước, cô tình cờ gặp Trần Khoát và Phí Thế Kiệt đang chuẩn bị về.

Phí Thế Kiệt tưởng mình hoa mắt, kinh ngạc hỏi: "Gì vậy trời, sao cậu còn ở đây?"

Chương Vận Nghi mỉm cười: "Thế tôi không được ở à?"

Phí Thế Kiệt phá lên cười: "Xem ra hôm nay cậu cũng 'một mình lẻ bóng' ha~"

Chương Vận Nghi lười đôi co, chỉ liếc Trần Khoát một cái, khẽ gật đầu cười rồi không dây dưa nữa, đi về phía khu trà nước.

Phí Thế Kiệt khoác vai Trần Khoát đi tới thang máy, bấm nút xuống. Cửa thang vừa mở, hai người chuẩn bị bước vào thì Trần Khoát bỗng dưng lùi lại một bước, ngẩng đầu nói: "Tôi còn chút việc, cậu đi trước đi."

Phí Thế Kiệt: "??"

Cậu ngơ ngác: "Việc gì nữa?"

"Việc công." Trần Khoát nói tỉnh rụi. "Không thì để cậu xử lý giúp cũng được."

Phí Thế Kiệt chui ngay vào thang máy: "Thôi khỏi, cậu làm từ từ đi, tôi té trước!"

Chờ thang máy đóng lại, Trần Khoát đứng đó suy nghĩ mấy giây rồi xoay người, quay lại công ty. Anh chậm rãi bước đến khu trà nước, ánh mắt dừng lại ở bóng lưng cô.

Giờ này văn phòng đã vắng hoe. Chương Vận Nghi vừa pha trà xong, đứng trước cửa sổ sát đất.

Trời đã tối, ô cửa sổ giờ chẳng khác nào tấm gương khổng lồ. Cô cũng thấy được bóng Trần Khoát quay lại, tay cầm cốc nước nóng bốc khói, cô ngoảnh đầu, hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Anh đi đến, giọng bình thản: "Chợt nhớ ra có việc chưa xử lý. Còn cậu?"

Chương Vận Nghi thở dài: "Đợi người. Tắc đường kinh khủng."

"Vậy à?" Anh liếc đồng hồ, "Có cần tôi đưa một đoạn không?"

"Thôi khỏi~" Cô xua tay. "Còn hai người, tối nay định đi đâu chơi?"

Anh nói: "Tới nhà Phí Thế Kiệt ăn uống, chơi game. Năm nào cũng vậy."

Cô uống ngụm nước, gật đầu: "Nghe hay đấy."

"Còn cậu? Đi đâu?" Anh hỏi vu vơ.

"Đi ăn với chị Thi..." Cô ngập ngừng một chút. "Từ Thi Thi. Cậu nhớ chứ? Hồi cấp ba cùng lớp."

Trần Khoát nghe thấy cái tên "Từ Thi Thi" thì hơi thả lỏng vai, mất mấy giây mới nhớ ra đây cũng là bạn học lớp 3, hình như khá thân với Vận Nghi. "Cậu ấy cũng về Giang Châu à?"

"Chưa. Cậu ấy đi du lịch với ba mẹ ra đảo chơi Tết, mới về hai hôm, mai lại phải đi rồi."

"Ừ."

Khi gặp được Từ Thi Thi, miệng Chương Vận Nghi gần như không khép lại được.

Hai người buôn chuyện đến khi chưa hết hứng mà không tìm được quán nào còn bàn trống, đành mua đồ ăn mang về căn hộ nhỏ của cô.

Từ Thi Thi vào nhà là chiếm luôn nguyên cái sofa, nằm thẳng cẳng.

Liếc nhìn Chương Vận Nghi, cô nàng trêu: "Nếu cậu hỏi tớ thì tớ thấy không cần vòng vo tìm người như cái anh Giang kia làm gì. Sao không thử lớp trưởng đi?"

Chương Vận Nghi đang ngồi cạnh bóc quýt, nghe vậy liền ném vỏ quýt vào người cô nàng: "Cậu muốn hù chết ai đó hả?!"

Từ Thi Thi né lanh lẹ, cười lăn cười bò: "Sao lại không chứ? Từ hồi xưa tớ đã thấy hai người rất hợp nhau rồi đó. Thử xem sao đi!"

"Bớt nói nhảm!" Chương Vận Nghi biết tính bạn mình không nghiêm túc nổi: "Đừng giống ba mẹ tớ, chỉ cần ai còn độc thân là ghép vào với tớ liền, chán chết!"

"Được được được~~" Từ Thi Thi cười gian hai tiếng, nhanh tay giật lấy điện thoại của cô, mở ngay group lớp.

Căn hộ nhỏ lập tức trở thành sàn đấu mini, một người đuổi, một người né.

"Được rồi, trả đây." Từ Thi Thi cuối cùng cũng chịu nể tình, trả lại điện thoại: "Tớ sẽ không hại cậu đâu mà."

Chương Vận Nghi tim đập thình thịch, tưởng bạn mình giở trò gì rồi.

Nhìn lại thì thấy chỉ có một dòng tin nhắn siêu vô hại:【Gần đây hơi mất ngủ, ai có cách gì hay không?】

Tưởng xong rồi? Nghĩ sớm quá rồi.

Từ Thi Thi nghiêng người, nắm vài quả quýt đường tung lên tung xuống, giọng chắc nịch như đoán trước được: "Cậu tin không, lớp trưởng sắp lên tiếng liền cho coi."

Thấy Chương Vận Nghi nhìn mình đầy nghi ngờ, cô nàng càng cười khoái: "Tớ để ý hai ngày nay rồi. Chỉ cần cậu lên group, kiểu gì cậu ấy cũng ló mặt!"

Cùng lúc đó.

Trần Khoát đang ngồi trước máy tính. Điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, còn kèm theo tiếng rung.

Anh đang uống nước, tiện tay mở khóa màn hình, vào group lớp. Group này lúc thì yên ắng cả tháng chẳng ai nói gì, lúc thì bùng nổ vài trăm tin nhắn.

Thường thì thuộc dạng đầu.

Anh lướt vài dòng, thấy tin nhắn của cô, dừng lại, suy nghĩ rồi gõ:【@Chương Vận Nghi: Có thể vận động nhẹ một chút.】

Anh không hề biết rằng ở một góc nào đó của thành phố, trong một căn hộ nhỏ đang vang lên một tràng cười sặc sụa.

Từ Thi Thi mặt mày hớn hở, vỗ đùi hét: "Đó thấy chưa!! Tớ đã nói mà!!!"

Chương Vận Nghi: "............"

-

Với Trần Khoát, game giờ không còn quá hấp dẫn.

Khoảng mười một giờ đêm, anh tháo tai nghe ném sang một bên, hỏi Vương Tự Nhiên đang ngồi cạnh: "Có cần đưa cậu về không?"

Vương Tự Nhiên không ngẩng đầu: "Mai không có tiết, tôi ngủ lại đây luôn."

Trần Khoát cầm điện thoại và chìa khóa xe ra khỏi nhà.

Đêm tháng Hai ở Giang Châu vẫn lạnh buốt. Anh xuống hầm gửi xe, lái xe rời khỏi khu nhà. Đường lớn ít xe, anh lái như vô định, lại như có nơi muốn đến.

Đến lúc nhận ra thì đã dừng xe trước khu chung cư nhà cô. Anh tấp xe vào lề, đậu sau một chiếc SUV màu đen vẫn còn đang nổ máy.

Cả con phố tối thui chỉ còn hai xe là còn bật đèn.

Trong xe bật sưởi hơi bí, anh tháo dây an toàn, xuống xe hít thở cho tỉnh. Chủ xe SUV hình như cũng có ý định đó. Giữa màn đêm yên ắng, tiếng đóng cửa xe nghe rõ rành rành.

Trần Khoát nghiêng đầu nhìn, là một thanh niên có vóc dáng ngang ngửa anh.

Gã bước lại gần, rút trong túi áo khoác ra một chiếc hộp, đưa qua: "Ông anh, cho này."

Trần Khoát chưa kịp nhìn rõ, theo phản xạ từ chối: "Cảm ơn, tôi không hút thuốc."

"Không phải thuốc đâu." Thanh niên cười: "Tôi cũng không hút. Là kẹo thôi."