Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 110: Ngoại truyện 13 - [Tuyến If] Liệu là đúng hay sai?



Editor: Sel

Ngoại trừ người già yếu bệnh tật, bình thường Trần Khoát hiếm khi bắt chuyện với người lạ, lại càng không nói chuyện sâu. Có lẽ đêm nay là một ngoại lệ.

Vì con phố này chỉ còn xe hai người bật đèn. Cũng vì họ đều "vô tình" dừng lại ở đây.

Không biết từ lúc nào, hai người đã trò chuyện vài câu vụn vặt.

Nhưng trong một tối Valentine thế này, dù là câu chuyện nào cũng ánh lên đôi chút u ám, rõ ràng đều là chuyện tình cảm không được như ý, nên lại càng dễ tìm được tiếng nói chung.

Người thanh niên dựa vào cửa xe, cắn viên kẹo trong miệng phát ra tiếng "rắc rắc", hình như thấy hơi lạnh, khoanh tay lại giữ ấm.

"Người quen tôi đều biết tôi thích cô ấy cỡ nào. Cô ấy hồi xưa cũng rất thích tôi."

Trần Khoát lặng thinh lắng nghe, dáng vẻ khiến người ta cảm thấy anh là một người biết lắng nghe, đáng tin cậy.

"Thật đấy!" Người kia nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào trong quá khứ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ hoài niệm: "Cô ấy bảo thích tôi nhất vì tôi thuộc kiểu hài hước, nói nhiều, khiến cô ấy thấy thú vị."

Trần Khoát thầm nghĩ, nói nhiều cũng là lời khen à?

"Vậy sao chia tay?" Anh hỏi.

Người thanh niên thở dài đầy tiếc nuối, nhưng nghĩ tới đâu đó lại nổi cơn bực: "Trên đời này người mặt dày thật sự quá nhiều!!"

Sau khi chửi vài câu, anh ta lại nhìn Trần Khoát, tò mò hỏi: "Còn anh thì sao?"

Trần Khoát im lặng. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu.

Đây là lần đầu tiên anh gặp phải cảm xúc như thế này, bồn chồn, trằn trọc, cáu kỉnh, mà anh biết rõ nó chẳng hợp lý chút nào. Nhưng suy nghĩ và hành động của con người, bao giờ cũng trái chiều. Anh vì thế mà khổ sở.

"Nói đi." Người thanh niên khuyến khích: "Chúng ta không quen nhau, đêm nay gặp một lần, sau này chẳng ai nhớ ai. Cứ nói thoải mái."

Trần Khoát nghĩ nghĩ, đúng là vậy.

Anh thử sắp xếp lại dòng suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu, chậm rãi nói: "Bọn tôi là bạn học cũ. Bây giờ làm cùng một công ty."

"Trời ơi thế còn gì bằng!" Người kia reo lên: "Ngày nào cũng gặp, lại là bạn học nữa, đúng là duyên phận đó!"

"Nhưng tôi không chắc đó là đúng hay sai."

Chỉ thốt ra được vài câu thế này, đối với anh mà nói, đã là vượt giới hạn.

Vấn đề là ở chỗ đúng hay sai?

Nếu anh lại gần khiến cô bất an, thậm chí xáo trộn cuộc sống của cô thì đó là sai.

Anh không thể vì một chút ích kỷ cá nhân mà phá vỡ sự bình yên của người khác.

Nếu là thời đại học, thậm chí là cấp ba, có lẽ anh sẽ không do dự.

Người thanh niên nghe vậy thì mơ hồ: "Ơ... công ty các anh cấm yêu đương à?"

Trần Khoát cười khẽ, không đáp.

Lúc này điện thoại người kia đổ chuông.

Anh ta tắt máy, đứng thẳng dậy: "Tôi phải đi rồi."

"Ừ."

Đi được vài bước, người thanh niên đứng lại trước xe SUV, lớn giọng nói: "Anh bạn! Có mỗi cái công việc, nghỉ thì nghỉ quách đi!"

Trần Khoát bật cười, vẫy tay với anh ta.

Chẳng bao lâu, cả con phố chỉ còn một chiếc xe bật đèn. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lạnh lẽo, mở cửa xe ngồi vào ghế lái, lặng lẽ rời đi.

-

Cả đêm, Chương Vận Nghi trằn trọc lăn qua lộn lại như bánh tráng nướng, hoàn toàn không ngủ được. Vừa bị Từ Thi Thi hù bằng mấy chuyện ma rùng rợn, vừa bị một suy nghĩ khác ám ảnh. Cô không phải kiểu người nhạy cảm, nhưng từ hôm Trần Khoát mua cà phê cho cô, trong lòng cứ cảm thấy là lạ, nhưng lại chẳng thể nói rõ được.

Lý do của anh rất hợp lý, hôm trước là cô mua giúp, hôm sau anh mua lại, công bằng thôi.

Nhưng nó vẫn không giống bình thường.

Cô đúng là bị nói trúng rồi, mất ngủ thật sự.

Rảnh tới mức lục hết cả mấy ngày chat chit trong group lớp ra xem, mà càng lục càng thấy đúng, chỉ cần cô vừa xuất hiện, Trần Khoát chắc chắn sẽ lên tiếng.

Là trùng hợp sao??

Tổng cộng cả đêm cô ngủ chưa tới ba tiếng. Sáng ra đầu óc choáng váng, cố gắng lết khỏi giường, gọi xe đến công ty.

Trên đường, cô chần chừ một lúc rồi nhắn cho Đới Giai: 【Chị Giai, tớ hỏi cậu một câu nha?】

Đới Giai lúc đó cũng đang ngồi trong xe, vừa gặm cái bánh Chu Duệ làm buổi sáng vừa nhắn lại:【Gì thế?】

Chương Vận Nghi hít sâu một hơi, tay run run:【Tớ sẽ thu hồi tin nhắn này trong một phút. Đọc cho kỹ, tớ không gửi lại đâu.】

Đới Giai: 【?】

Chương Vận Nghi:【Ý tớ là... cậu có thấy lớp trưởng hình như có chút gì đó với tớ không?】

Đới Giai: 【Có.】

Chương Vận Nghi: 【???】

Đới Giai: 【Tớ còn định hỏi cậu chuyện đó cơ. Nhưng quên mất. Cậu ấy lạ lắm đúng không?】

Chung cư gần công ty, còn chưa kịp gửi sticker "nạp oxy" thì xe đã dừng ngay lề đường.

Chương Vận Nghi xuống xe, lòng đầy tâm sự. Thấy vẫn còn sớm, lại buồn ngủ rũ rượi, cô quyết định ghé quán mua ly cà phê cứu mạng.

Mới tới nơi chưa được bao lâu, phía sau đã vang lên một giọng quen thuộc: "Chào buổi sáng, cũng đi mua cà phê à?"

Cô giật thót, quay đầu lại, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tươi như mọi khi: "Chào buổi sáng, Trần tổng."

Trần Khoát hơi ngẩn ra.

Từ lần anh nói không cần gọi "Trần tổng" nữa, bình thường ngoài giờ làm cô đều gọi "lớp trưởng".

Hôm nay lại khách sáo thế này?

"Cậu mua xong rồi à?" Anh hỏi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

"Mua rồi." Cô cười đáp. "Cậu cũng đi mua cà phê à?"

"Ngủ không ngon." Nói tới đây, ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, đúng là tái hơn mọi khi.

Anh chậm rãi hỏi: "Cậu mất ngủ nặng lắm à? Có cần đi khám không?"

"Không đâu~" Cô vội xua tay, tim hơi nhảy loạn.

Lại nhớ tới cái @ hôm qua của anh trong group, cô liền bịa bừa một câu: "Tôi hẹn bạn đi tập thể dục rồi."

Lông mày Trần Khoát giật nhẹ. Bạn? Ai?

Anh hỏi nhỏ: "Là cái anh xem mắt kia à?"

Chương Vận Nghi sững người. Thật ra bây giờ đầu cô loạn thành nồi cháo. Anh đứng ngay trước mặt khiến cô cực kỳ khó chịu, trong đầu như có hàng nghìn câu hỏi trồi lên: Tại sao chứ?

Vì bị ba mẹ ép quá? Vì không muốn xem mắt nên mới nhìn cô? Chỉ vì thuận tiện?

Nếu vậy chẳng phải còn cẩu thả hơn à?

Dù có là gì đi nữa thì giữa hai người họ không thể và không nên có mối quan hệ nam nữ.

Cô khẽ gật đầu.

Trần Khoát như bị nghẹn thở, nơi nào đó trong lòng bị nhói lên. Anh im lặng, cố gắng giấu đi, nhưng vài giây thất thần ấy, Chương Vận Nghi lại nhìn thấy hết.

Có những chuyện không cần hỏi cũng đã biết rồi. Cô nghiêng đầu, vờ như bận xem đơn hàng trong app. Thở dài một hơi, chỉ mong đoạn hội thoại này kết thúc càng nhanh càng tốt.

Cô nhận cà phê và bánh vòng, định gượng gạo nói lời tạm biệt như chưa có chuyện gì, thì lại nghe anh hỏi, giọng khẽ đến gần như không nghe rõ: "Tiến triển tốt không?"

"...Mới tiếp xúc... cảm giác cũng ổn."

Trần Khoát như không hề nghe thấy gì.

"Sắp chín giờ rồi đó." Cô xách túi đồ ăn được gói sẵn, cười tự nhiên với anh: "Tôi lên trên chấm công trước nha."

"Ừ."

Có người đẩy cửa kính bước vào, khi cô lướt qua bên cạnh anh, cơn gió ùa vào mang theo mùi hương thoảng nhẹ trên người cô, lướt qua mũi anh rồi tan biến rất nhanh. Cứ như thể cô vừa đi ngang đời anh trong chốc lát, vậy mà anh còn chưa kịp nói được câu gì ra hồn, cô đã rời đi.

Ở góc độ anh không thấy được, gương mặt ban nãy vẫn rất tự nhiên của cô giờ đã cau lại đầy bực bội.

A a a a a! Trời ơi sao lại để cô rơi vào tình huống như thế này chứ!

Lúc này trong lòng cô như có một con nhím nhỏ, cứ lăn qua lăn lại, cào vào tim khiến cô khó chịu muốn điên.

...

Những ngày sau đó, Chương Vận Nghi cũng không rõ là ai đang tránh ai, tóm lại là cô với Trần Khoát gần như không còn chạm mặt nữa. Công việc của hai người vốn dĩ cũng không liên quan nhau, anh thì đi sớm về trễ, cô thì đúng giờ đi làm đúng giờ về, cứ như thể tất cả đều trở về vạch xuất phát.

Đó là chuyện tốt.

Cô hài lòng với cuộc sống kiểu này: kiếm được không nhiều nhưng cũng không ít, đủ tiêu xài, ba bữa đúng giờ, ngủ nghỉ điều độ. Ba mẹ gần đây đối xử với cô dịu dàng hơn hẳn, bởi vì cô vẫn giữ liên lạc ở mức vừa phải với Giang Giai, không quá xa cách, cũng không quá gần.

Tựa như cuộc đời cô đang dần tiến vào một trạng thái ổn định.

Cho đến khi Đới Giai bỗng hỏi cô:【Có "điện" chưa?】

Cô nhìn bốn chữ này, sững người rất lâu.

Trong xã hội hiện đại, không lãng phí thời gian của người khác cũng là một dạng đức hạnh.

Vì thế, khi Giang Giai lại một lần nữa đề nghị đón cô tan ca, cô nhắn lại một chữ: 【Được.】

Đúng sáu giờ, cô nhận được tin nhắn thoại của Giang Giai: "Phía trước có vụ va quẹt, hơi tắc đường, chắc em phải đợi chút."

Cô ngồi xuống, trả lời lại: 【Không sao, chạy chậm thôi, an toàn quan trọng hơn.】

Tầm hơn mười phút sau, lúc đang đợi thang máy, không ngờ lại đụng phải Trần Khoát đang chuẩn bị tan làm.

Hai người đều khựng lại một chút.

Cũng may ngoài họ ra còn có một chị đồng nghiệp khác nên không đến mức quá ngượng.

Cả ba cùng vào thang máy.

Vách thang máy đều là gương, Chương Vận Nghi thậm chí còn cảm nhận được có ánh mắt đang dừng lại trên người cô. Là ánh mắt của anh.

"Ủa, hôm nay em cũng tan làm muộn à?" Chị đồng nghiệp chào Trần Khoát rồi quay sang hỏi cô.

Cô cười: "Bạn em đang bị kẹt xe."

Chị đồng nghiệp hiểu ý, không hỏi thêm nữa.

Trần Khoát lặng lẽ nghe toàn bộ, gương mặt không chút biểu cảm. Anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào người cô, không rời.

Thang máy đến tầng trệt, cửa vừa mở, Chương Vận Nghi lập tức bước ra, có cảm giác như bản thân bị anh vây chặt lấy đến mức nghẹt thở.

Mãi đến khi bước ra khỏi tòa nhà, bị gió đêm lạnh buốt quét qua, cô mới dần tỉnh táo lại.

Cô vẫn chưa thấy xe của Giang Giai đâu, chỉ có thể lơ đãng đi chậm chậm dọc theo con phố.

Đột nhiên một tiếng còi xe vang lên từ phía xa khiến cô giật mình quay đầu lại.

Một chiếc Land Rover dừng ngay đó, hình như quên mất phải lái tiếp. Anh hạ cửa kính xe xuống, lặng lẽ nhìn cô từ khoảng cách ấy.

Chỉ vài giây thôi nhưng lại như thể đã trôi qua cả thế kỷ. Chương Vận Nghi đứng ngây người tại chỗ, tà váy dài lửng bay lượn theo gió đêm.

Trần Khoát nhìn đến thất thần, cho đến khi bị tiếng còi xe phía sau nhắc nhở mới bừng tỉnh.

Anh không đóng cửa kính xe, để mặc gió đêm thổi vào, đạp nhẹ chân ga, hệ thống nhận diện biển số xe, thanh chắn tự động nâng lên, anh lái xe rời khỏi, hoà vào dòng người đông đúc ngoài kia.



Chương Vận Nghi có một thói quen, nếu có ý định kết thúc mối quan hệ với người đang theo đuổi mình hoặc người yêu, cô sẽ mời người ta một bữa ăn.

Gọi là "bữa cơm chia tay".

Bạn cô từng đùa đó là "bữa cơm chặt đầu".

Sau bữa cơm ấy, Giang Giai đưa cô về nhà.

Cô bảo anh ta tìm chỗ dừng ven đường, rồi bình tĩnh từ chối.

Giang Giai không ngờ, ngơ ngác hỏi: "Là anh làm chưa đủ tốt sao?"

"Sao lại thế được."

Công bằng mà nói, Giang Giai là một người rất tốt. Tính cách có hơi trầm, ngoài điểm đó ra thì hầu như không có gì để chê.

Cô nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói thật: "Là lỗi của em."

Cảm giác có rung động hay không, chỉ có bản thân mình biết. Nếu đến chính mình cũng phải lừa, thì sống còn có ý nghĩa gì?

Cô tháo dây an toàn xuống xe, mới đi được mấy bước, Giang Giai đã cuống lên đuổi theo, gọi cô: "Chương Vận Nghi!"

Cô dừng bước quay đầu, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Đừng nghĩ em đã lãng phí thời gian của anh. Thật ra thời gian của anh không đáng giá lắm đâu. Mà quen biết được em, anh rất vui. Sau này mình vẫn làm bạn, được không?"

Nghe đến đây, Chương Vận Nghi nhìn anh ta chăm chú, cuối cùng không kìm được mà mỉm cười.



Công ty mỗi năm đều sẽ sắp xếp cho các phòng ban đi du lịch theo đợt, xem như là phúc lợi.

Tháng ba năm nay mưa rả rích suốt, Chương Vận Nghi cảm thấy bản thân sắp mốc tới nơi, ngày nào cũng ngóng được đi chỗ nào nắng một chút để hong khô con tim hơi ẩm mốc này.

Trần Khoát thì vô thức mở story bạn bè, lướt xem vài đồng nghiệp kỳ cựu có đăng ảnh du lịch hay không, chỉ để tìm cô trong đó.

Hình như ngày nào cô cũng rất vui, nhẹ nhõm, chẳng bận lòng gì cả. Điều đó khiến anh cảm thấy có lẽ quyết định của mình là đúng.

Cho đến hôm trước ngày kết thúc chuyến đi, anh không thấy cô trong ảnh tập thể.

Lòng cứ thấy bứt rứt khó tả. Do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhắn cho cô một tin:【Cậu ổn chứ?】

Hôm qua Chương Vận Nghi vừa xuống nước, lúc đó chơi rất vui, sáng nay tỉnh dậy thì thấy có vẻ bị cảm.

Ngoài cô ra cũng có vài đồng nghiệp bị.

Cô thấy không nghiêm trọng, uống tạm ly thuốc mà bạn cùng phòng pha rồi không tham gia mấy hoạt động chung nữa, nằm trong phòng nghỉ.

Bất ngờ nhận được tin nhắn hỏi thăm của anh, cô cứ tưởng mình hoa mắt. Do dự mấy giây, cuối cùng vẫn không thể làm ngơ, trả lời: 【Không sao, tôi uống thuốc rồi.】

Anh nhắn lại liền:【Được, nghỉ ngơi cho khỏe nhé.】

Cô nhìn chằm chằm dòng tin đó, ngã người xuống giường mềm mại, thở ra thật sâu, tiện tay ném điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Nhưng giấc ngủ chập chờn không yên, cô mơ thấy rất nhiều thứ.

Không ngoại lệ, đều là hình ảnh mơ hồ thời học sinh. Có người rõ ràng nên xa lạ, nhưng lại vô cùng quen thuộc, lôi kéo cô bước vào giấc mơ ấy.

Tới cuối cảnh vật biến đổi, cô lại ngồi trong phòng thi đại học, mồ hôi đổ đầm đìa tỉnh dậy.

Kinh khủng thật!

Một lúc sau nghe tiếng quẹt thẻ mở cửa vang lên, cô mới phát hiện trời đã về chiều.

Đồng nghiệp cầm theo túi xoài bước vào, thấy cô ôm chăn ngồi ngơ ngác trên giường thì phì cười: "Ngủ đã đời nhỉ? Nè, tôi vừa nghe nói hình như thấy sếp kìa."

Chương Vận Nghi ngẩng phắt đầu lên, trợn mắt: "Hả?"

"Sếp đến kìa, hình như nói là đi công tác thì phải."