Editor: Sel
Bất ngờ đến quá nhanh, Phí Thế Kiệt ngẩn người mất mấy giây, nhưng rồi lại nghi ngờ có bẫy. Cậu cảnh giác hỏi: "Chuyện gì đây? Đừng nói là cậu bao nước uống, còn tôi bao ăn đấy nhé? Cậu đừng mơ!"
"Được, coi như tôi chưa nói gì." Trần Khoát chậm rãi bước đi, kéo giãn khoảng cách với Chương Vận Nghi.
"Rõ ràng đi chứ!" Phí Thế Kiệt không chịu bỏ qua.
Trần Khoát hờ hững đáp, "Cậu lắm lời quá, không uống thì thôi."
Phí Thế Kiệt lập tức chốt hạ, "Không được, từ mai trở đi, đồ uống của tôi cậu phải bao! Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là dịp hiếm hoi con trai báo hiếu bố nó. Bố đây sợ làm tổn thương lòng hiếu thảo của con. Thế nhé, quyết định vậy đi!"
Khi hai người đang ngớ ngẩn như hai đứa trẻ con, Chương Vận Nghi bất ngờ quay đầu lại.
Khoảnh khắc ấy khiến Trần Khoát khựng lại vài giây, và chính lúc đó, Phí Thế Kiệt lợi dụng sơ hở, thúc cùi chỏ vào người anh một cú.
Bị đau, Trần Khoát cau mày, khom người xuống một chút.
Phí Thế Kiệt định giở trò thêm, nhưng lại làm bộ nghiêm túc trêu:"Anh Khoát, cậu đừng báo danh vào Thanh Bắc nữa, chuyển sang Học viện Điện ảnh đi, bảo đảm thành ảnh đế."
Trần Khoát đứng thẳng dậy, không nói một lời, phản đòn bằng cách đá vào mông Phí Thế Kiệt: "Biến đi."
Chương Vận Nghi: "..."
Cô chỉ biết ngước mắt lên trời.
Quá khó hiểu. Nếu Phí Thế Kiệt làm trò thì cô còn chấp nhận được, dù sao cậu cũng vốn vậy. Nhưng cô không ngờ rằng cả Trần Khoát cũng có những lúc hành xử trẻ con đến thế. Gọi là thất vọng thì hơi quá, nhưng không thể phủ nhận, hình tượng của anh trong ký ức mười năm sau của cô ngày càng mờ nhạt, hoàn toàn bị phiên bản hiện tại lấn át.
Cái gì mà trầm ổn, chín chắn chứ.
Biến mất sạch rồi.
Cô hắng giọng, cất cao giọng hỏi: "Lớp trưởng, Phí Thế Kiệt, tớ định mua trà sữa. Hai cậu có uống không?"
Phí Thế Kiệt xoa mông in dấu giày, đáp lớn: "Tớ uống, trà sữa ba anh em!"
Chương Vận Nghi lại quay sang Trần Khoát. Không ngoài dự đoán, anh lắc đầu: "Tôi không uống."
"Vậy nhé, tầng hầm một có siêu thị, hai cậu đi trước lên quán gọi món với chị Giai đi. Cậu ấy đang đợi sẵn rồi. Tớ mua đồ xong sẽ lên sau."
Nói xong, cô rẽ qua dòng người, đi đến quầy trà sữa.
Phí Thế Kiệt đi được vài bước, ngoảnh lại thấy Trần Khoát không đi theo, liền hỏi đầy thắc mắc: "Sao không đi?"
Trần Khoát do dự khoảng mười giây, cuối cùng hạ quyết tâm: "Cậu lên trước đi, tôi đi giúp cô ấy xách trà sữa."
Phí Thế Kiệt ngẩn ra: "Gì cơ?"
Xách trà sữa? Không phải chỉ có ba cốc thôi à?
Nhưng không đợi cậu nghĩ ngợi thêm, Trần Khoát đã quay người đi thẳng, để lại cậu đứng đó với cảm giác khó tả. Cậu cảm thấy Trần Khoát hôm nay hơi khác lạ, nhưng khác ở đâu thì lại chẳng nói được.
Trong khi đó, Chương Vận Nghi đang đứng ở quầy trà sữa đặt món. Cô cười tươi rói, trao đổi với nhân viên: "Chị ơi, em chạy qua siêu thị mua đồ một chút, lát nữa quay lại lấy trà sữa được không?"
Nhân viên nhoẻn miệng cười, gật đầu: "Được, em cứ cầm hóa đơn theo là được."
Cô nhét hóa đơn vào túi, quay đầu định đi, lại suýt va vào Trần Khoát đang tìm đến.
Bốn mắt chạm nhau, anh khẽ giải thích "Trà sữa nặng lắm, để tôi xách cho."
-
Chỉ vài phút sau, hai người một trước một sau, cách nhau vài bậc thang, cùng đi xuống tầng hầm của siêu thị bằng thang cuốn.
Đang là giờ ăn trưa, siêu thị đông người không kém gì ngoài phố. Khi thấy Chương Vận Nghi đẩy hẳn một chiếc xe đẩy hàng tới, Trần Khoát không khỏi ngẩn ra. Chỉ là mua một hộp sữa thôi mà, có cần dùng tới xe đẩy không?
Chương Vận Nghi đúng là đến để mua sữa, nhưng không chỉ có vậy.
Cô đâu ngốc, bây giờ siêu thị làm gì có chỗ tự thanh toán, vẫn phải xếp hàng. Mà đã vào siêu thị thì sao lại chỉ mua mỗi sữa? Cô phải mua thêm nhiều thứ nữa. Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua danh sách cần mua: cà phê hòa tan gần hết, phải mua thêm một hộp. Chu An Kỳ bảo có một loại xà phòng giặt rất tốt, cũng cần thử xem sao.
Đi phía sau cô, Trần Khoát nhìn thấy cô tiện tay lấy một gói khoai tây chiên từ trên kệ và ném vào xe đẩy. Anh hơi bất lực, đưa tay lên trán, suýt thì bật cười.
Biết rõ Đới Giai và Phí Thế Kiệt đang đợi trên quán, Chương Vận Nghi cũng không dám nấn ná, chỉ mua mấy món thiết yếu và chút đồ ăn vặt. Thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đôi giày thể thao trắng tinh trên chân Trần Khoát, cô vẫn còn tiếc nuối. Nếu anh không đi theo, cô đã tiện tay mua thêm vài bịch băng vệ sinh rồi.
"Chỉ một hộp sữa đủ uống không?" Cô chỉ vào hộp sữa đặt trên đống đồ ăn vặt trong xe hỏi.
Là cô bảo anh đi lấy, nhưng anh chỉ lấy đúng một hộp.
"Đủ rồi." Trần Khoát nói, "Hôm nay dùng nồi lẩu nấm."
Nhớ lại lần trước anh bị cay đến mức "ra đi ngay tại chỗ," cô không nhịn được bật cười: "Cường điệu thế chứ."
"Thật mà, cay lắm." Anh cũng cười nhẹ.
"Vậy..." Cô nghiêng đầu hỏi, "Còn lẩu cà chua thì sao?"
Lần trước khi chọn nước lẩu, hình như là Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ cùng nhau hò hét chọn nồi uyên ương, một bên cay, một bên cà chua. Lúc này cô mới hiểu ra, chẳng trách hôm đó Trần Khoát dù cay muốn chết cũng không ăn đồ ở nồi cà chua.
"Cậu không ăn đồ trong nồi cà chua sao?"
"Không ăn." Trần Khoát nghĩ một chút rồi bổ sung, "Nếu các cậu thích thì cứ gọi, đừng để ý đến tôi. Tôi chỉ đùa thôi."
"Lẩu cà chua ngon lắm mà." Cô tỏ ra hơi khó hiểu.
"Tôi không thích cà chua." Anh bình thản đáp. "Không thích ăn đồ chua."
Cô gật gù, "Hiểu rồi, hôm nay cậu là nhất."
Nói xong, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin, mắt không rời khỏi màn hình: "Phải báo với chị Giai một tiếng, hôm nay sẽ chọn lẩu nấm."
"Không cần đâu." Trần Khoát bất lực, vốn dĩ anh chỉ muốn đùa một chút, nhưng xem ra mình không giỏi chuyện này lắm.
"Cần chứ, tớ nhớ rồi, cậu không ăn cà chua mà." Cô cười tươi, "Tớ muốn cậu ăn thật ngon, thật vui vẻ."
Ánh mắt anh nhìn vào đỉnh đầu cô, rồi khẽ dịch chuyển tầm mắt, dừng lại trên mấy cây kẹo mút cầu vồng đáng yêu đặt gần quầy thanh toán, vừa như đang suy tư, vừa như đang ngẩn ngơ.
Đến lúc Chương Vận Nghi rút tiền trong ví trả cho thu ngân, anh mới hoàn hồn, bất lực thở dài. Lý do anh đi theo là để tiện thanh toán, nhưng bây giờ thì chẳng còn cơ hội nữa.
Lên thang cuốn đến quán lẩu, cô đứng phía sau, thấy anh tay trái xách túi đồ siêu thị, tay phải cầm ba ly trà sữa, không nhịn được lên tiếng: "Lớp trưởng, hay cậu đưa trà sữa cho tớ cầm đi?"
Trần Khoát quay đầu lại: "Không sao, tôi cầm được."
Cả hai nhanh chóng bước vào quán lẩu náo nhiệt.
Mùi lẩu đậm đà và thơm phức lập tức xộc vào mũi, rất dễ làm người ta thèm thuồng.
Sau khi ngồi xuống, Chương Vận Nghi kinh ngạc khi biết Đới Giai và Phí Thế Kiệt chỉ gọi mỗi nồi lẩu và một đĩa bò viên: "Không phải bảo hai cậu gọi trước sao?"
Đới Giai lập tức chỉ trích, đầy vẻ bất mãn: "Tớ bảo Phí Thế Kiệt gọi, cậu ta chết sống không chịu. Đĩa bò viên này còn là tớ phải gọi đấy!"
Cô ấy không hiểu nổi cậu đang khách sáo cái gì, đến nỗi làm cô ấy cũng ngại không dám gọi nhiều.
Phí Thế Kiệt vội vàng biện bạch: "Tớ..."
Nhưng lại chẳng tìm được lý do gì thỏa đáng. Cậu nghiến răng, bịa ra một lý do: "Tớ giảm cân, được chưa!"
Hôm nay cậu thật sự không dám ăn nhiều, vì thắt lưng đã siết thêm một nấc, ôm chặt đến phát khó chịu.
"Thua cậu luôn." Chương Vận Nghi cầm bút định tự ghi món, nhưng nhớ ra mình là người mời khách, bèn đưa bút và thực đơn cho Trần Khoát: "Lớp trưởng, cậu chọn đi, muốn ăn gì thì gọi nhé!"
Trần Khoát nhíu mày, rồi rất khéo léo từ chối: "Cái gì cũng được, tôi cũng không đói."
Chương Vận Nghi nhìn hai người họ cứ lưỡng lự, rụt rè, cô không nhịn được cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Nghĩ lại, những người bạn học cấp ba dường như có mối quan hệ thân thiết hơn. Dù đại học kéo dài bốn năm, nhưng khác với thời cấp ba, ở đại học, cô chỉ thân với những người bạn cùng phòng, còn các bạn khác trong lớp lại ít khi qua lại.
"Vậy để chúng tớ gọi món nhé?"
Chương Vận Nghi có trí nhớ rất tốt. Lần ăn lẩu trước cũng chỉ mới nửa tháng trước, vậy mà cô vẫn nhớ được một số món mà Trần Khoát thích. Thực ra đa số mọi người khi ăn lẩu đều có khẩu vị tương tự nhau – đặc biệt thích các loại thịt.
Trần Khoát nhìn cô và Đới Giai kề sát đầu vào nhau, bút chì di chuyển đều trên tờ thực đơn.
Anh muốn lên tiếng nhắc họ đừng gọi quá nhiều, nhưng lại cảm thấy khó mở lời. Cuối cùng, anh chỉ biết lặng lẽ đưa chân đá nhẹ vào Phí Thế Kiệt ngồi bên cạnh.
Phí Thế Kiệt: "..."
Nếu ánh mắt có sát thương, có lẽ Trần Khoát đã ngã gục.
Phí Thế Kiệt lẩm bẩm, đầy bất mãn: "Cậu không biết tự nói à?"
Trần Khoát lại đá cậu thêm cú nữa.
Phí Thế Kiệt phủi phủi quần, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Ê, Chương Vận Nghi, cậu đừng gọi nhiều quá. Chỉ có bốn người thôi, ăn không hết đâu!"
Đới Giai cũng hùa theo: "Đúng đó, đừng gọi nhiều. Cậu lúc nào cũng vậy, mắt to bụng nhỏ, lần nào cũng thừa cả đống, mà lẩu thì đâu có trả lại được, lãng phí lắm!"
Chương Vận Nghi ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện của Trần Khoát.
Hai ánh mắt giao nhau.
Không chịu được nữa, Trần Khoát đưa tay ra, nhẹ giọng nói: "Đưa tôi thực đơn."
Chương Vận Nghi khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa thực đơn và bút cho anh. Ai ngờ anh chỉ liếc qua một lượt rồi lập tức gạch bớt một số món cô vừa gọi! Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã gọi nhân viên đến đặt món, không cho cô cơ hội ngăn lại.
Cô kinh ngạc, miệng há hốc: "... Lớp trưởng?"
Lúc này, Trần Khoát rất ra dáng lớp trưởng, anh trầm giọng an ủi: "Không đủ thì gọi thêm."
Kết quả chứng minh, học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi cả trong đời thường. Từng đĩa món ăn được bưng lên, thoạt nhìn có vẻ ít ỏi, thậm chí hơi đạm bạc. Nhưng không ngờ vừa đủ cho cả bốn người ăn no căng, không lãng phí một mẩu đồ ăn nào.
Khi tính tiền, Chương Vận Nghi vẫn còn mơ màng. Số tiền ít hơn cô dự đoán cả trăm đồng.
Đứng ngay sau lưng cô, Trần Khoát nghe thấy cô lẩm bẩm gì đó, đại khái là chuyện tiết kiệm tiền, anh không nhịn được khẽ mỉm cười.
...
Bốn người đi dạo một lúc trong trung tâm thương mại. Vì không vội, họ quyết định không bắt taxi mà đi tàu điện ngầm, rồi chuyển sang xe buýt về trường.
Đối với Chương Vận Nghi, hôm nay khá trọn vẹn, nhưng vẫn còn chưa hoàn hảo. Tại sao ư? Vì cô vẫn còn một chuyện quan trọng chưa giải quyết.
Trước buổi tự học tối, trong lớp chỉ có lác đác khoảng nửa số học sinh.
Nhờ các mối quan hệ tốt, cô đã moi được từ Vu Khải danh tính kẻ tung tin đồn. Không chỉ vậy, cô còn biết rõ người đó ngồi bàn nào, hàng mấy, nhóm mấy. Cô nhờ một bạn nữ để ý, hễ thấy người đó xuất hiện thì báo ngay.
Khi nhận được tin nhắn, Chương Vận Nghi lập tức đứng dậy. Nhưng đi được nửa đường, cô chợt nhớ đến một chuyện. Vì chuyện này còn liên quan đến Trần Khoát, cô quay lại lớp học, nghiêng đầu nhìn qua cửa lớp.
Trần Khoát đang ngồi ở bàn, đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa đọc sách.
Suy nghĩ một lát, cô bước đến bàn anh.
Vì đeo tai nghe, anh không nghe thấy tiếng bước chân của cô. Chỉ khi thấy bàn tay cô chống lên bàn mình, anh mới ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên. Anh tháo một bên tai nghe, ngồi thẳng dậy: "Tìm tôi có chuyện à?"
"Ừm." Cô không muốn để người khác nghe thấy, liền khẽ cúi người, áp sát hơn, hạ thấp giọng như thì thầm: "Cậu rảnh không? Có thể ra ngoài với tớ một lát không?"
Tim Trần Khoát bất giác đập mạnh.
Anh đang rảnh thật.
Nhưng ra ngoài? Cô muốn đi đâu?
Thấy anh hơi ngập ngừng, cô cho rằng có lẽ anh đang bận, bèn nói: "Nếu cậu..."
Đang định nói nếu cậu không tiện thì thôi, cô sẽ tự giải quyết rồi báo cáo lại cho lớp trưởng sau. Nhưng chưa dứt lời, anh đã tháo tai nghe còn lại, đứng dậy, đáp nhẹ: "... Được thôi."