Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 36: Nhịp tim tăng lên



Editor: Sel

Trần Khoát và Chương Vận Nghi một trước một sau bước ra khỏi lớp.

Anh không biết cô muốn đưa mình đi đâu. Mấy lần định mở miệng hỏi, nhưng lời đến bên môi lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ đi theo cô.

Chẳng lẽ cô có chuyện muốn nói riêng với anh? Mà chuyện này lại không thể nói ngay trong lớp sao?

Đi qua lớp 3 và lớp 4, Chương Vận Nghi bất giác chậm bước lại, nghiêng đầu nhìn anh, thế nhưng ngay lập tức bị sắc mặt nghiêm túc của Trần Khoát làm cho giật mình.

Cái gì thế này? Sao trông anh như sắp phải ra chiến trường thế?

"Lớp trưởng, cậu có chuyện gì à?" Cô dò hỏi, "Nếu bận thì..."

"Không sao." Trần Khoát nhìn cô, trầm giọng đáp, "Tôi không bận, có thời gian."

"Thật chứ?"

Thấy anh khẽ gật đầu, cô tiếp tục đi, đưa anh đến khu vực cầu thang.

Giờ này học sinh qua lại không nhiều, cô cũng yên tâm mà giải thích:

"Thực ra chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nhưng đối với tớ, nó đủ nghiêm trọng, vì vậy nhất định phải điều tra rõ ràng."

Giọng điệu của cô nghiêm túc hơn bình thường, thậm chí ánh mắt cũng sắc bén hơn đôi chút. "Tớ đã hỏi rồi, cái người thích bịa chuyện lung tung ấy chính là một nam sinh lớp 11. Tớ nghe mà tức muốn chết luôn!"

Cô mà lại đi tin mấy cái kiểu "trong sạch tự chứng", "thanh giả tự thanh" gì đó à? Đùa nhau chắc! Rõ ràng có người bôi nhọ mình sau lưng, nếu cô mà còn có thể thản nhiên mặc kệ, vậy mới đúng là có vấn đề!

Đây đã là phiên bản kiềm chế của cô ở tuổi 27 rồi đấy. Nếu là Chương Vận Nghi 17 tuổi, có khi cô đã lao ngay lên phòng phát thanh của trường, hét vào micro ba câu liền:

"Cậu là ai?" "Chúng ta quen nhau sao?" "Nhà cậu ở đâu?"

Nghĩ thôi mà đã thấy hả dạ!

Trần Khoát thoáng ngạc nhiên, chớp mắt hỏi lại: "Lớp 11 à?"

"Đúng vậy!" Cô cười nhạt, "Chính là cái người chạy đi nói nhảm với Lý Gia Việt. Cuối cùng tớ cũng tóm được hắn rồi."

Trần Khoát im lặng một lúc.

Hồi tưởng lại những gì cô vừa nói, anh bỗng hỏi: "Cậu nghe từ ai?"

Chương Vận Nghi đáp ngay mà không cần suy nghĩ: "Ừm... Vu Khải."

Chợt nhớ ra điều gì, cô bổ sung thêm: "Cậu không biết đâu."

Thật ra anh biết, chính là cái cậu lùn lùn đó. Nhưng anh không giải thích, chỉ thản nhiên gật đầu.

"Vậy tức là cậu rủ tôi đi tìm người đó?" Anh xác nhận lại.

Cô nghĩ anh đang không đồng tình với cách làm của mình.

Cũng đúng, có lẽ trong mắt người khác, việc này chẳng đáng để đôi co, hoặc nếu thật sự muốn làm cho ra nhẽ, cũng không cần thiết phải lôi anh theo.

Nhưng đây không chỉ là chuyện của riêng cô, mà còn liên quan đến anh.

Hơn nữa đây là năm cuối cấp, nếu không xử lý triệt để, hậu quả chỉ có hai khả năng: một là bị lãng quên, hai là ngày càng lan rộng.

Cô nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn.

Mà chuyện này, sao có thể để nó bùng lên được?

Không những cô không phải là người có thể giả vờ như không biết gì, mà ngay cả Lão Triệu cũng không phải.

"Đúng thế." Cô nói chắc nịch, rồi sợ anh không vui, lại trấn an: "Nhưng mà lớp trưởng yên tâm, lát nữa không cần cậu phải nói gì đâu, cứ để tớ lo là được."

Trần Khoát đã đi cùng cô đến tận đây, đương nhiên sẽ không phản đối, chỉ gật đầu: "Ừ."

Lớp 11 cũng là lớp tự nhiên, nằm ở tầng dưới của lớp 3.

Một nữ sinh tóc ngắn đang đứng bên ngoài lớp, có vẻ như đã đợi cô từ lâu. Vừa thấy cô, ánh mắt liền sáng lên, chạy tới ngay: "Chương Vận Nghi! Làm tớ đợi lâu gần chết!"

"Đây!" Cô ghé đầu nhìn vào trong lớp, hạ giọng hỏi: "Tên Ngô Sảng kia có ở trong không?"

"Có chứ." Nữ sinh kia tràn đầy hứng khởi, dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn phấn khích như thể sắp chứng kiến một màn kịch hay: "Tớ vẫn luôn để mắt đến cậu ta đấy!"

"Cảm ơn cậu."

Chương Vận Nghi thò tay vào túi, lục lọi một hồi rồi lấy ra một gói kẹo mềm, nhét vào tay bạn mình: "Làm phiền cậu gọi cậu ta ra hộ tớ nhé~"

"Không thành vấn đề!"

Nữ sinh tóc ngắn hớn hở đi vào lớp.

Ngay khoảnh khắc cô quay lưng lại, Chương Vận Nghi cũng bất giác quay đầu, suýt nữa va vào Trần Khoát đứng ngay sát phía sau.

Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi cô ngẩng lên là có thể thấy rõ đôi mắt anh.

Cô vội vàng lùi lại một chút, vỗ vỗ ngực như trấn an chính mình, sau đó nghiêm túc dặn dò:

"Lớp trưởng, cậu ra cửa trước đứng chặn giúp tớ nhé, lỡ cậu ta thấy tớ rồi bỏ chạy thì sao."

Bịa chuyện thì nhanh lắm, đến lúc bị chất vấn lại muốn trốn?

Không đời nào!

Trần Khoát hơi bối rối.

Anh...? Đi chặn người?

Trong lòng anh bắt đầu dâng lên một chút hối hận vì đã đồng ý đi cùng cô.

Mặc dù vậy, anh vẫn bất đắc dĩ gật đầu: "... Được thôi."

Có cảm giác cô kéo anh theo chỉ để làm "vệ sĩ" chặn cửa cho cô vậy.

Dù nghĩ vậy, anh vẫn sải bước về phía cửa trước lớp 11, vừa đi vừa tự nhủ:

Sao cô có thể nghiêm túc với chuyện này đến thế nhỉ?

Thấy bóng dáng cao lớn của anh che kín cả cửa trước, Chương Vận Nghi thở phào nhẹ nhõm.

Có lớp trưởng đứng canh, chắc chắn không ai chạy thoát được!

"Ngô Sảng! Có người tìm cậu!"

Nữ sinh tóc ngắn hô lớn một tiếng.

Chương Vận Nghi đứng trong góc, âm thầm quan sát.

Một nam sinh bình thường đến không thể bình thường hơn bước ra. Vừa chạm mắt với cô, cậu ta lập tức có phản xạ muốn quay đầu trở lại.

Nhưng nhanh cỡ nào cũng không thể nhanh hơn người đã có chuẩn bị như Chương Vận Nghi.

Cô đưa tay giữ chặt cánh tay cậu ta, kéo mạnh ra ngoài.

Còn có thể nhanh hơn cả cậu ta chính là Trần Khoát, người dù đang đứng ở cửa trước nhưng tâm trí lại luôn đặt ở cửa sau.

Ngay lúc này, anh còn chẳng nhận ra rằng nhịp tim mình cũng đang tăng lên, vì dù sao thì việc "bắt giữ kẻ tình nghi" trong năm cuối cấp đúng là chuyện khá kích thích.

Anh sải ba bước dài, cùng Chương Vận Nghi lôi Ngô Sảng đến khu vực cầu thang ít người qua lại.

Ngô Sảng kinh hãi đến mức há hốc miệng, muốn kêu cứu cũng không dám.

Cặp đôi này muốn làm gì đây?!

Không để cậu ta có cơ hội lên tiếng, Chương Vận Nghi đã thẳng thừng chất vấn trước:

"Cậu là Ngô Sảng đúng không? Chính cậu là người chạy đi nói linh tinh với Lý Gia Việt, có đúng không? Lạ ghê ha, tôi với cậu có quen nhau hả? Chúng tôi đều không quen cậu, vậy cậu thử nói xem, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi và cậu ấy yêu đương?"

Một tràng đả kích bắn thẳng đến, khiến Ngô Sảng hoàn toàn đơ người.

Ngay cả Trần Khoát cũng có chút ngơ ngác, bởi đây là lần đầu tiên anh thấy cô ở trạng thái này.

"Tôi..." Ngô Sảng cứng đờ cả lưỡi, nào có ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. "Tôi không có nói mà..."

"Cậu không nói với Lý Gia Việt à?"

Sắc mặt Chương Vận Nghi trầm xuống.

Cô thực sự cực kỳ ghét kiểu người mở miệng ra là bịa đặt, nói chuyện thì không bao giờ dùng não. Thay vì dành thời gian để ôn từ vựng hay làm bài tập, bọn họ chỉ biết đi loan tin thất thiệt.

Miệng lưỡi như thế, tốt nhất là mang đi từ thiện cho rồi!

Ngô Sảng cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga!

Cậu ta cũng gấp gáp hẳn lên, vội vã nói: "Là tôi nói với cậu ta thật, nhưng câu này không phải tôi bịa ra..."

"Vậy ai nói?" Chương Vận Nghi trừng mắt nhìn cậu ta, giọng nghiêm túc: "Đừng có cà lăm nữa, nói rõ ràng ra!"

Trần Khoát cũng bất giác giật mình vì giọng điệu đanh thép của cô, theo phản xạ quay sang nhìn cô.

Cô trông có vẻ đang rất tức giận, đôi mày nhíu chặt, nhưng ánh mắt lại càng thêm sáng rực, như thể có một ngọn lửa đang cháy bừng trong đó, đầy sức sống.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Ngô Sảng không còn tâm trí để suy nghĩ những thứ khác. Bị cô ép hỏi như vậy, cậu ta phản xạ theo bản năng, lập tức khai ra tất cả: "Là Hứa Hàng! Chính cậu ta bảo tôi rằng cậu và lớp trưởng các cậu... ừm, là như vậy..."

Oan uổng quá!

Cậu ta đâu có tận mắt thấy gì, chỉ là lúc hỏi Lý Gia Việt xem đi KTV có được giảm giá không, tiện miệng nhắc đến một chút mà thôi.

Ai mà ngờ được lại gặp phải họa vô đơn chí thế này!

Quá oan, sao trời còn chưa đổ tuyết đi!

"Hứa Hàng là ai?" Chương Vận Nghi truy hỏi tiếp, ánh mắt sắc bén: "Cậu gọi cậu ta ra đây cho tôi! Nếu một trong hai người các cậu không đến, thì tôi sẽ tự vào lớp tìm!"

Có những lời không cần nói rõ, nhưng ý nghĩa đã quá rành rành.

Mấy thằng con trai tầm mười bảy, mười tám tuổi vẫn còn dễ đối phó lắm.

Ngô Sảng: "... Được rồi."

Cậu ta có thể không đi tìm Hứa Hàng sao? Cậu ta ước gì có thể quăng cục nợ này đi càng sớm càng tốt!

Cậu ta là vô tội mà, tại sao tự nhiên lại bị kéo vào chuyện này chứ?

Chương Vận Nghi nhìn thái độ hợp tác của cậu ta, tạm thời hài lòng.

Ngô Sảng ủ rũ lê bước về phía lớp học.

Nhưng mới đi được hai bước, Chương Vận Nghi đã cao giọng nhắc nhở: "Cậu nhớ dắt cả cậu ta đến đây, nếu một trong hai không có mặt, tôi sẽ đích thân vào lớp tìm!"

Trần Khoát hơi nghiêng đầu đi, giấu đi nụ cười vừa mới hiện lên.

Lạ thật, anh cảm thấy Chương Vận Nghi rất thú vị.

Nếu đổi lại là người khác khi bị đồn thổi như vậy, có lẽ họ sẽ chọn cách mặc kệ. Nhưng cô thì khác, cô có dư năng lượng, cũng có đủ dũng khí để trực tiếp đối đầu.

"Lớp trưởng, cậu cười gì thế?"

Chương Vận Nghi chăm chú nhìn về phía lớp 11, nhưng chờ một lúc không thấy Trần Khoát trả lời, cô nghi hoặc quay đầu nhìn anh.

Lúc này cô mới phát hiện ra vai anh hơi run nhẹ, rõ ràng là đang nén cười.

Bị bắt quả tang, Trần Khoát cũng không né tránh, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu: "Bây giờ không biết ai mới là người xui xẻo hơn đây."

Chương Vận Nghi lập tức hiểu được ý của anh.

Ban đầu cô còn đang bị Ngô Sảng chọc tức, nhưng lúc này không nhịn được mà bật cười.

Giữa bầu không khí mát lạnh nơi cầu thang, hai người bọn họ nhìn nhau, cùng nở một nụ cười.

Cô trả lời câu hỏi vừa rồi của anh: "Tất nhiên là tớ xui hơn rồi!"

Không ai nhìn vào mà không thấy thương cảm cho cô cả.

Miệng đời kém duyên, kẻ đầu óc bốc đồng, nhưng cuối cùng người chịu trận lại là cô.

Được rồi, lớp trưởng cũng xui xẻo.

Nhưng so với cô, vẫn là cô khổ nhất!

Ngô Sảng tìm đại một cái cớ lừa Hứa Hàng ra ngoài.

Hứa Hàng còn đang ngơ ngác, vừa ra đến cầu thang đã thấy Chương Vận Nghi và Trần Khoát đứng cùng nhau cười nói vui vẻ.

Cậu ta cũng ngây ra một lúc, trong lòng thầm nghĩ: Hai người này lá gan cũng lớn thật, dám công khai yêu đương ngay giữa trường học.

Bỏ qua chút ghen tị nhoi nhói trong lòng, cậu ta định lách qua họ xuống cầu thang, ai ngờ lại nghe thấy Ngô Sảng nhỏ giọng nói:

"Tôi đưa cậu ta đến rồi, giờ tôi đi được chưa?"

Nhìn cái dáng vẻ yếu đuối, đáng thương, lại vô cùng bất lực của Ngô Sảng, cứ như Chương Vận Nghi là đại ca của hội đầu gấu còn Trần Khoát là cận vệ của cô vậy.

Hứa Hàng sững sờ, phát hiện ra Ngô Sảng đang nói chuyện với Chương Vận Nghi, cả người đều đơ ra.

Khoan đã, chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Ai cho cậu đi?"

Chương Vận Nghi lập tức trở mặt, giọng nói không còn nhẹ nhàng như lúc nói với Trần Khoát nữa, cô nhìn Hứa Hàng đầy sắc bén, nói thẳng:

"Cậu là Hứa Hàng đúng chứ? Ngô Sảng đã nói rồi, là cậu bảo cậu ta như vậy. Cậu đã nói linh tinh những gì, trong lòng cậu rõ ràng nhất, có cần tôi nhắc lại không?"

Hứa Hàng mơ hồ nhìn về phía Ngô Sảng.

Ngô Sảng cũng bực bội, cậu ta gắt lên: "Không phải cậu nói với tôi à? Ngay sau khi nghỉ lễ Quốc Khánh ấy!"

Hứa Hàng chớp mắt, đầu óc đầy dấu hỏi chấm.

Cậu ta vốn đã nhát gan, nếu không thì hồi lớp 11 đã không bị Chương Vận Nghi mắng cho một câu mà thu cổ lại.

"Tôi..."

"Tôi cái gì mà tôi?" Chương Vận Nghi không thể chịu nổi kiểu người này, cô ép hỏi: "Cậu cũng nghe từ ai đó chứ gì? Không sao, tôi có nhiều thời gian lắm, cậu cứ nói ra là ai, tôi sẽ đi tìm người đó!"

Hôm nay cô quyết tâm đào đến tận gốc rễ câu chuyện này!

Hứa Hàng ấp úng, thật ra không phải cậu ta nghe ai nói cả.

Nhưng giờ bảo cậu ta bịa ra một cái tên cũng không được, vì rõ ràng Chương Vận Nghi là kiểu người rất cố chấp, nếu cậu ta nói ra ai, chắc chắn cô ấy sẽ tìm đến tận nơi đối chất.

Không ai dám nói dối trong tình huống này cả!

Cậu ta chỉ đành nhìn Trần Khoát bằng ánh mắt đầy phức tạp.

Chương Vận Nghi theo ánh mắt đó nhìn sang Trần Khoát, bắt gặp đôi mắt mờ mịt của anh.

Hứa Hàng mím môi, ra vẻ "Thôi bỏ đi, tôi không vạch trần cậu là được chứ gì?"

Ngô Sảng: "?"

Vãi thật chứ, tên này đang vừa ăn cướp vừa la làng à? Quả nhiên thằng ranh này rất cứng mồm, mà còn là kiểu cứng mồm siêu thủ đoạn!

Chương Vận Nghi: "?"

Trần Khoát khó hiểu, sau đó càng thêm bực bội, giọng điệu trầm xuống, dáng vẻ cũng dữ dằn hơn mấy phần: "Ánh mắt cậu có ý gì đây? Nói cho rõ ràng!"

Bị ánh mắt nghi ngờ của Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm, anh cũng nắm chặt tay.

Giống như trận đánh nhau tối qua, cảm giác bực bội bị dồn nén trong lòng anh lại trỗi dậy.

Hứa Hàng hoảng sợ, đều là con trai với nhau, cậu ta dễ dàng cảm nhận được áp lực từ Trần Khoát, bèn cắn răng, quyết định nói ra tất cả: "Tôi thấy cậu đưa cà phê cho cô ấy!"

Khi con người ta cạn lời đến mức cùng cực, đôi khi sẽ bật cười.

Trần Khoát cười nhạt, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.

Anh nhận ra, bàn tay siết chặt thành nắm đấm của mình càng cứng hơn.

"Chỉ vậy thôi?"

Chương Vận Nghi cũng nhớ đến ly cà phê tuyết đỉnh hôm đó, cảm thấy như có một đàn lạc đà Alpaca đang phi qua đầu mình.

Cô tối sầm mặt mũi, cũng muốn chửi một câu: Chỉ vậy thôi??

Hứa Hàng lại bổ sung: "Tôi còn thấy cậu hẹn cô ấy đi ăn sáng nữa!"

Trần Khoát: "..."

Cảm giác đau răng thật sự.

Anh cố nhịn, hỏi lại: "Còn gì nữa không?"

Hứa Hàng sửng sốt, lẽ nào vậy vẫn chưa đủ sao?

Đầu tiên là đưa cà phê, sau đó là hẹn nhau ăn sáng, không phải đang yêu đương thì là gì?

Trần Khoát chẳng muốn phí lời với cậu ta nữa, trực tiếp túm lấy cổ áo kéo lại, cúi đầu trầm giọng hỏi:

"Cậu tên là Hứa Hàng?"

Nhắc đến ly cà phê, anh mới nhớ ra.

Hóa ra là cái người hôm trước đưa thạch trái cây cho Chương Vận Nghi.

Tốt, anh nhớ kỹ rồi.

Chương Vận Nghi cứ tưởng Trần Khoát đang tức đến mức muốn ra tay, cô chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy.

Nhưng giờ không phải lúc để kinh ngạc hay cảm thán, cô lập tức bước lên, kéo vạt áo khoác của anh, giọng dịu xuống: "Lớp trưởng, đừng tức giận, không đáng đâu."

Trần Khoát cúi mắt, trông thấy bàn tay trắng nõn của cô đang túm lấy áo mình.

Ngay lập tức, anh buông lỏng tay.

Chương Vận Nghi thở phào nhẹ nhõm, chuyển ánh nhìn lạnh lùng sang Hứa Hàng.

"Trừ cậu ta ra, cậu còn kể với ai nữa?"

"..."

Hứa Hàng lắc đầu liên tục như cái trống bỏi: "Không còn ai nữa! Tôi chỉ buột miệng nói ra thôi, làm sao mà biết được—"

"Không phải cậu nói thì sao tôi biết?" Ngô Sảng thấy lại sắp có chuyện, vội lên tiếng phản bác.

"Được thôi."

Chương Vận Nghi đột nhiên cười tươi rói, nụ cười ngọt ngào nhưng lại khiến hai người trước mặt lạnh hết cả sống lưng.

Ngay cả Hứa Hàng, người từng thích cô cũng thấy cô đáng sợ.

"Vậy thế này đi." Cô cười đến vô cùng dịu dàng, "Sau này nếu tôi còn nghe thấy lời đồn này nữa, tôi sẽ tìm hai người nói chuyện tiếp, được không?"

Chính là kiểu độc tài ngang ngược như vậy.

Nếu sau này có ai tiếp tục đồn đại, cô sẽ trực tiếp coi như hai tên này tung tin ra ngoài!

Hứa Hàng: "?"

Ngô Sảng: "?"

Hai người đều trố mắt nhìn nhau, trong lòng ngập tràn cảm giác bị chặn họng đến mức không thể thốt nên lời.

Cô có nói lý lẽ không vậy?!