Editor: Sel
Trước ánh mắt lên án đầy oán trách của Ngô Sảng và Hứa Hàng, Chương Vận Nghi chẳng mảy may để tâm. Nói lý lẽ gì chứ, cô chính là chân lý lớn nhất ở đây!
Mục đích đã đạt được, cô cũng chẳng có hứng thú nhìn vẻ mặt tức tối nhưng không dám nói gì của hai người họ nữa. Cô vỗ tay xem như kết thúc: "Xin lỗi vì làm mất thời gian của các cậu. Thôi nào, về lớp thôi."
Ngô Sảng và Hứa Hàng chỉ cảm thấy hôm nay đúng là xui tận mạng. Muốn phản bác lắm, nhưng khi ánh mắt lơ đãng quét qua hai người kia, lời định nói lập tức nghẹn lại.
Chương Vận Nghi khẽ cười mà như không, nhìn họ đầy ý vị.
Còn Trần Khoát đứng bên cạnh, sắc mặt vẫn không chút gợn sóng, trông cũng chẳng phải người dễ chọc.
Đợi hai người kia đi rồi, Chương Vận Nghi mới quay sang Trần Khoát, vừa giải quyết xong một tin đồn nhảm nhí mà cô vẫn thấy buồn cười:
"Đúng là hết nói nổi, bọn họ thật sự quá rảnh rỗi rồi, chỉ một ly cà phê mà cũng nghĩ ra lắm chuyện như thế."
Trần Khoát dường như không có tinh thần lắm, chỉ ừ một tiếng, cũng chẳng tiếp lời.
"Sao thế?" Chương Vận Nghi tưởng anh vẫn đang bực chuyện lúc nãy, nghĩ một lúc rồi lên tiếng an ủi: "Lớp trưởng à, yên tâm đi, sau này sẽ không xảy ra chuyện kiểu này nữa đâu. Bọn họ chỉ là quá rảnh thôi, giáo viên mà cho thêm vài đề thi, đảm bảo ngoan ngay."
Xem như vụ này đã giải quyết xong.
Về phần Lý Gia Việt, cô quá hiểu con người cậu ta. Ngay cả khi hỏi ai là người truyền tin, cô cũng chỉ tìm Vu Khải mà không thèm hỏi trực tiếp, đủ để thấy cô không muốn có thêm bất cứ liên quan nào nữa, đến cả trách móc cũng không buồn làm.
Nếu Lý Gia Việt có thể hiểu cô dù chỉ một chút, thì cậu ta nên biết rằng, trong mắt cô, cậu ta chỉ có thể là một người xa lạ. Cả đời này không bao giờ có khả năng nào khác.
Trần Khoát liếc nhìn cô một cái, lần này gật đầu: "Đi thôi."
Cô đi theo anh, nhưng lại phát hiện anh chọn đi về hướng ngược lại.
Tòa nhà lớp 12 có nhiều cầu thang, xét về khoảng cách, con đường anh chọn lại xa hơn nhiều. Lẽ ra chỉ cần đi vài bước là tới lớp 3, nhưng bây giờ lại phải đi một vòng lớn.
Cô không biết anh đang nghĩ gì, chỉ có thể thỉnh thoảng nghiêng đầu, len lén quan sát anh.
Nhìn vài lần, cuối cùng anh cũng nhận ra. Nhưng anh không né tránh mà nhìn thẳng lại cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Tôi không sao." Anh nói với giọng bình thản, "Chỉ là hơi bất lực, hình như đã gây rắc rối cho cậu rồi."
Chương Vận Nghi nghe không hiểu lắm, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô. Nhìn xem, ông chủ đúng là biết cách ăn nói. Được thỏa mãn rồi, cô mới chớp mắt hỏi lại: "...Rắc rối?"
Nghĩ kỹ thì đúng là phiền thật, nhưng người gây chuyện không phải là anh. Dĩ nhiên nếu anh cảm thấy phiền, thì cũng chẳng liên quan đến cô.
Hành lang nhộn nhịp học sinh qua lại, bầu trời lúc này đã ngả dần về sắc cam, tựa như ai đó dùng cọ chấm mực quét nhẹ một đường, nhuộm lên một lớp màu trầm.
Anh nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Cậu ta không hiểu lầm à?"
Chương Vận Nghi thật sự muốn nói, lớp trưởng à, nói chuyện đâu có tính phí theo chữ, có thể nói rõ hơn chút không?
Câu chữ của anh lúc nào cũng ngắn gọn đến mức khiến người ta phải vừa đoán vừa suy diễn mới hiểu được ý. Cô bật cười, đáp: "Không có đâu. Tớ với cậu ấy..."
Nói đến đây, cô hơi ngập ngừng.
Bởi vì cô chợt nhận ra, việc kể lể chuyện này với một người không liên quan có chút kỳ quặc.
Trước đây, ngay cả với Thẩm Minh Duệ, cô cũng chưa từng nhắc đến Lý Gia Việt. Dù gì bọn họ cũng chẳng quen biết, có những chuyện chỉ có thể nói với bạn thân, hơn nữa là bạn gái thân thiết.
Nhưng khi thấy bộ dạng nghiêm túc của lớp trưởng, dường như chỉ cần cô nói một câu "phải", anh sẵn sàng đi giải thích hộ cô, cô đành đơn giản đáp: "Ngay từ đầu năm học, tớ đã nói rõ ràng rồi. Giờ đã lớp 12 rồi... Nói chung là không có gì đâu."
Trần Khoát hơi khựng lại.
Đầu năm học?
Anh nhớ đến lần vô tình gặp cô ở trung tâm thương mại. Cuối cùng, quả thật cô đã đi xem phim một mình.
"Vậy à." Anh trầm ngâm, khẽ gật đầu, "Không có gì là tốt rồi."
Thực ra anh muốn hỏi tại sao. Hỏi rằng giữa cô và Lý Gia Việt có thực sự chẳng còn gì không. Nhưng không hiểu sao, những lời ấy cứ mắc kẹt nơi cổ họng, không sao thốt ra được.
Thôi vậy.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Có vài nam sinh coi hành lang như sân nhà, nghịch ngợm cầm chổi và cây lau nhà đánh nhau, khiến những người đi ngang qua phải né tránh.
Trần Khoát giơ tay, khẽ che chắn trước mặt Chương Vận Nghi, đồng thời đổi vị trí, để cô đi sát vào bên trong còn anh ở phía ngoài bên trái.
Đi qua đoạn hành lang ấy, những chuyện cũ cũng theo đó mà khép lại.
-
Giữa tháng mười, sân thể dục dần trở nên nhộn nhịp hơn, vì đại hội thể thao sắp diễn ra như thường lệ.
Chương Vận Nghi như mọi khi bước xuống bậc thang, đi lên đường chạy nhựa tổng hợp. Cô nhìn quanh một lượt, hôm nay rõ ràng đông hơn tuần trước.
Nhìn qua loa vài lần, cô thu lại ánh mắt, tập trung vào việc học thuộc phương trình hóa học.
Dậy sớm đúng là cực hình, nhưng cô phát hiệ hiệu suất học thuộc vào buổi sáng lại cao hơn hẳn.
Nhưng đọc đến một đoạn, cô bỗng dưng bị khựng lại.
Nhưng chuyện này đâu thể trách cô được. Cô tin rằng bất cứ người trưởng thành nào đã sớm trả lại kiến thức cho thầy cô, nếu quay lại lớp 12 mà nhìn thấy đống phương trình hóa học này, chắc chắn cũng sẽ đau đầu muốn nổ tung.
Đúng lúc cô đang xoắn cả lưỡi vì bí từ, phía sau chợt vang lên một tiếng cười khẽ.
Rõ ràng người kia biết cô có thể sẽ nổi giận, nên chỉ bật cười một cái rồi nhanh chóng nín lại.
Chương Vận Nghi thậm chí chẳng cần quay đầu cũng nhận ra ngay đó là ai, nhưng vẫn vui vẻ ngoảnh lại.
Ánh sáng ban mai rọi xuống, Trần Khoát đang chạy bộ, dáng vẻ thảnh thơi, tràn đầy sức sống.
"Cậu làm gì ở đây vậy?" Cô ngạc nhiên hỏi.
Thật thần kỳ.
Phải biết rằng chỉ cần trời không mưa, ngày nào cô cũng đến sân thể dục. Nhưng đây là lần đầu tiên cô tình cờ gặp anh.
Trần Khoát dừng bước, vừa hoàn thành một vòng chạy khởi động. Anh hờ hững đáp: "Còn vài ngày nữa là đến đại hội thể thao rồi."
Nghe thế, Chương Vận Nghi lập tức hiểu ra, đồng thời còn có chút... vui sướng trên nỗi đau người khác.
Từ nhỏ đến lớn, học sinh cấp ba không biết đã trải qua bao nhiêu kỳ đại hội thể thao. Mà lý do nó được hoan nghênh, chỉ vì hai ngày đó không phải học.
Lần nào đến lúc đăng ký hạng mục thi đấu, cán bộ lớp cũng phải đi từng bàn hỏi từng người. Nhưng ngay khi câu "Cậu đăng ký môn nào đây?" vừa thốt ra, cả lớp lập tức giả vờ điếc.
Đừng hỏi, hỏi tức là không nghe thấy.
Hỏi nữa à? Xin lỗi, cơ thể không khỏe, không tham gia được.
Cán bộ lớp chẳng còn cách nào, đành xuống nước năn nỉ:
"Làm ơn, giúp anh đây một tay!"
"Nể tình chị mày mà đăng ký một cái nhé?"
Những môn khác còn đỡ, chỉ riêng 1500 mét là người chơi hệ bám trụ, năm nào cũng chẳng ai chịu đăng ký.
Cuối cùng vẫn là Trần Khoát không nhìn nổi nữa, đứng ra nhận. Đến lúc đó, cán bộ lớp chẳng thèm gọi anh Khoát nữa, trực tiếp đổi sang bệ hạ.
Chương Vận Nghi trêu chọc: "Lớp trưởng, lần này chắc cậu sẽ mang huy chương về cho lớp 3 rồi."
Cô cười đầy chắc chắn: "Không thể sai được, nhất định là vậy!"
Kiếp trước, kỳ đại hội thể thao cuối cùng của năm lớp 12, ông chủ có giành được giải không nhỉ? Đáng tiếc là cô chẳng còn chút ấn tượng nào.
Trần Khoát: "..."
Anh lơ đễnh nhìn cô, rồi đột nhiên hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo ý sâu xa: "Còn cậu thì sao? Ngày nào cũng tập thể dục chăm chỉ vậy, đăng ký môn gì rồi?"
Chương Vận Nghi chớp mắt.
Sao tự nhiên có cảm giác có bẫy nhỉ?
Khó khăn lắm cô mới thoát kiếp bị bắt tham gia thi đấu, tuyệt đối không thể để lớp trưởng tóm cổ đi làm bia đỡ đạn được.
Cô cười cười, gật gù đáp bừa: "Chắc là nhảy xa hoặc nhảy cao gì đó... Không nhớ rõ nữa. A, không nói chuyện nữa, tớ phải tiếp tục học thuộc đây! Lớp trưởng, cố lên nhé!"
Nói xong, cô như thể phía sau có ác quỷ đuổi theo, lập tức vọt đi.
Trần Khoát bật cười, cũng không vạch trần cô. Anh biết rõ cô chẳng đăng ký môn nào cả.
Thấy cô chạy trốn nhanh như vậy, anh cũng không định dọa cô nữa, chỉ xoay người tiếp tục chạy bộ theo hướng ngược lại. Nhưng dù là hướng nào, sân vận động cũng chỉ là một vòng tròn, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.
Lần nữa lướt qua nhau trên đường chạy, một người thì bị đống công thức tra tấn đến chết đi sống lại, một người thì thần thái khoan khoái, tinh thần phấn chấn.
Hai người tạo nên một hình ảnh đối lập vô cùng rõ rệt.
Trần Khoát không đi quá gần, lo mồ hôi trên người sẽ có mùi khó chịu. Anh chỉ liếc nhẹ đồng hồ, cách 6 giờ 30 còn khoảng mười phút.
Anh hỏi: "Giờ về lớp chứ?"
Chương Vận Nghi khó khăn lắm mới kéo lại được suy nghĩ từ mớ công thức hỗn độn, miễn cưỡng gật đầu.
"Vậy thì cùng đi."
Trần Khoát đi bên cạnh cô, sau khi chạy mấy vòng, nhiệt độ cơ thể anh tăng lên, áo khoác cũng đã cởi ra, tùy tiện vắt trên cánh tay. Tháng mười giữa thu, thời tiết ở Giang Châu không quá lạnh, vậy mà anh chỉ mặc mỗi chiếc hoodie, thậm chí còn thấy nóng, khẽ kéo cổ áo, để lộ yết hầu, sau khi vận động xong có chút khát, yết hầu cũng theo đó chuyển động nhẹ.
Hai người không hẳn là đi sóng vai, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, đúng với khoảng cách giữa bạn cùng lớp.
"Cậu còn đi ăn sáng không?" Chương Vận Nghi tò mò hỏi. Trong lòng cũng có chút cảm thán về sự kỷ luật và nghiêm túc của anh. Hình như Trần Khoát luôn là kiểu người như vậy, đã làm gì thì nhất định phải làm cho tốt. Học tập là thế, công việc mười năm sau cũng vậy, mà bây giờ, chỉ là một cuộc thi 1500 mét trong đại hội thể thao, anh cũng không hề lơ là.
"Không kịp nữa rồi." Anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?"
"Cậu còn không kịp thì làm sao tớ có thời gian?" Cô hỏi ngược lại, tiện thể liếc xuống chân anh một cái. Bước chân của anh dài hơn cô rất nhiều, mỗi bước của anh tương đương hai bước của cô, vậy nên dù là đi bộ hay chạy bộ, anh đều nhanh hơn cô. Nhưng lúc này, rõ ràng anh đang cố tình giảm tốc độ để đi cùng cô.
Trần Khoát bắt được ánh mắt đó, cứ tưởng trên quần mình dính bẩn, liền cúi đầu nhìn thêm mấy lần.
Chương Vận Nghi bật cười: "Tớ đang nói đến chân của cậu đấy."
Nói rồi, cô không nhịn được trêu chọc: "Nhưng mà này, lớp trưởng à, 1500 mét đúng là dành cho cậu rồi. Chân dài, chạy nhanh hơn người khác, đó là lợi thế trời ban. Tớ xem qua rồi, trong lớp mình chẳng ai có đôi chân nào dài hơn cậu đâu!"
Nói thế này thì chẳng bằng để anh gánh hết luôn đi, nào là 800 mét, 400 mét, tất cả đều để anh đảm nhận hết! Dù sao anh cũng làm được mà!
Trần Khoát bình tĩnh hỏi lại: "Cậu xem qua hết rồi?"
Chương Vận Nghi mím môi, cuối cùng vẫn không nói ra sự phiế, trong ký túc xá con gái, không có chủ đề gì là không thể bàn. Những cậu con trai bình thường thì chẳng bao giờ có suất xuất hiện trong những cuộc chuyện phiếm quý giá lúc trước giờ tắt đèn. Mắt nhìn trai đẹp của hội chị em rất sắc bén, chỉ nhìn mỗi khuôn mặt thì còn quá nông cạn, chiều cao, dáng người, những điều này cũng không thể bỏ qua.
Mà tính đi tính lại, trong lớp chỉ có đúng ba người cao trên 1m80.
À không, từ sau khi Thành Nham, bạn trai tương lai của Chu An Kỳ chuyển trường về quê, thì chỉ còn lại hai người.
Một là Trần Khoát, một là Thẩm Minh Duệ.
Nhưng bạn bè thân thiết đều biết, Thẩm Minh Duệ luôn thích nhét thêm một chút gì đó vào giày, thành ra chiều cao tự xưng 1m82 của cậu ấy cũng có phần hơi... nước dâng.
"Thật ra tớ cũng không để ý lắm đâu."
Cô thoải mái đổ tội cho Từ Thi Thi: "Là do chị Thi của tớ công nhận đấy."
Trần Khoát có vẻ không hứng thú với chủ đề này, cũng không tiếp tục hỏi thêm.
Bước lên bậc thang, rời khỏi sân vận động, Chương Vận Nghi quan tâm hỏi: "Nhưng mà này, cậu không đói sao?"
Dù gì bình thường anh cũng dậy đúng sáu giờ, sau đó là đến thẳng nhà ăn, như thể đã thành thói quen vậy.
"Cũng tạm, tôi có mang theo đồ ăn."
Nói đến đây, Trần Khoát dường như mới nhớ ra trong túi áo khoác của mình có bánh quy, anh lục lọi tìm kiếm rồi đưa ra hai gói nhỏ: "Muốn ăn không?"
Chương Vận Nghi nhận lấy, chợt nhớ ra đây chính là loại bánh quy nhân chocolate mà lần trước anh cho cô. Cô hơi ngạc nhiên vì bình thường anh ngay cả nước ngọt cũng không uống, vậy mà lại thích loại bánh quy này sao? Khẩu vị cũng linh hoạt ghê nhỉ?
Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cơn đói đè bẹp. Cô nói cảm ơn xong liền lập tức xé bao bì ăn ngay.
Trần Khoát đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại vô thức nghiêng đầu liếc nhìn cô. Trong lòng có chút cảm giác lạ lẫm khó tả, ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, đáy mắt anh lúc này đang thấp thoáng ý cười nhàn nhạt.
Càng đến gần tòa nhà lớp học, học sinh trên đường cũng càng đông.
Mễ Hinh đang lơ mơ buồn ngủ, hai mí mắt sắp dính vào nhau, hoàn toàn là bị bạn cùng phòng kéo đi học. Đang thẫn thờ, bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau...
"Hóa học lớp 11 và lớp 12 đúng là rất khó, tôi không lừa cậu đâu. Tôi cũng thấy nó chẳng dễ chút nào, kiến thức thì nhiều mà còn rời rạc..."
Cô ấy quay đầu lại theo tiếng, cách mấy bậc thang, quả nhiên chủ nhân của giọng nói này chính là tên nhóc Trần Khoát!
Nhìn kỹ hơn, anh đang kiên nhẫn chia sẻ kinh nghiệm học tập với một nữ sinh bên cạnh, giảng giải rất tỉ mỉ. Nhìn cách anh chau mày, có thể thấy rõ anh đang cố gắng nhớ lại mọi thứ một cách đầy đủ nhất, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Ai biết chuyện thì thấy anh đang truyền đạt kiến thức, còn không biết lại tưởng anh đang phô diễn kỹ năng tán tỉnh.
Cô gái kia cũng chăm chú lắng nghe, đến mức quên cả chiếc bánh quy đang cầm trên tay, thỉnh thoảng lại trầm trồ: "Thật hả? Cậu giỏi ghê!"
Trần Khoát hoàn toàn không để ý đến Mễ Hinh.
Mãi đến khi Chương Vận Nghi ngẩng đầu lên thấy cô ấy đứng ngẩn ra trên cầu thang, không bước tiếp cũng không nói gì, cô mới chủ động chào: "Chào buổi sáng nha, Mễ Hinh~"
Mễ Hinh vừa tỉnh ngủ chưa bao lâu, đầu óc vẫn còn lơ mơ như một mớ bòng bong, theo phản xạ mà đáp lại một tiếng "Chào" đầy ngây ngô.
Dòng người trên cầu thang mỗi lúc một đông, rõ ràng không phải nơi thích hợp để tám chuyện. Mễ Hinh lững thững bước theo họ lên lầu, nhưng lại bị bạn cùng phòng kéo lại, ngạc nhiên hỏi: "Bồ định đi sang lớp khoa tự nhiên à?"
"Ơ... Không phải..."
Nhìn Mễ Hinh như hồn vía lên mây mà đi mất, Chương Vận Nghi đầy nghi hoặc, quay sang Trần Khoát, hạ giọng hỏi: "Cô ấy bị gì vậy?"
Ai mà biết.
Trần Khoát chẳng mấy để tâm, chỉ thản nhiên đáp: "Chắc là chưa tỉnh ngủ."
Bên kia, Mễ Hinh mơ mơ màng màng bước vào lớp, ngồi xuống bàn. Mọi khi cô ấy sẽ gục xuống bàn làm một giấc, nhưng hôm nay lại ngồi chống cằm, trong đầu cứ mãi quanh quẩn hình ảnh vừa rồi. Một cảm giác bức bối dâng lên trong lòng, giống như khi đang tám chuyện với bạn bè, nhắc đến một ai đó, rõ ràng biết là ai nhưng lại không tài nào nhớ ra tên, khiến người ta phát điên lên được.
Bạn cùng bàn thấy cô ấy vò đầu bứt tai liền thản nhiên buông một câu: "Tránh ra, lại mấy ngày chưa gội đầu rồi phải không? Đừng có rắc gàu lên bàn tôi."
Mễ Hinh cặm cụi suy nghĩ cả tiết học sáng, đến khi cô ấy gần như muốn bỏ cuộc thì đột nhiên bắt gặp đứa bàn trước lén ăn Oreo. Đôi mắt cô ấy sáng lên, như thể có tia sét xẹt ngang, khai sáng cả tâm trí.
Bánh quy!
Là bánh quy!
Bạn cùng bàn đang tập trung học bài thì bỗng dưng nghe thấy tiếng "hê hê hê" đầy quái dị bên cạnh, bị dọa cho giật cả mình: "Bồ bị gì đấy?"
Mễ Hinh cười đến mức không dừng lại được, cuối cùng bị bạn cùng bàn lừa rằng giáo viên chủ nhiệm tới, cô ấy mới giật mình ngậm miệng. Phát hiện bị gạt, cô ấy cũng chẳng giận, chỉ lẩm bẩm một câu đầy cảm khái: "Đúng là trầm mà lầy."
Trầm đến mức chưa từng có ai trước đó, mà lầy đến độ không ai theo kịp!