Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 38: Tôi biết cậu thích ai rồi!



Editor: Sel

Sau tiết tự học buổi sáng, lớp Ba rộn ràng hẳn lên.

Chương Vận Nghi vừa ăn sáng xong, thong thả quay lại lớp thì cơn buồn ngủ lại ập đến. Cô chẳng buồn cố chống đỡ, lôi chiếc gối chữ U từ dưới hộc bàn ra, chuẩn bị đánh một giấc mười phút thật ngon lành.

Ai ngờ, Tôn Khải Toàn chẳng biết từ đâu lù lù xuất hiện, tay cầm cuốn sổ nhỏ, giọng điệu đầy dụ dỗ: "Chương Vận Nghi, có khát nước không? Tớ mua cho cậu một chai trà chanh nhé?"

"..."

Cô giật mình suýt nhảy dựng, đưa tay vỗ ngực trách móc: "Cậu đi đứng sao không có tí tiếng động nào vậy hả!"

Tôn Khải Toàn lật lật cuốn sổ trên tay, mặt dài thườn thượt: "Người sắp chết rồi thì còn sức đâu mà phát ra tiếng nữa."

Biết thế này đã chẳng tự xung phong làm cán bộ lớp.

Việc tốt thì chẳng tới tay, cứ đến mùa hội thao là y như rằng bị giao cho trách nhiệm tuyển quân. Dù là cán bộ lớp cũng đâu thể ép buộc bạn học tham gia, nên năm nào cũng phải đi năn nỉ từng người. Mấy đứa trong lớp, nói là bạn bè thì không sai, nhưng đến hội thao thì chẳng khác nào tổ tiên nhà họ Tôn, cậu phải quỳ xuống cầu xin từng đứa một.

Nghe vậy, Chương Vận Nghi dựng cả tóc gáy.

Cô chỉ muốn lỉnh đi đâu đó, không hiểu sao lại bị cậu để ý tới.

Giả vờ ngáp một cái thật "duyên dáng", cô lười biếng đáp: "Vậy cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nha, cậu xem tớ nè, ngày nào cũng thiếu ngủ đây này."

Thời học sinh có nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng riêng chuyện hội thao thì miễn đi. Cô không viện cớ, vì thực tế đúng là thể trạng cô khá kém, hoàn toàn không có sức mà chạy nhảy. Bắt cô hừng hực khí thế tham gia mấy môn như chạy cự ly dài hay nhảy cao, nhảy xa thì chẳng khác nào làm khó người ta. Quan trọng nhất là, cô không giỏi thể thao, nếu miễn cưỡng tham gia sẽ chỉ kéo thành tích lớp đi xuống. Mà danh dự lớp Ba mới là điều quan trọng nhất!

Tôn Khải Toàn cười khẩy hai tiếng, chọc ngoáy: "Còn giả bộ yếu ớt nữa đi, nhìn cậu hồng hào như vậy, hoa gặp hoa nở, người gặp người mê."

Cô mà gọi là yếu? Vậy chắc cậu đã chết từ lâu rồi.

Chương Vận Nghi phản bác ngay: "Ai nói thế!?"

Không thấy cô bị đủ thứ môn học tra tấn đến nỗi mặt mũi bơ phờ hay sao?

Mềm không được thì phải cứng thôi. Tôn Khải Toàn cầm bút gõ gõ lên cuốn sổ, giọng điệu đầy thuyết phục: "Tớ đâu có bắt cậu chạy tám trăm mét đâu, thôi thế này đi, mình không phải người ngoài, tớ xem cậu như người trong nhà, vậy ném tạ là của cậu nhé."

"Không đời nào." Cô lập tức từ chối.

Cô có bóng ma tâm lý với bộ môn này! Nhìn mặt Tôn Khải Toàn chán nản như thể nuốt phải khổ qua, cô nghĩ nghĩ, rồi nhượng bộ: "Thật sự không được thì tớ đăng ký tiếp sức 100 mét đi."

Tôn Khải Toàn lắc đầu: "Chỗ đó đăng ký kín từ lâu rồi."

Lúc này, Trần Khoát vừa từ cửa sau bước vào lớp. Đi ngang qua hành lang, thấy Tôn Khải Toàn đang chặn trước bàn Chương Vận Nghi, lại liếc thấy cuốn sổ trên tay cậu, anh lập tức hiểu ra vấn đề.

Anh đi đến, đứng lại bên cạnh hai người, giọng điềm nhiên: "Có chuyện gì vậy?"

Phải nói là khoảnh khắc đó, cả Chương Vận Nghi và Tôn Khải Toàn đều có cảm giác người thân đến cứu mạng.

Chương Vận Nghi phản ứng nhanh hơn, lập tức lên tiếng mách: "Lớp trưởng, cậu ta cứ ép tớ đăng ký ném tạ, nhưng tớ không biết ném đâu! Giờ học cũng không kịp nữa!"

Tôn Khải Toàn cũng không chịu thua, cãi lại: "Tham gia hội thao thì cậu cũng nên cống hiến chút gì cho lớp chứ?"

Chương Vận Nghi không phục: "Ai nói là tớ không cống hiến!? Tớ có thể viết bài cổ vũ mà! Tớ sẽ hò hét tiếp lửa cho các cậu!"

Không ai giỏi tâng bốc người khác hơn cô, cũng chẳng ai có giọng cổ vũ vang hơn cô.

Trần Khoát đưa tay ra: "Đưa tôi xem."

Tôn Khải Toàn lập tức đưa cuốn sổ cho anh.

"Chỉ còn ném tạ thôi à?" Trần Khoát hỏi Tôn Khải Toàn, nhưng ánh mắt lại hướng về Chương Vận Nghi. "Cậu ấy chắc là không biết ném thật."

Tôn Khải Toàn cũng hết cách rồi. Cậu đã hỏi hết lượt mà chẳng ai chịu đăng ký. "Giờ làm sao đây? Ban đầu có người đăng ký rồi, nhưng sáng nay lại bảo bị trẹo cổ, không tham gia được."

Chương Vận Nghi cũng thấy khó xử, do dự không biết có nên xung phong cho có số lượng hay không. Nhưng cô lại lo lắng, nhỡ đâu mình thi mà về bét thì sao? Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.

Trần Khoát suy nghĩ một lát, rồi nói: "Cậu đi hỏi Chu An Kỳ thử xem, có khi cậu ấy chịu."

Vận động viên cừ khôi Chu An Kỳ nhanh chóng được gọi đến. Cô ấy không quá bận tâm: "Ném tạ hả? Cũng được thôi. Nhưng lịch của tớ bị trùng, tớ với Nhậm Tư Mẫn còn phải lo phần hậu cần."

"Thế để tớ lo hậu cần cho, được không?" Chương Vận Nghi lập tức nắm tay cô ấy chắc nịch nói: "Không ai có thể làm hậu cần tốt hơn tớ đâu!"

Chu An Kỳ vốn đã không muốn nhận cái trách nhiệm này. Phục vụ nước uống, chuẩn bị đồ bổ sung năng lượng... nghĩ thôi đã thấy đau đầu, lại còn chẳng biết đẩy cho ai. Giờ có người sẵn sàng nhận việc, cô ấy đương nhiên vui vẻ đồng ý ngay: "Được chứ sao không!"

Tôn Khải Toàn: "???"

Cậu gãi đầu, vậy mà cũng được à? Chuyện này đơn giản vậy sao?

Cậu cứ thế mơ mơ hồ hồ rời đi. Chu An Kỳ cũng đi lấy nước, chỉ còn lại Trần Khoát đứng trước bàn Chương Vận Nghi. Cô ngồi, anh đứng, thành ra cô phải ngẩng đầu mới nhìn thấy anh.

Trần Khoát nhìn cô, nhướng mày hỏi: "Không phải cậu đăng ký nhảy cao hay nhảy xa rồi à?"

Anh biết tỏng cả rồi. Xem danh sách mấy lần nhưng chẳng thấy tên cô đâu. Thế nhưng vẫn cố tình trêu chọc.

A...

Chương Vận Nghi rất muốn chống chế, nhưng lại sợ mất đi hình tượng trung thực ngay thẳng của mình. Cô ngước mắt nhìn, vừa hay bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý trên mặt anh, thế là không nhịn được, bật cười theo: "Lớp trưởng à, biết rồi thì đừng vạch trần chứ."

Trần Khoát cũng không nhịn được mà bật cười theo.

Khi quay lại chỗ ngồi của mình, tâm trạng anh vẫn nhẹ nhàng thoải mái.



Mặt trời mọc rồi lại lặn, một ngày trôi qua thật nhanh, tựa như chỉ chớp mắt đã hết. Mỗi ngày của lớp 12 cứ như bị sao chép y hệt nhau.

Chương Vận Nghi cùng Đới Giai vô tình gặp Mễ Hinh trong căng-tin, ba người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, sau đó cùng nhau trở về lớp Ba.

Không biết có phải do ảo giác không, nhưng Chương Vận Nghi luôn có cảm giác hôm nayMễ Hinh có gì đó là lạ, ánh mắt nhìn cô cũng rất kỳ quái.

Khiến cô không nhịn được mà tự hỏi: Không lẽ mặt mình có dính gì sao?

Mễ Hinh vừa cười trộm vừa âm thầm cảm thán, không ngờ cái tên kia lại là một "mê sắc" chính hiệu. Trầm lặng bên ngoài, sôi nổi bên trong, cộng thêm bệnh mê nhan sắc, đúng là hết thuốc chữa rồi.

Vừa tán gẫu, nhiệt tình của Mễ Hinh lại phát huy hết cỡ. Biết Chương Vận Nghi đang đau đầu vì chuyện học hành, cô ấy chẳng giấu giếm chút nào, chia sẻ hết những kinh nghiệm đúc kết được. Chương Vận Nghi nghe mà gật gù, ghi chú cẩn thận từng điều một. Dù gì Mễ Hinh cũng là một học bá của lớp Văn, năm đó thi đại học điểm cao chót vót, cuối cùng vào được trường Sư phạm ở Kinh Thị.

Kinh nghiệm của học bá chưa chắc đã áp dụng được hết, nhưng ghi lại thì chắc chắn không thừa.

Lúc chăm chú lắng nghe, cô trông rất nghiêm túc.

"Chương Vận Nghi..." Mễ Hinh đột nhiên im bặt, nhìn cô một lúc, rất muốn đưa tay nhéo má rồi xoa xoa mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn.

"Hả?"

Chương Vận Nghi vừa định hỏi có chuyện gì, thì thấy Trần Khoát bước vào lớp, liền nhắc nhở: "Lớp trưởng về rồi kìa."

Mễ Hinh đến lớp Ba là để tìm Trần Khoát bàn chuyện tâm sự của con trai. Nghe vậy, cô ấy lập tức quay đầu lại, bắt gặp cảnh Trần Khoát khoác vai Phí Thế Kiệt, hai người cười nói đi vào.

Cô ấy chẳng khách sáo gì, vẫy tay gọi to: "Trần Khoát, tôi tìm cậu có chuyện, ra ngoài nói chuyện chút đi!"

Trần Khoát thoáng liếc qua bên này, không biết hai cô vừa nói gì mà cười rôm rả như thế.

Anh không rõ Mễ Hinh định giở trò gì, nhưng ánh mắt vẫn vô thức lướt qua Chương Vận Nghi một cái, sau đó mới rảo bước ra hành lang. Giọng anh thản nhiên: "Chuyện gì, nói đi."

"Cũng chẳng có gì to tát."

Mễ Hinh đã nín nhịn cả ngày mới mò đến đây. Cô ấy vốn chẳng buồn để tâm đến cái bản mặt chả có chút cảm xúc nào của anh suốt mười mấy năm qua. Ngược lại, cô ấy rất độ lượng mà mỉm cười: "Nhóc con, tôi biết cậu thích ai rồi."

Cô ấy đang nắm giữ bí mật lớn nhất của anh, một bí mật mà anh cố che giấu, đến mức thà dựng lên một người bạn không tồn tại cũng không chịu để lộ.

Nghĩ đến đây, cô ấy hưng phấn cực kỳ, kích động không thôi. Hahaha! Cuối cùng cũng có ngày này!

Những lời này vừa thốt ra, phản ứng đầu tiên của Trần Khoát chính là ngoảnh đầu nhìn về phía lớp học. Qua ô cửa sổ, ánh mắt anh dừng lại trên người Chương Vận Nghi, lúc này cô đang trò chuyện vui vẻ cùng Đới Giai.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của anh, cô quay sang, vừa khéo bắt gặp ánh mắt anh. Rồi, cô khẽ mỉm cười.

Mễ Hinh đứng bên cạnh trông hết cả quá trình, suýt thì nín thở.

Hiếm lạ thật đấy! Chỉ tiếc cô ấy không đoán trước được sẽ có cảnh này, chứ không thì một phút trước đã móc điện thoại ra dí sát vào mặt anh mà chụp lại rồi.

Cô ấy hạ giọng, trêu ghẹo: "Ơ kìa~"

Ai vừa mới biết yêu thế này? Ai rơi vào lưới tình mất rồi đây?

Giọng quái dị của Mễ Hinh kéo Trần Khoát trở về thực tại. Anh rời mắt, không nhìn về phía Chương Vận Nghi nữa, mặt không đổi sắc quay sang nhìn Mễ Hinh đang cố ý trêu chọc, khẽ nhíu mày: "Cậu kêu thêm một tiếng nữa thử xem?"

"Thôi, tôi không kêu nữa." Mễ Hinh nhướng mày, hắng giọng, "Nhưng có điều kiện, dẫn tôi đi siêu thị."

Trần Khoát liếc cô ấy một cái, giọng điệu hờ hững, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Mễ Hinh hí hửng, đã quyết phải nhân cơ hội này bòn rút anh một trận ra trò.

Hai người vừa đến chỗ cầu thang, Trần Khoát bỗng dừng bước, không báo trước rút từ ví ra tờ năm mươi tệ đưa cô ấy. Còn chưa kịp để cô ấy lên tiếng, anh đã chặn trước: "Thấy ít thì đừng lấy."

"Đúng là keo kiệt!" Mễ Hinh vẫn nhanh tay chộp lấy, nhưng cô ấy đâu chỉ vì tiền mà đến đây. Sợ anh lại đòi lại, cô ấy vội nhét tiền vào túi, rồi tiếp tục truy hỏi: "Nhưng mà rốt cuộc là thế nào? Bạn trai của Chương Vận Nghi..."

Cô ấy với Chương Vận Nghi cũng không thân lắm, mà đây lại là chuyện riêng tư của người ta, cô ấy không tiện trực tiếp hỏi hay đi nghe ngóng từ Đới Giai, thế nên mới phải nén nhịn đến giờ.

"Không có." Anh lập tức cắt ngang, "Cô ấy không có."

Mễ Hinh im lặng.

Cô ấy thực sự muốn tìm cái gương để anh soi thử xem bản thân trông thế nào. Giống hệt như vừa uống một thùng dấm chua, chua đến nhíu cả mày, nhưng vẫn cố nén lại.

Thôi được rồi, cô ấy cũng chẳng muốn đâm dao vào trái tim anh nữa. Thế là cô ấy đổi sang một câu hỏi có thể khiến anh vui vẻ một chút: "Thế hai người... hừm? Đang bí mật yêu đương à?"

Trần Khoát thoáng ngẩn ra. Ba chữ "yêu đương bí mật" khiến anh bần thần trong chốc lát. Nhưng ngay sau đó, anh tỉnh táo lại, nhíu mày khó chịu: "Nghĩ linh tinh cái gì thế, trong đầu cậu toàn mấy thứ lộn xộn thôi à?"

Mễ Hinh: "..."

Khoan đã, rốt cuộc là ai nghĩ linh tinh hả?

Cô ấy tức giận: "Cậu dám nói hôm đó cậu không nhắc đến mình, cũng không nhắc đến cô ấy?"

Trần Khoát nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ quặc, hỏi ngược lại: "Tôi nói là tôi bao giờ? Nói là cô ấy bao giờ?"

Giọng điệu của anh hoàn toàn hợp tình hợp lý: "Tôi nói rồi, chuyện đó là của một người bạn của tôi. Trí tưởng tượng của cậu bớt phong phú đi!"