Editor: Sel
"Không sao chứ hả?"
Mặc kệ Mễ Hinh đang trố mắt kinh ngạc, Trần Khoát ung dung xoay người bước về lớp.
Mễ Hinh hoàn hồn, chỉ hận không thể giơ ngón giữa về phía bóng lưng kia. Cô ấy muốn hét lên "Cậu rõ ràng thích Chương Vận Nghi!", nhưng lý trí vẫn còn, cô ấy biết nếu thực sự la toáng lên, chẳng khác nào tự tay hại người. Cuối cùng đành ôm chặt tờ tiền năm mươi tệ, hậm hực đi xuống lầu.
Từ cửa sau bước vào lớp, Trần Khoát vừa ngước mắt liền thấy Chương Vận Nghi đang gục xuống bàn. Còn vài phút nữa là chuông vào học vang lên, Đới Giai cũng vừa trở về chỗ ngồi.
Anh vô thức bước chậm lại. Đi qua lối đi này, nhất định sẽ ngang qua bàn cô.
Chương Vận Nghi vừa nhận nhiệm vụ hậu cần từ Chu An Kỳ, lúc nghe cộng sự mới Nhậm Tư Mẫn buột miệng nhắc: "Đây là kỳ hội thao cuối cùng của cấp ba rồi nhỉ?", cô mới giật mình nhận ra. Không còn nghi ngờ gì nữa, đối với học sinh năm ba, kỳ thi đại học năm sau là quan trọng nhất. Nhưng... những trải nghiệm này chẳng lẽ lại không đáng giá sao?
Cô là người duy nhất trong số bốn mươi hai học sinh này đã từng có tuổi trẻ, đánh mất tuổi trẻ, rồi lại may mắn tìm lại được.
Hơn ai hết, cô hiểu rõ, trong những năm tháng sắp tới, những ký ức này sẽ trở nên quý giá đến nhường nào.
Chỉ có điều giờ mà bảo cô chạy đi tìm Tôn Khải Toàn để xin đăng ký lại thì đúng là không thể...
Nhưng cô vẫn có thể đóng góp chút sức lực, làm tốt công tác hậu cần cho lớp. Nghĩ vậy, cô hào hứng chạy đến xin danh sách từ Tôn Khải Toàn, rồi chọn ra cây bút đẹp nhất, cẩn thận ghi chép theo thứ tự thi đấu.
Trần Khoát vốn tưởng cô đang làm bài tập, vô tình cúi đầu liếc qua, lại bất giác khựng lại, hóa ra cô đang viết tên anh.
Chương Vận Nghi cầm bút, từng nét từng nét, chậm rãi viết chữ Trần, rồi lại viết chữ Khoát.
Cảm nhận được có người đứng cạnh, cô theo thói quen ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh đang dừng trên tờ giấy mình viết. Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, cô lập tức tranh công: "Lớp trưởng nhìn này! Tớ đúng là người phù hợp nhất để làm hậu cần, chọn tớ không sai đâu nhé~"
Trần Khoát nhận lấy danh sách cô vừa viết dở, ánh mắt khẽ dừng trên tên mình lâu hơn một chút. "Cũng hợp thật."
Chương Vận Nghi hài lòng cười tít mắt. Kiếp trước cô làm công việc văn phòng cũng rất ổn, người thân, bạn bè, thậm chí cả bố mẹ đều lo lắng cô không thích nghi được với môi trường công sở. Vì cô chưa từng đi làm một ngày nào, ai cũng nghĩ sớm muộn gì cũng gục ngã. Đến mức bố mẹ cô còn lo xa, dành sẵn một khoản tiền, tính để cô mở quán trà sữa kiếm sống. Nhưng cô cứng đầu không tin, nhất quyết thử sức. Kết quả cô không chỉ trụ vững mà còn làm rất tốt!
Không chỉ vượt qua thử thách, cô còn tận hưởng trọn vẹn một năm đi làm.
Cười xong, cô thuận miệng nịnh nọt: "Lớp trưởng à, đến lúc cậu chạy 1500 mét, tớ nhất định sẽ đi xem cậu nhận huy chương!"
Một nghìn năm trăm mét thôi mà, sao có thể làm khó được tổng tài chứ?
Trần Khoát bật cười, trả lại danh sách cho cô. "Quan trọng là tham gia, không chắc có huy chương đâu."
Chương Vận Nghi tiếp tục tâng bốc: "Giả vờ khiêm tốn cũng vừa thôi chứ~"
Hai người cứ câu qua câu lại tám chuyện, cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của họ.
Trần Khoát vừa về chỗ, Từ Thi Thi nãy giờ ngồi hóng toàn bộ màn nịnh nọt của Chương Vận Nghi, lập tức làm bộ buồn nôn: "Giả tạo hết sức! Cậu viết luôn hai chữ 'nịnh bợ' lên mặt đi cho rồi!"
Chương Vận Nghi giật mình sờ sờ mặt. Gì? Rõ ràng cô đã rất kiềm chế rồi mà? Chẳng lẽ lộ liễu vậy luôn?
Từ Thi Thi quay lại hỏi Thẩm Minh Duệ: "Cậu thấy sao?"
Thẩm Minh Duệ còn bận chỉnh lại mái tóc của mình, bĩu môi thổi nhẹ phần tóc mái, tỉnh bơ đáp: "Chị Thi, cậu bảo tớ nói gì đây? Một chị thì nịnh lớp trưởng, chẳng khác nào giúp bọn mình có chỗ dựa. Sau này xin nghỉ học hay né trực nhật, chẳng phải dễ như trở bàn tay à?"
Chương Vận Nghi: "???"
Đây là định tranh cơm với cô à?!
Từ Thi Thi ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay cái bốp: "Tuyệt chiêu!"
Chương Vận Nghi bật cười, lườm một cái: "Mơ đi cưng."
Cô không cho phép bất kỳ ai động vào bát cơm vàng này!
Từ Thi Thi cười tít mắt: "Tớ là mỹ nhân, tất nhiên có quyền mơ đẹp rồi."
Nhờ màn quấy rối này mà Từ Thi Thi cũng quên béng luôn một chuyện, hình như lớp trưởng cũng khá hưởng thụ màn nịnh nọt của Chương Vận Nghi đấy chứ?
-
Hội thao cuối cùng của cấp ba chính thức bắt đầu, và đúng là ai cũng mong ngóng từng ngày. Không hề nói quá đâu, thậm chí ngay cả Chương Vận Nghi cũng thấp thỏm lo trời đổ mưa mất, nếu thế thì cô lại muốn chửi ông trời một trận. Nhưng may thay, hôm nay thời tiết cực đẹp, nhiệt độ còn cao hơn mấy hôm trước vài độ nữa.
Với tinh thần "ôm đồm là một đức tính tốt", Chương Vận Nghi nhận cả đống nhiệm vụ.
Viết bài cổ vũ, làm hậu cần, kiêm luôn cả nhiếp ảnh gia. Chuyện này là tối qua cô mới chợt nhớ ra, vì nếu cô không nhầm, ở kiếp trước hội học sinh cũng có người đi chụp hình. Nhưng với từng ấy lớp, lớp ba của họ gần như chẳng có nổi tấm ảnh nào đáng nhớ.
Lần này, cô muốn mọi thứ phải khác đi, dù chỉ một chút cũng được.
Cô muốn chụp cho lũ nhóc đáng yêu này những bức ảnh mà nhiều năm sau khi nhìn lại, ai cũng phải bật cười hoài niệm.
Thế là giờ nghỉ trưa, cô liền gọi điện cho dì nhỏ mượn máy ảnh, trình bày rõ lý do. Dì cô vui lắm, khen cô hết lời, buổi tối còn đặc biệt lái xe đến trường giao máy tận tay.
Quả nhiên bạn cùng lớp vừa nhìn thấy máy ảnh là vui rần rần, nam nữ gì cũng thi nhau tạo dáng bảnh tỏn để cô chụp. Nhưng cái giá của việc kiêm đủ thứ trên đời là... cô bận đến mức không có nổi một giây để uống nước! Chương Vận Nghi nghiêm túc nghi ngờ rằng cô chính là người bận rộn nhất trường hôm nay!
Khó khăn lắm mới được nghỉ một lát, Chương Vận Nghi tranh thủ lật xem danh sách mình làm. Cô nhìn chăm chăm một cái, rồi vội vàng túm lấy Nhậm Tư Mẫn: "Nam 1500m sắp bắt đầu chưa?!"
Nhậm Tư Mẫn đang ngồi bệt trên cỏ, mệt đến mức lười mở miệng: "...Hình như là vậy?"
"Ok!" Chương Vận Nghi lập tức bật chế độ chiến binh, nhanh chóng ôm mấy chai nước vào lòng. "Cậu cứ nghỉ đi, tớ đi phát nước đây!"
Nhậm Tư Mẫn cảm động suýt khóc: "Chị ơi, em yêu chị!"
Nhưng Chương Vận Nghi nào có thời gian cảm động cùng, cô xốc lại tinh thần, vác nước chạy thục mạng về phía bên kia sân vận động. Tinh thần hừng hực, khí thế ngút trời. Còn Nhậm Tư Mẫn? Như cá chết nằm bẹp trên cỏ, mắt dõi theo bóng dáng đầy sinh lực của cô, trong lòng tràn đầy kính nể: Cô gái này, đúng là tràn trề sức sống...
Trên đường chạy, các nam sinh tham gia thi đấu đang khởi động.
Có người tự tin lắm, nhìn là biết đến đây để giành giải. Có người thì uể oải, ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng là bị lớp lôi ra cho đủ "quân số".
Trần Khoát đứng một bên, cũng có mấy người vây quanh anh nói chuyện. Nhưng anh có vẻ lơ đãng, vừa kéo giãn cơ, vừa lén lút đưa mắt nhìn quanh.
Phí Thế Kiệt đứng cạnh cũng nhận ra, bèn tò mò nhìn theo hướng anh đang tìm kiếm: "Cậu nhìn gì thế?"
"Không có gì." Trần Khoát cúi mắt, đáp hờ hững.
Nhưng ngay sau đó, anh lại mượn cớ uống nước, lén liếc một vòng nữa.
Rồi ánh mắt anh xuyên qua đám đông, bắt gặp một bóng dáng quen thuộd, dưới ánh nắng chiều, người nọ đang chạy thẳng về phía anh, cả người lấp lánh rạng rỡ.
Trần Khoát khẽ giật mình, dừng động tác, vặn nắp chai nước, tiện tay nhét vào tay Phí Thế Kiệt mà chẳng thèm nhìn cậu ta: "Cầm giúp tôi."
Chương Vận Nghi vừa chạy đến, thở hổn hển, muốn nói cũng không nổi.
Trần Khoát sải bước đến trước mặt cô, yên lặng nhìn hai giây, rồi cầm lấy mấy chai nước trong tay cô.
"Có chuyện gì vậy?"
Chương Vận Nghi nóng đến mức quạt gió bằng tay, hơi thở chưa kịp điều hòa: "May quá, kịp rồi! Lớp trưởng, cậu chưa thi đấu đúng không?"
"Chưa." Trần Khoát đáp, rồi bổ sung, "Nhưng sắp rồi."
"Vậy là tốt rồi!" Chương Vận Nghi cắm đầu chạy một đoạn xa như vậy, giờ mặt đỏ bừng bừng, nhưng vẫn không quên cổ vũ: "Lớp trưởng cố lên nha! Tớ có viết bài cổ động cho cậu đó, chắc lát nữa sẽ phát trên loa đấy!"
Trần Khoát bất đắc dĩ cười nhẹ: "Không kịp nghe cũng không sao, đừng chạy gấp thế này."
Phí Thế Kiệt và Hà Viễn cũng chạy tới, nhắc Trần Khoát vào vị trí chuẩn bị. Anh thu lại ánh mắt đang đặt trên người Chương Vận Nghi, hờ hững gật đầu. Lúc xoay người đi, anh thấp giọng nói một câu, chẳng biết là đang nói với ai: "Chưa chắc đã có huy chương đâu."
Giọng anh không lớn, sân vận động lại ồn ào, Chương Vận Nghi thì còn đang thở dốc, chẳng buồn để ý.
-
Mỗi người đứng vào vị trí của mình.
Chương Vận Nghi cũng chen vào đám đông, căng thẳng chờ tiếng còi vang lên. Cô chăm chú nhìn Trần Khoát, mà hình như... anh chẳng căng thẳng chút nào cả.
Tiếng còi vừa dứt, anh lao đi như một mũi tên, động tác thoải mái, mạnh mẽ và dứt khoát. Chỉ là một cuộc thi thể thao cấp trường thôi, nhưng bầu không khí xung quanh khiến cô cũng thấy hưng phấn theo. Tim cô như nhảy lên tận cổ, vội vàng giơ máy ảnh, ánh mắt dõi theo bóng dáng anh di chuyển.
Nhưng... trời ạ, anh chạy nhanh quá! Kỹ thuật chụp ảnh của cô có hạn, dù đã nhấn chụp lia lịa mà ảnh rõ nét chẳng có bao nhiêu. Lúc này, tiếng cổ vũ từ các lớp khác ầm ầm vang lên, cô mới chợt nhớ ra mình cũng phải góp phần, lập tức hét lớn: "Cố lên cố lên!! Lớp trưởng cố lên á á á!!!"
Phí Thế Kiệt suýt nữa bị giọng hét chấn động màng nhĩ, vội lùi xa cô mấy bước, nhắc nhở: "Ấy ấy, bây giờ cậu không thể hét 'lớp trưởng cố lên' được đâu. Theo như tớ biết, lớp trưởng lớp năm cũng đang thi, lỡ cậu ta tưởng cậu đang cổ vũ cho cậu ta thì sao?"
"Hả?? Thật không?" Chương Vận Nghi lập tức im bặt, cảnh giác nhìn quanh. Cô không thể để người khác ăn ké lời cổ vũ đầy sức mạnh của mình được!
"Thế bây giờ làm sao?"
Phí Thế Kiệt không hiểu nổi, bình thường thấy cô lanh lợi lắm mà, sao lúc này lại chậm phản ứng vậy trời? Cậu cười bất lực: "Anh Khoát của tớ đâu có họ 'Lớp'. Người ta có tên mà!"
Chương Vận Nghi nghe xong cũng bật cười.
Bình thường cô hoặc là gọi "lớp trưởng", hoặc trong lòng gọi "sếp lớn". Giờ nghĩ lại hình như cô chưa bao giờ thực sự gọi tên anh. Cảm giác lạ lẫm ghê!
Đúng lúc này, Trần Khoát đã gần chạy hết một vòng, sắp chạy ngang qua khu vực của bọn họ.
Chương Vận Nghi hít sâu một hơi, dồn hết khí lực, khí thế ngút trời hét lớn: "TRẦN KHOÁT CỐ LÊÊÊÊÊÊÊN!!!"
Phí Thế Kiệt bị cô làm cho giật nảy, nhưng cũng không nhịn được mà giơ ngón cái bày tỏ sự khâm phục.
Tiếng của cô vang dội đến mức lấn át hết những tiếng cổ vũ khác.
Tất nhiên, âm thanh ấy cũng xuyên qua gió, truyền thẳng vào tai Trần Khoát.
Chạy giữa đường đua, anh hiếm hoi bị phân tâm, thoáng khựng lại một chút, nhưng tốc độ lại càng nhanh hơn. Dù không quay đầu lại nhìn cô, nhưng khi lướt qua vị trí của cô, anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của cô.
Cùng lúc đó, giọng phát thanh viên vang lên khắp sân vận động:
"Trần Khoát, Trần Khoát, trời cao đất rộng, bước chân không giới hạn!"
"Dưới chân cậu không chỉ là đường đua, mà còn là hành trình không gì cản nổi của cuộc đời!"
Anh chạy nhanh đến mức phổi như bốc cháy, tựa như một mũi tên có thể lao đến bất cứ nơi nào mình muốn.
Phí Thế Kiệt đứng bên cạnh Chương Vận Nghi, cười cười chọc ghẹo: "Quả nhiên là anh Khoát, phong độ vẫn còn nguyên! Phải nói là văn võ song toàn rồi ha? Nhưng mà phải công nhận, hôm nay trạng thái của cậu ấy tốt đến đáng sợ luôn. Lát nữa tớ phải hỏi thử xem, rốt cuộc có phải uống nguyên một thùng Red Bull không!"
"Lớp trưởng rất chăm chỉ mà." Chương Vận Nghi vẫn nhìn theo Trần Khoát, giọng điệu có chút vô thức: "Dạo gần đây, sáng nào tớ ra sân vận động học bài cũng thấy cậu ấy khởi động rồi chạy bộ."
Không có ai thành công một cách dễ dàng cả.
Chắc chắn lớp trưởng đã chạy không biết bao nhiêu vòng 1500 mét trước khi có ngày hôm nay.
Phí Thế Kiệt nghe xong thì sững người: "Hả???"
Không trách được, dạo gần đây cậu cũng thắc mắc, thấy Trần Khoát dậy sớm nhưng lại không vào căng-tin mua đồ ăn sáng. Ngày đầu tiên cậu có hỏi, Trần Khoát chỉ đáp bâng quơ là "quên mất". Thế là cậu cũng chẳng để ý nữa.
Giờ mới biết... hóa ra là đi tập chạy?!
Nhưng hiện tại không phải lúc để đào sâu chuyện này, vì vạch đích đã ngay trước mắt.
Chương Vận Nghi nắm chặt chai nước, suýt nữa bóp nát luôn cả vỏ chai. Trần Khoát chạy rất nhanh, nhưng vẫn có hai nam sinh khác bám sát nút, có mấy lần suýt chút nữa vượt lên trước, làm cô căng thẳng muốn thót tim.
Phí Thế Kiệt lặng lẽ quay đầu nhìn cô, ánh mắt đầy suy tư. Trong đầu cậu bỗng lóe lên một suy nghĩ...
Không lẽ nào? Không lẽ nào?? Không lẽ nào???
Cuối cùng, kết quả cũng ngã ngũ, Trần Khoát là người đầu tiên lao qua vạch đích!
Dù vận động nhiều đến đâu, nhưng một hơi chạy hết 1500 mét cũng không phải chuyện dễ. Anh gập người, hai tay chống lên đầu gối, mồ hôi đầm đìa, lồng ngực phập phồng dữ dội, cảm giác cả người như bị xé toạc ra... nhưng lại cực kỳ sảng khoái.
Xung quanh có rất nhiều người vây lấy anh, nhìn giày của họ là có thể nhận ra. Duy chỉ có một đôi giày trắng anh muốn thấy lại không có ở đó. Cô không chen vào nổi, chắc là đang đứng ở xa hơn một chút.
Hà Viễn ném cho anh một chiếc khăn lau mồ hôi, anh giơ tay bắt lấy.
Phí Thế Kiệt cũng đưa chai nước chưa uống hết của mình cho anh, nhưng Trần Khoát giống như không nhìn thấy, chẳng thèm nhận.
Đến khi đã lấy lại dáng vẻ bình thường, anh mới sải bước về phía cô, vô cùng tự nhiên vươn tay lấy đi chai nước cô đang cầm.
Giọng anh hơi khàn, nhưng có chút ý cười nhàn nhạt: "Nhờ lời chúc của cậu, tôi lấy được huy chương rồi."