Editor: Sel
"Bây giờ chưa được uống nước!"
Chương Vận Nghi vốn tưởng một người thường xuyên vận động như Trần Khoát chắc chắn sẽ biết điều này. Ai ngờ thấy anh thản nhiên vặn nắp chai ra, cô hốt hoảng lao đến ngăn cản: "Không được uống liền đâu! Đợi nhịp thở ổn định rồi hãy uống, hơn nữa phải uống từng ngụm nhỏ thôi."
Nghe vậy, Trần Khoát khựng lại, ngoan ngoãn vặn nắp chai lại. "Được."
Thực ra anh không hề có nhu cầu uống nước ngay, chỉ là muốn làm gì đó để bớt cảm giác rảnh tay thôi.
Hà Viễn cùng mấy nam sinh khác cũng định nhào qua tung hô "Anh Khoát thần thánh" một phen.
Nhưng Phí Thế Kiệt đã nhanh tay kéo họ lại: "Này, mấy cậu qua bên kia xem đi, coi trọng tài có tính nhầm thời gian không? Nghe nói mấy năm trước có vụ đó rồi, lỡ mất một huy chương thì sao?"
"Hả? Ban ngày ban mặt mà còn có chuyện đó à?"
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi!"
Mấy người kia nghe thế liền hoảng hốt, tức tốc phóng về phía trọng tài như thể họ là công lý đang đi tìm lại công bằng.
Thế là chỉ còn lại Trần Khoát và Chương Vận Nghi đứng đó trò chuyện, trong khi Phí Thế Kiệt cách đó không xa cứ lén lút ngoái đầu nhìn lại. Và cảnh tượng đập vào mắt cậu là...
Một nam sinh vốn lúc nào cũng đứng thẳng tắp, bây giờ lại hơi cúi xuống. Không biết là vì muốn nghe rõ lời cô gái nói hơn, hay vì muốn cô gái nghe rõ giọng mình hơn. Khoảng cách vừa đủ gần, vừa đủ xa, vừa vặn đến mức đáng nghi!
Cô gái khẽ ngẩng đầu, nói gì đó với nụ cười tươi rói, sau đó lùi lại vài bước, giơ máy ảnh lên, ra vẻ đang chỉ đạo "người mẫu" tạo dáng, trông vô cùng nghiêm túc.
Còn nam sinh kia? Một tay vẫn cầm chai nước, thoáng lộ ra nét bối rối và khó xử. Nhưng rồi vẫn ngượng nghịu làm theo.
Chỉ là... tư thế nhìn cứng như một khúc gỗ.
Cô gái bật cười ha ha!
"Lớp trưởng!" Chương Vận Nghi cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, phi đến trước mặt anh, làm mẫu cực kỳ nhiệt tình.
"Thả lỏng nào, mở vai ra, thoải mái, thoải mái nào~"
Trần Khoát đứng đơ tại chỗ, lộ rõ vẻ bất lực. Không lẽ anh không thể cứ đứng yên, không cần cười cũng được sao?
Anh khẽ nhếch môi, nặn ra một nụ cười... giả trân.
Chương Vận Nghi hối hận sâu sắc.
Lúc nãy, ngay khoảnh khắc anh chạy về xin nước, cô lẽ ra nên tranh thủ chụp lại. Khi đó nụ cười kia rất tự nhiên! Còn bây giờ? Trông anh chẳng khác gì bị ai đó kề dao vào cổ bắt cười cả. Thôi bỏ đi, cô không thể ép người quá đáng như vậy được, lỡ đâu chính cô cũng bắt đầu nghi ngờ mình thực sự có dí dao dọa dẫm anh không thì sao?!
Thấy cô cuối cùng cũng chịu buông tha, Trần Khoát thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa được đặc xá vậy.
Trong khi đó, Phí Thế Kiệt còn đang bị Hà Viễn kéo đi tra xét trọng tài.
Chương Vận Nghi sờ sờ túi áo, mò ra hai viên sô-cô-la hạt phỉ cuối cùng, tiện tay đưa cho Trần Khoát: "Lớp trưởng, ăn cái này đi, giúp hồi sức nhanh hơn."
Cô liếc ra xa, hất cằm: "Tớ đi đây nha!"
Bây giờ cô chính là một viên gạch, cần đâu thì xách đến đó. Còn khối chuyện đang chờ cô xử lý!
Trần Khoát biết cô bận, chỉ khẽ gật đầu.
Bầu trời mùa thu cao vời vợi, không khí mát mẻ dễ chịu. Anh nhìn theo bóng dáng cô dần rời xa, nhưng chưa kịp nghĩ gì sâu xa thì bất ngờ cảm thấy lưng mình như bị núi Thái Sơn đè xuống.
Không cần quay đầu cũng biết là ai.
Phí Thế Kiệt quàng tay kẹp chặt cổ anh, nhếch môi cười đầy ý đồ xấu: "Hồi! Hồn! Nào!"
Cái này gọi là "lấy đạo của người, trả lại cho người"!
Hôm trước còn có gan chế nhạo cậu, bây giờ chính anh cũng có khác gì đâu chứ? Trần Khoát cũng nhớ lại chuyện đó, cười bất lực, buông một câu ngắn gọn: "Thần kinh."
Phí Thế Kiệt cười khẩy: "Tôi thần kinh hay cậu có vấn đề đây?"
Vấn đề gì hả?
Thức dậy từ sáng sớm, không đi ăn sáng mà chạy ra sân vận động tập chạy? Quá đáng lắm luôn á! Nếu không quen biết lâu năm, có khi cậu đã cảm động rơi nước mắt vì tinh thần cống hiến cho tập thể của ông lớp trưởng này rồi.
Nói chung, chuyện này đủ để cậu cười suốt một năm!
-
Chương Vận Nghi vốn rất thích ăn sô-cô-la, nên trước hội thao cô cũng mua sẵn một đống. Nhưng cô chỉ phát kẹo cho các bạn nữ, tuyệt đối không cho nam sinh nào!
Ngoại lệ duy nhất chính là Trần Khoát.
Vì sao? Vì anh là boss, mà boss thì luôn được ưu tiên!
Hơn nữa anh chạy tận 1500 mét, lại còn ẵm huy chương, anh xứng đáng nhận kẹo!
Mấy tên nam sinh khác chạy có 100 mét tiếp sức mà cũng dám dày mặt xin cô sô-cô-la á? Mơ đi cưng!
Ban đầu Trần Khoát không hề biết chuyện này. Mãi đến lúc ghé qua khu vực thi ném lao, anh vô tình nghe đám con trai bàn tán: "Chương Vận Nghi thiên vị quá đáng luôn! Lúc nãy tôi bảo là tôi sắp xỉu, cần kẹo sô-cô-la để cấp cứu, đoán xem cô ấy nói gì? Cô ấy bảo: 'Thi xong rồi hãy xỉu!'"
Mấy nam sinh khác cũng cười rần rần, chẳng ai thực sự phản đối, chỉ thấy chuyện này quá ư là vui.
Thẩm Minh Duệ bĩu môi, chửi thẳng: "Ủa chứ kẹo này có phải tiền quỹ lớp đâu? Là chị cả nhà tôi tự bỏ tiền ra mua đó! Tôi còn chưa có miếng nào đây này, mấy ông còn đòi nữa hả? Biến!"
Một mình cân năm, mắng bọn họ té tát đến không ngóc đầu lên nổi.
Còn Trần Khoát từ đầu đến cuối vẫn đứng làm nền, tay đút túi quần, chạm vào hai viên socola kia.
-
Sau khi hội thao kết thúc, Chương Vận Nghi hùng hổ chạy đi tìm lão Triệu. Giờ cô đã có máy ảnh, lại còn có thời gian, tội gì không tranh thủ chụp một tấm ảnh tập thể làm kỷ niệm?
Lão Triệu nhìn cô, thấy hai má cô đỏ hây hây, trông có vẻ hôm nay rất vui. Nghĩ vậy, thầy thật lòng khen một câu: "Cũng biết lo việc lớp ghê ha."
Chương Vận Nghi ưỡn ngực, hùng hồn đáp: "Chứ sao! Đây là hội thao cuối cùng của tụi em mà!"
Nghe câu này, lão Triệu thoáng sững người. Nhìn đám học sinh tràn đầy sức sống trước mắt, thần sắc thầy chợt dịu lại. Đúng vậy, đây là lần cuối cùng. Thời gian trôi nhanh quá. Nhanh đến mức năm sau thôi, đám trẻ này đã bước vào kỳ thi đại học, rồi mỗi người một ngả.
Thầy hoàn hồn, lập tức gật đầu cái rụp: "Được! Gọi hết bọn nó lại đi, kiếm chỗ nào đẹp đẹp, chụp vài tấm! Tiền rửa ảnh cứ để tôi lo!"
Chương Vận Nghi hí hửng bợ đỡ ngay: "Thầy đúng là đại ca chân chính!"
Lão Triệu cười phì: "Đi, nhanh lên!"
Không chần chừ thêm giây nào, Chương Vận Nghi vận dụng tốc độ bàn thờ, lập tức triển khai hệ thống thông báo chớp nhoáng qua điện thoại.
Cũng may là ai cũng rất biết điều, chẳng bao lâu sau, cả lớp đã tập hợp đông đủ trên sân thể thao. Bên dưới là đường chạy cao su, bên trên là bầu trời bao la. Hoàng hôn đổ xuống, ánh chiều tà phủ một màu rực rỡ, đẹp đến mức cứ ngỡ bản thân đang lạc vào một khung cảnh của bộ truyện tranh nhiệt huyết nào đó.
Trần Khoát đứng bên cạnh, dõi theo bóng dáng cô tất bật chạy tới chạy lui, hết chỉ huy bên này lại sắp xếp bên kia.
Anh bỗng thấy buồn cười.
"Vị trí trung tâm tất nhiên phải là lão..."
Suýt nữa cô buột miệng, may mà kịp sửa lại: "Tất nhiên phải là thầy Triệu của chúng ta!"
Lão Triệu cười đầy ẩn ý. Thầy thừa biết học sinh gọi mình là gì sau lưng rồi. Học sinh đặt biệt danh cho giáo viên, hoặc là rất ghét, hoặc là rất thích. Còn với những giáo viên "vô danh", chẳng ai thèm bận tâm đặt tên làm gì cả.
Lão Triệu cười rạng rỡ, nghe theo lời Chương Vận Nghi, đường hoàng đứng ngay chính giữa, chiếm trọn vị trí nổi bật nhất. Chương Vận Nghi nhìn một lúc, vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Mãi đến khi trông thấy Trần Khoát đang đứng lặng lẽ ở hàng cuối cùng, cô mới nảy ra ý tưởng.
Hôm nay là ngày gì? Là ngày hội thao!
Thế là, cô vội chạy đến xin thầy thể dục đợi thêm chút nữa, sau đó hí hửng vòng ra sau, đến ngay chỗ Trần Khoát. Mọi người đều tò mò không biết cô định làm gì. Ngay cả Trần Khoát cũng hơi ngạc nhiên.
Chương Vận Nghi chỉ vào chiếc huy chương anh đang nắm trong tay, khẽ nhắc nhở: "Cậu có thể để thầy Triệu cầm giúp được không?"
Mấy bạn có huy chương đều đang đứng rải rác trong đội hình, nếu ai cũng giơ tay khoe huy chương thì kiểu gì cũng che mất mặt người khác.
Cô suy đi tính lại, thấy cách tốt nhất là để "Center" nắm giữ vinh quang.
Trần Khoát nhìn sâu vào mắt cô, nơi đó phản chiếu ráng chiều rực rỡ.
Anh khẽ gật đầu, "Ừm."
Rồi, sau một thoáng suy nghĩ, anh sải bước đi thẳng lên hàng đầu, dừng lại trước mặt lão Triệu.
Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của thầy, anh giơ tay ra, mở lòng bàn tay, là một tấm huy chương sáng lấp lánh.
"Thầy, tặng thầy."
Lão Triệu khựng lại một giây, rồi bật cười vui vẻ nhận lấy. Thầy thẳng tay đeo nó lên cổ, chẳng hề khách sáo. Có người dẫn đầu, những học sinh khác cũng lập tức hưởng ứng. Mấy bạn nam nữ cũng giành huy chương lần lượt bước lên, thậm chí có đứa còn tận tay đeo lên cổ thầy như đang trao huy chương vinh dự.
Tôn Khải Toàn nhanh nhảu hét lớn: "Đúng vậy! Thành tích hôm nay của bọn em không thể không kể đến công lao dạy dỗ của thầy! Thầy vất vả rồi ạ!"
Chương Vận Nghi: "???"
Giỏi ghê! Không hổ danh là người sau này thi công chức thành công, tiền đồ sáng rực, thật sự đáng ngưỡng mộ!
Lão Triệu thì sao? Không chống đỡ nổi sự tâng bốc này, cười toe toét, vui đến mức không khép miệng lại được! Thầy thể dục đứng một bên nhìn mà phát hờn. Sao ba cái lời nịnh này chưa bao giờ có ai nói với thầy vậy?!
Mọi người vào đúng vị trí, chuẩn bị chụp ảnh. Thầy thể dục hôm nay cũng nổi hứng đùa giỡn, cầm máy ảnh, nheo mắt hỏi:
"Dưa hấu có ngọt không nào?"
"NGỌT~~~~~~"
Hội thao kết thúc bằng một bức ảnh tập thể của lớp ba, trên khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ cười.
Trần Khoát biết Chương Vận Nghi định đi rửa ảnh, mà tiền quỹ lớp lại đang ở chỗ anh, nhân tiện anh cũng có chuyện muốn hỏi cô.
Vì vậy, anh cố tình bước chậm lại vài nhịp để gặp cô sau buổi chụp ảnh.
Lúc đó, Đới Giai đang khoác tay Chương Vận Nghi. Thấy hai người có chuyện cần nói, cô ấy cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, bèn chạy vọt lên trước nhập hội với Từ Thi Thi.
Thế là chỉ còn lại hai người bọn họ. Không lâu sau, sân vận động dần vắng lặng, ban nãy náo nhiệt bao nhiêu, giờ lại trống trải bấy nhiêu.
"Chụp được bao nhiêu tấm rồi?" Trần Khoát và Chương Vận Nghi đi song song, bước chân chậm rãi.
Chương Vận Nghi cũng chẳng nhớ nổi, bèn mở máy ảnh ra, đưa cho anh xem luôn: "Ai cũng có ảnh chân dung và ảnh nhóm, nói chung, tớ sẽ đảm bảo mỗi người đều có một tấm ảnh tập thể và một tấm ảnh riêng."
Cô còn định căn dặn lũ nhóc đáng yêu trong lớp phải giữ thật kỹ, tuyệt đối không được làm mất.
Vì sao ư?
Bởi vì đây chính là khoảng thời gian mà tóc họ còn nhiều, dáng họ còn thon! Có thể bây giờ họ cảm thấy ngoại hình mình chẳng có gì nổi bật, mặt mộc, không có gì lung linh, nhưng đó chính là thanh xuân.
Trần Khoát vừa đi vừa lật xem từng tấm hình. Đúng là chụp rất nhiều, nhưng khi lật đến tấm cuối cùng, ánh mắt anh hơi trầm xuống, vô thức nhíu mày.
Chương Vận Nghi nghiêng đầu nhìn anh, thấy biểu cảm này liền thắc mắc: "Sao thế?"
Chẳng lẽ anh cảm thấy cô chụp anh không đủ đẹp?
Nhưng mà chuyện này sao trách cô được! Anh đứng trước ống kính cứ như một cục gỗ, cười cũng gượng gạo.
Dù vậy đây cũng là một điểm đáng khen. Chứ cô từng gặp mấy anh chàng biết mình đẹp trai, mỗi ngày đăng lên WeChat tám trăm bức selfie, chỉ để đảm bảo rằng cả nhân loại đều phải chiêm ngưỡng góc nghiêng thần thánh của họ.
Mà đẹp trai biết rõ mình đẹp, lại còn thích phô bày vẻ đẹp ấy thì đúng là thảm họa!
Cô tò mò ghé mắt nhìn màn hình, muốn xem tấm ảnh nào khiến anh trầm ngâm nghiêm túc như vậy.
Trần Khoát nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Hình như không có ảnh riêng của cậu?"
Nói chính xác hơn, cô chỉ xuất hiện trong ảnh tập thể. Còn ảnh cá nhân thì một tấm cũng không có.
Chương Vận Nghi sững sờ. Cô vô thức đáp: "... Vì tớ là người cầm máy mà..."
Người cầm máy là người ghi lại khoảnh khắc. Nên tất nhiên không thể xuất hiện trong khung hình. Nhưng ngay sau khi buột miệng nói ra câu đó, cô bỗng đờ người. Đúng vậy, cô đã giúp tất cả mọi người lưu giữ ký ức. Vì cô biết những khoảnh khắc này rất quý giá. Nhưng tại sao cô lại không để lại một tấm ảnh nào cho chính mình? Là vì... cô luôn xem bản thân như một người chứng kiến, một người ghi chép. Chứ không phải là một người tham gia.
"Tớ quên mất." Cô bần thần nói.
Trần Khoát nhìn sân vận động đang dần trở nên vắng vẻ, rồi quay sang nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô.
Một lát sau, anh trầm giọng hỏi: "Vậy... để tôi chụp cho cậu nhé?"
Sợ cô e ngại vì kỹ thuật chụp ảnh của anh có thể không ra gì, anh bổ sung: "Cậu có thể dạy tôi."