Editor: Sel
Lời đề nghị của Trần Khoát khiến Chương Vận Nghi cực kỳ động lòng. Cô đã chụp ảnh cho tất cả mọi người, mà lại quên mất bản thân, thế thì không được!
Kiếp trước cô không có một bức ảnh nào, kiếp này nhất định phải có! Đây cũng là tôn nghiêm của một người đã được trùng sinh!
"Được chứ!"
Hai mắt cô sáng rực, nét mơ hồ trên gương mặt lúc nãy biến mất không dấu vết, khiến người ta có cảm giác như đó chỉ là ảo giác của Trần Khoát.
Chương Vận Nghi xoay một vòng 360 độ tại chỗ, tìm kiếm khung cảnh dễ chụp lên hình đẹp.
Nhưng rồi cô chợt nghĩ lại, có khi sếp chỉ định chụp cho cô một tấm, một phút là xong.
Trong khi đó, cô mà đã chụp là ít nhất cũng phải tốn 20-30 phút!
Không chắc anh có sẵn lòng chịu khổ không, biết đâu một lát nữa sẽ hối hận vì lỡ miệng thì sao?
Cô liếc anh, hơi do dự: "Lớp trưởng, tớ nói trước nhé... tớ thuộc dạng khá phiền phức đấy."
Trần Khoát không hiểu: "Phiền phức?"
Anh chẳng thấy cô phiền ở chỗ nào, ngược lại, cô là người nhiệt tình và năng nổ nhất trong lớp.
"Tớ mà đã chụp thì không đời nào chỉ có một tấm đâu." Chương Vận Nghi lịch sự giải thích: "Cũng không phải chuyện một hai phút là xong. Nên nếu cậu bận thì thôi, lát nữa tớ có thể nhờ người khác chụp giúp."
Ví dụ như Đới Giai, Từ Thi Thi hay Thẩm Minh Duệ. Nuôi quân ba năm, dùng trong một giờ mà!
Trần Khoát nhìn thấu hết mọi tâm tư của cô, cười nhạt: "Không sao, tôi rảnh. Cậu muốn chụp ở đâu?"
Chương Vận Nghi lập tức quẳng ngay sự khách sáo sang một bên, hớn hở chỉ tay: "Trước hết chụp ở đường chạy!"
Cô đã có kế hoạch trong đầu rồi! Đường chạy phải chụp, bãi cỏ phải chụp, bậc thang cũng phải chụp, lưới khung thành lại càng phải chụp!
Càng nhiều càng tốt!
Nếu một lát nữa lớp trưởng có dấu hiệu hối hận, thì cô đọc vị được ngay, lập tức kết thúc buổi chụp, tiện thể khi về sẽ ghé căn-tin mua cho anh một chai nước giải khát, à không, phải là hai hộp sữa bù đắp tổn thất tinh thần!
Trần Khoát cầm máy ảnh, Chương Vận Nghi đi bên cạnh truyền thụ kỹ năng chụp hình. Làm sao để chân trông dài hơn, làm sao để bắt khoảnh khắc đẹp nhất... Cô chia sẻ tận tình, không hề giấu nghề!
Anh chăm chú lắng nghe, giọng nói của cô như từng nhịp gõ khẽ vào màng nhĩ anh, từng chút một, khiến người ta chẳng thể không để tâm. Nếu có ai trong lớp tình cờ chứng kiến cảnh tượng này, thì chắc chắn sẽ tá hỏa đến mức tròng mắt cũng rớt ra ngoài!
Trần Khoát thân là một học sinh luôn nghiêm túc, đứng đắn, lúc này lại cúi người, rất nghiêm túc, rất nỗ lực... cầm máy ảnh chụp hình cho cô. Ban đầu Chương Vận Nghi cảm thấy hơi ngại. Dù gì thì người cầm máy ảnh lúc này là Trần Khoát, là lớp trưởng, là sếp tương lai! Thế mà cô lại đứng trước mặt anh, tạo đủ kiểu dáng, làm đủ tư thế...
Thật sự không phải đang thử thách tâm lý cô sao?
Nhưng rất nhanh sau đó, cô cũng thoải mái hơn. Bởi vì gương mặt anh chẳng biểu lộ gì nhiều, không cười nhạo cô, cũng không tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
"Lớp trưởng, lát nữa cậu đứng xa một chút, rồi kéo ống kính lại," Chương Vận Nghi nghiêng người, chỉ về phía mặt trời đang từ từ lặn, "Tớ sẽ đỡ lấy nó, cậu chụp sao cho trông giống như mặt trời nằm gọn trong lòng bàn tay tớ ấy, được không?"
Lúc này trong mắt Trần Khoát, mái tóc cô tựa như được phủ một lớp ánh sáng mềm mại dưới ráng chiều. Anh lặng lẽ nhìn cô qua ống kính, trầm giọng đáp: "Được."
Chương Vận Nghi cười tít mắt, cô giơ tay lên cao, hò hét đầy hứng khởi: "Bây giờ nó đã nằm trong tay tớ chưa?"
"Rồi."
Không bao lâu sau, trong khung hình của Trần Khoát, cô gái cười rạng rỡ, đỡ lấy một quả cầu rực rỡ màu cam. Mặt trời như đang nằm trong lòng bàn tay cô, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Lòng bàn tay Trần Khoát bắt đầu đổ mồ hôi.
Anh suýt chút nữa quên bấm máy, chỉ lặng lẽ nhìn cô, mãi đến khi cô lại hỏi có xong chưa, anh mới hoảng hốt nhấn máy liên tục, chụp hết tấm này đến tấm khác.
"Cho tớ xem nào!!"
Chương Vận Nghi chạy lại bên cạnh, ghé mắt xem thành quả. Hàng mi dài cong cong, cô nhìn rất chăm chú.
Trong lòng cô đánh giá, thôi được rồi, cũng tàm tạm. Nhưng mà cũng chẳng cần quá khắt khe. Dù gì hiện tại cô vẫn đang ở cái tuổi mà chụp thế nào cũng đẹp!
Trần Khoát vô thức nghiêng đầu, nhìn cô thật lâu. Cô xem ảnh bao lâu, anh cũng nhìn cô bấy lâu.
"À đúng rồi..." Cô vừa lên tiếng, anh đã lập tức thu lại ánh nhìn.
"Lớp trưởng, cậu có thể cho tớ mượn huy chương một lát không? Tớ muốn dùng làm đạo cụ."
Chụp một tấm là xem như cô đã chạy 1500 mét, là cô đoạt giải nhất luôn! Trần Khoát là một người rất hào phóng, chẳng hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay: "Được."
Anh lấy huy chương từ trong túi đưa cho cô. Cô nhận lấy, muốn đeo vào cổ nhưng vẫn sợ anh sẽ để ý, bèn hỏi: "Tớ có thể đeo thử không?"
"Tùy cậu, thích làm gì thì làm." Anh nói.
Chiếc huy chương mà Trần Khoát phải chạy đến muốn "sứt phổi" mới giành được, chỉ trong nháy mắt đã bị Chương Vận Nghi cướp mất!
Cô sợ máy ảnh không ghi lại rõ, vội vàng siết chặt huy chương trong tay, nở một nụ cười cực kỳ mãn nguyện.
Quyết rồi!
Tấm ảnh này sau này sẽ là "bằng chứng" để cô khoác lác với thiên hạ! Cứ làm tròn một chút, coi như chính cô là người chạy, chính cô giành hạng nhất!
Nhìn cô cười vui vẻ như thế, anh cũng bất giác cong môi cười theo.
Cũng may hôm nay anh đã lấy được huy chương.
Nhờ lời nhắc của Trần Khoát, Chương Vận Nghi mới không bỏ lỡ cơ hội lưu lại kỷ niệm tại hội thao lần này. Làm nhiếp ảnh gia không có công cũng có khổ mà!
Vậy nên, trên đường về lớp, cô lôi anh vào siêu thị, nhất định muốn mua đồ uống cảm ơn.
"Không cần đâu." Trần Khoát khách sáo từ chối.
Chương Vận Nghi không chịu: "Cậu cầm lấy hộp sữa cũng được, quan trọng là tấm lòng của tớ mà!"
Trần Khoát... không muốn lấy sữa.
Anh cứ có cảm giác cô đang trêu chọc mình, như thể anh là một con người tẻ nhạt, đơn điệu, suốt ngày chỉ uống nước với sữa vậy.
Nhìn cô kiên quyết như thế, anh cũng không từ chối nữa. Quét mắt một vòng quanh kệ hàng, anh muốn chọn thứ gì đó có vị đậm đà hơn, nhưng tìm mãi cũng chẳng có loại nào anh thích. Cuối cùng, chẳng buồn nghĩ nữa, anh tiện tay lấy một gói bánh quy soda, lần này không phải vị nguyên bản mà là vị hành lá.
"Chỉ lấy bánh quy thôi á?" Chương Vận Nghi đứng bên cạnh chờ anh, thấy anh chọn lâu ơi là lâu, cuối cùng chỉ lấy mỗi gói bánh quy, cô há hốc mồm kinh ngạc.
"Ừ, đói rồi."
"Không lấy đồ uống sao?"
Chỉ ăn bánh quy thôi? Không sợ nghẹn à?!
Chợt nhớ lại lần đầu gặp anh sau khi trùng sinh, cũng là ở hành lang, khi đó anh bị nghẹn. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được, khóe mắt đong đầy ý cười.
"Không cần, tôi còn nước." Anh hoàn toàn không hiểu cô đang cười cái gì.
"Được thôi."
Chương Vận Nghi rất tự nhiên giật lấy gói bánh quy từ tay anh, rồi thẳng tiến đến quầy thu ngân tính tiền. Anh lẳng lặng theo sau, rõ ràng chưa từng nghĩ đến chuyện để cô trả tiền. Mãi đến khi cô vừa lấy ví ra, anh mới vội vàng rút một tờ tiền giấy, định đưa cho nhân viên thu ngân. May mà Chương Vận Nghi đã chuẩn bị trước, lập tức đưa tay chặn cánh tay anh: "Nói rồi là tớ mời mà!"
Cũng chỉ là một gói bánh quy thôi, mấy đồng bạc lẻ, có đáng gì!
Trần Khoát đành rút tay về, thản nhiên đáp: "Quên mất."
Ra khỏi siêu thị, cô đưa bánh quy cho anh, còn mình chỉ cầm mỗi chai nước, hai người cùng nhau đi về phía tòa nhà dạy học.
Chương Vận Nghi bỗng nhớ lại ngày đầu tiên sau khi trùng sinh, cũng là như thế này.
Lúc đó cô nhất quyết lôi anh vào cuộc trò chuyện, vắt óc tìm chủ đề, mà anh thì ít nói như vàng.
Gần hai tháng trôi qua, bây giờ hai người đã có thể thoải mái trò chuyện với nhau rồi.
Cô cúi đầu nhìn vào chiếc máy ảnh trong tay, đây chính là vật lưu giữ ký ức của hôm nay. Không hiểu sao, cô bắt đầu cảm thấy rằng... trùng sinh cũng không phải là chuyện quá tệ.
-
Lão Triệu không để Trần Khoát động vào quỹ lớp, mà tự móc hầu bao, sảng khoái ném cho Chương Vận Nghi vài tờ tiền, bảo cô đi rửa toàn bộ ảnh hội thao, đảm bảo mỗi người đều có một bộ. Và tất nhiên, thầy cũng phải có một phần!
Thầy còn nói rõ, ảnh của thầy nhất định phải đẹp, vì thầy sẽ đem về kẹp dưới mặt kính bàn học để giữ làm kỷ niệm.
Chương Vận Nghi lần này làm hậu cần xuất sắc đến mức mọi người ai cũng nể phục. Ngay cả Tôn Khải Toàn xưa nay vốn tiết kiệm từng đồng, cũng chủ động mua hẳn hai chai trà đá lạnh để cảm ơn cô.
Ngoài ra, cô còn dắt Đới Giai chui vào tiệm văn phòng phẩm và cửa hàng quà tặng, chọn những chiếc phong bì đẹp nhất, mua cả một xấp dày.
Mỗi tấm ảnh sau khi rửa ra đều được ép plastic cẩn thận, đảm bảo hai ba chục năm sau cũng không phai màu.
Tối thứ Bảy, sau khi tan học bổ túc về nhà, vừa bước vào cửa, cô lập tức hét ầm trời khi thấy ba đã giúp cô lấy ảnh từ tiệm rửa về!
Doãn Văn Đan bật cười: "Vui đến mức đó luôn?"
Chương Vận Nghi ôm chặt xấp ảnh vào ngực, ra sức gật đầu: "Siêu siêu vui! Vô cùng vô cùng vui!"
Vì sao lại vui, cô cũng không biết nữa. Chỉ là... cô cảm thấy như mình đã làm được một điều gì đó, dù nhỏ bé nhưng rất đáng yêu. Mặc dù có thể chỉ mỗi mình cô nghĩ vậy.
"Dì nhỏ của con còn dặn không được xóa file ảnh gốc, phải giữ lại bản âm bản."
"Sợ sau này con hoặc đứa nào trong lớp làm mất, muốn tìm lại mà không có."
Doãn Văn Đan cảm thán, em gái bà đúng là một người rất tình cảm. Cũng nhờ vậy, Chương Vận Nghi mới có thể dễ dàng mượn được một chiếc máy ảnh xịn từ tay dì. Dù sao thì học sinh cấp ba vừa vụng vừa hậu đậu, lỡ làm rơi hư thì tiền sửa cũng không rẻ.
Nhưng theo lời dì Doãn Văn San, thì: "Máy ảnh có thể định giá, nhưng kỷ niệm thì vô giá."
Chương Vận Nghi vui vẻ lẩm bẩm: "Dì nhỏ là nhất! Con thích dì nhất!"
Kiếp trước, các trưởng bối trong nhà suốt ngày giục cô đi xem mắt. Dì nhỏ là người duy nhất đứng về phía cô, mỗi tối còn nhắn tin cả một tràng dài, bảo cô rằng hôn nhân không phải là điều bắt buộc trong cuộc đời. Nếu một ngày nào đó cô muốn kết hôn, dì hy vọng cháu gái mình là vì tìm được một người thực sự yêu thương, có thể đồng hành suốt đời, chứ không phải vì bất kỳ áp lực nào khác.
Nghe vậy, Doãn Văn Đan không hề ghen tị, thậm chí còn rất tán thành: "Con thích là đúng rồi."
Sau khi nũng nịu với mẹ vài câu, Chương Vận Nghi ôm xấp ảnh chạy vèo vào phòng. Cô lôi ra chồng phong bì đẹp đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận viết tên từng người, rồi lần lượt cho vào đó một tấm ảnh nhóm và một tấm ảnh cá nhân của từng bạn.
Đến khi đến lượt Trần Khoát, trời đã tối hẳn, xung quanh im ắng đến lạ thường. Rồi cô bỗng bật cười!
Quá buồn cười!
Không biết có phải do phong thái của anh quá nghiêm túc hay không, nhưng chỉ cần nhìn vào tấm ảnh thôi, cô đã có thể mơ hồ hình dung được hình ảnh của anh trong 10 năm sau.
Cao hơn, chín chắn hơn, điềm tĩnh hơn...
Cô cầm tấm ảnh lên, soi dưới ánh đèn bàn, tỉ mỉ quan sát từ chân mày sắc nét, sống mũi thẳng, đến đôi tay không biết để đâu, chỉ có thể lúng túng thả xuôi theo người.
Nhìn chung, ngoài việc trông có vẻ trưởng thành hơn... thì 10 năm sau, anh vẫn không thay đổi gì nhiều. Không hói đầu, cũng không béo lên!
Cô ngắm một lúc lâu rồi đặt ảnh xuống, dùng khuỷu tay giữ lại.
Cuối cùng, cô nghiêm túc lấy phong bì có in hình sóng biển, trang trọng viết lên đó hai chữ: Trần Khoát.
Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng lưỡi liềm lặng lẽ treo trên bầu trời đêm.