Editor: Sel
Chủ nhật chính là ngày hạnh phúc nhất tuần của Chương Vận Nghi.
Cô có thể ngủ nướng đến hơn chín giờ, dậy rửa mặt xong là có ngay bữa sáng đầy yêu thương của mẹ. Ăn uống no nê, cô lại đạp xe dạo một vòng, điểm đến thường là nhà nội hoặc nhà ngoại.
Có một số chuyện... chỉ khi đã 27 tuổi cô mới hiểu rõ. Năm 17 tuổi này, bốn người ông bà của cô đều còn rất khỏe mạnh, ăn uống ngon miệng, tinh thần phấn chấn. Nhưng rồi 10 năm sau, thời gian như nhấn nút tua nhanh trong cuộc đời họ. Họ già đi nhanh hơn cô trưởng thành rất nhiều. Cô còn chưa kịp trở thành một người thật sự tài giỏi, họ đã bạc đi không biết bao nhiêu tóc, thính lực suy giảm, lưng còng xuống.
Trùng sinh lại lần nữa, cô có thêm 10 năm. Cô không muốn lãng phí.
Cô kiên nhẫn hơn rất nhiều so với một thiếu nữ 17 tuổi thực sự. Cô có thể ngồi xem TV cùng ông bà, hoặc kéo ghế nhỏ ngồi cạnh, giúp họ nhặt rau.
Dù họ cứ lặp đi lặp lại những câu chuyện thời thơ ấu của cô, hay không ngừng căn dặn những điều cô đã thuộc lòng, cô vẫn nghiêm túc lắng nghe, gật đầu lia lịa.
Ăn trưa xong, cô lại đạp xe về nhà, thu dọn sách vở và đồ đạc đơn giản, rồi bước đi đầy chán nản đến lớp học thêm.
Sau khi quay lại trường, cô không ở lại ký túc xá lâu mà tạt thẳng vào lớp, đặt các phong bì đựng ảnh đã ghi sẵn tên lên từng bàn học.
Một số bạn đã có mặt, ngạc nhiên cầm lên xem, không ngờ cô chuẩn bị chu đáo đến mức này, còn bọc ảnh trong phong bì siêu xinh!
"WOW!!"
Nhậm Tư Mẫn đổ hết ảnh ra, không ngừng xuýt xoa: "Chụp đẹp quá! Tự nhiên ghê! Mình thích lắm!"
Được khen là hết buồn ngủ ngay nha! Chương Vận Nghi bật mode tám chuyện, ngồi phịch xuống cạnh cô bạn: "Thật á?! Tớ cũng thấy đẹp lắm!"
Mấy nữ sinh ngồi gần đó cũng xúm lại, vui vẻ trao đổi ảnh với nhau, cả lớp sôi nổi hẳn lên.
Không cần đoán cũng biết, tối nay chẳng ai có tâm trí học hành gì đâu, vì sao ư? Làm sao mà học nổi khi vừa mới nhận được ảnh xịn như vầy?!
Tôn Khải Toàn cũng không giấu nổi sự kinh ngạc. Tha thứ cho đôi mắt thiển cận của cậu, trước giờ cậu chưa từng phát hiện Chương Vận Nghi lại lợi hại đến thế!
Cậu không ngại bày tỏ sự thán phục, không tiếc lời tán dương, còn xen chút tiếc nuối: "Chương Vận Nghi, cậu giỏi như vậy sao không nói sớm?!"
Nếu sớm biết cô có tài tổ chức thế này, hội thao mấy năm trước có khi đã long lanh đến mức chói mắt mấy lớp khác rồi!
Chương Vận Nghi trợn mắt: "Chính vì là hội thao cuối cùng, nên tớ mới phải làm cho các cậu nhìn tớ bằng con mắt khác!"
Chứ nếu còn nhiều hội thao nữa, cô sẽ nằm yên hưởng thụ, mặc kệ bọn họ lo liệu hết! Cô đâu phải sinh ra để lao động khổ sai chứ?!
Dù đã tám chuyện với cả lớp xong, cô vẫn còn một phong bì quan trọng chưa phát. Sau khi rảnh tay, cô lẻn đến phòng giáo viên. Cuối cùng cũng tóm được lão Triệu!
Lão Triệu vừa ăn xong, còn chưa kịp uống nước thì bỗng dưng nghe thấy một giọng nói vang dội ngay cửa: "THẦY TRIỆU!!!"
Lão Triệu thò đầu ra khỏi đống sách cao ngất, thấy học trò nhà mình, liền hất cằm: "Vào đi."
Chương Vận Nghi giấu phong bì ra sau lưng, hai tay chắp lại, bước chân ung dung đi vào phòng. Cô còn chưa mở miệng, ánh mắt đã tràn đầy ý cười.
"Có chuyện gì?" Lão Triệu hỏi, "Muốn xin nghỉ à?"
"...???"
Cô tức á! Rõ ràng cô đã thay đổi rất nhiều rồi mà?! Tại sao ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt của quá khứ vậy trời?!
"Không phải!" Cô cười tít mắt, lém lỉnh bảo: "Thầy đoán thử xem!"
Lão Triệu suy nghĩ một lát, nhanh chóng đoán ra: "Ảnh rửa xong rồi?"
"Đúng luôn!"
Chương Vận Nghi lập tức lấy phong bì giấu sau lưng ra, như đang khoe một bảo vật: "Thầy ơi, thầy không giống các bạn khác đâu nha, thầy có đặc quyền đặc biệt! Mỗi học sinh chỉ có một tấm ảnh cá nhân, nhưng thầy có tận hai tấm!"
Ai bỏ tiền, người đó chính là "ông lớn"!
Lão Triệu cười, nhận lấy phong bì, định mở ra xem.
Nhưng vừa thấy Chương Vận Nghi định lén lút chuồn đi, thầy liền đặt phong bì xuống, gọi cô lại ngay tại trận: "Khoan đã."
Chương Vận Nghi tưởng thầy định khen cô, lập tức đứng nghiêm chỉnh, sẵn sàng nhận "mưa lời khen".
Ai ngờ...
Lão Triệu mở miệng một cái, câu đầu tiên đã làm nụ cười trên mặt cô đông cứng lại.
"Còn mấy hôm nữa là thi giữa kỳ rồi, chuẩn bị đến đâu rồi?"
"..."
Nụ cười của Chương Vận Nghi từ từ biến mất.
Cô méo mặt: "Thầy ơiiii...!"
Cô sai rồi! Cô không nên tự mình đem cơ hội "nịnh hót" này đi! Lẽ ra cô phải nhường cho Tôn Khải Toàn, để đổi lấy một chai trà đá nữa chứ!!
Lão Triệu trong lòng cười khoái chí, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
Thầy trầm giọng: "Cố gắng thi tốt, vấp ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Không ai đỡ em dậy đâu, em phải tự tìm cách đứng lên."
Nếu có thể giúp, dù là thầy cô hay cha mẹ, ai cũng mong có thể thi hộ con mình. Nhưng khi thấy học sinh tụt dốc hoặc dậm chân tại chỗ, trong lòng lo đến phát sốt, muốn nói gì cũng phải đắn đo, sợ tạo áp lực tiêu cực cho bọn trẻ.
Chương Vận Nghi xị mặt, lè nhè đáp: "Biết rồi ạ..."
Lão Triệu dịu giọng lại, kéo ngăn kéo bàn, lấy ra một quả cam, đặt vào tay cô: "Về đi, lần này em vất vả rồi. Hội thao tổ chức rất tốt, thầy ghi công cho em một lần."
Cô cầm quả cam, cười tít mắt, nhảy chân sáo rời khỏi văn phòng giáo viên.
Ra ngoài rồi, cô còn giơ quả cam lên hít hà thật sâu, cười sung sướng.
Thơm ghê!
-
Trong lớp, hơn nửa số bạn đã đến, ai cũng bàn tán rôm rả về những bức ảnh hội thao vừa nhận được.
Trần Khoát vừa thấy phong bì có in hình sóng biển trên bàn mình, trên góc trống còn có tên anh được viết ngay ngắn, thì khẽ sững người. Anh mặc kệ cái ba lô trên vai, thậm chí còn chưa ngồi xuống, đã tiện tay nhấc phong bì lên, ánh mắt tập trung cao độ cứ như đang nghiên cứu vật phẩm hiếm có.
Mãi một lúc sau anh mới bừng tỉnh, kéo ghế ngồi xuống, rút ảnh ra xem.
Và ảnh đơn của anh... Anh thật sự không ngờ cô lại chọn tấm này để rửa ra.
Rõ ràng là một bức ảnh chụp lén.
Trong ảnh, anh đang nói chuyện với Phí Thế Kiệt, anh đã quên bẵng luôn bọn họ nói gì lúc đó, chỉ biết rằng nụ cười trên môi rất thoải mái, tự nhiên.
Buổi tự học tối hôm ấy, đúng là không ai tập trung nổi. Nhưng điều khiến Chương Vận Nghi không ngờ tới là... Mọi thứ đã vượt ngoài tầm kiểm soát của cô!
Mấy nam sinh nữ sinh trong lớp... lại bắt đầu trao đổi ảnh đơn với nhau???
Ơ kìa???
Bọn họ có biết cô đã dốc bao nhiêu tâm huyết vào từng tấm ảnh này không hả???
Cô tức xì khói, hận không thể cầm loa phóng thanh ra cản lại hành vi "trao đổi" này!
Nhưng quét mắt một vòng, cô lại phát hiện... Có mấy đứa tai đỏ bừng, tay cầm ảnh mà cười vui như trúng số.
Cô bại trận. Cô chỉ biết chống cằm, chấp nhận thực tế, lặng lẽ nhắm mắt lại: "Thôi được rồi, đây cũng là thanh xuân mà..."
Thua rồi, thua hoàn toàn trước lũ nhóc đáng yêu này...
Trần Khoát đi ngang qua, dừng bước trước bàn cô, gõ nhẹ lên mặt bàn.
Cô hé mắt nhìn anh.
"Không khỏe à?" Anh hỏi.
Cô lắc đầu, "Không đâu."
Suy nghĩ một chút, cô ngồi thẳng dậy, tò mò hỏi ngược lại: "Lớp trưởng, cậu có định trao đổi ảnh tớ chụp cho cậu với người khác không?"
Thật ra, câu này cô hỏi hơi thừa. Bởi vì trong lớp này, người có quan hệ đủ thân thiết để đổi ảnh với Trần Khoát... chắc chỉ có Phí Thế Kiệt?
Vừa tưởng tượng đến cảnh đó, cô đã không nhịn được muốn cười.
Nhưng trong lòng, cô cũng không khỏi ngưỡng mộ tình bạn của bọn họ. Từ thời đi học đã là bạn cùng bàn, sau này lại sát cánh bên nhau theo đuổi ước mơ, điều đáng ngưỡng mộ nhất là bạn thân có thể gặp nhau mỗi ngày.
Không cần suy nghĩ, anh đáp ngay: "Không đổi."
Cô mỉm cười.
Cô tưởng cuộc đối thoại đến đây là kết thúc, ai ngờ Trần Khoát đã đi được hai bước, rồi như nghĩ ra điều gì đó, lại quay đầu lại hỏi cô: "Còn cậu?"
"Hả?" Cô hơi ngơ ra một giây, sau đó hiểu ra ý anh, bật cười: "Đương nhiên là không rồi~"
Người có thể thấu hiểu, trân trọng và lưu giữ tuổi 17 của cô nhất, chỉ có chính cô ở tuổi 20, 27 và 37 mà thôi.
Trần Khoát cũng khẽ cười, nhẹ giọng "Ừm", rồi quay về chỗ ngồi.
-
Trước ngày thi.
Chương Vận Nghi quyết tâm ôm chặt đùi Phật, ôm đến mức khiến Đức Phật cảm động mà ban phước lành.
Vì vậy cô hy sinh luôn cả giấc trưa hôm nay, thà thuộc thêm vài công thức còn hơn!
Đới Giai đã từ bỏ chuyện khuyên cô. Nhìn cô bạn với ánh mắt đầy thương cảm, cô ấy thở dài, rồi vui vẻ xách cặp về ký túc ngủ ngon.
Chương Vận Nghi sợ buồn ngủ nên ôm cốc xuống siêu thị, tính pha ly cà phê hòa tan để chống chọi buổi chiều.
Buổi trưa siêu thị rất ít người, cô không ngờ sẽ đụng mặt Trần Khoát và Phí Thế Kiệt.
Cô hơi ngạc nhiên: "Hai cậu vừa ăn xong à?"
Phí Thế Kiệt vừa gật đầu, định trả lời nhưng có người đã nhanh hơn cậu một bước: "Thầy vừa gọi bọn tôi có việc nên mới bị trễ, vừa ăn xong. Còn cậu?"
Phí Thế Kiệt lừ mắt nhìn sang, trong lòng không thể tin nổi.
Thằng nhóc nhà cậu, cậu nói hơi bị nhiều đấy! Sao không tiện thể báo luôn là trưa nay ăn món gì cho đủ combo?
Chương Vận Nghi nhếch môi cười, nhớ đến lần trước bị anh hiểu nhầm là uống thuốc, bèn cười bảo: "Ngày mai thi rồi, không ngủ nổi."
"Xuống pha ly cà phê. Cà! Phê!"
Phí Thế Kiệt nghe không hiểu. Nhưng Trần Khoát thì hiểu.
Anh khẽ bật cười, nhẹ giọng: "Được. Rồi sau một thoáng suy nghĩ, anh chậm rãi nói: "Cậu muốn uống gì, cứ chọn đi, tôi trả tiền."
Câu này, Phí Thế Kiệt vẫn nghe không hiểu.
Nhưng Chương Vận Nghi thì hiểu ngay!
Lần trước khi vẽ báo tường, anh từng mua đồ uống mời nhóm nữ sinh, cô nhân cơ hội hưởng ké. Ngày hôm sau, khi gặp anh dưới ký túc xá, cô bâng quơ bảo nếu trước kỳ thi mà được uống thì tốt, chắc chắn sẽ được thần linh phù hộ.
Không ngờ anh lại nhớ.
Cô phì cười, tinh nghịch đáp: "Vậy tớ không khách sáo đâu nhé!"
"Mua thêm gì ăn cũng được." Anh bổ sung.
"Thôi, uống là đủ rồi~"
Cô lập tức bỏ luôn kế hoạch pha cà phê, quay lưng hớn hở bước về phía quầy nước.
Khoảng cách đủ xa, Phí Thế Kiệt khoác vai Trần Khoát, ép hỏi: "Hai người nói tiếng Trung à? Nếu đúng thì tại sao tôi không hiểu gì hết?"
Trần Khoát liếc cậu một cái: "Cậu cần phải hiểu à?"
Phí Thế Kiệt cười khẩy: "Bố khỉ, thế thì tôi cũng chọn một chai, cậu trả tiền."
Trần Khoát vô cùng lạnh lùng: "Cậu uống thuốc câm đi."
Phí Thế Kiệt chẳng thèm để ý, chừng này không đủ sát thương, chỉ đủ gãi ngứa.
Cậu ta híp mắt trêu: "Có kem đánh răng Hai Mặt, còn cậu thì đúng chuẩn 'Người Hai Mặt'!"
"Đối với tôi thì..."
Cậu vừa nói vừa giơ tay định chỉ về phía Chương Vận Nghi, chưa đầy hai giây, đã bị Trần Khoát chụp lấy tay, đè xuống.
"Không được chỉ."
Phí Thế Kiệt: "..."
"Rồi rồi."
Nhưng cậu không nhịn được tiếp tục cà khịa: "Đối với tôi thì cậu lạnh như băng, nhưng với cô ấy thì... ôi trời ơi, tôi không muốn nói nữa! Nhìn mà phát rét đây này!"
Không biết là do họ làm quá ồn, hay do Chương Vận Nghi muốn nói chuyện với họ, cô đột nhiên liếc mắt nhìn qua.
Trong khoảnh khắc ấy, Trần Khoát lập tức tắt ngay nụ cười, sắc mặt trở lại nghiêm túc, giọng nói trầm ổn cất lên: "Câu cuối trong đề thi tổ hợp hôm qua, chờ chút tôi sẽ viết lời giải cho cậu."
Phí Thế Kiệt: "???"
Ủa ai hỏi cậu bài tập vậy?!
Còn Chương Vận Nghi đang đứng lựa nước trái cây, cũng mơ hồ nghe thấy câu đó.
"???"
Ủa gì đây???
Ngoài phạm vi lớp học, tuyệt đối không được bàn chuyện học hành! Nhất là môn Lý Hóa Sinh chết tiệt đó!!
Cô bất lực, cúi đầu tiếp tục cân nhắc mua nước cam hay Mirinda đây ta?
Thấy Chương Vận Nghi không chú ý đến họ nữa, Phí Thế Kiệt lập tức quay sang phàn nàn: "Đồ thần kinh, cậu ấy có biết cậu bị dở cỡ này không?"
Trần Khoát hích nhẹ cùi chỏ vào người cậu, giọng thấp xuống: "Để cô ấy nghe thấy là cậu xong đời đấy."