Editor: Sel
Trần Khoát lo sợ cái miệng không phanh của Phí Thế Kiệt sẽ bị người ta nghe thấy, nên lôi cậu sang một góc, dùng vũ lực trấn áp.
Hai người lại đấm đấm đá đá một hồi.
Ở đằng xa, Chương Vận Nghi cầm đồ uống đứng chờ, bất lực nhìn hai cậu con trai một quyền một cước, trong lòng cảm thán sâu sắc: Dù thông minh đến đâu, nam sinh ở tuổi 17-18 vẫn quá ư là trẻ con!
Cô hắng giọng, lớn tiếng nhắc nhở: "Lớp trưởng ơi, tớ chọn xong rồi này!"
Trần Khoát thu chân lại ngay lập tức, đứng thẳng người như chưa có gì xảy ra. Tiện thể, anh còn dùng ánh mắt cảnh cáo Phí Thế Kiệt: trận này tạm dừng, đợi chút nữa tính tiếp!
Dù sao thì đã là anh em, tuyệt đối không để đối phương mất mặt trước cô gái mình có thiện cảm! Phí Thế Kiệt cũng rất biết điều, đứng chỉnh tề lại ngay. Hai người một trước một sau, bước về phía Chương Vận Nghi.
Trần Khoát vừa định hỏi cô chọn gì, liếc mắt xuống thấy cô cầm một hộp sữa tươi. Chính là nhãn hiệu anh hay uống! Giây phút đó, anh như bị ai nện cho một cú, thoáng ngẩn người.
Lúc này, Giang Châu đã bước vào cuối thu, thời tiết se lạnh rõ rệt. Cũng vì thế mà Chương Vận Nghi không còn hứng thú uống nước ngọt nữa. Lúc đứng trước kệ hàng, cô đã đắn đo suy nghĩ, cuối cùng bỏ qua nước cam và Mirinda, thay vào đó lấy một hộp sữa.
Cô quá thông minh!
Bởi vì... sữa có thể pha cà phê hòa tan, thế là cô sẽ có ngay một ly latte kiểu homemade! Dù sao thì uống mãi cà phê đen cũng chán, đổi vị một chút cũng hay!
Cô giơ hộp sữa lên lắc lắc: "Chọn cái này nè."
Lúc này Trần Khoát mới hoàn hồn, phản ứng hơi chậm nửa nhịp: "... Được, có muốn mua thêm gì ăn không?"
"Không cần."
"TÔI CẦN!"
Chương Vận Nghi và Phí Thế Kiệt cùng lên tiếng!
Khoé mắt Trần Khoát giật giật, lạnh lùng liếc sang. Nhưng Phí Thế Kiệt chẳng hề nao núng, ánh mắt ngạo nghễ đầy thách thức. Gì chứ? Mua cho cậu ấy thì được, còn mua cho bạn thân thì không chắc? Bất công vậy???
Dưới ánh mắt bất đắc dĩ lẫn kiềm chế cơn giận, Trần Khoát gật đầu một cách miễn cưỡng.
Ngay lập tức Phí Thế Kiệt như con ngựa hoang sổ chuồng, phi thẳng đến kệ snack!
"Để tôi thanh toán trước cho cậu."
Trần Khoát có kế hoạch cả rồi. Anh sẽ tranh thủ thanh toán hộp sữa trước, đợi cô đi xa rồi... thì đương nhiên sẽ không thanh toán cho tên béo kia.
"Được thôi~"
Hai người cùng nhau đến quầy thu ngân. Trần Khoát rút tiền thanh toán, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Không phải nói là mua nước uống sao?"
Chương Vận Nghi suy nghĩ một chút, nghiêng đầu đáp: "Tớ đâu có nói vậy."
Trần Khoát: "..."
Cảm giác như vừa bị lừa vậy???
Chương Vận Nghi cười cười, giải thích: "Tớ định pha cà phê với sữa. Hy vọng không bị fail'. Tớ đi trước đây~"
"Ừ."
Cô vừa đi khuất, Trần Khoát bình thản quay đầu nhìn lại, liếc sang Phí Thế Kiệt đang ôm cả đống snack trên tay, bộ dạng như bắt được một con gà béo tốt.
Anh chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu bạn này, cũng không buồn gọi một tiếng, chỉ lặng lẽ quay người, ung dung về ký túc xá.
Bên kia, Phí Thế Kiệt hớn hở bưng núi đồ ăn ra quầy, ngó quanh quất tìm kiếm, nhưng chẳng thấy nổi một bóng người quen.
"...???"
Người đâu rồi?! Cái người to tổ chảng kia đâu mất rồi?!
Thằng ranh đó bỏ rơi mình thật đấy à?!
Cmn chứ!
-
Từ sau kỳ thi tháng đầu tiên đến kỳ thi giữa kỳ, Chương Vận Nghi vẫn chăm chỉ như cũ, nhưng lần này có thêm sự hỗ trợ từ lớp học thêm.
Giáo viên ở đó cực kỳ giỏi, hơn nữa vì không phải giáo viên trong trường, nên nếu có gì không hiểu, cô đều thoải mái giơ tay hỏi.
Lần này không biết cô có tiến bộ hay không, nếu có thì tiến bộ được bao nhiêu, cô đang rất mong chờ!
Trong kỳ thi giữa kỳ, các phòng thi được sắp xếp theo thứ hạng toàn khối.
Chương Vận Nghi vừa bước vào phòng thi, lập tức trông thấy một gương mặt quen mà lạ, là Ngô Sảng của lớp 11.
Trước khi bắt đầu thi môn Ngữ Văn, cô đang ngồi ôn bài, bỗng nghe thấy tiếng cười nói ồn ào. Cô ngẩng đầu lên, thấy ba cậu con trai bá vai bá cổ bước vào.
Trong số đó, có Ngô Sảng.
Cậu ta vốn đang vui vẻ nói cười, nhưng ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, nụ cười trên mặt cậu ta ngay lập tức biến mất!
Cậu ta chớp chớp mắt, thậm chí còn tưởng mình bị hoa mắt.
Không thể nào...?
Cậu ta lập tức lùi ra khỏi phòng thi, chạy thẳng đến bảng danh sách chỗ ngồi dán ngoài hành lang.
Sao nãy giờ cậu ta không nhìn thấy tên Chương Vận Nghi nhỉ?! Sao Hứa Hàng không báo trước với cậu ta?!
Cậu ta cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Đây đúng là nghiệt duyên mà...!
Phản ứng của Ngô Sảng quá mức mắc cười, khiến tâm trạng của Chương Vận Nghi cũng được thả lỏng.
Vậy là cô tìm ra cách giảm căng thẳng rồi! Mỗi lần cảm thấy lo lắng, cô sẽ quay lại nhìn Ngô Sảng, tặng cho cậu ta một nụ cười thiện chí.
Quả nhiên phải luôn giữ nụ cười trên môi! Cười nhiều thêm mười năm tuổi thọ mà!
Sau hai ngày thi, Ngô Sảng chỉ muốn quỳ xuống cầu xin cô: "Chị ơi, làm ơn đừng cười với em nữa..."
Khi kết thúc môn thi cuối cùng, cậu ta cảm thấy như vừa thoát khỏi địa ngục.
Ngô Sảng lần này rất nghiêm túc, đọc đề kỹ từng chữ, tuyệt đối không để mắc sai sót. Mục tiêu của cậu ta chỉ có một: Thi thật tốt, lần sau đừng bị xếp chung phòng với Chương Vận Nghi nữa!
Thật sự quá kinh khủng mà! Nhưng mà... khi cậu ta vừa thở phào nhẹ nhõm thì... Lại có một gương mặt quen thuộc khác xuất hiện.
Nhìn kỹ một chút...
Chẳng phải là lớp trưởng lớp 3 sao?!
Cmn, sao hai người này đi đâu cũng có nhau vậy???
Chương Vận Nghi cũng rất bất ngờ khi thấy Trần Khoát. Lúc này, trong đầu cô vẫn xoay quanh đề thi vừa rồi. Kỳ thi giữa kỳ lần này khiến cô cảm thấy dễ thở hơn nhiều so với kỳ thi tháng.
Lần trước, có vô số câu cô thậm chí còn không hiểu đề đang nói gì. Nhưng lần này, đầu óc cô rõ ràng hơn nhiều. Dù vẫn có những câu không giải được, nhưng ít ra cô biết cách làm, biết mình phải bắt đầu từ đâu. Đây chính là tiến bộ!
Cô còn đang suy nghĩ, thì đã nghe thấy giọng trầm ổn của Trần Khoát: "Tôi đi ngang qua đây, tiện thể dọn bàn về lớp."
Sau mỗi kỳ thi, các lớp đều phải dọn dẹp lại bàn ghế.
Thông thường Trần Khoát sẽ phụ trách chỉ huy, giao cho mấy nam sinh có sức khỏe làm việc này.
"À ha, thì ra là vậy."
Chỉ vài phút sau, Trần Khoát khiêng bàn, còn Chương Vận Nghi bưng ghế, hai người cùng nhau rời đi. Họ không nói nhiều, nhưng lại có một loại ăn ý kỳ lạ.
Ngô Sảng lặng lẽ quan sát, trong lòng gào thét bất bình: Hai người này rõ ràng đang tự lừa mình dối người!!!
Bề ngoài thì cấm mọi người đồn đại linh tinh...
... nhưng chính họ lại không hề kiềm chế gì cả!!!
Thời gian trôi qua, chỉ cần một người có mắt cũng có thể nhìn ra có gì đó không bình thường giữa hai người này! Còn cần ai đi đồn đại nữa sao? Chính bọn họ mới là nguồn phát tán tin đồn lớn nhất đấy!
Trên đường về lớp.
Trần Khoát không hỏi Chương Vận Nghi về bài thi, thậm chí không đề cập chút gì liên quan đến kỳ thi cả.
Anh nhìn ra được, cô rất mệt.
Mà đúng là cô không muốn căng thẳng quá mức, sợ tinh thần bị đè nén đến mức phát điên. Vậy nên buổi tự học tối hôm ấy, cô không xem sách, cũng không làm bài tập.
Thay vào đó, cô cùng Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ truyền giấy, tám chuyện điên cuồng!
Ba người có quan hệ cực kỳ thân thiết, thậm chí đã lập hẳn một group chat riêng, đặt tên là "Ba kiếm khách."
Không chỉ vậy, họ còn có một quyển sổ dày, bên trong toàn là những dòng nhật ký lầy lội mà cả ba viết cho nhau.
Sau này, chứng minh rằng giữ sổ tay là lựa chọn cực kỳ đúng đắn!
Bởi vì mẩu giấy có thể bị vứt đi, nhưng quyển sổ này đã được Từ Thi Thi giữ gìn cẩn thận, thậm chí còn mang theo khi chuyển đến một thành phố nhỏ, đặt nó trên bàn vẽ của cô .
Từ Thi Thi: [Mấy cậu biết chưa?! Lớp 5 có một cặp bị bắt tại khu rừng nhỏ sau trường, hú hú hú~]
Chương Vận Nghi: [Ối giời ơi!!! Công khai quá nha! Ôm hay là hun? Kể chi tiết coi nào! Càng chi tiết tớ càng thích nghe~~]
Thẩm Minh Duệ: [Không có chi tiết đâu, hai đứa đó bị oan. Chúng nó rủ nhau ra đó để chia tay, cười xỉu =))]
Chương Vận Nghi: [Những chuyện nhạt nhẽo thế này sau này đừng kể cho tớ nghe nữa, tớ không có hứng thú đâu!]
Cô sống lại rồi!!!
Thật sự cảm ơn đồng bọn của cô! Ngày mai, cô lại có thêm năng lượng để tiếp tục chiến đấu với cuộc sống của một học sinh lớp 12 rồi!
-
Lớp 12 không chỉ học sinh căng thẳng, mà giáo viên còn vất vả hơn nhiều.
Họ tăng ca, thức khuya, chấm bài, xếp hạng, in ấn kết quả, tất cả đều được hoàn thành nhanh nhất có thể để phát cho học sinh.
Trần Khoát là người đầu tiên trong lớp 3 nhận được bảng điểm. Như thường lệ, anh lướt qua ba vị trí đầu tiên trước. Mỗi lần thi xong, anh đều có thể đoán được điểm số của mình.
Không vui mừng, cũng chẳng bất ngờ, vì đã quá quen rồi.
Xác nhận xong hạng của mình, anh lại vô thức quét mắt tìm một cái tên khác. Một cái tên vốn dĩ rất bình thường, nhưng giờ đây lại mang theo một dấu hiệu đặc biệt.
Anh chăm chú nhìn vào từng con số, điểm từng môn, tổng điểm, xếp hạng...
Rồi, anh khẽ cười.
"YEAAAAH!!!"
"TRỜI ƠI A A A A A!!!"
Ngay tại bàn học của mình, Chương Vận Nghi phấn khích đến mức suýt bật nhảy! Khổ học bao ngày cuối cùng cũng hái được quả ngọt!
Cô đã nhích lên một bậc so với bảng cam kết với thầy Triệu - hạng 24!
Kỳ này, cô thật sự quá may mắn. Trước kỳ thi vài hôm, lúc đang cày đề, cô không hiểu sao lại bị một bài toán khó chấp niệm, cày đến mức suýt bỏ cuộc.
Nhưng rồi cô bướng bỉnh không cam lòng, bèn hỏi học bá Đới Giai. Cô vẫn chưa hiểu trọn vẹn, nên cắn răng giữ lại, đợi khi giáo viên đi ngang qua, cô đã mạnh dạn gọi lại hỏi.
Thầy hơi bất ngờ, nhưng rất kiên nhẫn giảng giải tỉ mỉ cho cô.
Bấy giờ, cô mới hoàn toàn thông suốt.
Đáng nói hơn nữa là công thức cần dùng trong bài toán này, cô còn chưa kịp học thuộc!
Và rồi, chưa kịp quên thì đề thi lần này lại có một bài toán tương tự! Còn là bài tự luận!
Lúc làm bài thi, cô suýt chút nữa đã rơi nước mắt ngay tại chỗ. Tính toán lại, nếu không làm được bài này, cô có thể bị tụt xuống hạng 26.
Trần Khoát không thể không bị cô thu hút. Cô thực sự quá hưng phấn, đến mức anh cũng bị ảnh hưởng, quay đầu nhìn về phía cô.
Giữa mấy hàng bàn ghế, anh có thể thấy rõ vẻ mặt cô rạng rỡ, hân hoan, còn liên tục đập tay với bạn bè xung quanh.
"CHỊ CẢ QUÁ ĐỈNH LUÔN!" Thẩm Minh Duệ hào hứng đập bàn.
Từ Thi Thi và Đới Giai cười nghiêng ngả, nhìn Chương Vận Nghi cười đến mức không khép được miệng.
Cô phấn khích vẫy tay: "Cậu này, cậu này, còn cậu nữa! Đi siêu thị thôi! Hôm nay tớ mời tất cả!!!"
Cả nhóm phấn khích ùa ra khỏi lớp, tiếng cười nói rôm rả vang vọng cả hành lang.
Không ai có thể hiểu hết niềm vui của cô lúc này. Dù chỉ leo lên được hạng 24, dù còn cách vị trí hạng 16-17 của kiếp trước một khoảng xa, nhưng cô vẫn hạnh phúc đến nổ tung!
Cảm giác này còn sướng hơn gấp trăm lần so với kiếp trước, khi cô nhận được một vai nữ phụ trong phim tiên hiệp!
Sau khi cô rời đi, Trần Khoát lại liếc nhìn bảng điểm một lần nữa, khóe môi không kìm được nhếch lên.
Tốt lắm.
Nhưng có một điều anh không ngờ tới. Trước giờ tự học buổi tối, khi Chương Vận Nghi từ siêu thị trở về, cô lại bước thẳng đến bàn anh.
Dưới ánh đèn vàng dịu, đôi mắt cô cong lên đầy rạng rỡ, nhẹ nhàng đặt một gói bánh quy soda vị nguyên bản và một hộp sữa lên bàn anh: "Lớp trưởng, mời cậu nha~"
Trần Khoát sững người. Còn có phần của anh nữa sao? Rõ ràng anh đâu có đi siêu thị cùng bọn họ?
Phí Thế Kiệt ở bên cạnh đang nín cười đến mức sắp nội thương, bàn chân dưới gầm bàn rung như điếu cày.
Cảm giác quá khó tả. Thậm chí, cậu còn có cảm giác vui sướng hơn cả khi chính mình có người yêu. Dù sao thì cậu cũng chưa thích ai, cũng chưa từng yêu đương gì cả...
Nhưng mà vẫn thấy vui quá trời quá đất luôn!!
Trần Khoát nhận lấy, nhưng ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, cả đôi chân cũng có chút mất tự nhiên.
"...Cảm ơn."
Chương Vận Nghi vô cùng hào phóng, cười tít mắt: "Lẽ ra phải thế mà!"
Cô hơi cúi người, chống tay lên bàn anh, đôi mắt long lanh rạng rỡ: "Cậu biết không, lần này tớ thật sự siêu siêu siêu may mắn luôn á! Hạnh phúc quá trời luôn..."
Nói đến đây, cô chợt phát hiện ra Phí Thế Kiệt đang ngồi cạnh, bỗng khựng lại.
"Ơ... Phí Thế Kiệt, xin lỗi nha, tớ quên mua cho cậu rồi!"
Cô vội vàng lục túi, định xem còn đồ ăn gì khác không.
Phí Thế Kiệt suýt sặc, ho khù khụ, mặt cũng hơi đỏ lên. Cậu vội vàng xua tay: "Không! Không cần đâu!"
Không sao cả. Anh em của cậu hôm nay tâm trạng tốt thế này, chắc chắn sẽ đãi cậu một bữa, không chạy đâu được!