Editor: Sel
Khi kết quả thi vừa công bố, có kẻ hân hoan, có người ủ dột.
Với Chương Vận Nghi mà nói, Tết năm nay cũng chẳng còn gì đáng mong chờ hơn nữa. Sự phấn khích này kéo dài đến tận buổi tự học sáng hôm sau. Cô thậm chí không cần nhờ đồng hồ báo thức, sáng sớm đã tự bật dậy, mở mắt ra nhớ ngay đến vị trí thứ hai mươi tư trong bảng xếp hạng, rồi ôm nụ cười ngốc nghếch nhìn trần nhà.
Cô không dám phát ra tiếng, sợ làm các bạn cùng phòng hoảng hồn tỉnh giấc.
Ra khỏi ký túc xá, cô liếc trái liếc phải vẫn không thấy bóng dáng Trần Khoát đâu, còn đang thắc mắc thì tiện tay móc điện thoại ra xem giờ. Nhìn xong lại càng muốn bật cười, hôm nay đáng được ghi vào lịch sử! Vì cô vậy mà dậy sớm trước sáu giờ?!
Điều đó có nghĩa là cô có thêm hẳn năm phút đồng hồ, đủ để nhớ thêm một công thức, học thêm một bài cổ văn!
Cô phấn khích chạy một mạch ra sân thể dục.
Quả nhiên cả sân trống trơn, chỉ có mỗi mình cô. Chương Vận Nghi phóng khoáng hét lên mấy tiếng giữa không gian bao la, cơn lạnh buốt giá bị sự hưng phấn đè bẹp. Máu nóng bừng bừng, cô phát hiện thì ra mình cũng có thể ngầu lòi thế này!
Cả người cứ như được tiếp thêm nguồn năng lượng vô tận.
Chạy mấy vòng quanh sân cho ấm người, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, cô sung sướng chạy vội đến dãy phòng học. Ở hành lang, cô thấy Trần Khoát đang ăn trứng gà, lập tức phóng tới. Chưa kịp đến gần, anh đã nghiêng đầu nhìn về phía cô, dưới lớp sương mờ buổi sớm mùa thu, đôi mắt trầm tĩnh ấy cứ thế rơi xuống người cô.
"Lớp trưởng!"
Chương Vận Nghi có cảm giác mình còn một chuyện rất quan trọng chưa làm, vừa thấy anh đã lập tức nhớ ra.
"Buổi sáng tốt lành nhé~"
Đúng rồi, chính là chuyện này!
Ngày nào cũng gặp nhau vào buổi sáng, cùng nhau chào một câu "buổi sáng tốt lành". Nếu không nói câu đó, cô cứ thấy như thiếu thiếu cái gì ấy!
Trần Khoát nuốt miếng trứng trong miệng xuống, gật đầu: "Buổi sáng tốt lành."
Còn chưa kịp hỏi cô dậy lúc mấy giờ, Chương Vận Nghi đã cười hì hì giải thích ngay:
"Hôm nay tớ không cần báo thức, năm rưỡi đã tự dậy rồi! Lúc xuống tầng thì chẳng thấy ai hết, cả cậu cũng không thấy."
Trần Khoát hơi nhíu mày: "Sao dậy sớm thế? Sau này định duy trì năm rưỡi sáng thức dậy à?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Chương Vận Nghi hiểu rõ bản thân lắm. Hôm nay chỉ là trường hợp đặc biệt, sáng mai cô chắc chắn sẽ hoàn nguyên về trạng thái ban đầu, ngủ quên nếu không có báo thức, rồi còn phải lăn lộn trên giường thêm mấy phút nữa. Cái loại ý chí kiên định kiểu này ấy à, thường thì tuổi thọ không vượt quá hai mươi tư giờ.
Trần Khoát nghe xong cũng thấy hợp lý: "Bình thường mà, trời lạnh ai cũng lười dậy hết."
"Cậu cũng vậy hả?" Cô kinh ngạc hỏi. Thành thật mà nói, cô luôn có một loại ảo giác thần thánh rằng anh thậm chí còn không cần ngủ luôn ấy chứ!
"Đương nhiên." Anh cười nhẹ, "Tôi cũng là người, cũng lưu luyến sự ấm áp."
Chưa kịp nói thêm gì, chuông vào lớp đã vang lên. Trần Khoát vội uống nốt sữa rồi theo dòng người ùa vào lớp học.
Không lâu sau, lão Triệu bước vào, vừa ngáp dài vừa đưa mắt lướt qua cả lớp. Trước và sau kỳ thi, chẳng ai dám ngang nhiên đi muộn, cả đám đều ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, hóa thân thành chim cút ngoan hiền.
Lão Triệu vặn nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước cho đỡ khô họng, thong dong đi lại trong lớp. Khi đến gần bàn của Chương Vận Nghi, nghe thấy cô đang hùng hồn đọc bài, ông gõ gõ lên bàn cô: "Theo tôi lên văn phòng một chuyến."
Chương Vận Nghi chớp mắt mấy cái, mặt đầy ngơ ngác. Lại gọi cô nữa hả?! Rõ ràng cô đã thi được hẳn hạng hai mươi tư rồi mà!
Từ góc lớp, Từ Thi Thi và Thẩm Minh Duệ cũng ngó sang, ánh mắt đầy khó hiểu. Nhưng bọn họ cũng chẳng làm gì được, chỉ đành cùng cả lớp đồng loạt dùng ánh mắt tiếc thương nhìn theo bóng lưng đầy cô đơn, yếu ớt của Chương Vận Nghi khi bị lão Triệu áp giải ra ngoài.
-
Phí Thế Kiệt nhìn theo ánh mắt của Trần Khoát, ngoài hành lang lớp học đã không còn ai, nhưng anh vẫn cứ đứng đó nhìn chằm chằm.
Phí Thế Kiệt rút tờ bảng điểm ra khỏi giá sách, lầm bầm: "Chương Vận Nghi lần này thi cũng ổn đấy chứ."
So với lần trước thì đúng là tiến bộ vượt bậc. Lần trước mới thật sự là thảm không nỡ nhìn.
Trần Khoát không nói gì, nhưng rõ ràng là tâm trí đã bay đi đâu mất rồi.
Lúc này, Phí Thế Kiệt nghe thấy tiếng Tôn Khải Toàn, quay đầu lại thì thấy cậu đang thu bài tập tuần, bộ não nhanh nhẹn lập tức nảy số, nghĩ ngay ra một kế hoạch táo bạo. Cậu ra hiệu, "suỵt suỵt" với Tôn Khải Toàn.
Tôn Khải Toàn cau mày: "Gọi tôi à?"
"Đúng rồi, chính cậu đó." Phí Thế Kiệt ngoắc tay, cười đầy thâm ý: "Anh Tôn này, mấy tờ bài tập tuần này cậu định đem qua phòng giáo viên tiếng Anh phải không?"
"...Ừ thì đúng."
Phí Thế Kiệt cười gian: "Đưa đây, tôi đi giúp cậu. Tiện thể đi vệ sinh."
Tôn Khải Toàn chẳng biết cậu lại định giở trò gì, nhưng có người tình nguyện gánh việc hộ thì tội gì từ chối? Không nghĩ ngợi nhiều, cậu lập tức nhét cả chồng bài tập dày cộp vào tay Phí Thế Kiệt: "Anh Phì, cảm ơn nhé!"
Đợi đến khi chẳng ai chú ý đến họ nữa, Phí Thế Kiệt mới khẽ huých khuỷu tay vào Trần Khoát đang nhàm chán xoay bút, rồi ghé sát, hạ giọng nói: "Bài tập tuần đây, đi mà đem nộp đi. Phòng giáo viên tiếng Anh ngay sát bên phòng của lão Triệu đấy."
Trần Khoát liếc cậu một cái, mặt đầy vẻ lười nhác và khinh bỉ, lạnh nhạt phun ra hai chữ: "Thần kinh."
Nộp bài tập tuần vốn không phải việc của anh, anh không đi.
"Được thôi." Phí Thế Kiệt nhếch mép, rất biết cách đối phó: "Cậu không đi cũng không sao. Tôi đi, vừa hay tiện thể an ủi Chương Vận Nghi vài câu."
Hai ánh mắt đối diện nhau, tia lửa bắn tung tóe.
Trần Khoát nhìn chằm chằm cậu một lúc, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng đứng dậy, ôm cả chồng bài tập đi ra ngoài.
Phí Thế Kiệt nhìn mà cười như hoa nở trong lòng, may mà cả lớp đều đang bận hoặc gật gù ngủ gật, hoặc đung đưa đầu đọc bài, chẳng ai phát hiện ra hôm nay người nộp bài tập tuần lại là Trần Khoát.
Sáng sớm trong dãy lớp học, tiếng ồn ào vẫn râm ran, nhưng hành lang lại khá vắng vẻ. Càng đi gần đến phòng giáo viên, bước chân Trần Khoát càng chậm lại. Trong đầu anh bất chợt bật ra một suy nghĩ. Anh thật sự muốn nhìn thấy cô bị giáo viên phê bình sao? Còn cô có muốn để người khác nhìn thấy không?
Anh chần chừ một chút, rồi đứng lại.
Khi buổi tự học sáng sắp kết thúc, Chương Vận Nghi cuối cùng cũng được lão Triệu "đặc xá". Cô hít sâu mấy hơi, bước ra khỏi văn phòng, còn chu đáo đóng cửa lại nữa.
Vừa đóng cửa xong, vẻ mặt nghiêm túc nãy giờ tức khắc biến mất. Cô nhún vai, bất đắc dĩ mà cũng nhẹ nhõm. Dù ai nói gì đi nữa, cô vẫn cảm thấy mình thi quá là giỏi! Quá là xuất sắc! Không chấp nhận bất kỳ phản bác nào!
Mặt trời đã xuyên qua tầng mây, sương sớm dần tan.
Cô bước vài bước, bắt gặp Trần Khoát đang đứng tựa vào lan can, ánh mắt nhìn xa xăm, ánh nắng đầu ngày phủ lên người anh một lớp ánh sáng ấm áp.
Cô suýt nữa đã gọi cậu, nhưng rồi lại vội vàng che miệng, nảy ra ý muốn trêu chọc. Bước chân nhẹ hẳn, cô rón rén cúi người, lén lút đi tới sau lưng anh, sau đó nghiêm giọng: "Cướp đây! Không được động đậy! Tiền để lại, IQ để lại, điểm số cũng để lại luôn!"
Trần Khoát đúng là bị cô làm giật mình, nhưng vừa nghe ra giọng cô, anh liền dở khóc dở cười.
Chương Vận Nghi đi đến bên cạnh, lúc này mới phát hiện anh đang cầm cả xấp bài tập tuần, lập tức vỡ lẽ: "Cậu đi đưa bài tập cho giáo viên à?"
"Ừ." Anh gật đầu, "Lớp ngột ngạt quá, ra đây hít thở tí, lát nữa sẽ mang qua."
Chương Vận Nghi rất hiểu điều đó.
Cả một đám đông nhồi nhét trong lớp, còn có người len lén ăn sáng. Mà thời tiết đã lạnh rồi, những ai ngồi cạnh cửa sổ đâu có ngu mà mở cửa ra?! Thế là trong lớp cứ tù túng ngột ngạt, ngồi lâu dễ tắc thở.
"Còn cậu thì sao?" Anh hỏi như lơ đãng, "Giáo viên gọi có chuyện gì à?"
"Chuyện điểm số thôi." Chương Vận Nghi chẳng hề giấu giếm, còn tiện thể oán giận: "Rồi tớ lại phải ký giấy sinh tử, à không, giấy cam kết!"
Nói đến chuyện này là cô ấm ức liền.
Cô coi như hiểu rồi, cô đã bị lão Triệu "dán nhãn theo dõi"!
Lần này phải mặc cả với lão cả buổi trời, cuối cùng mới chốt kèo, cô hứa tháng sau phấn đấu tăng thêm hai, ba bậc nữa.
Mà lão Triệu chơi lớn hẳn, bảo cô quay về vị trí hạng 17 như học kỳ trước.
Cô suýt nữa hét lên luôn tại trận: "Thầy ơi hay là thầy tiễn em lên đường luôn đi cho tiện, như thế đôi bên đều thoải mái."
Trần Khoát nhìn cô, lời động viên đã lên đến miệng nhưng chưa kịp nói ra, cô đã tự mình cười rạng rỡ: "Lần sau chắc chắn tớ còn tiến bộ nữa!"
Anh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch: "Chắc chắn."
Chương Vận Nghi thấy anh còn phải đi đến phòng giáo viên nên cũng không tiếp tục tán gẫu, chỉ vẫy tay rồi bước đi đầy phấn khởi.
Trần Khoát đứng yên tại chỗ một lúc, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi mới tiếp tục đi đến phòng giáo viên. Cuộc gặp gỡ thoáng qua này, chẳng ai nhắc đến, nhưng nó giống như một đoạn giai điệu trong một bài hát, lặng lẽ chảy trôi trong không gian của ngôi trường.
-
Có chuyên gia dự báo rằng năm nay sẽ là một mùa đông ấm áp.
Chương Vận Nghi, người vừa bị cái lạnh buổi sáng đánh thức đến run cầm cập, chỉ muốn cười khẩy hai tiếng trong lòng. Chuyên gia cái quái gì chứ, chính cô mới là chuyên gia chân chính!
Mắt nhắm mắt mở đứng trên ban công vừa vật vờ vừa đánh răng, đến mức suýt nữa thì tự tặng mình một cơn buồn nôn, cô mới chịu súc miệng.
Buổi sáng trong ký túc xá, máy nước nóng có cũng như không, hiếm khi ra nước ấm được. Mà cô lại là đứa đầu tiên thức dậy trong phòng 602, nên đương nhiên chẳng có cửa mà tận hưởng sự ấm áp, bị lạnh đến phát run từng đợt.
Lúc xuống khỏi bậc thang ký túc xá, theo phản xạ, cô liếc mắt về phía khu ký túc nam. Đang thắc mắc không biết sao hôm nay lại có cảm giác lạ lạ, thì một bóng người mặc gần như cả cây đen đột nhiên lọt vào tầm mắt.
Màn mưa bụi mờ mịt che phủ, khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, nhưng chẳng hiểu sao, cô biết chắc chắn đó là Trần Khoát.
Anh không che ô.
Vài bước sau, anh đã đến ngay trước mặt cô. Những lọn tóc ngắn, mềm mại dính vài hạt mưa, nhưng trông chẳng có chút chật vật nào.
Chương Vận Nghi sững lại một giây, vội vàng giơ cao ô, che cho anh khỏi mưa.
Cô nhìn thấy trên sống mũi cao thẳng của anh đọng lại vài giọt nước, nhịn không được mà hỏi: "Lớp trưởng, cậu không mang ô à?"
"Quên mất."
Thực ra không phải anh quên, mà là chẳng buồn mang theo.
Theo quan điểm của Trần Khoát, mưa nhỏ thế này chẳng đáng gọi là mưa, mang ô vừa vướng víu, vừa phiền phức. Anh định chạy thẳng đến căng tin, không ngờ lại gặp cô. Lại càng không ngờ...
Anh chớp mắt nhìn chiếc ô trong suốt phía trên đầu mình.
Lại càng không ngờ, cô sẽ chủ động che ô cho anh.
Chương Vận Nghi lắc đầu, thở dài bất đắc dĩ: "Bây giờ không phải mùa hè đâu nha. Một trận mưa thu, một đợt rét, không phải nói chơi đâu."
Nhất là bây giờ đã là cuối thu, đầu tóc với quần áo mà bị ướt, thì chỉ có thể tự dùng nhiệt độ cơ thể để hong khô. Xui xẻo thì còn bị cảm lạnh, mà ở thời điểm quan trọng của lớp 12 này, bị bệnh thì đúng là phiền toái vô cùng.
Không như cô, cô cực kỳ yêu quý sức khỏe của mình, ăn uống đầy đủ ba bữa, nước uống cũng đủ tiêu chuẩn mỗi ngày. Cô tin chắc mình sẽ là người đầu tiên trong lớp 3 mặc quần giữ nhiệt.
"Lần sau sẽ chú ý." Anh nói, rồi hỏi: "Cậu định ra sân thể dục à?"
Chương Vận Nghi lắc đầu: "Trời mưa thì tớ không đi đâu. Tớ định qua căng tin, tiện thể đi chung với cậu luôn."
Trần Khoát lại nhìn lên chiếc ô này lần nữa.
Anh nghĩ chắc đây không phải lần đầu tiên mình nhìn thấy kiểu ô kỳ lạ này, nhưng trước giờ chưa từng để tâm.
"Không cần, cậu cứ che đi." Anh nói rồi lùi sang một bên, nửa bên vai đã ra khỏi phạm vi ô che.
Cái ô này vốn không lớn, mà anh thì vừa cao vừa rộng vai, chen vào che cùng nghĩa là sẽ chiếm mất không gian của cô, khiến quần áo cô có thể bị ướt.
Nhưng anh vừa lùi đi một chút, cô đã cứng đầu nhích lại gần.
"Thế thì không được!" Cô nghiêm túc nói, biết rõ anh chỉ đang khách sáo với mình nhưng hoàn toàn không cần thiết: "Lớp trưởng, cậu quên lần trước bị cảm lạnh rồi à?"
Dù thể chất có tốt thế nào, cũng không thể tùy tiện liều mạng thế được.
Nhắc đến chuyện này, Trần Khoát thoáng cứng người, trong mắt lộ chút xấu hổ. Thực sự trong lòng anh luôn mong cả thế giới này quên luôn chuỗi ngày "ngu ngốc" kia đi.
"Mấy hôm đó cậu cứ đeo khẩu trang suốt, tớ nhìn mà còn thấy ngột ngạt thay." Chương Vận Nghi tiếp lời.
Cô biết rõ đeo khẩu trang cả ngày dài khó chịu thế nào, không chỉ bị bức bí, mà hai bên tai còn bị dây khẩu trang siết chặt đến phát đau.
Trần Khoát nghe xong, khẽ dừng bước.
Anh nhìn cô, không từ chối nữa.
Cơn mưa nhỏ dần biến thành những hạt mưa lớn hơn, rào rào nện xuống tấm ô, tạo nên những tiếng tí tách liên hồi.