Editor: Sel
Dưới chiếc ô trong suốt, cậu nam sinh giữ tư thế cứng ngắc, duy trì khoảng cách với cô gái, không dám đứng quá gần, thậm chí nửa bên vai bị mưa hắt vào cũng chẳng nhận ra.
Chương Vận Nghi tự nhiên như không, vừa cầm ô vừa càm ràm về tay chuyên gia dự báo thời tiết: "Tớ có xem dự báo thời tiết, mấy ngày tới càng ngày càng lạnh. Nói là mùa đông ấm áp cái gì chứ! À, nghe bảo ban lãnh đạo nhà trường từng định lắp máy sưởi cho lớp học, nhưng rồi hình như sau khi nghe tin này, kế hoạch bị hủy luôn, có đúng không lớp trưởng?"
Kiếp trước sau khi tốt nghiệp, cô cũng không quá để ý đến trường cũ, chỉ nhớ mang máng Đới Giai từng nhắc rằng hình như một hai năm sau khi họ ra trường, mỗi phòng học đều được lắp điều hòa.
Nói chung, chuyện tốt mãi mãi không bao giờ đến lượt khóa của họ, cứ như có một thế lực tâm linh huyền bí nào đó vậy.
"Không có chuyện đó." Trần Khoát cảm thấy cổ họng hơi khô, đáp lại một cách vô thức: "Toàn tin nhảm thôi. Giang Châu mùa đông đâu có lạnh đến mức cần lắp máy sưởi."
Chương Vận Nghi lập tức trừng mắt nhìn anh: "Cậu nói Giang Châu không lạnh á?"
Rõ ràng lạnh đến thấu xương, mỗi đêm cô ngủ đến nửa đêm chân mới ấm lên được.
Anh còn dám nói không lạnh? Phạt anh mùa đông năm nay cấm mặc áo lông vũ! Để xem anh còn dám mạnh miệng nữa không!
Trần Khoát nhất thời không biết nên trả lời thế nào, nhưng cuộc đối thoại này đã kéo tâm trí anh quay về thực tại, cuối cùng cũng nhận ra cô có vẻ hơi chật vật khi cầm ô.
Anh rút tay ra khỏi túi áo, nắm lấy tay cầm của ô, ngay phía trên tay phải của cô, khẽ nói: "Để tôi cầm cho."
Chương Vận Nghi có thể cảm nhận rõ lực nắm của anh trên cán ô, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, lập tức buông tay, sung sướng trút bỏ trách nhiệm.
Vấn đề "Mùa đông Giang Châu lạnh hay không", cô cũng quên luôn không thèm tranh luận nữa.
Mà điều cô không để ý chính là chiếc ô trong tay Trần Khoát đã nghiêng nhẹ về phía cô từ lúc nào.
Hai người rất nhanh đã đến căng tin ấm áp. Nhưng mục tiêu của họ không giống nhau. Bữa sáng của Trần Khoát vẫn là combo quen thuộc: sữa, trứng và bánh bao nhân thịt.
Còn Chương Vận Nghi thì khác, tối qua trước khi ngủ cô đã lên kế hoạch sẵn. Không chút do dự, cô phi thẳng đến quầy khác, gọi bánh trứng và tào phớ.
Buổi sáng sớm, căng tin vẫn còn vắng, bàn ghế ở đâu cũng còn chỗ trống.
Chương Vận Nghi hưng phấn cắn ngay một miếng bánh trứng, nhưng chưa kịp thưởng thức trọn vẹn, thì có người ngồi xuống đối diện cô. Cô ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy Trần Khoát.
Cứ tưởng anh đã đi rồi. Bình thường anh chưa bao giờ ngồi lại ở căng tin, lúc nào cũng mua xong bữa sáng là phóng thẳng đến dãy lớp học, ăn vội ở hành lang bên ngoài.
Hôm nay bị gì thế?
Cô còn chưa kịp hỏi, vừa nhìn thấy chiếc ô cô tiện tay treo một bên, bỗng bừng tỉnh ngộ. À, đúng rồi, bên ngoài vẫn đang mưa.
Cách họ không xa, một cô gái tóc ngắn vừa uống cháo vừa nhỏ giọng lẩm nhẩm đọc bài. Chương Vận Nghi dựng tai nghe lén, lắng nghe được vài từ tiếng Anh, lập tức âm thầm bày tỏ lòng khâm phục, quá chăm chỉ luôn!
Nhưng cô cũng không quá để ý lâu, tiếp tục uống vài ngụm tào phớ, cảm giác cả người đều ấm lên. Ánh mắt lười biếng của cô dừng lại trên người Trần Khoát, anh đang bóc vỏ trứng gà.
Một chuyện đơn giản như vậy, nhưng đến tay anh, cũng tỏa ra một loại nghiêm túc đầy cẩn trọng.
Có lẽ nhận ra cô đang nhìn, Trần Khoát ngẩng đầu lên, đưa mắt theo hướng cô đang nhìn, rồi cúi xuống nhìn quả trứng trong tay mình.
Anh ngẩn người vài giây, rồi đưa trứng cho cô: "Muốn ăn à? Cho cậu này."
"Không không không." Chương Vận Nghi lắc đầu như cái trống bỏi, sau đó bỗng nhớ ra một chuyện, liền hỏi: "Lớp trưởng, cậu định thi đại học nào thế?"
Thực ra cô hỏi chỉ để hỏi thôi, chứ cô còn biết rõ hơn cả anh, chắc chắn anh sẽ đậu đại học Thanh.
Trần Khoát thoáng ngạc nhiên vì câu hỏi của cô, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý. Đối với bọn họ lúc này, có lẽ không có chuyện gì quan trọng hơn việc thi đại học.
Anh nghiêm túc đáp: "Đại học Thanh."
Anh vốn định hỏi ngược lại cô: "Còn cậu thì sao?" Nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
"Đỉnh thật đấy!" Chương Vận Nghi chân thành khen ngợi, chống cằm nhìn anh, cảm thán: "Lúc nào cũng thấy cậu như chẳng biết mệt là gì ấy."
"Làm gì có chuyện không mệt." Anh cười nhẹ, thấy cô thật sự không có ý định ăn trứng, liền rụt tay lại, cắn một miếng lòng trắng trứng, mơ hồ nói: "Đôi lúc nhìn thấy đề bài còn buồn nôn nữa là."
Chương Vận Nghi nghe mà giật mình, cô còn tưởng mình đang tự nói chứ!
Sau khi xác nhận là miệng anh đang động, giọng cũng chắc chắn là của anh, cô lập tức đặt bát tào phớ xuống, nghiêng người sát lại gần, truy hỏi: "Thật á?! Cậu đừng lừa tớ nha?!"
Trần Khoát bị biểu cảm khoa trương của cô chọc cười, vừa nhai vừa gật đầu: "Thật, không lừa cậu."
Anh cảm thấy một số suy nghĩ của cô rất kỳ lạ, cứ như thể trong mắt cô, anh không phải con người vậy.
"Vậy cậu cũng sẽ có áp lực chứ?"
"Lớp 12 rồi, ai mà chẳng có áp lực."
Chương Vận Nghi kinh ngạc: "Nhưng tuần nào cậu cũng đi chơi game với Vương Tự Nhiên mà?"
Nhìn thế nào cũng chẳng giống một người đang chịu áp lực.
Cô là người đầu tiên không chấp nhận chuyện này, anh quá nhàn nhã, quá ung dung, làm người ta ghen tị!
Trần Khoát suýt nữa bị sặc, vội vàng uống một ngụm sữa. Sau khi bình tĩnh lại, anh nghiêm túc giải thích: "Tôi đi gặp Vương Tự Nhiên là để trao đổi tài liệu học tập."
Nhưng ngay sau khi nói ra, chính anh cũng thấy lý do này quá nhảm nhí, vừa chạm mắt với Chương Vận Nghi, cả hai cùng phá lên cười.
Cô gái tóc ngắn vẫn đang nghiêm túc học từ vựng nghe thấy tiếng cười vui vẻ vang lên, lập tức liếc mắt qua mấy lần, trong lòng rủa thầm: Xui xẻo thật! Lại đụng trúng một cặp đôi nữa rồi!!!
-
Ngoài thời tiết ngày càng lạnh ra, Chương Vận Nghi cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống của mình đều đang dần đi vào quỹ đạo.
Thành tích học tập cũng vậy, trên lớp cô có thể theo kịp mạch suy luận của giáo viên, dù chưa thể trở lại đỉnh cao trí tuệ như kiếp trước, nhưng cô hoàn toàn tự tin chỉ cần tiếp tục duy trì như vậy, đỉnh cao không còn xa nữa!
Đáng mừng, đáng mừng!
Tối hôm đó, sau khi kết thúc buổi tự học, Chương Vận Nghi thay bộ đồ ngủ lông xù, cùng Đới Giai xách ấm nước nóng, dũng cảm đối mặt với cơn gió lạnh cắt da để đi lấy nước sôi.
Phòng lấy nước đông kín người. Hàng người xếp dài đến tận bên ngoài. Đới Giai xoay người tám chuyện với Chương Vận Nghi, thi thoảng còn đưa tay nhéo nhéo đôi tai thỏ trên bộ đồ ngủ của cô, hai người vừa nói vừa cười. Đột nhiên, phía sau vang lên một giọng nói đứt quãng vì thở dốc: "Đúng là hai cậu thật này!"
Chương Vận Nghi quay đầu lại, thấy Phí Thế Kiệt đang thở hồng hộc, tay còn xách theo hai ấm nước đầy, trông có chút chật vật.
"Nhanh lên nhanh lên!!!" Đới Giai sốt sắng giục cậu.
Còn vài bước nữa là đến chỗ xếp hàng, Phí Thế Kiệt dốc toàn lực, lao lên như một con chiến mã. Cuối cùng, cậu thành công chen vào hàng ngay sau Chương Vận Nghi, chỉ vừa kịp trước một nam sinh khác trong gang tấc.
Trong mùa đông khắc nghiệt, khi cái lạnh trở thành thử thách sinh tồn, thì chỉ cần lấy nước nóng sớm hơn một phút thôi cũng là một chiến thắng to lớn.
Phí Thế Kiệt mừng rỡ reo lên: "Ồ yeah!"
Đỉnh cao vinh quang!
Vì Phí Thế Kiệt và Trần Khoát luôn dính lấy nhau, Chương Vận Nghi theo phản xạ ngó qua phía sau cậu, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc đâu cả, trong lòng có chút ngạc nhiên. Bình thường hai người này mà không phải hai cơ thể khác nhau, thì chắc có thể mặc chung một cái quần luôn rồi.
Sao hôm nay lão Phì lại đơn độc thế này?
Phí Thế Kiệt ban đầu còn không hiểu cô đang tìm gì, cũng quay đầu lại nhìn theo, nhưng bị cơn gió lạnh tạt vào mặt khiến cậu rùng mình.
Bất chợt ngộ ra chân lý, cậu cười gian: "Chương Vận Nghi, tìm gì đấy?"
"Không thấy lớp trưởng đâu." Cô hỏi, "Cậu ấy không đi à?"
"Không đi. Lười gần chết luôn" Phí Thế Kiệt bĩu môi, giơ hai ấm nước trong tay lên, "Cậu xem tôi đối với nó tốt chưa? Tôi còn đi lấy nước giúp nó luôn đấy!"
Tình anh em sâu đậm đến mức cảm động trời xanh!
Không có cậu, thằng nhóc kia còn mong chờ ai sẽ vất vả đi lấy nước nóng cho nó giữa đêm đông giá lạnh đây?!
Đới Giai quá hiểu Phí Thế Kiệt, vừa liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư cậu, lạnh nhạt đánh giá: "Đừng có xạo! Chắc chắn có lý do gì khác!"
Chương Vận Nghi cũng gật đầu phụ họa: "Còn nói lớp trưởng lười, tớ thấy dù lười thế nào cũng còn chăm chỉ hơn cậu đấy chứ?"
Chậc chậc, lại còn được bảo vệ kìa.
Phí Thế Kiệt cười thầm trong lòng, tận hưởng khoảnh khắc "lão đại" của mình được che chở, cũng không buồn phản bác.
Cậu hào phóng thành thật khai báo: "Bọn tớ chơi oẳn tù tì, nó ăn gian, gian lận, lươn lẹo, may mắn thắng sát nút thôi."
Đới Giai bật ngay một câu nhận xét sắc bén: "Đúng là con trai, lúc nào cũng trẻ con ghê ấy!"
Mấy trò như oẳn tù tì, cô ấy đã bỏ từ hồi cấp hai rồi.
Chương Vận Nghi rất muốn hùa theo Đới Giai mà nói một câu: "Trẻ trâu thật!"
Nhưng rồi lại kịp nhận ra, câu vừa rồi của Đới Giai có chữ "các ccũn, mà nếu cô cũng nói vậy thì chẳng khác nào đang chê bai luôn cả Trần Khoát. Thôi bỏ đi, trước mặt "bạn thân của sếp", chê sếp là chuyện tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Thêm một người tham gia vào cuộc trò chuyện, bầu không khí lập tức náo nhiệt hơn hẳn.
Trọng điểm câu chuyện ngay lập tức chuyển hướng sang "tổng sỉ vả" ban lãnh đạo nhà trường: nào là keo kiệt, đến cái máy sưởi cho học sinh cũng tiếc không chịu lắp!
Đới Giai thỉnh thoảng nhắc nhở hai người: "Nhỏ tiếng thôi, trong hàng có khi lại có người hay mách lẻo đấy."
Nhưng Chương Vận Nghi đầy lý lẽ, kiêu ngạo ngẩng đầu: "Có mách thì mách đi, chẳng lẽ Phí Thế Kiệt còn sợ chắc?"
Phí Thế Kiệt: "???"
"Vãi!" Cậu dở khóc dở cười, Chương Vận Nghi cũng thú vị thật đấy! Bảo sao cậu bạn thân của cậu lại "trao cả trái tim" cho cô.
May mắn là chú bảo vệ ở phòng nước rất có tâm, chỉ trong chốc lát, hàng người đã tiến lên phía trước, cuối cùng cũng đến lượt họ.
Ấm nước được đổ đầy, cảm giác hạnh phúc cũng tràn trề.
Trên đường về ký túc, Phí Thế Kiệt thao thao bất tuyệt kể chuyện cười, bầu không khí đầy ắp tiếng cười. Đến chỗ rẽ, cậu vẫy tay chào tạm biệt, sau đó chạy một mạch về khu ký túc nam.
Có vẻ hôm nay tâm trạng cậu đặc biệt tốt, đến mức chạy một hơi lên tầng 5 cũng không thấy mệt. Vừa bước vào phòng, cậu đảo mắt một vòng, rồi lập tức hô to: "Thằng Khoát đâu rồi?!"
Chu Thông vừa húp mì tôm vừa đáp, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên: "Phòng 508 lại cãi nhau, nó qua đó trấn áp rồi."
Phí Thế Kiệt thở dài sườn sượt: "Nó còn là lớp trưởng gì nữa, phải gọi là "Anh Gạch" mới đúng."
Một viên gạch của lớp 3, cần đâu đặt đấy. Nhưng mà đã đội cái danh lớp trưởng lên đầu, thì không làm cũng không được.
"Không được, tôi phải đi tìm nó."
Cậu đặt hai ấm nước xuống, quay đầu chạy ra ngoài, chưa kịp đến phòng 508 đã đụng ngay Trần Khoát quay về.
Phí Thế Kiệt lập tức chộp lấy cánh tay anh, hào hứng nói: "Đúng lúc lắm! Tôi có tin cực kỳ sốc động muốn báo cho cậu!"
Trần Khoát nhướng mày: "Nước sôi lấy xong rồi?"
Còn về cái gọi là "tin cực kỳ sốc động", anh căn bản chẳng đặt kỳ vọng gì.
Phí Thế Kiệt hừ một tiếng: "Cậu bất hiếu với tôi, trời xanh đều thấy hết!"
Nhưng nhắc đến nước sôi, cậu lại không nhịn được mà cười, vẻ mặt đắc ý: "Nhìn này, cậu thắng oẳn tù tì, nhưng lại mất đi cơ hội! Cậu có biết cơ hội gì không? Cơ hội tình cờ gặp Chương Vận Nghi, nói chuyện tâm sự, đi dạo trong đêm lạnh!"
Trần Khoát khựng lại, trầm giọng hỏi: "Có ý gì? Nói rõ xem."
"Tôi vừa đi lấy nước, tình cờ gặp cô ấy với Đới Giai." Phí Thế Kiệt cười nham hiểm, rồi tiếp tục hỏi: "Thế nào? Có thấy hối hận vì đã gian lận không?"
Trần Khoát lười tranh cãi với cậu, nhưng điều quan trọng hơn anh cần biết là: "Cái tin tốt mà cậu nói là gì?"
Phí Thế Kiệt đã nhịn đến mức sắp bùng nổ, thực sự dạo gần đây có một chuyện khiến cậu còn hưng phấn hơn cả việc tự mình cưa đổ crush.
Dù đang là mùa đông rét căm căm, nhưng trái tim cậu đang sục sôi nhiệt huyết! Vì ai? Vì thằng bạn thân của cậu chứ ai!
"Chương Vận Nghi ấy, cậu đoán xem phản ứng đầu tiên của cô ấy khi nhìn thấy tôi là gì? Cô ấy tìm cậu! Không thấy cậu còn tỏ vẻ thất vọng! Cô ấy còn hỏi tôi sao cậu không đi!"
Nói xong, Phí Thế Kiệt hạ thấp giọng, nghiêm túc kết luận: "Dựa trên sự quan sát kỹ lưỡng của tôi trong khoảng thời gian này..."
"Tôi thấy cô ấy có khả năng rất cao cũng thích cậu!"
Cậu nói xem, đây chẳng phải tin cực sốc động hay sao?!
Không phải đơn phương! Mà là cô gái mình thích, cũng có khả năng thích lại mình! Còn gì đáng vui hơn chuyện này?
Trần Khoát thoáng ngẩn người mấy giây, rồi rất nhanh lấy lại biểu cảm bình tĩnh. Anh liếc Phí Thế Kiệt một cái, nhàn nhạt đáp: "Cậu rảnh quá rồi đấy."
Phí Thế Kiệt: "???"
Nếu có bản lĩnh thì lúc nói câu đó cậu đừng có cười!!!