Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 54: Có thể có lần sau



Editor: Sel

Ngày đầu tiên của năm mới vui vẻ bao nhiêu, thì ngày hôm sau đau khổ bấy nhiêu.

Chương Vận Nghi lê từng bước nặng nề quay lại trường. Mới chưa đến sáu giờ tối mà trời đã tối đen. Như thường lệ, chỉ có học sinh khối 12 là phải đi học sớm hơn mọi người, cả sân trường vắng tanh, trên con đường chính lác đác vài bóng người. Nhưng chỉ cần đi ngang qua ai đó, là có thể nghe thấy tiếng than thở bi ai đầy nhạc tính:

"Má ơi, học sinh lớp 12 có phải phạm phải thiên điều gì không?"

"Hóa ra tui vẫn là con người hả? Tưởng đâu kiếp này đầu thai xuống súc sinh đạo rồi chứ!"

He he, vậy thì tui, một đứa phải trải qua tận hai kỳ thi đại học, chắc phải là nạn nhân số một của thời đại rồi nhỉ?

Nghĩ tới đây, Chương Vận Nghi hít sâu một hơi đầy bi tráng.

Thực ra kỳ thi đại học chỉ còn cách nửa năm nữa đối với cô mà nói cũng không quá đáng sợ. Điều khiến cô lo lắng hơn là nếu điểm thi thảm quá, thảm đến mức ba mẹ khóc ròng ở nhà, thì số phận chờ đón cô chính là... học lại.

Chương Vận Nghi dù có chết cũng không chấp nhận cảnh phải thi đại học ba lần!!

Chỉ cần học không chết, thì học tới chết cũng phải học!

Cô sải bước nhanh hơn, như thể giẫm lên Phong Hỏa Luân (bánh xe lửa của Na Tra), phi thẳng về ký túc xá.

Cô định bỏ áo bông mẹ giặt thơm phức xuống rồi ra căn-tin ngay. Nhưng vừa bước vào phòng, suýt chút nữa đụng phải Chu An Kỳ.

Chu An Kỳ đang ngậm miếng bánh mì nhân chà bông, nhai nhồm nhoàm, lúng búng nói: "Tớ có mua bánh mì chà bông cho các cậu, để trên giường cậu rồi đó."

"Kỳ Bảo! Yêu cậu quá chừng!"

"Nói rồi, đừng gọi tớ như thế!"

"Cậu rõ ràng thích mà, đừng chối~"

Chu An Kỳ nổi hết cả da gà, chạy biến đi như bị ma đuổi.

Cô ấy vừa đi, cả phòng chỉ còn lại Đới Giai đang xếp quần áo.

Chương Vận Nghi vứt cái áo bông lên giường, hớn hở nhào tới: "Chị Giai! Hôm nay cậu tới sớm ghê!"

Quả thực, nếu Chu An Kỳ là "học sinh ưu tú", thì Đới Giai chính là "cư dân chểnh mảng" của phòng ký túc xá. Cô ấy luôn là người đến muộn nhất vào mỗi tối Chủ nhật.

"Ừm." Đới Giai cười cười: "Cậu ăn chưa?"

"Chưa, đói muốn xẹp bụng rồi nè."

Chương Vận Nghi hí hửng đề nghị: "Đi căn-tin đi!"

"Được."

Hai cô nàng khóa cửa lại, khoác tay nhau ra ngoài.

Gió lạnh quét qua, Chương Vận Nghi lập tức kéo khăn quàng cổ lên cao hơn. Khi xuống bậc thang, cô vô tình nhận ra Đới Giai không quàng khăn, bàn tay lạnh ngắt.

Cô bèn dừng bước, tháo tai nghe bông ra, cười tít mắt, nhẹ nhàng đội lên đầu bạn mình: "Lơ đễnh quá nha."

Đới Giai ngơ ngác nhìn cô.

Đôi tai vốn sắp mất cảm giác vì lạnh, giờ lại trở nên ấm áp, như thể được bao bọc bởi nhiệt độ cơ thể Chương Vận Nghi vậy.

Hai người sóng bước trên đường đến căn-tin.

Hôm nay Đới Giai ít nói hẳn, còn Chương Vận Nghi thì vẫn ríu rít như thường. Đi được một đoạn, cô bỗng nhớ ra gì đó, dừng lại, tháo balo xuống, kéo khóa ra, lục lọi một lúc rồi lấy ra Patrick Star: "Còn bảo cậu hay quên, tớ mới là đứa đãng trí nè. Suýt nữa quên mất! Xem này, tớ đã nói là nhất định sẽ gắp được để tặng cậu mà!"

Đã hứa với bạn bè, cô chưa bao giờ thất hứa.

Không báo trước, con Bạch Tuộc Béo cứ thế bị nhét vào lòng Đới Giai. Cô ấy cúi đầu nhìn chằm chằm vào nó, chậm rãi siết chặt ngón tay, ôm con thú nhồi bông thật chặt. Những giọt nước mắt đã cố gắng kìm nén từ lâu, từng giọt, từng giọt một, rơi xuống.

Chương Vận Nghi lúc này đang kéo khóa balo lại.

Đới Giai khóc rất lặng lẽ, không phát ra một tiếng động nào.

Trời tối quá, cô không nhận ra ngay. Phải đến một lúc sau, cô mới sững người nhận ra bạn thân mình đang lặng lẽ rơi nước mắt.

Cô hoảng hốt: "Chị Giai, cậu... cậu sao vậy?"

Một câu hỏi như nhấn chìm bức tường phòng bị của Đới Giai.

Từ lặng lẽ rơi lệ, cô ấy bỗng bật lên những tiếng nấc nghẹn ngào. Nhưng cô ấy vẫn cố gắng kiềm chế, dù nước mắt không thể ngừng, khiến cả con Patrick Star cũng bị thấm ướt.

Cô ấy quá đau lòng, nhưng lại không thể nói ra. Cứ như có một bàn tay vô hình bịt kín miệng, khiến cô ấy không thể khóc thành tiếng, cũng chẳng thể bật cười.

Chương Vận Nghi cuống đến toát mồ hôi, nhưng lại không biết phải làm sao. Bởi vì dù là kiếp trước hay kiếp này, cô đã quen biết Đới Giai bao năm trời, nhưng chưa từng thấy cô ấy đau lòng đến mức này.

Trên con đường chính, lác đác có vài học sinh đi ngang qua. Một số người tò mò ngoái lại nhìn.

Chương Vận Nghi lập tức nắm tay Đới Giai, dắt cô ấy đi đến một nơi yên tĩnh hơn. Trường học rộng lớn như vậy, chắc chắn sẽ có một góc đủ để chứa đựng nỗi buồn của Đới Giai.

Từ lúc đầu chỉ muốn biết lý do, đến cuối cùng, Chương Vận Nghi lại chọn cách im lặng. Cô từng cảm nhận được sự chân thành từ Đới Giai.

Hồi đó, cô từng than thở với Đới Giai rằng fan của mình ít đến thảm thương. Vậy mà ngay đêm hôm sau, Đới Giai như thể xuyên qua cánh cửa thần kỳ của Doraemon, bất ngờ xuất hiện tại Hoành Điếm.

Bạn bè là gì? Là người sẵn sàng lặng lẽ ở bên cạnh khi mình khóc đến gào thét.

Chương Vận Nghi biết, với tình trạng của Đới Giai lúc này, chắc chắn không thể đi học tiết tự học buổi tối được.

Cô vừa rút khăn giấy từ trong balo ra, vừa lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Khoát:

[Lớp trưởng, tớ muốn xin phép nghỉ tiết tự học buổi tối. Tớ với Đới Giai có chút chuyện.]

Chưa đợi anh trả lời, cô đã nhét điện thoại trở lại vào túi áo.

Đới Giai khóc đến mức không thể ngẩng đầu lên nổi, nhưng vẫn ôm chặt Patrick Star, như thể đó là chỗ dựa duy nhất của cô ấy lúc này.

Chương Vận Nghi đứng chắn gió giúp cô ấy, không đành lòng nhìn thấy bạn thân đau lòng đến vậy, bèn xoay lưng đi, sống mũi cũng cay xè. Cô không biết Đới Giai đã gặp phải chuyện gì tệ hại đến thế. Dù cố gắng lục lọi trong ký ức cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào. Đới Giai luôn là người có tâm lý ổn định, thậm chí còn chẳng kém gì Trần Khoát. Cô ấy luôn biết cách xử lý mọi chuyện đâu ra đấy. Chính vì vậy, bây giờ Chương Vận Nghi mới cảm thấy bất lực.

Cô sợ Đới Giai bị lạnh, bèn ngồi xổm xuống theo, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.

Hôm nay cô mặc áo phao rất dày, vừa ôm vào là có cảm giác như một chiếc bánh mì vừa mới ra lò. Cô hy vọng mình có thể truyền chút hơi ấm cho bạn thân, để cô ấy không bị cảm lạnh trong mùa đông này.

Lâu thật lâu sau, nước mắt của Đới Giai cuối cùng cũng ngừng rơi.

Cô ấy không nói gì. Chương Vận Nghi đưa tay chạm vào mặt cô ấy, nước mắt đã bị gió lạnh hong khô, lành lạnh.

Cô vỗ nhẹ vai bạn, nói khẽ: "Qua bên kia đi, chỗ đó không có ai đâu."

-

Hai người rời khỏi sân trường, đến một tòa nhà văn phòng. Lúc này chỉ có một số giáo viên khối 12 có mặt, cả tòa nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng trong hành lang.

Mỗi khi họ đi qua, đèn cảm biến liền sáng lên.

Họ cũng chẳng để ý bậc cầu thang có dính bụi hay không, cứ thế ngồi xuống, tựa vào tường.

Chương Vận Nghi cảm thấy điện thoại trong túi rung lên.

Lấy ra xem, là tin nhắn của Trần Khoát.

Anh gửi tận mấy tin liền.

【Được.】

【Có cần tôi giúp gì không?】

【Không sao chứ?】

Cô liếc nhìn Đới Giai.

Cô ấy tựa đầu vào tường, ánh mắt vô định, như đang xuất thần suy nghĩ gì đó.

Chương Vận Nghi cũng thấy lòng nặng trĩu. Cô cúi đầu, ngón tay đã lạnh cóng, nhưng vẫn chậm rãi nhắn lại:

【Không sao đâu, tớ với Đới Giai vẫn ở trong trường. Có thể lát nữa bọn tớ sẽ quay lại lớp, hoặc về ký túc xá. Đừng lo.】

Bên kia, Trần Khoát gần như nhắn lại ngay lập tức:

【Được, có chuyện gì thì gọi cho tôi.】

Chương Vận Nghi cất điện thoại đi, hà hơi một chút vào lòng bàn tay cho bớt lạnh.

Thấy tâm trạng Đới Giai dần ổn định, cô hạ giọng hỏi: "Là chuyện nhà cậu sao?"

"... Không phải." Giọng Đới Giai vẫn còn khàn đặc sau trận khóc, "Xin lỗi, hôm qua tớ lừa cậu rồi. Không phải chuyện gia đình, mà là chuyện của tớ."

Chương Vận Nghi sững người: "Chuyện của cậu?"

Đột nhiên, hình ảnh lọ xịt thơm miệng màu hồng lóe lên trong đầu cô.

Cô bất giác trừng mắt nhìn Đới Giai, vẻ mặt không thể tin nổi: "Cậu..."

Cô không dám nghi ngờ.

Vì cô biết rõ chuyện tình cảm của Đới Giai.

Không lâu sau, Đới Giai sẽ gặp Chu Duệ trong trường đại học. Hai người khác ngành, nhưng chung một câu lạc bộ. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, từ mối tình đầu ngọt ngào đi đến hôn nhân, tình cảm sâu đậm, khiến bao người ngưỡng mộ.

Cô chưa từng nghe nói trong cuộc đời của Đới Giai còn có một người khác.

"Ừm." Đới Giai lặng lẽ gật đầu: "Tớ không nói với cậu, là vì sợ cậu sẽ cười tớ."

Người đó học rất kém, là một học sinh cá biệt trong mắt mọi người. Cô ấy sợ nếu kể với bạn thân, bạn thân sẽ chế giễu mình, thậm chí giận mình. Cô ấy không muốn nghe bất kỳ lời phủ nhận nào về tình cảm của mình, vậy nên cứ thế giấu kín, giấu thật chặt, ngay cả bạn bè thân thiết nhất cũng không hé nửa lời.

"Vậy hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Chương Vận Nghi kéo tay cô ấy, nhét vào túi áo mình.

Hốc mắt Đới Giai lại đỏ hoe, cô ấy cắn môi dưới, giọng nghẹn lại: "Hôm qua... tớ định đi tìm Mễ Hinh, rồi tình cờ nhìn thấy một bóng lưng rất giống cậu ta. Tớ cũng không biết tại sao mình lại làm thế, nhưng tớ đã đi theo."

Sau đó, cô ấy trông thấy người đã từng nói thích mình, đang nắm tay một cô gái khác.

Chương Vận Nghi còn tức giận hơn cả cô ấy: "Nếu cậu nói với tớ sớm hơn thì tốt rồi!"

Nhưng dù có truy hỏi gã cặn bã đó là ai, học trường nào, Đới Giai vẫn không chịu nói.

"Sao cậu còn bảo vệ hắn ta vậy chứ?!" Chương Vận Nghi sốt ruột.

"Không phải." Đới Giai gượng cười, ôm chặt con Patrick Star trong lòng: "Chỉ là tớ thấy không đáng. Thật ra hắn cũng chẳng nói gì nhiều, bọn tớ đâu có yêu đương gì đâu. Chỉ là tớ không hiểu."

Tại sao có thể vừa nói thích cô, lại vừa làm tổn thương cô?

Đây mà gọi là thích sao?

Cô ấy bối rối, không thể hiểu nổi.

Từ khi biết rung động, cô ấy đã tự xây dựng một khu vườn tươi đẹp trong lòng mình, nhưng giờ đây nó đã bị phá nát hoàn toàn.

Chương Vận Nghi lập tức nghiêm giọng: "Đừng có bận tâm đến suy nghĩ của hắn ta! Chuyện đó không quan trọng! Quan trọng là hắn đã làm tổn thương cậu, làm cậu buồn thì hắn chính là người xấu!"

Là rác rưởi!

Đới Giai lắng nghe, giọng nói khẽ khàng: "Tớ biết."

Chương Vận Nghi nhìn bạn mình trông như mất đi linh hồn, trong lòng nặng trĩu. Cô không thể ngăn bản thân tìm kiếm trong ký ức. Kiếp trước, chắc chắn chuyện này cũng đã xảy ra. Nhưng cô đã bỏ lỡ nó.

Cô cố gắng lục lọi mọi ngóc ngách trong trí nhớ, cuối cùng cũng tìm được một chi tiết có thể liên quan đến chuyện này.

Khi đó, kỳ thi đại học đã kết thúc. Cô đang đi du lịch, vui quên cả trời đất. Có một buổi tối, Đới Giai đã gọi điện cho cô, nhưng cô không nghe thấy. Tận hôm sau, cô mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ.

Cô lập tức gọi lại, hỏi Đới Giai có chuyện gì không. Cô ấy chỉ cười, nói rằng không có gì, chỉ là muốn rủ cô đi xem phim.

Thật sự chỉ đơn giản vậy sao?

Lúc đó, Đới Giai đã làm cách nào để vượt qua?

Một mình khóc lặng lẽ, chắc chắn rất khó chịu.

Chương Vận Nghi bỗng thấy đau lòng. Cô có phải là một người bạn quá vô tâm không? Chuyện tồi tệ như vậy xảy ra, thế mà cô lại chẳng hề hay biết.

"Ọc ọc ọc." Giữa bầu không khí trầm lắng, bỗng vang lên một tiếng...

Tiếng bụng đói kêu réo. Không ai phân biệt được bụng ai đang kêu.

Hoặc là... cả hai đều đang kêu.

Cô và Đới Giai nhìn nhau, rồi đồng thời bật cười.

Dù có chuyện gì xảy ra, thì cơ thể vẫn sẽ lên tiếng nhắc nhở. Phải ăn uống đầy đủ. Phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Ngoài trời, gió rét gào thét, cuốn theo những bông tuyết nhỏ rơi xuống. Hai cô gái lặng lẽ đi trên con đường trong khuôn viên trường. Không ai nói lời nào, nhưng sự im lặng này lại không hề nặng nề.

Lúc đến căn-tin, hầu hết các đầu bếp đều đã tan ca. Không còn cách nào khác, hai người đành phải đi ra siêu thị trong khu trường. Siêu thị có ghế ngồi bên ngoài. Chương Vận Nghi hai tay ôm chặt ly mì tôm, sưởi ấm bằng hơi nóng bốc lên từ nắp hộp.

Cô cẩn thận húp một ngụm nước súp, cảm thấy ấm áp cả người.

Cô nghiêng đầu nhìn Đới Giai, ánh mắt dịu dàng: "Tớ cũng từng có một người bạn như vậy."

"Hả?" Đới Giai không hiểu, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

"Thật ra cũng không có gì to tát cả." Chương Vận Nghi cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Lúc đó, chắc cô ấy cũng buồn lắm, không tìm được ai để tâm sự. Nhưng rồi cô ấy vẫn vượt qua được."

"Rồi sẽ ổn thôi sao?" Đới Giai hỏi rất khẽ.

Là hỏi Chương Vận Nghi, cũng là hỏi chính mình.

"Nhất định sẽ ổn." Chương Vận Nghi quả quyết.

"Cậu giống cô ấy. Hai người đều rất mạnh mẽ."

Đới Giai bắt chước cô, nhấp một ngụm súp nóng. Lồng ngực vốn như có gió lùa qua giờ cũng dần ấm lại.

Cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười: "Vậy thì, tớ may mắn hơn cô ấy."

Chương Vận Nghi cụp mắt, ậm ừ một tiếng. Cô cầm nĩa xiên mạnh vào quả trứng kho, như thể đang trút giận, rồi hung hăng cắn một miếng to.

Đang ăn, túi áo phao bỗng rung lên. Cô suýt bị sặc, vội đặt hộp mì sang bên cạnh, rút điện thoại ra xem.

Là cuộc gọi đến từ Trần Khoát. Cô giật mình, cứ tưởng có chuyện gì gấp, liền lập tức ấn nghe: "Alo?"

Ở đầu dây bên kia, Trần Khoát cầm một chiếc ô, vừa rảo bước ra khỏi tòa nhà dạy học. Trời về đêm vốn đã lạnh, lại còn bắt đầu có tuyết rơi. Tuyết đọng trên tóc anh, nhanh chóng tan thành từng giọt nước nhỏ.

"Là tôi. Tuyết rơi rồi, hai cậu về ký túc xá chưa?"

"Chưa đâu." Chương Vận Nghi tiện thể dùng khẩu hình miệng nhắc với Đới Giai: "Lớp trưởng gọi."

"Nhưng sắp rồi."

"Đang ở đâu?"

Nếu là một cán bộ lớp khác gọi tới, chắc chắn cô sẽ qua loa đáp bừa, kiểu như "Gần đến ký túc xá rồi!"

Nhưng vì người gọi là Trần Khoát, cô không thấy cần phải giấu diếm, bèn thành thật trả lời: "Ở siêu thị ăn mì ly. Ăn xong là bọn tớ về, đừng lo lắng."

"Được, tôi qua ngay."

Cuộc gọi kết thúc.

Chương Vận Nghi cười đùa với Đới Giai: "Lớp trưởng sắp tới rồi. Cậu ấy có khi nào tưởng bọn mình đang làm chuyện xấu không nhỉ? Ví dụ như tức quá mà đi cắt điện cả trường chẳng hạn, hahaha!"

Câu nói này là do cô nghe được lúc mới quay lại trường. Mấy cậu nam sinh đó còn đang bàn bạc xem liệu có thể thực hiện được kế hoạch cắt điện toàn trường không.

Đới Giai mím môi, tốc độ ăn mì rõ ràng chậm lại, có vẻ mất tập trung. Cô ấy không muốn chuyện này bị người khác biết.

Hồi trước Chương Vận Nghi không hiểu, nhưng bây giờ thì đã hiểu.

Nhiều năm sau đó, Đới Giai chưa từng nhắc lại về người kia một lần nào nữa. Cô ấy muốn cắt đứt hoàn toàn, muốn xóa sạch tất cả dấu vết của quá khứ.

Chương Vận Nghi nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: "Yên tâm, chuyện này tớ sẽ không nói với ai hết. Nếu tớ lỡ tiết lộ ra ngoài, thì cả đời này đừng hòng gắp được con thú bông nào nữa!"

Đới Giai nhớ lại cảnh cô bị máy gắp thú hành cho nhảy dựng tối qua, khóe mắt còn đỏ nhưng đã ánh lên ý cười.

Cô ấy trêu: "Lời thề này... có hơi độc quá không?"

"Độc lắm, nên tớ chỉ thề với mỗi cậu thôi!"

Lúc này trên đường gần như không còn ai.

Từ xa, Chương Vận Nghi đã nhìn thấy Trần Khoát đang chạy về phía siêu thị. Cô không muốn anh nhìn thấy đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của Đới Giai, bèn vội đặt hộp mì xuống, lao ra đón anh giữa màn tuyết rơi lất phất.

Trần Khoát từ khi nhận được tin nhắn của cô đã căng thẳng suốt. Mãi đến giây phút này, khi tận mắt thấy cô bình an vô sự, thần kinh căng như dây đàn của anh mới dần thả lỏng.

Chương Vận Nghi trông thấy anh cầm ô nhưng không che, lập tức đoán được mục đích của anh, anh đến để đưa ô cho họ.

Cô không nhịn được cong khóe môi.

Không xa phía sau, Đới Giai đã ăn được nửa hộp mì, nhưng sau đó lại không còn khẩu vị nữa. Cô ấy ôm Patrick Star, vô thức nhìn về phía họ.

Dưới ánh đèn đường, cậu con trai vội vàng bung ô ra, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, cố ý nghiêng ô về phía cô gái hơn.

"Không sao chứ?" Trần Khoát do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không kiềm được tò mò, hạ giọng hỏi.

Lên lớp 12 rồi, những người xin nghỉ không nhiều. Lần trước cô xin nghỉ tiết thể dục là vì không khỏe. Còn lần này thì sao?

Ánh mắt anh lướt nhanh qua gương mặt cô, kiềm chế không nhìn lâu. Ngoại trừ đầu mũi có hơi đỏ, những thứ khác đều ổn.

Không giống như bị ốm.

"Không sao." Nhưng Chương Vận Nghi vẫn cảm thấy mình cần một lý do thuyết phục hơn.

Lần này hai người họ cùng xin nghỉ, chắc chắn Trần Khoát đã dựa vào mối quan hệ thân thiết mới không hỏi nhiều mà trực tiếp đồng ý.

Cô dừng lại vài giây, hơi lúng túng giải thích: "Sắp thi cuối kỳ rồi, tớ cảm thấy áp lực học hành hơi lớn. Chị Giai thấy tớ không vui nên rủ tớ nói chuyện một chút... Ừm... chỉ lần này thôi, lần sau không thế nữa."

Trần Khoát ngẩn người. Anh muốn an ủi cô, nhưng lại không biết nên nói gì. Chỉ sợ lỡ lời lại khiến cô buồn hơn.

Thế là anh chọn cách im lặng.

"Bọn tớ ăn mì xong sẽ về ký túc xá ngay. Trời lạnh quá." Chương Vận Nghi kéo mũ áo phao lên, phần viền lông trắng quanh mũ khiến cô trông càng đáng yêu hơn.

Cô ngửa đầu nhìn anh, khẽ cười: "Lớp trưởng, cậu mau về đi, ô cũng không cần đâu. Bọn tớ có mũ rồi, về dùng máy sấy tóc sấy qua là ổn thôi."

Trần Khoát "ừ" một tiếng. Nhưng vẫn kiên quyết đưa ô cho cô. Hai người đẩy qua đẩy lại vài lần. Cuối cùng, Chương Vận Nghi không còn cách nào khác, đành phải cầm lấy. Thấy cô thật sự không có vấn đề gì, Trần Khoát xoay người đi về phía tòa nhà dạy học.

Giờ tự học vẫn chưa kết thúc, anh không thể ra ngoài quá lâu. Nhưng mới đi được vài bước, anh bỗng dừng lại.

Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, anh quay lại, bước thẳng đến trước mặt cô, khẽ cúi người, giọng nói trầm ổn mà chân thành: "Không vui không phải lỗi của cậu. Có thể có lần sau."