Editor: Sel
Trong lòng Trần Khoát bực bội không thôi, anh thật sự không muốn trong lúc cảm xúc mất kiểm soát lại lỡ miệng nói ra mấy lời khó nghe với bạn bè. Vì vậy, sau khi chia tay Phí Thế Kiệt trước cổng căn-tin, anh một mình rẽ về phía bàn bóng bàn. Ở đó ít người, thích hợp để hít thở không khí và suy nghĩ hơn.
Quả nhiên không có ai, yên tĩnh vô cùng.
Anh lười biếng tựa vào bàn, chân dài vắt chéo tùy ý, cúi đầu chìm vào dòng suy nghĩ rối ren.
Loáng thoáng có giọng nói truyền tới, mơ hồ mà không rõ ràng. Anh đột nhiên nhớ đến buổi tối hôm ấy, khi trốn giáo viên cùng cô trong khuôn viên trường. Bất giác, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh, và lập tức sững người.
Ngay khúc quẹo cách đó vài mét, một nam một nữ xa lạ đang ôm nhau rất thân mật, thì thầm to nhỏ.
Trần Khoát: "..."
Không nói hai lời, anh lập tức quay đầu đi, giả vờ như không thấy gì. Nhưng vừa mới xoay người, lại có một đôi nam nữ khác đi tới từ hướng đối diện. Hai người này không ôm nhau, cũng không nắm tay, nhưng mặt mũi ai nấy đều đỏ bừng.
Chàng trai ấp a ấp úng: "Đừng lo, mấy thầy cô chỉ rình mò ở rừng cây thôi, chỗ này an toàn mà."
Cô gái cũng ngượng ngùng đáp lại: "Rừng cây gì chứ, không hiểu cậu đang nói gì cả... Ấy, có người kìa!"
Cậu trai nhìn Trần Khoát một cái, nhỏ giọng an ủi bạn gái: "Chắc chắn là đang đợi bạn gái thôi."
Dù sao thì mấy người đến đây tám chín phần đều là hẹn hò, cùng hội cùng thuyền cả, ai sợ ai chứ.
Trần Khoát thật sự không nghe nổi nữa, liền đứng thẳng dậy, mặt không biểu cảm bước ngang qua bọn họ. Mới đi được mấy bước, sau lưng lại nghe cô gái kia thì thào: "Sao cậu ta đi rồi nhỉ? Gấp vậy là nhận được tin báo gì hả? Hay bọn mình cũng nên chuồn đi?"
Một đôi tình nhân khác cũng đã chú ý đến Trần Khoát, trong lòng bất giác thấp thỏm.
Không lẽ thật sự có tin phong thanh?
Hai người vội vàng buông nhau ra, giả vờ như không quen biết, mỗi người đi một hướng. Ở thời điểm then chốt của năm lớp 12 này, nếu thật sự bị bắt gặp, e là sẽ bị nhà trường đánh cho nát tan mộng uyên ương mất.
Lúc đi trên hành lang về lớp, trong đầu Trần Khoát không ngừng tua lại rất nhiều hình ảnh. Trong đó, có cả cảnh tượng vừa rồi.
Thật ra anh chưa bao giờ nghĩ quá xa xôi. Anh thậm chí còn chẳng muốn nhắc đến nguyện vọng đại học với người lớn. Đối với những chuyện chưa xảy ra, đối với tương lai còn chưa đến, anh cho rằng suy nghĩ quá nhiều cũng chẳng có nghĩa lý gì. Thay vì thế, chi bằng dành thời gian ấy làm thêm vài bài tập còn hơn.
Khi bước lên cầu thang, có người đang đi xuống, anh liền hơi nghiêng người để nhường đường.
Tất cả những hình ảnh vụn vặt bỗng chốc cuộn trào trong tâm trí, cuối cùng cố định lại ở chiếc bao cổ tay từng đánh mất, rồi lại tìm về.
Ở đầu cầu thang bên kia, Chương Vận Nghi cùng Đới Giai đang lơ đễnh bước lên. Hai người đi về phía lớp 12-3. Đới Giai vừa nhẹ giọng nhắc nhở, Chương Vận Nghi mới sực tỉnh, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Trần Khoát đang đi về phía mình.
Hành lang dài dằng dặc, khoảng cách giữa bọn họ chầm chậm thu hẹp.
Nhưng Trần Khoát đi cửa trước, còn các cô lại hướng đến cửa sau.
Anh lặng lẽ nhìn cô, nhưng ánh mắt ấy lại giống như không phải đang nhìn cô vậy.
Lúc này Đới Giai đã không nỡ nhìn tiếp nữa. Cái cảm giác này... y hệt như đang xem phim truyền hình trực tiếp vậy.
Nói thế nào nhỉ, cái bệnh "xấu hổ thay cho người khác" của cô ấy, e là cả đời này cũng không chữa khỏi nổi rồi.
Thoạt nhìn thì có vẻ dài, nhưng thực tế cũng chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, bọn họ đã lần lượt bước vào lớp.
Chương Vận Nghi ngồi xuống chỗ của mình, nhớ tới chuyện Đới Giai nói lúc nãy, theo bản năng ngước mắt nhìn bóng lưng anh. Anhcũng vừa ngồi xuống, ngửa đầu uống nước.
Từ Thi Thi trở về, thấy cô ngồi thẫn thờ, liền nhướng mày nhìn sang, bĩu môi, đúng là hết thuốc chữa mà! Dứt khoát giơ tay lên quơ quơ trước mặt cô, còn búng một cái thật kêu: "Được rồi đó, hồn về lại rồi."
Chương Vận Nghi bực mình hất tay cô nàng ra: "Tớ đang suy nghĩ."
Từ Thi Thi gật đầu rất nghiêm túc: "Vậy là lớp trưởng đổi tên rồi hả? Không gọi là Trần Khoát nữa, mà đổi thành 'Suy Nghĩ' hả?"
"..." Chương Vận Nghi nhịn không được bật cười, đúng là khi cạn lời thì người ta chỉ biết cười trừ, "Đồ thần kinh."
Từ Thi Thi nhướn mày, tiếp tục trêu chọc: "Hôm nay cậu ấy không tặng cậu cái gì sao?"
Chương Vận Nghi lập tức bịt tai giả chết, tuyệt đối không trả lời mấy câu hỏi đầy bẫy này.
Từ Thi Thi vẫn chưa chịu buông tha, cười tít mắt nói tiếp: "Ha ha ha, tớ hiểu rồi! Xem ra hôm nay cậu ấy tặng cậu thứ không thể thiếu nhất, là không khí."
Chương Vận Nghi không nhịn nổi nữa, buông tay ra cấu cô nàng một cái. Từ Thi Thi cũng chẳng vừa, lập tức tung ra tuyệt chiêu cù lét. Chương Vận Nghi vốn là người sợ nhột, vừa cười vừa kêu tha mạng, nhưng chờ đến khi Từ Thi Thi thả lỏng, cô lại nhân cơ hội đấm cô nàng hai phát—đúng kiểu "binh bất yếm trá"*!
*(Chiến thuật không ngại mưu mẹo – Ý chỉ đánh nhau không cần tuân thủ quy tắc, miễn là thắng.)
Trần Khoát vặn chặt nắp chai nước, nghe thấy tiếng cười rộn rã của cô, còn cả tiếng cô nhỏ giọng cầu xin tha thứ, liền theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Cô vẫn như mọi khi—vô tư, thoải mái, tràn đầy sức sống.
-
Buổi tối nay, ký túc xá nam sinh đặc biệt náo nhiệt. Ở cái tuổi mười bảy mười tám này, những cảm xúc rung động cứ mông lung mà nảy nở, có vài nam sinh gan lớn còn đứng ngoài ban công mà gào lên:
"Trời ơi cứu con với, lớn từng này tuổi rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai đây này!!"
"Nếu chưa từng yêu thì cuộc đời đúng là trắng đen mờ mịt!!"
Mấy tiếng hú hét này chẳng mấy chốc đã bay sang tận ký túc xá nữ.
Lạ lùng thay, hôm nay người ham vui nhất hội như Chương Vận Nghi lại không chạy ra ban công hóng hớt như mọi khi.
Chu An Kỳ nghe một lúc, liếc mắt nhìn quanh, khó hiểu hỏi: "Ủa, Nghi Bảo đâu rồi?"
Cô ấy đã chỉnh cái biệt danh này không biết bao nhiêu lần, nhưng đối phương vẫn cứ cố tình gọi như thế, cuối cùng đành chấp nhận dùng "phép thuật đối đầu phép thuật".
Chương Vận Nghi gọi cô ấy là "Kỳ Bảo", vậy thì cô ấy cũng gọi cô là "Nghi Bảo", xem ai chịu hết nổi trước.
Một cô bạn cùng phòng hất cằm chỉ về phía xa: "Mới về là chạy đi thiền rồi kìa."
Nhờ Đới Giai nhắc nhở, Chương Vận Nghi vội vàng tìm ấm nước của mình, rồi cùng cô ấy xuống tầng lấy nước sôi.
Tháng hai, trời vẫn còn rất lạnh. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vu vơ, mỗi lúc một gần hơn với phòng nước nóng.
Gần đến nơi, ánh mắt cô bất giác nhìn về phía trước, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đứng lặng trong màn đêm. Trong khoảnh khắc đó, cô còn tưởng mình hoa mắt, nhận nhầm người.
Cách vài mét, Trần Khoát mặc chiếc áo lông đen, đứng tựa một bên, bên chân là hai chiếc bình nước nóng.
Anh không đứng trong hàng chờ, mà trông giống như đang đợi ai đó hơn.
Tim Chương Vận Nghi bất giác đập mạnh.
Đã một khoảng thời gian cô không gặp anh ở phòng nước nóng vào buổi tối rồi. Ngay cả Phí Thế Kiệt cô còn tình cờ chạm mặt vài lần, thế mà lại không gặp Trần Khoát.
Rõ ràng là chỉ mới mười mấy phút trước, hai người còn ngồi chung một lớp học. Vậy mà lúc này đây, khi bất ngờ trông thấy anh, trong lòng cô vẫn dâng lên cảm giác ngỡ ngàng.
Hoặc có thể nói, là một tia vui mừng thoáng qua.
Như một loại tín hiệu nào đó.
Khi cô phát hiện ra anh, anh cũng vừa nghiêng đầu nhìn lại. Ánh mắt giao nhau, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, chỉ trong một giây ấy, trực giác của cô mách bảo, người anh đang đợi chính là cô.
Ngoài một trái tim dũng cảm, thiếu niên cũng có những lúc do dự.
Trần Khoát biết hôm nay chưa chắc sẽ gặp được cô. Anh có số cô, chỉ cần gửi một tin nhắn hoặc gọi một cuộc điện thoại là có thể tìm cô ngay. Nhưng anh lại chẳng thể dứt khoát làm điều đó.
Bởi vì anh mười tám tuổi, cũng bởi vì anh có tính cách như vậy.
Muốn một người như anh trong thời gian ngắn gạt bỏ lòng tự tôn qua một bên, quá khó.
Thế nhưng vào khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cán cân do dự trong lòng anh bỗng dưng bị một quả cân cực nặng đè nghiêng hẳn sang một phía.
Quả cân ấy chính là ánh nhìn của cô.
Anh không còn chần chừ nữa, sải bước đến gần, vươn tay ra, cầm lấy ấm nước của cô, thấp giọng nói: "Để tôi làm."
Nói xong, lúc này anh mới nhận ra bên cạnh cô còn có người khác, giọng điệu cũng trở nên khách sáo hơn một chút: "Của cậu nữa, tôi lấy giúp luôn."
Đới Giai chẳng nói chẳng rằng, lập tức đưa ấm nước của mình cho anh.
Sau đó, anh đứng vào cuối hàng, không nghịch điện thoại, cũng chẳng bắt chuyện với ai, chỉ lặng lẽ di chuyển theo hàng chờ, trông vừa trầm ổn lại vừa chuyên tâm.
Chương Vận Nghi vẫn mặc đồ ngủ, hai tay nhét vào túi, cúi đầu đá mấy viên sỏi dưới chân.
Đới Giai nhìn dáng vẻ này của cô, phải cố gắng lắm mới nhịn được cười. Cô ấy cũng muốn ở lại hóng xem lớp trưởng sẽ nói gì với Chương Vận Nghi lắm chứ, nhưng thôi đi, cơ hội làm bóng đèn sau này còn dài.
Không bao lâu sau, Trần Khoát đã xách hai ấm nước đầy tràn trở về.
"Lớp trưởng, đưa đây, để tớ cầm." Đới Giai một tay xách một bình, sau đó nhìn sang người bên cạnh, bật cười, "Chương Vận Nghi, tự nhiên tớ thấy đau bụng quá, tớ về phòng trước nha."
Chương Vận Nghi: "..."
Nhìn theo bóng lưng Đới Giai xách hai cái ấm nước đi mất hút, cô thật sự muốn phê bình cái người này một trận, diễn xuất vụng về quá đi mất!
...
Lần gần nhất hai người họ đi bên nhau, vẫn là ngày cùng nhau đến bảo tàng.
Con đường này ánh sáng khá mờ, bóng đèn đường đều phủ một lớp bụi dày. Người qua lại có người đi lấy nước, có người trở về ký túc xá, giữa vô vàn thanh âm xung quanh, dù cả hai không nói lời nào thì bầu không khí cũng chẳng hề gượng gạo.
Chương Vận Nghi chủ động phá vỡ sự yên lặng, khẽ lên tiếng: "Hay là tớ xách giúp cậu một cái nhé?"
Trần Khoát vốn đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, chỉ một câu nói nhẹ nhàng của cô đã kéo anh về lại thực tại.
"Không cần, nhẹ lắm."
May mà bây giờ lớp 12 vẫn đang trong giai đoạn học bù, lại thêm thời tiết khá lạnh, buổi tự học ban đêm cũng chỉ kéo dài đến hơn chín giờ là cho học sinh về ký túc xá. Khoảng thời gian trước khi tắt đèn vẫn còn khá dư dả.
Anh đột nhiên dừng bước, nhìn quanh một lượt thấy không ai qua lại, bèn đặt hai ấm nước xuống ngay trong bụi cây ven đường.
Chương Vận Nghi sững sờ: "Cậu làm gì vậy!!"
Nghe giọng điệu kinh ngạc của cô, Trần Khoát khẽ bật cười: "Tôi để đây, đợi Lão Phi đến lấy."
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Anh giải thích, "Như vậy có thể tiết kiệm thời gian, nói xong rồi, cậu có thể về ký túc xá nghỉ ngơi sớm hơn."
Cô vẫn không thể hiểu được hành động này: "Nhỡ bị trộm mất thì sao?"
Bị trộm thì mua lại thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Nhưng câu này anh không nói ra, chỉ nhàn nhạt đáp: "Không đâu, Lão Phi sắp tới rồi."
Anh lấy điện thoại chụp lại tấm ảnh, gửi tin nhắn ngắn gọn cho Phí Thế Kiệt: 【Tới ngay.】
Phí Thế Kiệt trả lời ngay lập tức: 【Cút.】
"Cậu ta bảo sẽ đến liền." Trần Khoát liếc nhìn cô một cái, thử dò hỏi: "Nếu cậu có thời gian, cùng đi siêu thị với tôi nhé? Tôi muốn mua chút đồ ăn."
"...Được thôi."
Chương Vận Nghi đồng ý rất dứt khoát.
Nếu người đứng trước mặt cô bây giờ không phải là Trần Khoát, mà là bất kỳ nam sinh nào khác, cô chắc chắn đối phương đang tìm cách tỏ tình.
Nhưng nếu đổi thành Trần Khoát... lại khó nói rồi.
Tình huống gì cũng có thể xảy ra, cô hoàn toàn không đoán được.
Cô vẫn còn bận tâm đến hai chiếc ấm nước bị anh giấu trong lùm cây, cứ đi vài bước lại ngoảnh đầu nhìn: "Phí Thế Kiệt sao còn chưa đến?"
Trần Khoát im lặng hai giây, đáp: "Có lẽ là vì từ lúc tôi nhắn tin đến giờ chưa quá hai phút?"
Trừ phi Lão Phi trực tiếp nhảy từ tầng năm xuống, bằng không thì không thể nào nhanh đến vậy.
"Ra vậy."
Cứ thế đi được một đoạn, Chương Vận Nghi mới chậm rãi hiểu ra ẩn ý trong câu nói của anh. Giây phút ấy, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Cơn gió lạnh thổi qua, nhưng nụ cười của cô lại rực rỡ hơn bao giờ hết.
Trần Khoát không hiểu cô đang cười gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô, vẻ mặt từ nghi hoặc đến bất đắc dĩ, rồi dần dần trở nên chăm chú.
Có những lời không thể nói vào thời điểm không thích hợp, bởi vì nó cần đúng thời điểm, nếu không sẽ trở nên gượng gạo như một bộ phim bị chen ngang bởi một đoạn quảng cáo vậy.
Mà thời gian thì chưa bao giờ chờ ai cả.
Anh đã từng bỏ lỡ một lần.
Những lời này, lẽ ra anh nên nói ra ngay lúc đuổi kịp cô ở trạm xe buýt ngày hôm đó.
Chương Vận Nghi vốn đang vui vẻ, nhưng khi nhận ra ánh mắt của anh, tiếng cười của cô cứ như bị bàn tay vô hình nào đó bấm giảm âm lượng, dần dần nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn im bặt.
Trong lòng cô thoáng lướt qua một cảm xúc phức tạp không thể gọi tên.
Trần Khoát nhận ra rằng, những lời này, anh vẫn không có cách nào nói ra một cách dễ dàng. Nhưng mũi tên đã giương lên dây cung, không thể không bắn.
Anh hơi khó khăn mở miệng: "Hôm đó ở McDonald's, cậu nói Lão Phi hiểu lầm chúng ta."
Dưới ánh đèn đường, Chương Vận Nghi bị gió lạnh thổi đến chớp mắt. Cô không ngờ anh lại nhắc đến chuyện đó.
Vì bản thân không có kỷ niệm tốt đẹp gì với nó, nên suốt khoảng thời gian qua, cô luôn cố gắng không nhớ về nó nữa.
Cô nhìn ra được, thật ra anh cũng chẳng muốn gợi lại chuyện cũ. Bởi vì vẻ mặt anh lúc này, cứng ngắc như thể có ai đó đang kề dao vào cổ anh vậy.
Cô đang do dự không biết có nên đổi chủ đề hay không.
Thì anh đã lên tiếng trước: "Cậu ta hiểu lầm cậu. Nhưng không hiểu lầm tôi."