Editor: Sel
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như chìm vào tĩnh lặng. Tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập.
Sau khi nói xong câu đó, Trần Khoát im lặng cúi mắt. Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách giữa hai đôi giày không xa, một đôi đen, một đôi trắng, đều sạch tinh tươm. Dưới chân họ, phía sau lưng là chiếc bóng bị kéo dài bởi ánh đèn đường.
Đây là bài học đầu tiên mà anh học được khi mười tám tuổi: thẳng thắn bày tỏ lòng mình không phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Dù có là chuyện đáng xấu hổ, chỉ cần người thấy được là cô, thì cũng chẳng sao cả.
Chương Vận Nghi sững người nhìn anh, đầu óc rối bời. Không phải cô chưa từng nghĩ đến khả năng đây là một lời tỏ tình, nhưng điều khiến cô ngỡ ngàng là anh không hề nói từ "thích", vậy mà cô vẫn cảm nhận rõ được luồng cảm xúc cháy bỏng đang ập đến.
Sao lại thế này?
Tại sao lại như vậy?
Cô nhận ra mình nên nói gì đó.
Nếu không, đầu anh sắp chui tọt vào đất mất rồi.
Cô mở miệng, nhưng hiếm khi lại cạn lời. Đúng lúc đó, cơn gió lạnh bất ngờ lùa vào, khiến cô sặc đến mức ho liên tục, từng tiếng một vang lên giữa bầu không khí yên tĩnh đến độ rung trời chuyển đất.
Trần Khoát chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm giày cô nữa, lập tức tiến lên một bước, theo phản xạ muốn giơ tay vỗ lưng cô. Nhìn thấy đôi má đỏ bừng vì ho của cô, tay anh khựng lại giữa không trung, dở dở dang dang, giống hệt như cảm xúc của anh dạo gần đây. Cũng may là cô nhanh chóng bình thường lại.
Lòng anh chùng xuống, chẳng lẽ lời anh nói dọa cô đến mức đó?
Từ khóe mắt, Chương Vận Nghi cũng thấy bàn tay vừa định chạm lại rụt về kia. Tay cô đút trong túi áo, lòng bàn tay đã nóng bừng. Cô vừa ổn định hơi thở liền nói ngay: "Cậu còn định đi siêu thị mua đồ ăn nữa không?"
"Ừm." Anh biết cô đang cố tình lái sang chuyện khác, nhưng vẫn gật đầu, "Cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao mà!"
Hai người tiếp tục đi về phía trước. Lúc này trong khuôn viên trường đã chẳng còn mấy ai. Không rõ là ai chủ động, khoảng cách giữa họ cứ thế thu hẹp dần, gần đến mức tay áo ngủ của cô và áo phao của anh cọ vào nhau phát ra tiếng sột soạt rất khẽ.
"Cậu..."
"Cậu..."
Đi được một đoạn, siêu thị đã lờ mờ hiện ra trước mắt, hai giọng nói vang lên cùng lúc, chuẩn xác đến từng giây, rồi cùng nhau khựng lại.
Chương Vận Nghi dừng chân, "Cậu nói trước đi."
"Được." Trần Khoát hơi dịch người, cố tình nghiêng về phía cô để chắn gió. Dù hiệu quả chẳng đáng là bao, nhưng có còn hơn không, che được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
"Nếu sau này cậu gặp bài nào không giải được, hỏi người khác cũng không ra, thì có thể đến tìm tôi. Lúc nào cũng được." Anh nói, "Tôi biết sơ sơ tất cả các môn. Nếu tâm trạng không tốt, cũng có thể đến tìm tôi xin nghỉ, đừng có áp lực gì cả. Nếu cậu không ngại, chúng ta cứ như trước đây."
Anh ngập ngừng một chút, khó khăn bổ sung: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện hiểu lầm nữa."
Chương Vận Nghi lắng nghe chăm chú, lại cảm thấy lòng hơi nhói. Cô nghĩ mình hiểu rồi, hôm nay anh tìm cô là để làm hòa. Vụng về, nhưng cũng rất trực tiếp. Không quanh co, không rào đón. Anh nói không nhiều, từng câu từng chữ đều là thật lòng. Đây chính là việc anh sẽ làm khi đã bình tĩnh trở lại. Nhưng so với hiện tại, thứ khiến cô cảm động hơn lại là những gì anh làm khi chưa bình tĩnh.
Anh không nổi giận đến mức nói năng bừa bãi.
Anh né tránh cô, nhưng nếu lỡ gặp, vẫn sẽ đáp lại lời chào buổi sáng.
Anh sẽ nhận lấy cây bút cô đưa, để cô không bị bối rối trước mặt người khác.
Cũng sẽ giúp cô nhặt cam.
Lòng tự trọng ở tuổi thiếu niên mạnh đến thế nào, chẳng lẽ cô lại không biết? Cô đã đi qua đoạn đường đó, và chính vì thế, cô càng hiểu những lời anh đang nói lúc này, cùng với những hành động trước kia, đáng quý đến nhường nào, cô càng hiểu được tấm lòng anh đơn thuần đến mức khiến người khác không nỡ từ chối.
"Được không?" Nói xong, anh nhìn cô hỏi.
Làm hòa... được không?
Dù đầu óc cô lúc đó cũng một mớ hỗn độn, nhưng không hề do dự lấy một giây, lập tức gật đầu: "Được!"
Nghe thấy câu trả lời chắc nịch, Trần Khoát khẽ thả lỏng vai, trên mặt cũng hiện ra một nụ cười nhẹ nhõm. Mỗi khi vui thật sự, anh sẽ cười lộ cả răng.
Thấy anh cười, cô ngẩn ra, cũng mím môi cười khẽ.
Trong suốt quãng thời gian vừa rồi, cả hai đều mang theo một đám mây đen mà người khác không thể nhìn thấy trên đỉnh đầu. Cuối cùng, trong ánh mắt lấp lánh ý cười của đối phương, đám mây ấy tan hết, trời thật sự đã quang.
Trần Khoát nhấc chân bước sát cạnh cô, vừa đi vừa cười một mình, cười được một lúc lại sực nhớ ra hình như cô cũng có chuyện muốn nói, bèn nghiêng đầu hỏi: "Tôi nói xong rồi, còn cậu?"
Chương Vận Nghi nghĩ nghĩ, có chút ngượng ngùng: "... Quên mất tiêu rồi."
Anh lộ vẻ bất lực nhưng không gặng ép: "Được, nào nhớ ra thì nói sau."
Tới siêu thị, vốn cô không định mua gì, nhưng lại cảm thấy không thể đi tay không, thế là bèn theo anh vào trong, vừa đi vừa suy nghĩ xem nên mua gì. Cô nhớ đến kẹo dẻo vị việt quất mà lần trước cô gái gặp ở sân thể dục đã cho, ăn rất ngon. Cô đứng trước kệ hàng, nhìn dải kẹo dài ngoằng, ngồi xuống xé một gói ra từ phần răng cưa.
"Cái đó ngon hả?" Trần Khoát đứng phía sau cô, cúi đầu vừa hay thấy đỉnh đầu cô, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, làm bộ như chẳng có chuyện gì mà hỏi.
"Cũng ngon đó."
Nhưng cô không ngờ vừa dứt lời được một giây, anh liền vươn tay lấy luôn cả dải dài kẹo ấy xuống. Ước chừng sơ sơ cũng phải bảy, tám gói.
"..."
Anh chú ý thấy đây là vị việt quất, lại cúi người sát kệ gom luôn hết những gói có vị này, không chừa lại một gói nào.
"Cậu định ăn thiệt hả?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Muốn thử xem sao." Anh đáp.
Thử cái kiểu gì mà gom sạch quầy luôn vậy? Đúng là bá đạo.
Cô giơ tay làm thành ký hiệu "ok", ừ rồi, thích thì thử, tuỳ anh. Trong lúc anh đi về hướng khác, cô cầm gói kẹo của mình ra quầy tính tiền trước. Thỉnh thoảng cô lại nghiêng đầu nhìn vào trong, chỉ thấy dáng người cao lớn của anh đi tới đi lui giữa các kệ hàng. Lòng cô dâng lên một cảm xúc rất kỳ lạ.
Thật ra cảm xúc đó đã bắt đầu xuất hiện từ sau khi anh nói ra câu kia.
Ngưa ngứa.
Giống như bị muỗi cắn vào mùa hè, mà cô lại chẳng dám gãi.
Trần Khoát cũng không tốn nhiều thời gian lắm, anh xách hai giỏ to đi tới quầy thanh toán, "rầm" một tiếng đặt mạnh xuống bàn, khiến Chương Vận Nghi đang ngẩn người giật bắn, bật thốt lên: "Sao nhiều vậy?!"
Cả ông chủ tiệm cũng bất ngờ với cú chốt đơn lớn ngay trước giờ đóng cửa, nhướng mày ngạc nhiên.
"Không phải toàn bộ là của tôi." Trần Khoát giải thích.
Chương Vận Nghi hiểu ngay. Lên lớp 12 rồi thì tiêu hao năng lượng rất lớn, ăn cũng nhiều, đói cũng nhanh. Sau khi tan học buổi tối mà không ăn thêm gì, đến lúc lên giường bụng cũng sẽ réo rắt không thôi. Trong ký túc xá, hễ ai đi siêu thị thì gần như đều gánh trên vai nhu cầu mua sắm của nguyên nhóm sáu người.
Anh mua rất nhiều, phải dùng tới hai túi nilon lớn mới đựng hết được.
Ban đầu còn định tính cả gói kẹo mà Chương Vận Nghi đã cầm ra trước vào chung luôn, nhưng cô đã trả tiền mất rồi, đành thôi. Anh rút vài tờ tiền giấy trong ví ra đưa cho ông chủ.
"Tớ giúp cậu xách một túi nhé?" Cô bước tới đề nghị.
Trần Khoát khéo léo tránh đi: "Không cần đâu, nhẹ mà."
Lời này đến cả ông chủ siêu thị cũng không nhịn được cười, gì mà nhẹ chứ, có trẻ thì nó mới nhẹ vậy!
Trần Khoát xách một tay một túi rất thoải mái, cùng Chương Vận Nghi rời khỏi siêu thị sắp đóng cửa. Trên đường đi, cô vẫn nhớ đến một chuyện, bèn hỏi anh: "Phí Thế Kiệt lấy bình nước nóng chưa?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Trần Khoát ngẩn người mấy giây. Không ngờ cô vẫn nhớ tới bình nước, nhất thời bật cười: "... Để tôi hỏi xem."
Anh đặt túi đồ đầy ắp các loại snack xuống đất, lục điện thoại ra, gọi cho Phí Thế Kiệt. Điện thoại đổ chuông mấy tiếng mà không ai bắt máy, anh liền cúp luôn: "Chắc đang tắm rồi."
Chương Vận Nghi khẽ "ồ" một tiếng.
"Chắc chắn là lấy rồi."
Trần Khoát thật sự có hơi hối hận vì đã nhét ấm đun nước vào bụi cây. Quả thật anh có cảm giác Chương Vận Nghi đang ôm tâm sự, vài lần nhìn anh cứ như muốn nói lại thôi... Chẳng lẽ điều cô đang bận lòng là sợ ấm nước của anh bị người ta "tự giác" lấy mất?
Nghĩ đến đây, anh chắc nịch: "Cậu ta chắc chắn lấy rồi."
Chương Vận Nghi gật đầu: "Vậy thì tốt quá."
"Cũng muộn rồi." Anh đút điện thoại vào túi, xách lại túi đồ: "Tôi đưa cậu về ký túc xá."
"Ừ."
Những điều cần nói đều đã nói hết rồi.
Những lời muốn nói thì vẫn chưa dứt, nhưng anh nghĩ cũng không cần phải vội.
Lúc đi thấy đường ngắn, lúc quay về lại càng ngắn hơn. Chẳng bao lâu, hai người đã đứng dưới lầu ký túc xá nữ. Còn chưa kịp để cô nói câu "mai gặp lại", thì lần này anh lại lên tiếng trước, giọng điệu tự nhiên như thể đang trò chuyện về thời tiết: "Có cần gọi Đới Giai xuống không?"
"Hả?"
"Cậu chắc không xách nổi đâu." Trần Khoát đặt hai túi lớn xuống cạnh chân cô, rồi cúi người lục từ trong túi ra bánh quy soda và sữa, nghĩ ngợi một lát lại lục thêm, lấy ra một gói kẹo dẻo vị việt quất, cầm trong tay: "Gọi Đới Giai giúp cậu nhé?"
Thấy cô bối rối, anh khẽ ho một tiếng, hơi mất tự nhiên: "Tôi cũng không rõ cậu thích ăn gì, nên... mua đại vài món."
"Hả...?"
Chương Vận Nghi cuối cùng cũng hiểu ra, vậy là hai túi khổng lồ đồ ăn vặt này... là anh mua cho cô?
Cả ngày hôm nay cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, câu nói lúc trước của anh cô còn chưa kịp tiêu hóa xong, giờ lại tới màn này. Nhưng đúng là ngồi tàu lượn thì phản ứng mạnh mẽ và rõ ràng nhất, chính là tim đập liên hồi không thể dừng lại.
...
Chương Vận Nghi lại vừa khai phá thêm một tiềm năng ẩn giấu nữa của bản thân!
Cô vậy mà có thể xách hai túi đồ ăn siêu nặng, leo liền tù tì sáu tầng lầu, giữa đường không nghỉ lấy một giây, không thở dốc luôn! Không phải là "lực sĩ" thì còn là gì nữa?
Tới cửa phòng 602, cô không trụ nổi nữa, hét lên: "Chị Giai ơi, cứu... cứu tớ với!!"
Bạn cùng phòng gần cửa nghe thấy, vội ra mở cửa, vừa thấy cảnh tượng trước mắt thì sững sờ: "Cậu bị sao đấy!"
Đới Giai từ giường nhảy xuống, xỏ dép xong liền sải bước lại gần. Nhìn đồ ăn chất đầy dưới đất, lại nhìn Chương Vận Nghi đang vung vẩy tay đau đớn trợn mắt, trong lòng bỗng có một suy đoán táo bạo, là lớp trưởng mua cho sao?
Chu An Kỳ đang uống canh rong biển trứng gà, suýt nữa phun ra: "Cậu thu mua siêu thị luôn rồi hả?!"
Chương Vận Nghi không trả lời câu đó, đôi mắt lấp lánh. Cô móc điện thoại ra từ túi áo ngủ, hô hào cả phòng: "Vào vị trí hết đi các chị em, tớ cho các cậu ba mươi giây để chọn món mình thích ăn. Cơ hội không đến lần hai đâu nha, tất cả chuẩn bị xong, chờ tớ đếm ngược!"
"Ực." Chu An Kỳ nuốt vội ngụm canh, đặt ly giấy lên bàn, kích hoạt toàn bộ khả năng vận động viên, là người đầu tiên lao tới.
Đới Giai cũng nhanh chóng bước tới tranh với cô nàng, giỡn sao, bao nhiêu lần làm bóng đèn người ta rồi mà không có phần chắc?
Cô bạn đang phơi đồ ngoài ban công hét toáng lên: "Chờ em với ááá!!!"
"Năm, bốn, ba, hai..." Chương Vận Nghi cố tình dừng lại ở "hai", khiến mấy chị em trừng mắt nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Một, bắt đầu~" Cô cũng lẹ tay nhào vô chọn đồ.
Chu An Kỳ hét lên: "Cậu cũng chơi luôn à?!"
"Chính xác!!" Không tham gia thì còn gì là linh hồn Chương Vận Nghi nữa chứ?
Phòng 602 giờ đây toàn tiếng la hét: "Tranh nhanh lên!!" "Ai lấy snack vị dưa chuột là tớ sống chết với người đó luôn á!!" "Để lại cho tớ gói Oreo đó nhaaaa!"
Trong lúc cả phòng náo nhiệt tranh giành, trái tim Chương Vận Nghi cũng không kìm được mà nhảy loạn sau khi vừa leo cầu thang xong. Ba mươi giây kết thúc, cô đảo mắt một vòng rồi bật cười ha hả, kể cả cô, tổng cộng sáu người trong phòng, không ai còn giữ hình tượng.
Có người mất một chiếc dép, có người ngồi bệt dưới đất ôm một đống snack không chịu thả tay.
Chương Vận Nghi cười chán chê rồi, lòng còn trẻ con nghĩ, mai phải mang cho Từ Thi Thi vài gói mới được.
Cô muốn kể cho chị Thi biết: "Đây là không khí đó, chị cảm nhận được không?"