Editor: Sel
Trần Khoát vẫn chưa quay về ký túc xá ngay.
Anh dựa vào bồn hoa dưới lầu, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, cũng là để cố gắng làm dịu lại nhịp tim cùng hơi thở của mình, không thì thật sự chẳng dám gặp người khác mất.
Thì ra nói ra những điều cất giấu trong lòng cũng không khó như mình tưởng.
Anh bật cười khẽ, chợt nhớ ra cô có lẽ vẫn còn đang lo lắng chuyện cái ấm nước bị trộm, bèn không chậm trễ thêm nữa. Mấy bậc cầu thang dài, chân anh lại dài, một bước vượt mấy bậc, nhanh chóng chạy lên lầu quay lại ký túc xá.
Việc đầu tiên anh làm là đảo mắt xác định vị trí hai cái ấm nước, thở phào nhẹ nhõm không dễ nhận ra.
Lão Béo miệng thì suốt ngày than phiền, nhưng chuyện cần làm thì chưa bao giờ chậm trễ.
Khi anh định lấy điện thoại ra chụp ảnh, thì lại có một đôi giày thể thao dơ bẩn lọt vào khung hình, bên trong còn nhét cả một đôi vớ, là của Chu Thông.
Ngẩng đầu liếc nhìn Chu Thông đang nằm trên giường tầng trên vừa gác chân vừa nghêu ngao hát, anh định nói gì lại thôi.
Anh xách hai cái ấm đi quanh ký túc tìm chỗ nào "chụp được", nhìn quanh một vòng, chán chẳng buồn nói, lần đầu tiên cảm thấy ký túc xá sao mà bừa bộn quá mức. Không thể chụp nổi một tấm hình nên hồn luôn.
Người thì nhét vớ thối vào giày, người thì biến ghế thành tủ đồ, áo quần chất thành đống như núi nhỏ, nhìn là biết cái ghế sắp chịu không nổi mà gãy đến nơi rồi.
Ngoài Phí Thế Kiệt người quá hiểu bản chất của anh nên chỉ khẽ cười lạnh, thì bốn thằng còn lại đều nhìn nhau tròn mắt:
"... Thấy bình thường mà?"
"Có gì đâu, trông vẫn sạch sẽ mà."
"Anh Khoát bắt đầu chê tụi tui rồi hả!"
Trần Khoát chẳng buồn đáp lại mấy tên lười đó, bước ra ban công, cuối cùng cũng tìm được mảnh đất "thánh địa" chưa bị tàn phá. Anh hài lòng.
-
Trong khi đám bạn cùng phòng đang hào hứng ăn mấy món snack chiến lợi phẩm thì tạm thời quên béng vụ tra khảo Chương Vận Nghi, cô tranh thủ đi rửa mặt. Đang đánh răng thì điện thoại trong túi rung lên mấy lần liên tiếp, muốn không để ý cũng khó.
Cô cắn bàn chải, móc điện thoại ra, vừa bất ngờ, mà cũng chẳng bất ngờ mấy. Là tin nhắn của Trần Khoát.
【[hình ảnh]】
【Yên tâm đi, cậu ta mang ấm nước về rồi.】
Cô mở ảnh, trên nền gạch ban công giống y hệt bên ký túc nữ, đặt hai cái ấm nước quen thuộc. Cô nhìn ảnh một lúc rồi mới nhắn lại, sau khi đã đánh sạch từng cái răng:
【Vậy thì tốt quá~】
Nghe tiếng Chu An Kỳ đang nhai khoai tây chiên rôm rốp bên ngoài, cô quay đầu liếc một cái. Dù gì cũng là đồ anh mua, vẫn nên nói một tiếng.
Cô chỉnh sửa rồi gửi thêm một tin nữa:【Nhiều đồ ăn quá, tớ không ăn hết nên chia cho mấy bạn cùng phòng rồi nhé.】
Trần Khoát trả lời rất nhanh:【Ừ.】
Chương Vận Nghi nhìn chữ "Ừ." với dấu chấm lạnh te kia mà bật cười, không nhắn lại nữa. Cô cài băng đô lên tóc, tập trung rửa mặt. Thời gian tắt đèn càng lúc càng gần, cô không muốn phải tắm trong bóng tối. Sau khi chuẩn bị quần áo xong xuôi, cô chui vào phòng tắm.
Trong cả phòng thì chỉ còn mình cô chưa tắm, phía sau không ai đợi nên cô cứ thoải mái tận hưởng làn nước ấm xối xuống người. Mặt cô bị xông đến đỏ ửng mà vẫn không thấy nóng.
Còn bên kia, sau khi nhắn chữ "Ừ" xong, Trần Khoát vẫn đứng đó chờ tin nhắn tiếp theo.
Phí Thế Kiệt từ nhà vệ sinh đi ra, thấy anh đứng thẳng như tượng canh cửa, bèn hỏi: "Làm gì thế? Vẫn chưa chụp đủ hả? Không đi tắm à?"
"Đang nhắn tin, làm sao?"
Phí Thế Kiệt nghe giọng điệu đáng ăn đòn kia thì nhún vai: "Tự dưng tôi lại thừa hơi đi hỏi cậu."
Trần Khoát cũng chẳng buồn đấu khẩu, thu điện thoại lại, đứng đánh răng trước bồn rửa, nhưng lâu lâu vẫn lấy điện thoại ra liếc một cái, lỡ bỏ lỡ tin nhắn thì không ổn.
Phí Thế Kiệt đi vệ sinh xong không về giường ngay, rụt cổ lại, cố tình huých nhẹ Trần Khoát một cái, hạ giọng hỏi: "Hồi nãy đông người nên không tiện hỏi, hai người tụi cậu hòa nhau rồi hả?"
"Bọn tôi có cãi nhau đâu." Trần Khoát liếc xéo cậu.
"..." Phí Thế Kiệt lười vạch trần anh, "Vậy bây giờ là sao rồi?"
Trần Khoát từ tốn mở vòi nước rửa mặt, động tác hơi mạnh, nước bắn tung tóe cả lên người Phí Thế Kiệt, khiến cậu chửi rủa liên hồi.
Anh chẳng thèm để ý, ngửa đầu lên lộ ra yết hầu, dùng khăn mặt che lên mặt, giọng lười biếng: "Không hiểu cậu đang nói gì hết."
Sự tò mò mãnh liệt khiến Phí Thế Kiệt quyết định tạm thời nhẫn nhịn: "Rốt cuộc là hai người đang yêu nhau rồi hả?"
"Đừng có nói nhảm." Trần Khoát gỡ khăn ra, bình tĩnh đính chính: "Không có chuyện đó."
Nghe đến đây, Phí Thế Kiệt cũng hiểu rồi, nếu thật sự xác định yêu đương, với cái tính khó giấu của thằng bạn mình thì nó đã khoe từ đời nào. Nhưng mà, lời thì vẫn phải chọc vào cho bằng được: "Tưởng đâu cậu trụ được một tháng, ai ngờ đánh giá cao cậu quá, một ngày còn chưa qua đã chịu không nổi."
Trần Khoát nhàn nhạt đáp: "Trụ một tháng, cậu định cho tôi tiền à?"
"Khà khà, tiền âm phủ cậu có lấy không?"
...
Chương Vận Nghi lề mề từ nhà tắm đi ra, vừa leo lên giường đắp chăn xong thì đèn tắt, chuyện này khiến chỉ số may mắn của ngày hôm nay vọt thẳng lên trời.
Chăn vừa mềm vừa ấm, còn thơm mùi nắng. Cô rướn cổ, nói với Đới Giai: "Chị Giai ơi, cảm ơn cậu đã phơi chăn giúp tớ hôm nay nha, cảm giác hạnh phúc cực kỳ luôn á!"
Đới Giai mỉm cười mãn nguyện: "Tớ tìm được chỗ phơi siêu xịn luôn đó, mai mốt mình cứ phơi ở đó tiếp nha."
"À đúng rồi, bỗng dưng tớ mới nhớ hôm nay là Valentine nè." Một bạn cùng phòng nói. "Chương Vận Nghi, thành thật khai báo đi, đống đồ ăn hôm nay có phải do bạn nam nào mua cho không đó?"
Chương Vận Nghi kéo chăn trùm kín đầu, còn giả vờ phát ra tiếng ngáy rất vụng về, đang ngủ rồi, đừng hỏi gì hết!
Câu này cô không trả lời được, đều là bạn cùng lớp cả, nói ra biết giấu mặt đi đâu?
"Đừng hỏi nữa." Đới Giai tốt bụng lên tiếng cứu nguy. "Ai mua không quan trọng, miễn có đồ ăn là được."
"Hehehe, chị Giai đừng có bao che cho cậu ý nữa nha, đừng tưởng tớ không biết."
Trong bóng tối, Chu An Kỳ cười gian mấy tiếng: "Tớ biết là ai rồi. Thật sự là... tớ không bất ngờ chút nào. Quả nhiên là người đó, đúng chuẩn nhanh, gọn, chuẩn xác!"
Chương Vận Nghi khẽ giật mình, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra chắc chắn đây là chiêu gài. Cô im vài giây, sau đó tiếp tục ngáy.
"Ai thế? Ai thế?"
"Cho bọn tớ gợi ý với!"
"Cho hai gợi ý nha." Chu An Kỳ hắng giọng. "Một, là trai đẹp..."
"Gợi ý vô dụng. Ai mà không biết Chương Vận Nghi chỉ có cảm tình với trai đẹp chứ."
"Gợi ý hai học cùng lớp." Chu An Kỳ thở dài, "Bó tay luôn, tớ nói đến mức này rồi mà tụi cậu còn không đoán ra à??"
"Xời, bọn tớ chọc cậu chơi thôi. Nói thật là, tớ không biết nên khen mắt nhìn của Chương Vận Nghi hay là mắt nhìn của cậu chàng kia nữa, hai đứa đều quá được, hôn sự này tớ đồng ý liền luôn!"
Chương Vận Nghi vẫn nằm im bất động, đừng tưởng cô không biết, mấy cái này toàn là bẫy dụ cung.
"Khoan đã, cuối cùng là ai vậy?!" Có đứa bạn nôn quá muốn bật chăn dậy. Gì vậy trời, bộ cả thế giới đều biết rồi trừ mỗi mình hả? Sao chơi kỳ vậy!
"Thì là người đẹp trai nhất lớp mình đó."
"Thành Nham á? Ủa, cậu ấy về quê rồi mà?"
Chương Vận Nghi thiếu điều muốn nghẹn thở, ai tung tin đồn đấy trời? Ai nói Thành Nham là đẹp trai nhất lớp vậy? Mấy người đang muốn hại mạng cô đó hả?? Không một ai công nhận chuyện này nha!!
Cô cố gắng giữ vững hình tượng lạnh lùng... nhưng ký túc này lại có một Chu An Kỳ biết thở. Mà chỉ cần có dính dáng một phút một giây gì đó đến tương lai chồng cô nàng là không ổn!
Cô bật dậy như cá chép, hét lớn: "Phương Nhã Đồng!! Trả lại mấy gói snack hôm nay cho tớ! Ăn rồi cũng phải ói ra đây!!"
"Đồ ngốc!!" Một đứa bạn không nhịn được: "Nghe giọng cũng không nhận ra hả? Là lớp trưởng đó, lớp trưởng... Trần! Khoát!"
Chương Vận Nghi nghe xong, "phịch" một cái nằm thẳng ra giường, kéo chăn trùm đầu tiếp tục giả chết.
"Hả???"
"Không thể nào?! Lớp trưởng với Chương Vận Nghi? Từ bao giờ thế? Sao tớ không biết gì hết vậy! Mau mau mau, đêm nay không ngủ nữa, phải điều tra rõ ràng mới được!"
Chu An Kỳ cười mỉm: "Không thấy sao? Lớp trưởng hở tí là dính với nhỏ. Còn lần đó thi xong nha, trời ơi, tớ với lớp trưởng cùng phòng thi, tưởng đâu cậu ấy sẽ giúp tụi tớ dọn bàn ghế chứ gì. Ai dè, cậu ấy chạy thẳng qua tìm Chương Vận Nghi, hai người còn nói nói cười cười bị tớ bắt gặp luôn á! Lúc còn học lớp 11, lớp trưởng từng giúp tớ dọn đồ một lần, cả quá trình chỉ nói đúng ba chữ: 'Không có gì'. Nói thật nha, không chém luôn, thiệt sự chỉ đúng ba chữ đó!"
Một lớp trưởng ngày thường cool ngầu, vậy mà lại nhẹ nhàng quan tâm một cô gái, còn có thể là gì nữa?
Chính là yêu đấy!!!
Chương Vận Nghi: "......"
Cô trùm kín chăn, cảm thấy như không thở nổi nữa, khẽ thò đầu ra hít một hơi, mặt vì bị úp chăn quá lâu mà nóng ran hết cả lên.
"Tớ cũng nghi rồi cơ." Một bạn cùng phòng hớn hở tiếp lời, thể hiện bản thân đã "bắt thính" từ lâu, "Hôm diễn văn nghệ Tết Dương ấy, không phải cậu đang treo bóng bay sao? Thang vững thế rồi mà lớp trưởng cứ đứng bên cạnh không rời, đứng như tượng luôn ấy, lúc đó tớ thấy lạ lắm, nhưng vì hai cậu chơi thân nên cũng không dám nghĩ bậy... Giờ nhớ lại, quả là có vấn đề!!"
Chương Vận Nghi lại rút đầu vô chăn, nhưng tai thì vểnh lên nghe lén, suýt thì còn cười ra tiếng.
Tối nay, buổi trò chuyện khuya mang chủ đề "Lớp trưởng rốt cuộc bắt đầu thích Chương Vận Nghi từ bao giờ" bị ngắt ngang bởi một tiếng ho khan cảnh cáo nhẹ nhàng của dì quản lý ký túc xá.
Chu An Kỳ và các chị em cuối cùng cũng rộng lượng tha cho Chương Vận Nghi, im lặng chính là ngầm thừa nhận. Mà kể cả cô có không hé miệng, chẳng lẽ bọn họ mù hết sao? Học cùng một lớp mà, tụi nó sẽ dòm hoài hoài luôn đó... hihi...
Chương Vận Nghi trằn trọc trở mình, như thể mọc rễ trên giường vậy, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được!
Cô rất rõ, buổi tối là thời điểm dễ xúc động nhất. Nếu muốn đưa ra quyết định, tốt nhất nên để đến ban ngày, chờ qua một đêm trầm lắng, nếu mặt trời mọc rồi mà tim vẫn còn đập loạn như này... thì mới tính tiếp.
Nhưng mà, đó là Chương Vận Nghi của năm hai mươi bảy tuổi mới làm thế.
Còn cô bây giờ vẫn chưa đủ mười tám!
Mười tám tuổi bốc đồng chút thì sao chứ!!
Cô thò tay dưới gối lôi điện thoại ra, ánh sáng màn hình trong bóng tối chiếu thẳng lên mặt, cô nhắn một tin cho Đới Giai đang ngủ giường kế:【Tớ muốn nói với cậu ấy một câu.】
Không ngờ Đới Giai còn chưa ngủ, trả lời liền:【Nói đi.】
Cô cắn môi dưới, trong mắt dâng lên ý cười:【Cậu còn chưa hỏi tớ định nói gì...】
Tin nhắn kế tiếp của Đới Giai tới ngay sau đó:【Tớ biết mà, bởi vì tớ là bạn thân của cậu.】
Vì là bạn thân của cậu, nên tớ biết khi nào cậu vui, khi nào cậu buồn, cũng biết... khi nào trái tim cậu bắt đầu rung động.
Chương Vận Nghi đọc xong câu đó suýt nữa bật khóc thành tiếng, cảm giác trong lòng như ấm nước sôi vừa sủi ùng ục, cứ "u u u" suốt mấy phút.
Cô không chờ mặt trời mọc nữa đâu.
Ngay bây giờ, cô phải nói.
Mở khung trò chuyện với Trần Khoát, tin nhắn cuối cùng vẫn là cái chữ "ừm" anh gửi trước đó. Cô hít sâu một hơi, lúc này đúng như đang ở đỉnh cao nhất của tàu lượn siêu tốc. Cô gõ từng chữ, rồi gửi đi:
【Tớ nhớ ra điều muốn nói rồi.】
Anh không giỏi mấy vụ tỏ tình, nhìn một cái là biết lần đầu tiên trong đời.
Sau mười hai giờ, tức là đã sang ngày mới, không còn là "hôm nay" nữa rồi.
Cô nghĩ, nếu đây là lời tỏ tình đầu tiên trong đời anh, thì không nên chỉ nhận được một sự im lặng.
Cô gõ nhanh như chớp, không chút do dự, một mạch gửi tiếp:
【Nếu cậu cũng không để ý, thì những chuyện đó... chờ sau kỳ thi đại học rồi nói tiếp, được không?】
...
Lúc này đêm đã khuya, trong ký túc xá vô cùng yên tĩnh, ngoài cửa sổ chỉ còn lại tiếng gió lạnh rít lên.
Trần Khoát nằm ngửa thẳng người trên giường, hai tay gác sau đầu, đầu óc như đang bị chiếu phim, ồn ào rối rắm. Anh chẳng biết bây giờ mấy giờ rồi, nhưng buồn ngủ thì vẫn chưa tới.
Bỗng anh nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
Dạo trước để tránh đụng mặt cô buổi sáng, anh đã chỉnh báo thức về 5:20 sáng. Như vậy khi cô mới thức dậy, anh đã kịp rời khỏi ký túc lúc trời vừa hửng sáng, thành ra cả hai chẳng gặp nhau lâu rồi.
Anh muốn đổi lại giờ như cũ.
Nghĩ đến đây, anh thò tay dưới gối lấy điện thoại ra, ánh sáng màn hình vừa bật lên liền chói cả mắt. Anh nheo mắt mấy giây mới mở ra nhìn, sau đó liền ngẩn người.
Thông báo có tin nhắn từ cô.
Anh lập tức mở ra xem.
Phí Thế Kiệt lúc này đang nửa ngủ nửa tỉnh, suýt thì chìm vào giấc mộng, bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ trong đêm tối. Cậu mơ màng còn tưởng mình nghe nhầm.
Ngay sau đó, giọng ngái ngủ mà hoảng hốt của Chu Thông vang lên: "...Ai cười đấy??"
Ban đêm yên tĩnh mà có tiếng cười tự dưng nổi lên, má ơi, hãi quá!!!
-
Tác giả có lời muốn nói: Tặng 100 cái hôn moah moah cho mọi người nè~
Kể một câu chuyện cười nho nhỏ nhé: Trong các kịch bản tưởng tượng của anh Khoát, anh vẫn luôn nghĩ là cô tỏ tình với anh trước, sau đó anh mới nói câu: "Nếu cậu không để ý... thì chờ sau kỳ thi đại học rồi nói tiếp." 😏😏 (cười trừ hộ anh ấy)