Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 68: Vụng về



Editor: Sel

Còn chưa kịp tìm ra ai là cái người nửa đêm nửa hôm cười đáng sợ, trong bóng tối lại vang lên tiếng xào xạc của chăn bị vén lên, ngay sau đó có người xỏ dép bước xuống giường. Mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng âm thanh ấy vẫn khiến mấy đứa cùng phòng tò mò ló đầu ra nhìn, lập tức ngơ ngác: "Anh Khoát? Cậu mộng du hả??"

"Không có, tôi quên rửa mặt, đi rửa cái mặt thôi, mấy cậu cứ ngủ tiếp đi." Giọng Trần Khoát rất nhỏ, nhưng nghe kỹ vẫn nhận ra được sự vui vẻ, dù cố giấu cũng không che được.

Phí Thế Kiệt lầm bầm: "Rồi mà? Cậu rửa rồi còn gì."

"Cậu nhớ nhầm rồi, chưa rửa đâu."

Trần Khoát đứng trước bồn rửa, vốc nước rửa mặt lần nữa, nhưng rửa xong lại không vội về giường. Anh ra ban công đứng thêm một lúc mới quay vào. Trong phòng có người chưa ngủ, cũng có người bị anh đánh thức. Trầm ngâm vài giây, anh khẽ nói: "Quấy rầy mấy cậu rồi, ngại quá... không nói nhiều, mai nước uống với cơm hộp của mấy cậu, tôi bao."

Chu Thông lập tức tỉnh táo hẳn, máu chiến sục sôi: "Anh Khoát, giờ cậu có ra sân đánh bóng rổ, ai dám chống lại cậu thì tức là chống lại tôi!"

Trần Khoát bật cười: "Ngủ đi ngủ đi, tranh thủ nghỉ sớm."

Phí Thế Kiệt nghe ra cái giọng bâng khuâng đong đưa của anh, cười khẩy một tiếng, ý tứ rõ ràng: "Cậu ta không phải muốn đánh bóng đâu."

Trần Khoát đứng cạnh giường Phí Thế Kiệt, vừa rửa mặt xong tay lạnh ngắt, trực tiếp nhét vô cổ cậu, cảm giác mát lạnh xuyên thấu tâm can. "Chuẩn, tôi muốn đánh cậu."

Nể mặt mấy đứa trong phòng và cả bên cạnh, hai đứa không ồn ào thêm. Trần Khoát quay lại giường, cầm điện thoại lên xem, vẫn chưa có hồi âm. Đoán chắc là cô đã ngủ rồi. Anh cố dằn lòng không đọc lại tin nhắn cô gửi, sợ đọc thêm phát nữa là đêm nay khỏi ngủ, mà mai còn phải lên lớp.

Cuối cùng, anh gõ một tin ngắn ngủi, là lời chốt lại đêm Valentine:【Chúc ngủ ngon.】

Tim đập như trống trận.

Từng nhịp từng nhịp. Trong tiếng trống đều đặn ấy, anh nhắm mắt lại, bộ phim trong đầu cũng dần chuyển sang phim câm, lặng lẽ nhưng sống động. Mà nhân vật chính, từ đầu đến cuối chỉ có một người.



Chương Vận Nghi ngái ngủ tỉnh dậy, cực kỳ buồn ngủ, quá trời buồn ngủ. Tối qua kích động quá độ, nếu không phải tự buộc bản thân nhớ lại điểm thi để dội một gáo nước lạnh, chắc còn lâu cô mới ngủ được. Tất nhiên sau đó vẫn phải đếm đến mấy trăm con cừu mới chìm vào mộng.

Đứng trước bồn rửa mặt, có một thứ cứ gọi tên cô mãi, chính là cái điện thoại.

Khi trong lòng mang theo hy vọng, con người ta lại càng muốn tìm việc khác để phân tán tâm trí. Sau khi thoa kem dưỡng thật đều, đợi da mặt hấp thu xong, cô mang balo lưng căng phồng, lặng lẽ rời ký túc. Xuống cầu thang cũng muốn tranh thủ xem tin nhắn, nhưng vừa liếc thấy dì quản lý đang lau bảng thông báo, lập tức đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng, bước nhanh qua như học sinh gương mẫu.

Ra khỏi cửa ký túc, cô mới lôi điện thoại từ túi áo ra xem. Mở tin nhắn, quả nhiên anh gửi hai dòng:

【Được】

【Chúc ngủ ngon.】

Cô nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ đó, dở khóc dở cười. Nếu giữa hai tin này không cách nhau những hai mươi phút, thì cô đã cho vào sổ ghi nhớ rồi, siêu đáng nhớ luôn.

Vừa cất điện thoại xong, cô bước xuống bậc thềm, lén lút liếc về phía ký túc xá nam, có một người đang đi về phía cô.

Là chiếc áo lông đen quen thuộc. Nếu không nhờ chiều dài áo hơi khác nhau, cô còn tưởng anh chỉ có đúng một cái mặc suốt cả mùa đông.

Thấy cô rồi, bước chân của anh rõ ràng tăng tốc, nhanh chóng tiến lại gần.

Sau chuyện tối qua, cả hai đều ngại nhìn vào mắt đối phương. Anh né tránh nhìn vào viền lông của mũ áo cô, cô thì chăm chú nhìn... khóa kéo áo của anh. Dù có là chiến binh dũng cảm đến mấy, vào lúc 6 giờ sáng tháng Hai, vẫn phải ngoan ngoãn kéo khóa áo kín cổ thôi.

"Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng."

Nói xong lại chẳng ai nói thêm gì nữa. Giống hệt lúc mới khai giảng, nhưng khi đó là vì chưa quen, không biết nói gì. Còn bây giờ thì có quá nhiều điều muốn nói, đến nỗi chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Tai của Chương Vận Nghi hơi đỏ lên: "Tớ đi ra sân thể dục trước đây."

"Ừ." Anh gật đầu, đáp lời xong lại không bước đi, vẫn đứng im.

Cô thầm nghĩ: "Cục đá biết đi."

Khóe miệng cô cong lên, rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào mắt anh một cái, ánh mắt vừa chạm nhau liền dời đi. Cô vẫy vẫy tay, xoay người đi ra sân. Bây giờ cô đã quen với việc ra sân thể dục buổi sáng, lúc đầu sẽ rất lạnh, nhưng đi nửa vòng sẽ nóng người, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Cô luyện tinh thần thép mỗi ngày như thế đó.

Trần Khoát nhìn bóng lưng cô, mấy giây sau liền chạy theo: "Đợi chút đã."

Chương Vận Nghi sớm đã nghe thấy tiếng bước chân Trần Khoát đuổi theo, đôi mắt cong cong ánh lên ý cười, đợi anh mở miệng nói xong hai chữ ấy, cô mới cố tình quay đầu ra vẻ ngơ ngác: "Hả?"

"Tôi đi căn-tin." Ánh mắt anh hơi né tránh. "Cậu muốn ăn gì không, tôi mua hộ."

"Thôi khỏi, không kịp ăn đâu, để đấy cũng nguội mất." Cô mím môi cười, "Đợi tan tự học sáng, tớ với chị Giai đi ăn luôn."

"Ừ." Anh gật đầu, còn định nói thêm, ví dụ như: Tin nhắn tối qua cậu gửi, tôi có trả lời rồi đấy...

Nhưng rất nhanh anh nhận ra, chỉ cần anh giữ cô lại thêm mười mấy giây thôi, cũng có thể khiến cô thiếu mất một công thức. Thời tiết lạnh như vầy mà vẫn kiên trì dậy sớm, vốn dĩ đã chẳng dễ dàng gì rồi.

"Vậy tôi đi ăn trước nhé." Anh nói xong thì không nấn ná nữa, gật nhẹ rồi xoay người đi thẳng về phía căn-tin. Dù hôm nay có chút khác biệt, nhưng việc cần làm vẫn là việc cần làm, cô đi học bài, anh đi mua bánh bao.

Chương Vận Nghi hớn hở chạy đến đường chạy cao su, gió thổi loạn tóc cô.

Ngoài cô ra, còn lác đác vài bạn lớp khác. Càng gần ngày thi đại học, học sinh càng gồng mình muốn bứt phá. Ai cũng đang rèn luyện một loại "thép không gỉ" cho tương lai phía trước.

Người thì ít, nhưng không khí thì đầy quyết tâm. Chương Vận Nghi như được tiêm adrenaline, mấy công thức trước giờ thấy "khoai" tự nhiên cứ tuôn ra như nước, trơn tru như chưa từng là vấn đề. Cô suýt chút nữa đã muốn hét lên: Chương Vận Nghi à, mày đúng là thiên tài!

Trên đường chạy, cô lại gặp cô gái tóc ngắn từng cho cô viên kẹo hôm trước. Cô vui vẻ vẫy tay: "Nè~"

Bạn tóc ngắn hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn. Không gọi tên nhưng chắc chắn đang chào mình.

Chương Vận Nghi móc trong túi ra một gói hạt dinh dưỡng, cười cong mắt: "Ăn không?"

Cô bạn kia khựng lại một chút, sau đó cũng nở nụ cười tươi rói, chìa tay nhận lấy: "Ăn chứ, cảm ơn nha!"

Cả hai đều học cùng khối nhưng khác lớp, gặp nhau vào buổi sáng rất nhiều lần, không thân, cũng không cần thiết phải trở thành bạn bè thật sự. Chỉ cần một chút duyên, một vài kỷ niệm nhỏ thế này là đủ rồi.

Hai người lướt qua nhau. Cô này ôn chính trị, cô kia học sinh học.

Cô gái tóc ngắn đi được vài bước, quay đầu lại nhìn, khóe môi còn đọng ý cười. Chắc là vừa gặp chuyện vui lắm ha... Thật tốt.

-

Chu An Kỳ với Đới Giai cùng nhau đến lớp học buổi sáng. Ban đầu còn ngáp ngắn ngáp dài, nhưng vừa tới hành lang đã thấy Trần Khoát đứng cạnh lan can uống sữa, lập tức tỉnh như sáo, cười gian hai tiếng, bắt đầu lục trong túi áo phao.

Lôi ra một cây kẹo mút vị trái cây.

Đới Giai thấy vậy, nhíu mày, định túm lấy cô ấy nhưng làm sao nhanh bằng "thể thao đại diện 602" đã được Chương Vận Nghi xác nhận?

Chỉ vồ được... không khí.

"Lớp trưởng ơi!"

Chu An Kỳ hét toáng, Trần Khoát từ từ thu lại ánh mắt đang nhìn về phía xa, nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, mặt không đổi sắc, kiểu có gì thì nói lẹ.

"Cây này trông quen không?" Cô ấy giơ cây kẹo mút lên, lắc qua lắc lại trước mặt anh. Kẹo này là từ gói kẹo mút vị trái cây hôm qua, các vị đều có đủ. Chương Vận Nghi vừa bóc đã chia luôn.

Với câu hỏi trời ơi đất hỡi thế này, nếu không phải chính anh là người mua đống kẹo đó, chắc chắn Trần Khoát đã chẳng hiểu gì. Nhưng anh nghe rõ ý cợt nhả trong lời Chu An Kỳ, lập tức thấy mất tự nhiên. Nhìn cây kẹo hai giây rồi lảng đi, tiếp tục ngước mắt nhìn trời. Mắt lạnh như băng, thần thái vẫn ngầu như cũ.

Chu An Kỳ chẳng thèm để ý, cười như bắt được vàng: "Hôm qua bắt Nghi Bảo nhà tụi tớ vác hai bịch bự lên tầng, hai tay đỏ hết trơn luôn đó nha!"

Lúc đầu Trần Khoát còn tưởng "Nghi Bảo" là nước suối. Phải mất một nhịp mới nhận ra là đang nói tới cô, suýt nữa thì phun cả sữa trong miệng ra.

May mà anh kịp bịt miệng, nhưng vẫn bị sặc mấy tiếng, ho khan khẽ khàng, từ mặt đỏ lan tới cả cổ. Cái người vừa nãy còn lạnh lùng biết bao, giờ trông thảm chưa từng thấy.

Chu An Kỳ cười muốn ngất!

Lớp trưởng cũng dễ xấu hổ quá đó chớ!

Đới Giai đành bước tới, kéo nhẹ cô ấy lại, hạ giọng nhắc nhở: "Chu An Kỳ, đủ rồi, tha cho người ta đi."

Dù gì cũng có một con phản đồ như cô bạn đó trong phòng, chắc chắn sẽ quay đầu méc hết với Chương Vận Nghi cho xem. Mà nếu vậy thì kiểu gì tối nay trong ký túc cũng lại có một trận chiến gối bông nổ ra.

Chương Vận Nghi vui vẻ từ sân vận động quay về lớp học, vừa bước vào hành lang đã thấy Trần Khoát bị Chu An Kỳ dồn ép tới góc tường.

Cái gì đây trời? Không thể để yên được!

"Chu An Kỳ!"

Sau một học kỳ rèn luyện thể lực, giờ cô chạy nhanh như gió. Vèo một cái là tới nơi, túm lấy bạn mình: "Cậu đang làm gì thế hả!!"

Chu An Kỳ bị kéo ra, gương mặt vô tội, đang thản nhiên bóc vỏ cây kẹo mút: "Tớ chỉ đang hỏi lớp trưởng là khi nào thì định thu mua siêu thị lần nữa thôi mà~"

Chương Vận Nghi: "..."

Cô và Trần Khoát lướt qua nhau một cái, ánh mắt vừa chạm nhau đã vội né đi, chẳng ai dám nhìn lâu.

Chu An Kỳ thấy mình đã đạt được mục đích thì lập tức kéo Đới Giai vào lớp, tiện thể "trả lại hiện trường" cho hai người kia.

Nhưng hành lang lúc này người qua người lại, chuông vào tiết tự học sáng cũng vừa vang lên, hai người chưa kịp nói gì đã phải phản xạ có điều kiện mà bước vào lớp.

Chỉ khác một chút là lần này Trần Khoát đi theo sau cô từ cửa sau.

Vị trí của anh gần cửa trước hơn, vòng ra cửa sau tức là đi đường vòng. Thế nhưng, hai người rõ ràng giữ khoảng cách, lại có sự ăn ý không cần nói thành lời.

Anh đợi cô ngồi xuống rồi mới bước chậm lại, ánh mắt không hề liếc ngang liếc dọc, nét mặt cũng chẳng biểu lộ gì. Thậm chí chẳng cúi đầu lấy một cái, vậy mà lại đặt chuẩn xác quả trứng luộc còn ấm nóng xuống ngay bàn cô. Tay trống không, chẳng biết để đâu, anh đành vừa bóp cổ vừa làm bộ như chẳng có gì xảy ra, thong thả quay về chỗ mình.

Quả nhiên đã thích người ta rồi là cái gì cũng vụng về.

Chương Vận Nghi thì giống hệt như vừa làm chuyện mờ ám, len lén nhìn quanh bốn phía, xác nhận không ai để ý, liền lập tức cầm lấy quả trứng vẫn còn nóng hổi ấy, giấu ngay vào ngăn bàn như giấu báu vật.