Editor: Sel
Nhân lúc giáo viên còn chưa tới, Chương Vận Nghi mở cặp, lấy ra mấy gói đồ ăn vặt, đặt luôn lên bàn sau. Thẩm Minh Duệ đang tựa đầu vào tay, lơ mơ gật gù, bị động tác bất ngờ của cô dọa giật nảy, không chắc chắn hỏi: "Chị cả, dốc vốn dữ vậy... cậu định sai tớ đi xử ai à?"
"Chút khí phách đó mà cũng đòi làm đàn ông?"
Tâm trạng Chương Vận Nghi hôm nay rất tốt, chẳng thèm chấp nhặt với cậu ta, "Lo mà ăn đi, bớt tò mò lại!"
Thẩm Minh Duệ cảnh giác ôm trọn đống đồ ăn vào lòng, việc đầu tiên là cúi đầu kiểm tra hạn sử dụng từng gói một. Biết đâu được, lỡ đâu là mấy món để mốc meo trong ký túc xá rồi mới đem ra bố thí cho mình thì sao.
Từ Thi Thi cũng mệt mỏi phịch mông xuống ghế, liếc nhìn bạn cùng bàn một cái, chỉ thấy cô lại bắt đầu nổi cơn rồi. Hai tay giấu dưới ngăn bàn làm gì đó không rõ, khiến người ta tò mò muốn chết. Cô nàng bèn cúi xuống định nhòm thử, kết quả vừa cúi là ngửi thấy mùi trứng luộc.
Chương Vận Nghi đúng là có chút bản lĩnh. Cô nhanh chóng bóc xong quả trứng, nhân lúc thầy giáo cũng đang lim dim buồn ngủ, liền nấp sau đống sách chất cao ngất ngưởng, ba phát năm bảy lượt xử lý xong quả trứng luộc.
Không còn cách nào khác, đói quá rồi.
"Lại ăn một mình hả!" Từ Thi Thi bày tỏ sự lên án kịch liệt với hành vi này, "Lần trước có mỗi tí khô gà tớ còn chia cho cậu nữa đó!"
Chương Vận Nghi nở một nụ cười đầy thần bí, ra hiệu cho cô nàng ghé lại gần, trong cặp toàn là đồ ăn vặt mà Từ Thi Thi mê mệt. Cô làm bộ nghiêm túc hỏi: "Xin mời trả lời, đây là gì?"
Từ Thi Thi lúc đầu còn hơi ngơ ngác, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý như tiểu nhân đắc chí của cô bạn là hiểu ngay, cười khẩy: "Ồ, của người đó mua cho chứ gì?"
Chuẩn rồi!
Chương Vận Nghi định làm bộ làm tịch gật đầu nhẹ một cái, ai ngờ bị cô giáo Từ đột nhiên đấm một phát chí mạng: "Nói mau coi, lớp trưởng hôn giỏi không hả hả hả?"
"???" Cô còn tưởng mình bị ảo thính, há hốc mồm, suýt ngã ngửa tại chỗ.
Thấy Từ Thi Thi vẫn cười gian như thể ăn trộm được bí mật kinh thiên động địa, Chương Vận Nghi lạnh lùng không chút nương tay, đẩy phắt cái bản mặt đáng ghét kia ra: "Muốn thì tớ đi rửa tai, không thì cậu đi rửa não đi."
"Tớ đề nghị cậu rửa tai đấy." Từ Thi Thi chốt, "Cậu biết vì sao không? Vì tai cậu đỏ lên rồi kìa."
Những ai thân với Chương Vận Nghi đều biết, cô mà ngại, không chắc mặt sẽ đỏ, nhưng tai thì chắc chắn đỏ bừng.
"Lão Triệu tới rồi!" Chương Vận Nghi giả vờ nghiêm túc hạ giọng cảnh báo.
Từ Thi Thi đang đắc ý cũng lập tức rút gọn khí thế, miệng tự động lẩm nhẩm từ vựng, ngoan ngoãn vô đối.
Lải nhải được hơn chục từ, cô nàng mới nhận ra bị gài, nổi trận lôi đình.
Chương Vận Nghi hừ lạnh một tiếng, không thèm đôi co nữa, ai cũng đừng mong làm loạn cái đầu lạnh của cô. Cô gạt hết tạp niệm, tập trung ôn tập, cả khối cũng đã bắt đầu bước vào vòng ôn thi thứ hai.
Chưa tới một tháng nữa là kỳ thi thử đầu tiên sẽ diễn ra. Cô đang tính mỗi ngày dậy sớm thêm mười phút. Hoặc cũng có thể đi hỏi ý kiến một vài người, ví dụ như lớp trưởng.
Tiết tự học buổi sáng hôm nay dài dằng dặc, phần lớn học sinh đều cố gắng chịu đói để ôn bài. Nhưng mà, đói cũng có cái hay, giúp đầu óc tỉnh táo hơn.
Lão Triệu còn từng bảo: ăn no rồi thì chỉ muốn ngủ, đầu óc mụ mị. Nói tới đây, ông như nhớ ra mấy học sinh cưng của mình toàn ăn sáng trước giờ học, liền bổ sung thêm: một số ít, một vài cá biệt, trời sinh tinh lực dồi dào, không tính trong phạm vi này.
Chuông vừa reo, đám học sinh ban nãy còn như cà tím héo rũ, lập tức sống lại như được hồi sinh, chen nhau lao về phía căng-tin tìm lại mạng sống.
Chương Vận Nghi luôn thấy cảnh tượng này giống y như phim xác sống. Khổ nỗi, cô cũng là một trong số đó.
Cô đi xuống cùng Đới Giai, vừa hay gặp Trần Khoát đang ôm quả bóng rổ. Cầu thang đông người, thấy cô liếc nhìn sang, anh liền giải thích: "Ra khởi động tí."
Chủ yếu là tối qua ngủ không ngon. Anh cũng không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, tuy hôm nay không lạnh lắm, nhưng ra sân vận động một chút mới mong tỉnh táo mà qua nổi bốn tiết học buổi sáng.
"Vậy nhớ cẩn thận đó." Câu này cô nói rất tự nhiên, "Tránh vận động mạnh quá mức."
Trần Khoát theo phản xạ siết chặt quả bóng hơn, "Ừ, biết rồi."
Ra khỏi tòa nhà dạy học, mỗi người rẽ một hướng. Chương Vận Nghi và Đới Giai đi về phía căng-tin, Trần Khoát thì hướng sân bóng rổ.
"Đói muốn xỉu luôn!" Chương Vận Nghi mua một phần đậu hũ nước đường nóng hổi, ăn cùng với bánh cuộn thịt nạc, ăn một cách vô cùng sung sướng, vừa ăn vừa tấm tắc: "Bữa này chắc là ngon nhất từ đầu mùa đến giờ luôn đó!"
Đới Giai chỉ cười, không nói. Rõ ràng là hai hôm trước cũng ăn y chang vậy, đầu bếp trong căng-tin có thay đâu.
Vào với cái bụng đói, ra với cái bụng căng no, Chương Vận Nghi lại kéo Đới Giai tới siêu thị nhỏ, mua một ly trà sữa hòa tan vị lúa mạch. Vào mùa đông, gần như chẳng ai mua mấy loại nước khác, dòng trà sữa này bán chạy như tôm tươi.
Rót nước nóng, ôm trong tay vừa thơm vừa ấm.
Hai người ra khỏi siêu thị, tuy không ai nhắc gì, nhưng Đới Giai biết cô bạn mình muốn đi đâu, cũng chẳng hỏi gì, im lặng đi theo.
Tới sân bóng, Trần Khoát vẫn cực kỳ nổi bật. Anh đã cởi áo phao, chỉ mặc áo nỉ, tay áo còn xắn lên, để lộ cánh tay gầy nhưng có lực, kèm theo đó là chiếc băng cổ tay trắng tinh.
Chương Vận Nghi: "......"
Cô nhỏ giọng hỏi bạn, "Cậu có thấy hơi..."
Đới Giai rất hiểu ý tiếp lời: "Xấu hổ?"
Hai người nhìn nhau, gật đầu.
Chương Vận Nghi thấy xấu hổ thay mình, Đới Giai thì thấy xấu hổ thay Trần Khoát.
"Yên tâm đi." Đới Giai tràn đầy nghĩa khí, "Chuyện này tuyệt đối không có người thứ ba biết đâu. Mà khoan, cậu có định kể cho cậu ấy nghe không?"
"Tớ điên chắc?" Chương Vận Nghi bĩu môi ra hiệu im lặng, "Không đời nào tớ nói đâu."
Đới Giai giơ ngón cái: "Ủng hộ hết mình!"
Trần Khoát rất nhanh đã trông thấy Chương Vận Nghi. Anh nói với đồng đội vài câu rồi rời khỏi sân, chạy chậm đến trước mặt cô. Vừa khởi động xong, trên người như bốc hỏa, nét mặt vẫn là kiểu lạnh nhạt chẳng nhiệt tình cũng không xa cách, nhưng giữa chân mày lại có chút thư thái.
Chương Vận Nghi đưa ly nước trong tay cho anh. Cô cảm thấy trong thời tiết lạnh thế này, nước khoáng để ngoài chẳng khác nào nước đá, đúng là tra tấn.
Trần Khoát hơi khựng lại, có vẻ bất ngờ nhưng vẫn nhận lấy.
Đới Giai khoác tay Chương Vận Nghi, mặt mỉm cười, không nói một lời, y hệt tấm phông nền mẫu mực.
"Ăn no quá trời rồi." Chương Vận Nghi thực lòng không quá hứng thú với việc xem bóng rổ. Nếu là ngày thường rảnh rỗi quá mức, trên sân lại có soái ca trẻ trung thì còn có thể liếc nhìn một chút. Nhưng hôm nay thời tiết quá lạnh, đứng ngoài gió quả là hành động ngốc nghếch, "Tụi tớ đi dạo đây."
"Ừ." Trần Khoát gật đầu, lại hỏi, "Trưa nay nếu cậu muốn ăn đậu đỏ đá bào, tôi đi hẻm sau mua cho."
"Để sau hẵng tính, giờ tớ no lắm rồi."
"Được."
Sau đó hai người con gái rời đi, bạn thân tay trong tay, thì thầm điều gì đó, đầu kề đầu, thân thiết vô cùng.
Trần Khoát thu lại ánh mắt, lòng bàn tay bị ly "trà sữa" sưởi đến ấm nóng. Anh cúi đầu nhìn phần giới thiệu in trên ly giấy, bản thân vốn chẳng ưa gì trà sữa ngọt gắt. Nhưng...
Do dự vài giây, cuối cùng anh cũng không nỡ phụ lòng cô, cúi đầu, thử hút một ngụm qua ống hút.
Không ngọt kiểu đường hóa học như tưởng tượng.
Trần Khoát thoáng ngẩn ra, mở nắp ly, bên trong không phải trà sữa, mà chỉ là một ly nước ấm hơi nóng.
Ở phía bên kia, trong túi áo khoác của Đới Giai còn nhét một gói bột và gói thạch dừa nhỏ. Côlấy liếc nhìn Chương Vận Nghi đang ngẩng mặt đón nắng, không nhịn được bật cười: "Thật may mắn ghê."
Nghe câu cảm thán đó, Chương Vận Nghi quay đầu lại, "Tớ cũng thấy may thật, ai ngờ tìm được chỗ có nắng thế này chứ!"
Tớ không nói cái đó đâu nha. Đới Giai cười lén.
-
Từ khi sang đông, Chương Vận Nghi bỏ hẳn thói quen ngủ trưa. Mùa hè thì còn được, chợp mắt xong tỉnh táo hẳn ra, nhưng mùa đông mà ngủ trưa đúng là cực hình, chăn thì lạnh, mãi mới ấm được chút thì đồng hồ báo thức lại reo. Ngủ thế thì chi bằng đừng ngủ còn hơn.
Ăn trưa xong, cô quay về lớp ngay.
Lớp học cũng có một số bạn đang ôn bài, làm bài tập, không khí yên tĩnh. Cô nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, điều chỉnh cảm xúc rồi cắm đầu vào núi đề.
Một đề thi kiểu gì cũng có câu khó, cô liền gác lại đó, giải hết các câu biết làm rồi quay lại xử lý sau.
Gặp phải loại câu khó đến mức lật hết sách vở vẫn không nghĩ ra, thì chỉ còn cách cầu cứu. Cô ngẩng đầu lên, muốn xem trong lớp có học bá nào đang rảnh không. Ai ngờ ánh mắt liếc qua liền phát hiện có người đang ngồi bàn sau. Thời điểm này, ai cũng có thể tới lớp học thêm, nhưng tuyệt đối không phải là Thẩm Minh Duệ.
Tên đó toàn đúng giờ mới ló mặt.
Cô quay đầu lại thì thấy Trần Khoát đang đeo tai nghe nghe nhạc.
"Cậu..." Cô ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.
Trần Khoát tháo một bên tai nghe xuống: "Có câu nào không hiểu hả?"
Chương Vận Nghi cảm thấy mình thua rồi. Rõ ràng lúc trưa còn thấy anh ăn cơm với Phí Thế Kiệt và mấy người khác, nói ăn xong sẽ về ký túc xá, thế mà bây giờ lại ngồi ngay sau lưng cô, im ru từ đầu đến cuối?!
"Có đó!" Cô đáp ngay, rồi đưa đề, bút và nháp cho anh, bản thân cũng xoay người lại hẳn, nghiêm túc nghe giảng.
Trần Khoát sợ ảnh hưởng đến người khác nên hạ thấp giọng xuống, trầm và nhẹ, may là hai người ngồi gần nên cô vẫn nghe rõ được.
Lúc trước, vào ngày Lễ Tình Nhân, anh nói câu "mỗi môn biết một chút" quả thực quá khiêm tốn, Chương Vận Nghi giờ đã hiểu, không phải biết một chút, mà là kiểu không có đề nào làm khó được anh.
Giảng liền mấy câu khó mất gần nửa tiếng, Chương Vận Nghi cũng chẳng khách sáo, hễ không hiểu là hỏi tới cùng.
Có vẻ sau cái hôm đó, cô không còn sợ làm anh phát bực vì "ngu" nữa rồi.
"Cậu làm bài lâu rồi, nên ra ngoài nhìn gần nhìn xa, xem tí màu xanh, nghỉ mắt chút." Trần Khoát nhắc sau khi uống ngụm nước.
"Ừ."
Thật ra buổi chiều cũng có tiết thể dục dưỡng mắt, nhưng cô phát hiện anh có vẻ thích ngắm nhìn xa xăm hơn.
Dọn dẹp mặt bàn xong, cô lặng lẽ đi theo anh, một trước một sau bước ra khỏi lớp. Giờ nghỉ trưa, tòa nhà dạy học yên ắng vô cùng, hai người đi sang phía đối diện, đứng bên hành lang, cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
"Hôm nay cậu phải đi học thêm à?" Trần Khoát hỏi.
"Ừa..." Cô thở dài, "Tớ được chuyển lên lớp tăng tốc rồi, mong là có tác dụng ha..."
"Vậy," giọng anh điềm tĩnh, "tan học có muốn đi xe chung không, nhà tôi cũng gần đó."
Chương Vận Nghi sớm đoán được anh sẽ nói đến chuyện này.
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn từ chối: "Hôm nay không được, tớ hẹn chị Giai đi ăn đồ ngon với mua vài món đồ nữa."
Trần Khoát im lặng một lúc.
"Vậy à."
"Ừm."
Chương Vận Nghi giả vờ cúi đầu nhìn cây cối dưới sân, nhờ vậy cũng giấu đi nụ cười đang thấp thoáng trên gương mặt mình.
-
Chuông vào tiết bốn vừa vang lên.
Chương Vận Nghi đã sắp xếp xong đồ đạc, thầy vừa đi khỏi cửa là cô đã hớn hở gọi: "Chị Giai, lẹ lẹ lẹ!"
"Tới đây!" Đới Giai ôm cặp đi ra gặp cô ngoài hành lang, hai cô gái thân mật tay nắm tay, không rõ là vội đi làm gì, thoắt cái đã biến mất không thấy đâu.
Từ đầu tới cuối, như thể chưa từng liếc nhìn "ai đó" lấy một cái.
Phí Thế Kiệt hả hê nghĩ bụng, quay sang liền thấy anh bạn của mình đang thu lại ánh mắt vừa nhìn ra ngoài lớp.
Cậu bật cười: "Công bằng mà nói thì quan hệ của hai cậu ấy đúng là tốt quá đáng, tôi còn tưởng là chị em ruột cơ đấy. Con gái với nhau đúng là chuyện gì cũng phải rủ nhau, kể cả đi toilet."
Trần Khoát liếc hắn: "Cậu rảnh quá ha."
Phí Thế Kiệt tiếp tục đâm thọt: "Hai cậu ấy còn ăn chung một cốc mì ly đó."
Trần Khoát chẳng thèm đáp, cúi đầu thu dọn sách vở.
Thấy anh bị khịa mà không đáp lại, Phí Thế Kiệt càng thêm hứng chí: "Cả cốc chè đậu đỏ cũng ăn chung luôn, mà cái đó là cậu mua nữa chớ, hahaha!"
Trần Khoát mặt không cảm xúc, cuộn mấy tờ đề cương lại, như chơi đập chuột, nhắm ngay cái đứa lắm mồm đang lải nhải kia, đập tới tấp, "Cậu lải nhải nữa thử coi?!"