Editor: Sel
Chương Vận Nghi và Đới Giai thở hổn hển ngồi lên xe buýt.
Từ lúc tan học đến giờ học thêm còn tận hơn hai tiếng, bình thường thời gian này khá dư dả, cô có thể thong thả đi ăn ở hẻm sau, rồi chậm rãi bắt xe qua lớp học thêm. Nhưng hôm nay thì không, hôm nay cô còn phải ghé trung tâm thương mại gần đó mua đồ.
Đây là quyết định mà Chương Vận Nghi đã suy nghĩ mấy ngày trời. Nhịn một ngày nữa cũng không nổi, nhất định phải nhanh gọn dứt khoát giải quyết xong!
Trung tâm thương mại này thông với trạm tàu điện ngầm ngay tầng hầm, đi lại rất thuận tiện.
Hai người xuống tầng hầm B1 ăn vài món vặt đơn giản, rồi lập tức lên thẳng tầng bốn nơi bán đồ thể thao.
Điều khiến Chương Vận Nghi hơi thất vọng là trong cửa hàng thể thao này, tám mươi phần trăm diện tích là giày dép, còn băng tay thì ít đến đáng thương, mà cái nào cái nấy đều... xấu đau xấu đớn.
Đới Giai đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn cô. Ánh đèn chiếu từ trần xuống sáng sủa nhưng không gắt, phủ lên người cô một tầng ánh sáng ấm áp dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, Chương Vận Nghi thật sự rất xinh đẹp.
Cảnh tượng này khiến Đới Giai nhớ lại hôm trước giao thừa, cả hai còn đang đau đầu chọn quà sinh nhật.
Khi ấy Chương Vận Nghi rất hời hợt, chọn sách nào cũng phải hỏi cô ấy, rồi tiện tay mua đại.
Thế mà bây giờ chỉ để chọn một cái băng tay, lại nghiêm túc và tỉ mỉ đến vậy.
"Chị Giai, cậu thấy cái nào đẹp hơn?" Chương Vận Nghi quay đầu lại, một tay cầm cái màu đen, tay kia là cái màu xám, cau mày rối rắm, "Đau đầu thiệt chớ, nói thiệt thì tớ thấy cả hai cái đều xấu như nhau, nhưng giờ cũng đâu còn cách, phải chọn cái đỡ dở nhất thôi!"
Câu hỏi này đúng là khó xử với Đới Giai thật. Cô ấy trầm ngâm, rồi trả lời rất thiếu sức sống: "Tớ thấy... giống nhau hết."
"Vậy dạo thêm vòng nữa hông?" Chương Vận Nghi hơi lưỡng lự.
"Đi thôi." Đới Giai từ lâu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chết cùng cô cũng không sợ.
Nhưng sau khi đi một vòng quanh trung tâm thương mại, họ vẫn quay về cửa hàng ban đầu, hơi tiu nghỉu. Chương Vận Nghi lại so sánh thêm lần nữa, cuối cùng chọn cái màu đen nhìn đỡ xấu hơn một tẹo rồi thanh toán.
Trời đã sẫm màu, hai người chia tay nhau ở trạm tàu điện, một người đi học thêm, một người về nhà.
Đới Giai vào toa tàu, nhanh chóng tìm được chỗ ngồi, việc đầu tiên sau khi ngồi xuống là định lấy tai nghe để nghe chương trình radio yêu thích.
Đây đã trở thành một thói quen nhỏ của cô ấy, như từng chút một chắt lọc sức mạnh tinh thần. Có điều này, cộng với tình bạn của Chương Vận Nghi, tâm trạng cô ấy dạo gần đây cũng dần trở nên ổn định. Có lẽ chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa thôi, cô ấy sẽ thật sự không còn để bụng những chuyện cũ nữa, giống như Chương Vận Nghi từng nói.
Cô ấy đưa tay vào cặp thì sờ phải một chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh, bất ngờ lấy ra xem, rồi ngẩn người.
Trên hộp có dán một tờ giấy ghi chú: 【Tai nghe hỏng một bên rồi thì phải đổi cái mới thôi, tặng cậu đó ^_^】
Vẻ mặt cô ấy thoáng phức tạp, muốn cười mà sống mũi lại cay cay, suýt nữa bật khóc.
Chương Vận Nghi rốt cuộc nhét vào từ lúc nào chứ? Chắc là lúc cô ấy vào nhà vệ sinh, Chương Vận Nghi nói xếp hàng dài quá, muốn giúp Đới Giai cầm cặp, cô ấy cũng chẳng nghĩ nhiều. Vậy đây là món quà bất ngờ mà cô chuẩn bị cho mình sao?
Đới Giai xoa mũi, cẩn thận mở hộp, lập tức đeo thử tai nghe mới.
Hai tai đều nghe được rõ ràng.
-
Tối nay, tâm trí của Trần Khoát chẳng hoàn toàn đặt vào game. Anh thỉnh thoảng lại phân tâm liếc nhìn góc dưới bên phải của màn hình máy tính, bảy giờ, bảy rưỡi, tám giờ...
Sau một pha xử lý fail đến mức khiến Vương Tự Nhiên quay sang trừng mắt lườm, Trần Khoát dứt khoát không phá team nữa, thoát game, cúi đầu nhìn điện thoại, bấm sáng màn hình rồi lại tắt đi. Lặp đi lặp lại vài lần, cuối cùng anh vươn tay lấy chai nước khoáng trên bàn máy tính, vặn nắp, ừng ực uống gần nửa chai như đang uống rượu lấy can đảm, một hơi gửi đi tin nhắn:
【Chín rưỡi tan học hơi muộn, để tôi đưa cậu ra trạm tàu điện nhé?】
Hơn mười phút sau, giữa giờ nghỉ ở lớp học thêm, Chương Vận Nghi thoải mái trả lời:
【Được đó.】
Trần Khoát nhìn hai chữ này, nghiêng đầu chống cằm, ánh mắt lơ đễnh lướt qua màn hình rồi rơi đúng vào mặt Vương Tự Nhiên.
Vương Tự Nhiên vừa chơi xong một trận, đang định ra mua xiên nướng cho đỡ tức, bỗng nhiên có linh cảm gì đó, quay đầu nhìn, hai ánh mắt chạm nhau. Cả người cậu nổi da gà.
"Bị gì vậy trời? Nhìn tôi cười cái quỷ gì??"
Nhìn bạn thân quá hai giây đã thấy sởn gai ốc rồi, đằng này còn bị cười, cứ như đang quay phim kinh dị. Cậu tức đến mức tay siết thành nắm đấm.
Trần Khoát nói: "Nhìn thấy cậu đáng yêu."
Vương Tự Nhiên suýt nữa ói tại chỗ, "Bị điên rồi hả trời!"
Trần Khoát không thèm chấp nhặt với Vương Tự Nhiên, cầm chai nước với điện thoại lên, đứng dậy, chậm rãi nói: "Các cậu chơi tiếp đi, tôi có việc, về trước đây."
Phí Thế Kiệt gõ bàn phím đến mức như muốn tóe lửa, căn bản không rảnh mà ngó lên.
Vương Tự Nhiên tháo tai nghe ra, nghi ngờ hỏi: "Về á? Sớm thế, cậu thì có chuyện gì cơ chứ?"
"Chuyện của tôi nhiều lắm." Trần Khoát đáp, "Các cậu cũng mau về đi, tôi đi thật đây."
Vương Tự Nhiên vốn chẳng buồn hỏi, nhưng nghĩ lại lại vội vã gọi giật anh lại: "Khoát, mua giúp tôi cây xúc xích nướng nhé, loại vị truyền thống đó!"
Phí Thế Kiệt đang giả điếc cũng như bỗng dưng hồi phục thính lực, nhanh chóng hô theo: "Tôi lấy hai cây! Ai bảo hôm nay cậu đập tôi!"
Trần Khoát bước chân khựng lại, đầu không quay lại, chỉ giơ tay về phía hai cái "hố không đáy" đằng sau ra dấu OK. Hôm nay tâm trạng tốt, làm việc thiện một lần cũng không sao.
Anh tới quầy thanh toán, trả tiền cho ba cây xúc xích rồi nhanh chóng rời khỏi chiến trường ầm ầm tiếng bàn phím ấy. Cuối tháng Hai, trời vẫn còn se lạnh, nhưng anh chẳng cảm thấy chút rét mướt nào, thẳng đường đi tới siêu thị lớn gần đó.
Tầm tám giờ tối, người mua sắm rất đông, Trần Khoát đẩy xe hàng, đi từ khu vực này sang khu vực khác, càng đi lại càng thấy mông lung, rốt cuộc nên mua gì bây giờ?
Nghĩ một lúc, anh quyết định rời khỏi khu đồ ăn vặt. Vài hôm trước mới mua cho cô kha khá rồi, chắc chắn chưa ăn hết đâu.
Anh đứng trước dãy tủ lạnh, gió từ máy lạnh phả ra lành lạnh, nhân viên bán hàng nhiệt tình tiếp cận, không ngừng giới thiệu: "Loại này bán chạy nhất đó bạn! Có cả hạt dâu tây bên trong, chua chua ngọt ngọt, uống là ghiền luôn!"
"Cảm ơn, tôi không uống."
Trần Khoát từ chối với vẻ mặt chẳng biểu cảm gì đặc biệt.
Cô nhân viên nghĩ anh sẽ không mua nữa, ai ngờ ngay sau đó, chàng trai nhìn có vẻ cool ngầu này lại giơ tay lấy nguyên một vỉ bỏ vào xe hàng.
"......"
Trần Khoát đẩy xe tới khu trái cây, lời nhân viên vừa rồi bất ngờ cho anh một gợi ý, đi chọn một hộp dâu tây thật ngon vậy.
Trần Khoát đẩy xe tới khu trái cây, lời nhân viên vừa rồi bất ngờ cho anh một gợi ý đi chọn một hộp dâu tây thật ngon vậy.
-
Chương Vận Nghi hiện giờ đang theo học lớp tăng tốc môn Khoa học tự nhiên, học phí đắt hơn bình thường, nhưng giáo viên rất xịn, đặc biệt là thầy dạy Vật lý, thầy đã có kinh nghiệm dạy cả mấy chục năm. Mỗi tiết học cô đều tập trung cao độ, tuyệt đối không dám để đầu óc lơ là, cũng không thể để phí tiền của mẹ lý, chị Doãn đã phải "đập tiền" như mưa cho khóa học này.
Không thể phủ nhận, lớp 12 thực sự rất vất vả, nhưng dần dần, cô lại thấy yêu cái nhịp sống giản đơn đến mức nhàm chán này, không cần nghĩ gì cả, mặc kệ thế giới xung quanh ra sao, chỉ cần cắm đầu học là được.
Đề thi có khó, nhưng khó mấy thì cũng có lời giải. Cái cảm giác từ từ gỡ được nút thắt, tìm ra được đáp án ấy thực sự rất thỏa mãn.
Tan học, trong đầu cô vẫn đang lặp lại các dạng bài kinh điển mà thầy vừa giảng. Vừa bước ra khỏi tòa nhà đã bị gió lạnh thổi tới run người, cô ngẩng đầu liền thấy Trần Khoát đang đứng cách đó không xa.
Không biết anh tới từ khi nào.
Đang đứng dưới ánh đèn đường, tay nghịch điện thoại.
Chương Vận Nghi đứng khựng lại, vốn định nhón chân đi tới sau lưng hù anh một cái, ai ngờ sau lưng cô cũng có cả đám học sinh học thêm, thấy cô liền hét to: "Chương Vận Nghi, đi chung không? Có muốn đi chung taxi không?"
Tiếng gọi ấy khiến Trần Khoát đang chăm chú chơi Sudoku cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.
"Hôm nay không đi chung đâu!" Chương Vận Nghi quay đầu lớn tiếng đáp lại.
Cùng học thêm một thời gian cũng đã quen biết, dù khác trường nhưng đã đồng hành cả một học kỳ, ai thuận đường sẽ thường rủ nhau share taxi, chi phí cũng gần ngang đi tàu điện.
Nói xong, cô không do dự chạy nhanh tới cạnh Trần Khoát, giọng điệu mềm xuống hẳn, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu đợi lâu chưa?"
Trần Khoát không để lộ biểu cảm gì, thoáng liếc nhìn mấy người bạn học thêm phía sau cô, trong đó có cả nam lẫn nữ, người gọi cô là một bạn nam.
Nam sinh kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía anh, mấy giây sau thì mím môi, vẻ mặt có phần không vui.
"Vừa tới thôi." Trần Khoát đáp nhẹ.
Chương Vận Nghi nửa tin nửa ngờ, cũng không hỏi thêm, "Vậy đi thôi."
"Ừ." Trần Khoát thu lại ánh nhìn, sánh bước bên cô, giơ túi nilon trong tay ra cho cô xem, "Mua chút đồ ăn."
"Đồ ăn á?" Chương Vận Nghi sáng rỡ mắt mày, chẳng hề khách sáo, cúi đầu lục lục trong túi, có sữa chua, một hộp dâu, còn có cả bánh mì nữa.
Chiều nay vì gấp đi mua băng tay nên cô chỉ ăn mỗi xiên thịt viên với tô mì cay, giờ đói đến mức ruột dán vào lưng rồi.
Cô lấy bánh mì ra, hấp tấp xé bao bì nhựa trong suốt, không chờ nổi cắn ngay một miếng to, mắt sáng rỡ, "Ngon quá đi!"
Khóe môi Trần Khoát cong nhẹ, giọng dửng dưng: "Mua đại thôi."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, anh vốn bước rất nhanh, lúc này cũng vô thức giảm tốc, đi song song bên cô.
"Ngày mai học xong lúc mấy giờ?" Anh hỏi.
"Một rưỡi tới bốn giờ." Nói xong, thấy anh lại im lặng, Chương Vận Nghi chủ động hiểu ý, tinh tế hỏi ngược lại: "Còn cậu? Bình thường mấy giờ về trường? Nếu giờ khớp nhau thì đi chung nhé?"
Nghe vậy, Trần Khoát âm thầm thở phào một hơi.
Có những lời nói ra rồi thì không sao, nhưng trước khi nói lại cứ phải đắn đo, cân nhắc mãi. May mà cô cũng muốn đi cùng anh.
Anh giãn mày, đáp: "Khớp."
"Vậy hứa rồi đó, mai đi cùng nha."
"Ừ."
Cô nhìn dải cây xanh bên phải, anh nhìn làn xe bên trái, cả hai đều cố che đi nụ cười đang len lén tràn ra.
-
"Tớ vào nha, cậu cũng về sớm đi."
Tới trạm tàu điện, Chương Vận Nghi vẫy tay chào tạm biệt Trần Khoát. Đoạn đường mà trước đây cô luôn thấy dài lê thê, hôm nay sao lại ngắn thế chứ, ngắn đến mức ly sữa chua còn chưa kịp uống xong đã đến nơi, vô lý ghê!
Trần Khoát gật đầu, không quay người đi ngay mà đứng đó nhìn cô bước lên thang cuốn đi xuống.
Nhưng bất ngờ là cô lại quay lại.
Mà thiết kế chỗ trạm này chỉ có thang cuốn xuống, muốn lên lại thì phải đi vòng cầu thang bộ dài dằng dặc.
Cô leo từng bậc từng bậc với vẻ hơi vội vã, mỗi bước đều bước hai ba bậc, nhìn vô cùng gấp gáp.
Dù không biết cô quay lại làm gì, nhưng cơ thể anh phản ứng trước cả anh, Trần Khoát đã lập tức bước xuống cầu thang. Một người lên, một người xuống, rất nhanh đã gặp nhau ở giữa.
"Trí nhớ của tớ đúng là hết thuốc chữa luôn rồi." Cô vừa thở vừa lẩm bẩm, lôi từ túi ra chiếc băng tay màu đen đưa cho anh, "Cái này tớ mới đi mua chiều nay sau khi tan học. Tớ thấy nó hợp với cậu hơn cái cũ. Hy vọng cậu sẽ thích."
Nên là đồng ý với cô nhé.
Đã có cái này rồi, vừa đắt tiền hơn, vừa đẹp hơn, anh tuyệt đối đừng để cô thấy cái băng tay trắng kia nữa được không?
Được chứ?
Miễn là anh còn đang thở, thì tức là đồng ý rồi.
Trần Khoát hơi sững lại, nhìn chiếc băng tay bị nhét vào tay mình, tim dường như lệch mất một nhịp.
Sao đột nhiên lại tặng anh quà nữa rồi?