Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 71: Ăn của người ta rồi thì không được nói xấu



Editor: Sel

Bác sĩ Trần lái xe tan ca về nhà, cách khu chung cư còn một đoạn đường, lúc ngó đại ra ngoài cửa sổ xe, ông còn tưởng mình nhìn nhầm, không thì sao giờ này lại có một thiếu niên chạy băng băng trên đường, trông y chang con trai ông?

Ông bấm còi, định nhắc nhở thử một tiếng.

Nhưng thằng bé vẫn chẳng liếc mắt về phía này lấy một cái, bất đắc dĩ, ông đành hạ kính xe xuống, nâng giọng gọi to: "Trần Khoát!"

Trần Khoát chạy rất nhanh, bên tai toàn là tiếng gió rít vù vù, chính anh cũng không rõ vì sao đột nhiên lại bật người chạy như vậy. Nhưng tim gan phèo phổi đều như đang bốc cháy, cảm giác này như thể chỉ có cách đó mới có thể âm thầm giãi bày niềm vui mừng đang cuộn trào trong lòng.

"Trần Khoát!!"

Giọng của ông bố già liên tục vang lên, khản đặc tới mức sắp vỡ giọng, cuối cùng cũng lọt vào tai anh. Trần Khoát chậm dần bước chân, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng dữ dội, nghe theo tiếng gọi mà quay đầu, một chiếc xe con màu trắng dần chạy vào tầm mắt. Anh cúi đầu, đợi hơi thở bình ổn đôi chút rồi mới đi tới. Không biết ba đang đi làm hay tan làm, chỉ đứng bên cạnh xe cúi người nhìn vào ghế lái, "Ba."

"Không đeo tai nghe à?" Bác sĩ Trần ngạc nhiên, "Vậy sao gọi mãi mà không nghe thấy, mau lên xe đi."

"Dạ."

Trần Khoát mở cửa ngồi vào ghế phụ, thường ngày lúc nào cũng là người lên xe liền cài dây an toàn ngay tức thì, hôm nay lại có vẻ hơi hồn bay phách lạc.

"Dây an toàn." Bác sĩ Trần nhắc.

"...Dạ." Trần Khoát với tay sang cài dây, hơi nghiêng người sang một bên.

Xe lại khởi động, rẽ phải ở ngã tư, đi thêm hơn hai trăm mét nữa là đến cổng khu chung cư. Thanh chắn từ từ nâng lên, chẳng mấy chốc đã đậu vào bãi dưới tòa nhà. Trời cũng đã tối muộn, hai cha con xuống xe, một trước một sau bước vào tòa nhà.

"Cậu của con đặt mua xe mới rồi, chiều mai mời cơm." Bác sĩ Trần chợt nhớ ra chuyện chính, "Ăn xong mẹ con sẽ đưa con về trường, vẫn kịp đấy."

Trần Khoát cau mày, từ chối thẳng: "Con không đi. Đã hẹn với... bạn học rồi, con có việc."

"Là Tiểu Phí hả?" Giọng ông khá tự nhiên, "Thế thì gọi nó đi cùng luôn, có phải người ngoài đâu."

"Không phải." Sợ ba tiếp tục truy hỏi, anh bối rối nói, "Dù sao con cũng không muốn đi."

Nhìn bộ dạng lắp bắp kia của con trai, bác sĩ Trần trong lòng cười khẩy, còn có thể là ai được nữa, chắc chắn là Phí Thế Kiệt hoặc Vương Tự Nhiên rủ nó chơi game chứ gì.

Lúc này, Trần Khoát cảm thấy điện thoại trong túi rung nhẹ một cái, anh hơi khựng người lại, rất muốn lấy ra xem nhưng ba lại đang đứng ngay bên cạnh, đành bực bội ấn nút gọi thang máy, trong lòng nhủ thầm sao cái thang này còn chưa xuống, anh chỉ muốn mau mau về phòng mình thôi.

"...Giải tỏa áp lực là được, nhưng phải điều độ." Bác sĩ Trần vẫn đang dặn dò đầy tâm huyết, "Thi xong rồi con muốn nghỉ ngơi kiểu gì cũng được, nhưng thời điểm quan trọng không thể lơ là..."

Toàn bộ sự chú ý của Trần Khoát đều đặt cả vào cái điện thoại trong túi quần.

Anh ngước mắt nhìn chằm chằm vào con số đang giảm dần trên bảng hiển thị, mặt căng thẳng. Trong đầu nghĩ, chắc là tin nhắn của cô.

"...Nhưng mà sức khỏe thân thể mới là quan trọng nhất." Bác sĩ Trần thấy con có vẻ đang chăm chú lắng nghe, cũng thấy hơi an ủi. "Chuyện học hành thì cứ cố gắng hết khả năng của mình là được, còn lại thì để số phận quyết định. Nhưng theo kinh nghiệm sống của ba, số phận sẽ không bạc đãi người dốc hết toàn lực đâu."

Vào thang máy rồi, Trần Khoát lại dán mắt nhìn con số tăng dần, tầng một, tầng hai... sao mà lâu thế, đi cầu thang bộ chắc còn nhanh hơn.

"Ba nói vậy, con nhớ rồi chứ?"

"Dạ dạ."

Bác sĩ Trần thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, con trai cũng coi như hiểu chuyện, ít ra vẫn nghe lời mình nói.

Chơi chút game cũng chẳng sao, học hành căng thẳng như vậy, thành tích không tụt lại còn rất tự giác biết kiềm chế, vậy thì có cần gì phải tước nốt chút niềm vui nho nhỏ để xả stress chứ?

Vừa vào đến nhà, Trần Khoát đổi giày xong là chui ngay vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, anh tựa vào cánh cửa, lấy điện thoại ra mở màn hình, quả nhiên là tin nhắn từ cô: 【Tớ mới về tới nhà, cậu thì sao?】

Cậu nhắn lại: 【Tôi cũng vừa về.】

Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức: 【Ngủ sớm đi nha, mai gặp~】

-

Việc đầu tiên Chương Vận Nghi làm sau khi về nhà không phải là cất cặp sách, mà là chạy ngay vào bếp, mang dâu tây mà Trần Khoát mua cho đi rửa. Vừa nãy cô cố nhịn mãi, một cái bánh mì sao mà đủ no, uống thêm hộp sữa chua lại càng thấy đói, cái thứ này đúng là càng ăn càng kích thích vị giác.

Cô để dành một nửa dâu tây lại cho ba mẹ, phần còn lại thì ôm vào phòng, miệng cắn dâu, tay mở tin nhắn của anh ra xem, xem xong chỉ biết cạn lời.

Chỉ có đúng một chữ "Ừ" cụt lủn rồi im bặt. Được lắm, giỏi lắm, tuyệt vời lắm!

Lạnh lùng cỡ đó luôn à?

Hình như anh chẳng thích nhắn tin với cô cho lắm...

Cô rất muốn đảo mắt một cái, nhưng ai biểu miệng ăn của người ta thì không thể chửi người ta được đâu. Dâu tây ngọt lịm thế này là do anh mua, nghĩ đến đó tự nhiên cô lại bật cười, sợ bị bà Doãn nghe thấy nên vội vàng che miệng lại, tiếng cười không phát ra được nhưng ánh mắt thì toàn là ý cười lấp lánh.

-

Trần Khoát tắm xong trở về phòng, đứng trước bàn học, liếc nhìn điện thoại, cô vẫn chưa trả lời.

Anh vừa sấy tóc vừa lơ đãng, tiện tay vứt khăn lên ghế, rồi bấm gọi cho Lão Phì. Đợi bên kia bắt máy, anh lười nhác hỏi một câu: "Các cậu về nhà cả rồi hả?"

"Chắc chắn rồi! Cậu không biết à, quá mười giờ chưa về là mẹ tôi sẽ đánh gãy chân chó tôi luôn đấy!"

"Ừ."

Trần Khoát ừ hử cho có lệ, nghiêng đầu kẹp điện thoại bằng vai, vừa từ từ bóc lớp bao bì trong tay.

Phí Thế Kiệt hỏi: "Bên cậu đang có tiếng gì vậy?"

"Tiếng?" Trần Khoát hơi nghi hoặc, dừng một chút rồi đáp, "À, không có gì, tôi đang mở quà thôi, cô ấy lại tặng tôi cái băng cổ tay."

Bên kia im lặng vài giây.

"...Ọe, ọe, con có biết đấy là tiếng gì không? Ba đang nôn đấy."

-

Hôm sau, sau khi ăn trưa ở nhà bà ngoại, Chương Vận Nghi đi đến lớp học thêm, tiện tay mang theo cả hộp sữa chua dâu. Cô nghĩ mình nên tìm một cơ hội thích hợp để nói với Trần Khoát rằng mình thích ăn dâu tây thật, nhưng không đồng nghĩa với việc cũng sẽ thích mấy thứ đồ ăn hay nước uống vị dâu.

Còn một chút thời gian nữa mới vào học, cô dùng ống hút chọc thủng nắp hộp sữa chua, húp một hơi hết nửa hộp, rồi lấy đề luyện tập và vở ra khỏi cặp.

Có người dùng đầu bút chọc nhẹ vào lưng cô.

Cô quay đầu lại, nhìn về phía cây bút trong tay bạn nam, thấy nắp bút đã được đậy lại, mới không tiếp tục cau mày nữa, nếu mà dám cố tình làm bẩn áo cô, thì nhất định không tha. "Gì đấy?"

"Không gì cả." Bạn nam nhún vai làm bộ như không có chuyện gì, "Người hôm qua đến đón cậu là ai vậy? Hỏi cho biết thôi mà."

Chương Vận Nghi nhìn cậu ta đầy nghi hoặc, nhà cậu ta ở gần biển à?

Dưới ánh mắt dò xét của cô, ánh nhìn của cậu bạn bắt đầu dao động, xương gò má cũng đỏ lên một chút, tay thì không chịu yên, cứ mở nắp bút rồi lại đóng.

Cô bất chợt cười bí hiểm, chỉ một giây sau lại đổi sắc mặt, "Không nói đâu."

Bạn nam: "......"

Cô không buồn để ý nữa, ngồi lại nghiêm chỉnh. Có lẽ do tâm trạng vẫn đang rất tốt, vừa lật ghi chép vừa khe khẽ ngân nga: "Không nói cho cậu, không nói cho cậu, không nói cho cậu ~~"

Đã muốn gây tổn thương, thì phải thật thấm.

Cuộc sống lớp 12 cứ thế lặp đi lặp lại, ngay cả những ngày nghỉ hiếm hoi cũng vậy, nhưng tâm trạng của Chương Vận Nghi hôm nay lại bất ngờ vui vẻ khác thường. Vừa nghe thầy giáo thông báo tan học, cô liền hóa thân thành "chuyên gia dọn bàn", ba bước làm xong hết, nhét đại hết vào cặp rồi vội vàng lao xuống lầu. Khi sắp đến tầng một lại bất ngờ phanh lại, đưa tay chỉnh tóc, bước chầm chậm xuống những bậc thang cuối cùng, từ tốn bước ra khỏi tòa nhà.

Trần Khoát vẫn đứng ở đúng vị trí hôm qua, dáng vẻ lười nhác, hai tay cầm điện thoại, chỉ nghe âm thanh vang lên cũng biết là đang chơi game đua xe, ngón tay phải còn móc theo một ly trà sữa, là vị trân châu mà cô thích nhất.

Cách mấy bước, Chương Vận Nghi khẽ mỉm cười nhìn ngắm cảnh tượng ấy. Nhìn anh rất sạch sẽ, chân dài, vai cũng rộng...

Thực ra không cần máy ảnh, cô có thể dùng chính đôi mắt mình để lưu giữ khoảnh khắc này.

Đôi mắt đảo qua, cô lại nghĩ ra trò gì đó, lén lút bước tới gần.

Nhưng cô không hề biết, người đang chăm chú chơi game kia thực ra đã lén liếc thấy bóng mình in dưới đất, bóng ấy đang từng chút từng chút tiến lại gần anh. Trần Khoát ánh mắt thoáng lấp lánh ý cười, nhưng rất nhanh đã thu lại, giả vờ như vẫn tập trung nhìn màn hình.

"Cướp đây!" Chương Vận Nghi tươi tỉnh tiến lại, vỗ nhẹ lên vai anh.

Trần Khoát cúi đầu giả vờ bị giật mình, cố tình run tay, chiếc xe đua mất lái đâm thẳng vào tường, game over. Anh bất đắc dĩ nhìn cô, trên mặt không có chút khó chịu nào, cất điện thoại, tiện tay đưa ly trà sữa cho cô, "Chỉ có cái này thôi."

Cô thấy trò đùa thành công, bật cười đắc ý, "Đúng lúc khát luôn."

Mấy bạn trong lớp học thêm cũng lục tục đi xuống. Trần Khoát hờ hững liếc qua bên đó một cái rồi quay lại, chẳng mấy quan tâm, khẽ nói: "Đi thôi."

"Ừa!"

Hai người đi song song, nhưng Trần Khoát vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ với cô, mỗi lần tay áo chạm phải nhau, anh sẽ lặng lẽ dịch sang bên nửa bước, dù thật ra anh rất muốn lại gần hơn.

"Tớ thấy cậu hay chơi cái game đua xe đó, vui lắm hả?" Lại sắp bị dụ chơi rồi!

"Cũng được, xả stress ổn."

Chương Vận Nghi nghe xong hơi động lòng, "Vậy thì..."

Trần Khoát bị ánh mắt mong chờ của cô làm cho lúng túng, "Điện thoại tôi còn vài game khác, cậu thử mấy cái đó xem, cũng thú vị lắm."

Anh không rõ khả năng tự kiểm soát của cô đến đâu.

Nhưng ở giai đoạn này, anh vẫn không quá khuyến khích việc cô dùng một cách bản thân chưa quen để xả stress, dễ phản tác dụng.

"Game gì thế?" Cô hỏi.

"Sudoku."

"......"

Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm anh, xác nhận là anh đang nói nghiêm túc chứ không đùa giỡn, rồi bật cười khúc khích, biểu cảm sinh động hẳn lên: "Được thôi, tớ chưa chơi bao giờ, lát nữa cậu dạy tớ nhé, chịu không?"

Nắng chiều len qua những tán cây, nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt cô.

"Ừ, được, OK, được chứ..."

Trần Khoát cũng chẳng nhớ mình đã trả lời như nào, chỉ thấy chắc chắn vẻ mặt mình lúc đó ngốc lắm, vì cô cứ nhìn anh là lại cười suốt.

Phí Thế Kiệt cực kỳ ghét câu "kế hoạch không theo kịp thay đổi", Trần Khoát trước đây từng không để tâm, nghĩ đơn giản: không lập kế hoạch thì có gì để mà thay đổi. Nhưng khi đến trạm xe buýt, anh bắt đầu hiểu được cái cảm giác của Lão Phì rồi.

"Anh Khoát!"

"Chị cả!"

Một chiếc xe đen chạy tới, rồi dừng lại rất đỗi bình tĩnh. Hà Viễn đẩy cửa bước xuống, vẫy tay gọi to: "Trùng hợp ghê, lên xe đi!"

Chương Vận Nghi khẽ nhướng mày.

Trần Khoát cũng hơi nhíu mày.

Tình thế không thể chối từ, cộng thêm chỗ này không được đậu xe lâu, kẻo bị chụp phạt, hai người đành gượng cười lên xe, ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, cô ngồi bên trái, anh bên phải, ở giữa là chỗ trống, cả hai đều có chút gò bó.

Hà Viễn xoay người lại, cười tít mắt, "Tớ cứ tưởng nhìn nhầm cơ, chị cả, ra là cậu học thêm gần đây à?"

Chương Vận Nghi ôm cặp, gật đầu: "Ừ, vừa tan học, định về trường."

"Thảo nào gặp được anh Khoát, nhà cậu ấy cũng ở gần đây mà." Hà Viễn nhún vai, quay sang giới thiệu với ba mình đang lái xe, "Ba ơi, anh Khoát là lớp trưởng lớp con, còn chị cả từng học chung lớp con học kỳ một năm lớp mười, lúc đó chưa phân ban."

Ba Hà vui vẻ chào hỏi hai người rồi tập trung lái xe.

Suốt quãng đường, gần như là Hà Viễn với Chương Vận Nghi trò chuyện rôm rả, Trần Khoát thì mặt ủ mày chau nhìn ra cửa xe, bắt đầu hối hận vì đi đến trạm xe buýt quá nhanh, chỉ sớm vài giây thôi mà.

Sau khi xuống xe, cả hai đều lịch sự cảm ơn ba Hà, trước cổng trường vẫn chật kín xe. Sợ bị kẹt, ba Hà cũng nhanh chóng lái đi. Ba người cùng đi vào trong trường, Hà Viễn đi giữa, tiếp tục thao thao bất tuyệt kể về đời tư của mấy ngôi sao, nói đến nỗi sinh động như thể từng bò dưới gầm giường nhà người ta.

Trần Khoát đút tay túi quần, bước đi nặng nề.

Chương Vận Nghi thì vừa "Thật á? Vậy à?" vừa lén lút liếc nhìn sang bên, thấy anh mím chặt môi không nói lời nào, cô bỗng thấy buồn cười.

Bất ngờ, Trần Khoát dừng bước không báo trước, tụt lại phía sau. Anh khom người xuống buộc lại dây giày vốn chẳng hề bị tuột, rồi chậm rãi đứng dậy, thong thả đuổi theo họ, mặt mày tỉnh bơ đi bên cạnh cô. Khi bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình, khóe môi anh hơi cong lên, mang theo ý cười mơ hồ.