Editor: Sel
Trong ánh bình minh và hoàng hôn, các học sinh lớp 12 chào đón buổi khám sức khỏe định kỳ toàn trường. Lớp 3 may mắn lắm, được phân buổi sáng, ngồi xe buýt lớn đến bệnh viện. Lão Triệu mấy hôm trước đã nhai đi nhai lại với tụi nó mấy lần, dặn dò đủ điều, lúc nhắc đến việc tránh vận động mạnh, thầy tỏ vẻ không yên tâm mà chỉ đích danh Trần Khoát, bảo dạo này anh phải "tự giác tiết chế". Nếu rảnh quá thì lên văn phòng giúp thầy quét dọn cũng được, câu nói khiến cả lớp cười phá lên, còn chính chủ thì chỉ biết ngượng chín mặt.
Trước ngày khám, cả lớp đều vô cùng hào hứng, chẳng vì lý do gì to tát, chỉ đơn giản là buổi sáng không phải học, lại còn được ra ngoài hóng gió.
Chỉ có Thẩm Minh Duệ là mặt mày ủ ê.
Lão Triệu đã nói trước với tụi nó những hạng mục sẽ kiểm tra. Lúc nhắc đến đo chiều cao, Chương Vận Nghi và Từ Thi Thi đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu ta, ánh mắt đầy thương cảm xen lẫn cảm thông, khe khẽ niệm như tụng kinh: "Một tám hai, một tám hai, một tám hai~"
Thẩm Minh Duệ thẹn quá hóa giận: "Tan học ra ngoài solo một trận!"
Chương Vận Nghi chẳng hơi đâu solo với cậu ta, tan học ca tối xong còn kéo Đới Giai đi siêu thị. Người đến mua đồ ăn vặt rất đông, toàn là học sinh lớp 12. Vì mai phải nhịn đói để lấy máu xét nghiệm, ai cũng sợ lăn ra đói xỉu, lại không biết thầy cô có cho ăn gì gần bệnh viện không, nên đứa nào cũng chuẩn bị đồ ăn sẵn.
Không khí đi khám sức khỏe mà y hệt hồi tiểu học đi dã ngoại, ai cũng nhét đầy ba lô bằng snack và bánh kẹo, cứ như thể mai tụi nó không phải đến bệnh viện, mà là quay về khu vườn bách thảo rợp bóng xanh mướt của tuổi thơ.
"Chương Vận Nghi, cậu có muốn ăn bánh mì ruốc không?" Đới Giai cao giọng hỏi, "Một gói có hai cái, tớ ăn không hết đâu!"
"Được đó, tớ mê ruốc lắm!"
Chương Vận Nghi đi lòng vòng trước các kệ hàng, tới khu bánh quy thì lấy một gói cracker vị mặn, vui vẻ chạy về chỗ Đới Giai, cùng nhau ra quầy tính tiền. Cô cũng không biết anh có chuẩn bị đồ ăn khanh, mặc dù nghĩ chắc kiểu người như Trần Khoát sẽ không bao giờ để bản thân bị đói, nhưng cô vẫn muốn mua.
Về lại ký túc xá, cô bỏ hộp sữa và gói cracker vào ba lô, làm nó căng phồng cả lên.
Ngoài mớ đồ cô tự mua, cô còn được "tiếp tế" không ít.
Chu An Kỳ cho cô một lon cháo bát bảo, Nhậm Tư Mẫn cho một quả táo, Từ Thi Thi tặng một gói bánh sữa...
Chất đầy đến mức cô cảm thấy đúng là mình sắp được "đi ngắm mùa xuân".
Vì hôm sau phải khám sức khỏe, lão Triệu dặn bọn họ phải ngủ sớm nghỉ ngơi đàng hoàng. Cô nghe lời, ngủ thẳng một giấc tới lúc chuông báo thức của Đới Giai kêu thì mới cùng các bạn lục đục dậy, chen chúc nhau rửa mặt đánh răng trước bồn nước. Các phòng ký túc khác cũng rộn ràng không kém, bệnh viện thì ai mà chưa từng đến, nhưng lần này khác, là được ngồi xe buýt đi tập thể cơ mà!
Xe buýt trường thuê đã đỗ thẳng hàng ngoài cổng.
Chương Vận Nghi kéo tay Đới Giai phóng vèo lên xe, còn bày trò oẳn tù tì để giành chỗ ngồi sát cửa sổ. Phí Thế Kiệt như hồn ma trôi tới, lạnh lùng phun một câu: "Trẻ con."
Ai mới là người từng bị hai "cô gái trưởng thành" chê là trẻ con chỉ vì dám gọi thú nhồi bông là "con trai yêu dấu" ấy nhỉ?
Chương Vận Nghi: "Chua lét."
Đới Giai: "Xấu xí."
Hai người đồng loạt "hừ" một tiếng đầy khí thế, rồi kiếm chỗ ngồi xuống. Đới Giai thắng trò oẳn tù tì, chiếm được vị trí cạnh cửa sổ.
Lớp trưởng Trần Khoát thì lại cực kỳ bận rộn với đủ thứ vụn vặt. Đợi đến khi xe buýt chở học sinh lớp ba gần như đã đầy, anh mới lên xe. Tài xế vẫn chưa tới, anh cầm theo danh sách học sinh, nhắc: "Còn ai muốn đi vệ sinh thì tranh thủ đi luôn."
"Không~"
"Được rồi." Giọng Trần Khoát vốn trầm, giờ nói lớn hơn bình thường một chút, "Giờ tôi điểm danh, nghe tên ai thì tự nói 'có'. Việc này quan trọng, không được nói thay người khác, ai nghe thì tự ghi nhớ, đừng đùa giỡn."
"Yên tâm đi, anh Khoát! Cam đoan tuyệt đối phối hợp tổ chức!"
Trần Khoát khẽ gật đầu, cái tên đầu tiên trong danh sách chính là tên anh. Anh ấn bút, đánh dấu ✓ vào ô bên cạnh.
Anh tiếp tục đọc tên từng người, giọng điệu bình thản không chút cảm xúc.
Trên xe thỉnh thoảng vang lên tiếng học sinh giơ tay hô to hoặc lười nhác lên tiếng: "Có!"
Đột nhiên, ánh mắt Trần Khoát dừng lại ở một cái tên "Chương Vận Nghi".
Anh ngừng lại vài giây, vô thức liếc về phía cô đang ngồi. Rất ít người nhận ra sự khác thường ấy, vì nó quá ngắn, hơn nữa trông anh đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào danh sách, tay cầm bút, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, chẳng giống đang phân tâm chút nào.
Trong khoảnh khắc mấy giây đó, Chương Vận Nghi như cũng cảm giác được gì đó, cô cúi đầu thật nhanh, giả vờ đang loay hoay tìm dây an toàn lỏng lẻo trên ghế: "Móc đâu nhỉ, chỗ nào nhỉ..."
"Chương Vận Nghi." Trần Khoát kẹp tờ danh sách trong tay, ngón tay siết nhẹ như thể đọc một cách rất đỗi bình thản.
Anh cực kỳ quen với cái tên ấy, nhưng từ khi quan hệ hai người có chút khác biệt, anh hầu như chẳng gọi ra nữa.
Trên xe, có người đang nhìn điện thoại, có người dán mắt ra cửa sổ, cũng có mấy kẻ "biết chuyện" quay đầu lại, nháy mắt lia lịa với Chương Vận Nghi. Ngay cả Đới Giai cũng sắp không nhịn nổi cười. Người hiểu ý không chỉ có hai người họ, mà còn có cả khán giả hóng chuyện.
Nếu không phải vì lớp trưởng bình thường luôn giữ hình tượng nghiêm túc khó trêu, thì chắc giờ này cả xe đã "êu êu êu êu~~" ầm lên rồi.
Từ Thi Thi còn ngồi cách một dãy ghế cũng phải vươn tay qua, cười gian xô nhẹ cô một cái.
Chương Vận Nghi nhịn hết nổi rồi, cả vành tai đều nóng bừng. Cô cũng thấy kỳ lạ, trời ơi, cô là người trưởng thành, lẽ ra phải cao quý lạnh lùng, không để mấy trò trẻ con này làm lung lay mới đúng, sao lại muốn hét toáng lên thế này chứ?!
Cô cúi gằm đầu, bất lực giơ tay lên, "Có!"
Ánh mắt Trần Khoát rơi lên cánh tay cô đang đeo đồng hồ, anh khẽ "ừ", vẽ một dấu tick vào sau tên cô, nét bút hơi đậm.
Từ Thi Thi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ê ê ê, tớ muốn tố cáo lớp trưởng phân biệt đối xử nha, người khác hô 'có' cậu ấy đâu có 'ừ'..."
"Từ Thi Thi."
"Có!"
Quả nhiên như cô nàng nói, Trần Khoát chẳng đáp gì, chỉ thản nhiên liếc qua rồi đánh dấu, tiếp tục đọc cái tên kế tiếp, mặt lạnh như không.
Từ Thi Thi bĩu môi, "Tớ nhất định phải kiện."
Chương Vận Nghi liếc cô nàng một cái, lấy từ ba lô ra một bịch thịt bò khô ném sang, "Mua năm phút yên tĩnh của cậu."
-
Lão Triệu cùng một thầy giáo khác cũng đi theo đến bệnh viện. Tài xế lên xe, xác nhận tất cả học sinh lớp 3 đều đã có mặt, mới khởi động xe. Hơn bốn mươi học sinh đồng loạt kéo rèm cửa sổ ra, con mắt lấp lánh nhìn ra bên ngoài.
Bệnh viện mà họ đến cách trường không gần cũng chẳng xa, xe chạy tầm nửa tiếng thì tới nơi.
Cả đám học sinh ríu rít không ngừng, ai khám xong vài hạng mục rồi thì hào hứng chia sẻ: "Cái mục kiểm tra khứu giác hay lắm luôn, có mấy cốc để ngửi thử!"
Chương Vận Nghi từng trải qua một lần rồi, nhưng phát hiện bản thân chẳng nhớ gì cả...
Thế nên bây giờ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mới mẻ cũng là chuyện bình thường thôi nhỉ?
Cô đang nghe kể say sưa thì bất ngờ bị ai đó vỗ nhẹ lên vai, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Trần Khoát. Anh hỏi nhỏ: "Lấy máu xong chưa?"
"Rồi..."
Hành lang chật kín học sinh, có cả lớp ba, cũng có những gương mặt lạ từ lớp khác.
Trần Khoát từ trong túi lấy ra một thanh "cá mập giòn" cùng một cái bánh mì nhỏ nhét vào tay cô, "Đói thì ăn tạm chút đi."
Nói xong, anh không nhìn lại nữa, quay người rảo bước. Hôm nay có quá nhiều chuyện, anh phải phụ thầy cô quản lý đám học sinh chạy nhảy khắp nơi, thật sự không có thời gian tán gẫu với cô, chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi để đưa ít đồ ăn cho cô thôi.
Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm mấy món ăn vặt trong tay, không nhịn được cười khúc khích. Tranh thủ lúc không ai để ý, cô xé bao bì cắn một miếng, ngọt lịm.
Buổi khám sức khỏe diễn ra suôn sẻ, kết quả cụ thể có thể sẽ phải chờ một thời gian, nhưng cũng chẳng phải phát cho tụi cô đâu. Trong lớp ai cũng rất nghe lời Trần Khoát, nên cực kỳ trật tự, trước buổi trưa đã ngồi lại lên xe chờ về trường.
Dù chỉ là vài tiếng ngắn ngủi buổi sáng, nhưng tinh thần mọi người vẫn rất phấn khích.
Chương Vận Nghi quay lại chỗ mình, lấy ra bánh quy và sữa, suy nghĩ một chút, rồi tiện tay lấy thêm một gói đùi gà tẩm muối, đi tìm Phí Thế Kiệt, thản nhiên nói: "Cậu hiểu mà."
Phí Thế Kiệt đang ăn mì vụn giòn rụm, trong bụng thì muốn cười lăn, nhưng vẫn cố trưng ra bộ mặt ngây thơ hỏi: "Tớ phải hiểu gì cơ?"
Chương Vận Nghi mỉm cười, giơ gói đùi gà lên lắc lắc trước mặt cậu ta, "Giờ hiểu chưa?"
"Hiểu rồi hiểu rồi!" Phí Thế Kiệt không do dự đưa tay nhận lấy ngay.
Cậu quay đầu nhìn bóng lưng Chương Vận Nghi đang trở về chỗ, cười không dứt nổi.
Chẳng bao lâu sau, Trần Khoát cầm theo chai nước khoáng bước lên xe, cau mày, vừa mở nắp vừa đi vào trong, liếc thấy cô đang ở chỗ ngồi nói chuyện ríu rít với Đới Giai, chỉ nhìn vài giây rồi ngồi xuống.
"Cầm lấy, cơm chó của cậu." Phí Thế Kiệt đặt gói bánh quy và hộp sữa chồng trên đầu gối đưa cho anh.
Trần Khoát khựng lại một chút, nhận lấy, nhìn gói bánh như thể lần đầu tiên thấy, ngắm nghía tỉ mỉ, trong mắt lấp lánh nụ cười nhè nhẹ.
Giờ không thèm hỏi ai mua nữa à?
Phí Thế Kiệt cố nhịn cơn buồn nôn, cố tình trêu chọc: "Thật ra là tôi mua đấy."
Bốp! — một cú thúc cùi chỏ không chút lưu tình đáp ngay vào người, Trần Khoát nói: "Cút."
-
Buổi sáng đầy nhiệt huyết, buổi chiều thì như xác sống lết về, mấy tiết học đúng là như địa ngục trần gian. Một khi con người đã được hít thở bầu không khí tự do, thì bảo ngồi yên trong lớp nghe văn – toán – anh – lý – hóa – sinh quả thực là dày vò đến tuyệt vọng.
Mà Chương Vận Nghi còn thảm hơn tất cả bọn họ cộng lại. Trên đường từ căng-tin về lớp sau bữa tối, cô vẫn đang oán than với Đới Giai: "Chớp mắt một cái, lại tới ngày hành xác của tớ rồi."
Đới Giai gật đầu đồng cảm.
Cô nói đến chuyện trực nhật. Lớp có lịch phân công luân phiên, mấy việc khác còn đỡ, riêng việc đổ thùng rác đúng là ác mộng, hơn mấy chục người sinh ra từng đấy rác mỗi ngày, mà rác thì không phân loại, nhiều khi còn có cả nước nôi lẫn lộn. Nhìn một phát là mất sạch cảm giác thèm ăn luôn!
Chưa hết, bình thường là hai người khiêng thùng rác đi đổ, chỗ đổ thì... ôi thôi, mùi hôi đủ để ngộp chết tại chỗ!
Điều an ủi duy nhất là nếu đi đổ rác với đứa bạn thân, thì trên đường về còn có thể tranh thủ ngắm hoàng hôn, lén thì thầm đôi ba câu chuyện nhỏ trong ánh tà dương.
Chương Vận Nghi chẳng buồn nghĩ lại nữa, sợ nhớ ra là buồn nôn hết chỗ cơm tối. Cô xua tay, bước vào lớp, ôm tâm thế "sống chết có số", giật tai nghe trên đầu Từ Thi Thi: "Đừng có giả vờ nữa, đi thôi, đổ rác nè."
Đi sớm một chút, cô sẽ có nhiều thời gian hơn để rửa tay!
Từ Thi Thi ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho cô cúi đầu lại: "Người ấy của cậu đi đổ hộ rồi."
Chương Vận Nghi ngơ ngác ngó quanh tìm thùng rác, Từ Thi Thi thì thoải mái vươn vai, uể oải nói: "Chà chà, được người che chở đúng là sướng ghê nha~"
Cùng lúc đó—
Trần Khoát và Phí Thế Kiệt khiêng thùng rác vòng qua nửa tầng rồi đi xuống. Lớp ba khối mười hai học ở tầng năm, Phí Thế Kiệt nhét giấy vào mũi, cẩn thận từng bước, chỉ sợ ống quần chạm phải thành thùng rác, mới mua cái quần bò mốt nhất đấy!
Suốt dọc đường, Phí Thế Kiệt hối hận vô cùng, một đấng nam nhi kiên cường như cậu, sao lại có thể vì một cây xúc xích và một que gà xiên mà cúi đầu cơ chứ?!
Đi qua bàn bóng bàn, qua phòng y tế, từ xa đã thấy chỗ đổ rác, cảm giác như mùi thối cũng đã theo sóng não truyền tới tận đây.
Phí Thế Kiệt quay đầu sang nhìn Trần Khoát đang vô cùng thản nhiên, nghiến răng nghiến lợi rít lên: "Còn thiên lý gì nữa không? Có ai quản không hả?!"