Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 73: Anh biết cô ghét đổ rác từ bao giờ?



Editor: Sel

Chương Vận Nghi loay hoay lục tung cặp sách với ngăn bàn, cuối cùng cũng moi ra được một lọ gel rửa tay khô nho nhỏ, là cái lần cô và Đới Giai đi dạo cửa hàng đồ xinh mua đấy, không ngờ lại hữu dụng nhanh như vậy.

Tim cô như thể có một con nai nhỏ đang chạy nhảy lung tung trong lồng ngực.

Về chuyện đổ rác, cô chưa từng than phiền với anh. Lịch trực nhật là do anh sắp xếp, cô biết với tính cách của Trần Khoát, chắc chắn sẽ không vì tư tình cá nhân mà xóa tên cô khỏi danh sách, nhưng cô vẫn không muốn cho anh một tín hiệu sai lệch nào.

Vậy... anh đã phát hiện ra từ bao giờ là cô rất ghét đi đổ rác?

Cô thầm nghĩ, điều khiến cô bất ngờ hơn cả là, anh chẳng nói chẳng rằng, cứ thế âm thầm đi làm thay.

Đôi mắt Chương Vận Nghi sáng long lanh, cô chống cằm nhìn về phía bàn học trống không của anh, rất muốn, cực kỳ muốn gửi cho anh một tin nhắn. Nhưng cô vẫn cố nhịn. Đây là nguyên tắc cô mới đặt ra cho bản thân, chỉ được đụng vào điện thoại sau khi tan học.

Với lại chuyện này, cô còn từng trịnh trọng nói với anh nữa cơ, ý là để ngầm nhắn nhủ rằng nếu cô trả lời tin nhắn chậm, chắc chắn là vì chưa thấy được...

Ai dè khi ấy anh chỉ nhướng mày, chẳng nói gì, vẻ mặt lại đáng ghét vô cùng, kiểu như "Tôi không tin cậu làm được đâu".

Sao có thể để một nam sinh xem thường được chứ?

Phải gồng! Nhịn!

Thấy anh vẫn chưa về lớp, cô cầm chai gel rửa tay đứng lên, làm bộ như tình cờ đi ngang qua Đới Giai, bàn của cô bạn này gần bàn Trần Khoát.

"Có chuyện gì à?" Đới Giai thấy cô đi tới, thắc mắc hỏi.

"Cậu làm xong đề sinh học chưa?"

"Xong rồi."

"Giỏi ghê á!"

"......"

Đới Giai phát hiện ánh mắt cô đang trôi đi đâu đâu, liếc theo thì thấy dừng đúng bàn của Trần Khoát, khẽ mím môi cười, dùng khẩu hình nói: "Tìm cậu ấy hả?"

Bị bóc mẽ, Chương Vận Nghi cũng bật cười, hào sảng gật đầu, đưa ngón tay lên môi ra dấu "suỵt".

Cô từ từ di chuyển, nhanh tay lẹ mắt đặt chai gel rửa tay lên bàn Trần Khoát. Hồi học kỳ trước, cô hay tìm anh tám chuyện không đầu không cuối. Nhưng từ lúc trong lòng có chút mờ ám, cô lại trở nên ngại ngùng một cách vô thức mỗi khi ở trong lớp, cô vậy, mà anh cũng thế.

Học sinh trực nhật có đặc quyền: có thể vào lớp muộn chút.

Lúc này, Trần Khoát đang trong nhà vệ sinh, rửa tay tới lần thứ n.

Phí Thế Kiệt cũng vậy. May mà sang tháng Ba rồi, Giang Châu bắt đầu ấm lên, nước rửa tay cũng đỡ lạnh, nhưng cảm giác dính dớp cứ như vẫn bám chặt đầu ngón tay.

Phí Thế Kiệt đến cả mắng cũng lười mắng nữa rồi, mắng mệt quá, phải để miệng nghỉ xíu. Cậu chỉ hận bản thân ngày xưa kết bạn quá bất cẩn, không nhìn ra được cái tên này có ngày sẽ vì gái mà bán đứng anh em.

"Đi thôi."

Trần Khoát cong đầu gối đá nhẹ vào mông cậu ta, lười biếng nói: "Vậy đi, tí nữa tôi mua cho cậu chai nước, chịu chưa?"

"Cậu tưởng một chai nước là có thể chữa lành vết thương trong lòng tôi à?"

Phí Thế Kiệt giơ tay làm dấu "V": "Phải hai chai mới được!"

Trần Khoát bị chọc cười, hai đứa văng nước vào nhau rồi đùa nghịch một lúc, sau đó đeo bao tay y tế vào, xách thùng rác về lớp. Từ khi bước vào giai đoạn ôn thi vòng hai, các giáo viên đều bắt đầu cho luyện đề trọng điểm. Ngày nào cũng có đề làm không xuể, chán thì chán thật nhưng áp lực cũng không nhỏ, vì thế đến như Trần Khoát và Phí Thế Kiệt cũng chẳng muốn lãng phí thêm một phút nào.

Vừa tháo bao tay xong, Trần Khoát ngồi lại vào chỗ, thì thấy trên bàn có một chai gel rửa tay nhỏ.

Chai nhỏ xíu, đủ để anh cầm trọn trong lòng bàn tay. Anh nhét nó vào túi áo, trong lòng thầm hát một bài, tâm trạng đặc biệt tốt.

Phí Thế Kiệt trải đề thi ra, cau mày đọc đề, tay thì bị ai đó thúc một cú. Cậu bực mình trừng mắt liếc sang, thấy Trần Khoát đang cầm lọ gel trong tay. Không nghĩ nhiều, cậu giơ tay ra: "Cho tôi ít đi."

Lòng bàn tay mát lạnh, cậu giật mình: "Sao ít thế! Cái này quý lắm à? Pha bằng vàng hả?"

Trần Khoát bình thản nói: "Không được nhiều hơn."

Cho thế này cũng đã là vì nghĩa tình huynh đệ kết nghĩa rồi đấy!

-

Không cần giáo viên phải dặn đi dặn lại, Chương Vận Nghi với tư cách là người từng trải cũng biết ba đợt thi thử trước kỳ thi chính thức quan trọng đến nhường nào. Càng gần ngày thi, lão Triệu càng không nỡ gây áp lực, dù vậy vẫn không kiềm được việc dặn dò mãi không thôi, hận không thể thay bọn họ ra trận luôn. Kỳ thi thử lần một, thứ quan trọng không phải điểm số, mà là xếp hạng, hạng không chỉ trong trường, mà là toàn Giang Châu.

Những ngày thi không cần học ca tối, nhưng cũng chẳng mấy ai ngủ được sớm. Cuối tháng Ba, gió đêm không còn lạnh, sân thể dục cực kỳ náo nhiệt, người thì đi dạo giải tỏa, người thì ôn bài. Chỉ có những ai từng trải qua mới hiểu, mấy bộ phim khắc họa áp lực trước kỳ thi đại học ấy còn chưa bằng một nửa thực tế.

Đèn đường trong sân thể dục không sáng lắm, nhưng may mà bầu trời đầy sao phía trên vẫn đang lấp lánh, rọi xuống con đường dưới chân họ.

Chương Vận Nghi cũng đang ra sức ôn tập mấy phần trọng tâm mà thầy cô đã gạch sẵn, đến nằm mơ cũng thấy mình đang luyện đề.

Trần Khoát không để cô mang sách ra theo: "Ánh sáng tối thế này, đọc sách hại mắt, cậu cứ nhớ thôi, có gì không hiểu thì hỏi tôi, nhanh hơn tự tìm."

Giọng anh rất bình thản, là cái bình thản của sự tự tin. Anh chắc chắn những gì trong sách, anh đều nắm rõ.

Chương Vận Nghi cực kỳ khó chịu khi có người dám "kiêu" trước mặt mình như thế, không cam lòng, bắt đầu lục lọi hết kiến thức trong đầu, định chơi chiêu "mù đánh sư phụ". Kết quả sư phụ thì không bị đánh gục, còn cô thì suýt tức đến méo cả mặt. Nhưng phải công nhận, khi có anh ngồi bên giúp cô sắp xếp lại tư duy, hiệu suất cao hơn hẳn khi cô làm một mình.

"Sao thế?" Thấy cô im bặt, anh hỏi.

Chương Vận Nghi ưỡn ngực, hai tay giấu sau lưng, không cho anh nhìn thấy cô đang đảo mắt liên tục: "Tớ đang nghĩ... làm sao để ăn trộm hết kiến thức trong đầu cậu!"

Trần Khoát sững người, bật cười. Anh nhìn ra được mấy ngày nay cô cố tỏ ra bình tĩnh, thực ra trong lòng đang cực kỳ căng thẳng, đến mức một ngày uống liền hai ly cà phê. Mà anh cũng chẳng biết làm sao để cô có thể thật sự thả lỏng và vui vẻ hơn. Nghĩ vài giây, anh chủ động cúi đầu, ghé sát lại trước mặt cô, nghiêm túc nói: "Được, lấy hết đi."

"Cậu nói rồi đó nha, đừng có hối hận!"

Nhìn cái đầu thông minh ngay trước mắt, lòng cô ngứa ngáy khó tả, ánh mắt tràn đầy tinh nghịch. Thừa dịp chưa ai phản ứng, cô giơ tay gõ một phát thật mạnh lên trán anh một cú "đập hạt dẻ" bất ngờ.

Trần Khoát hình như còn chưa hoàn hồn thì cô đã phóng vèo đi rồi, vừa chạy vừa cười giòn tan, cơn gió ấm áp ban đêm thổi tung tóc cô, sảng khoái hết sức!

Quá đã!

Dù đời này anh không còn là "ông chủ" của cô nữa, nhưng cú đập vừa rồi không tính là nữ nhân viên phản công ngọt ngào sao?

Trần Khoát vẫn đứng yên tại chỗ, nhăn mặt xoa trán, vẻ mặt bất lực, rồi cũng đuổi theo.

Cô chạy, anh đi.

Dần dần, cô ngừng chạy, đợi anh.

Khoảng cách giữa hai người cũng từ từ thu ngắn lại, cho đến khi anh lại một lần nữa đi bên cạnh cô. Ánh đèn đường kéo dài bóng hai người dưới đất. Anh nghiêng đầu nhìn nghiêng gương mặt cô, khẽ bật cười, giờ thì vui rồi chứ?

-

Học kỳ trước, vào mỗi chiều chủ nhật khi quay lại trường, Chương Vận Nghi vẫn còn đủ tâm trí rảnh rỗi để ra phố sau kiếm món ngon, chẳng hạn như quán đồ Hàn nhỏ xíu nhưng đông khách phải xếp hàng chờ khá lâu. Còn bây giờ, quán ấy đã bị cô loại hẳn khỏi danh sách.

Cô bây giờ chuộng mấy tiệm hamburger hơn, thực ra ăn ở căn-tin vừa ngon vừa rẻ, nhưng...

Cô liếc nhìn Trần Khoát đang ngồi đối diện.

Giờ vẫn còn sớm, không vội quay lại lớp. Anh sẽ giảng bài riêng cho cô, cũng sẽ giúp cô sửa mấy câu sai trong bài thi.

Hình như anh thích ăn ở ngoài với cô hơn. Ăn gì không quan trọng, miễn là "ăn ngoài". Một tiệm hamburger cách trường chỉ một con phố cũng đủ rồi.

Cô đoán, có thể kiểu ăn thế này khiến anh có cảm giác như đang hẹn hò chăng? Nghĩ tới đó tự dưng thấy dễ thương ghê.

Các thầy cô khối lớp 12, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm, dạo gần đây chăm dưỡng sinh hơn hẳn. Tay cầm ly nước kỷ tử, ừng ực uống như uống trà đá. Một năm bận bịu quay như chong chóng, áp lực chồng chất, đến ngủ cũng chẳng ngon nổi. Thứ duy nhất có thể khiến họ an ủi đôi chút, chính là điểm số học trò tăng dần.

Triệu Hồng vừa rời khỏi khu ký túc xá giáo viên, vừa gọi điện thoại cho một đồng nghiệp: "Cái quán trà sữa phố sau mà lần trước ông bảo ngon ấy, tên gì nhỉ? Có nhận đơn lớn không? Thi thử đợt một mới xong, lớp tôi tụi nó căng thẳng suốt cả kỳ, thi xong rồi thì cho nghỉ ngơi chút cũng được. Bình thường thấy tụi nó cũng thích mấy món màu mè đó, hay là tôi mua mỗi đứa một ly luôn, để tụi nó vui lên."

Đầu dây bên kia, đồng nghiệp cười trêu: "Ủa? Không phải ông lúc nào cũng bảo mấy thứ đó toàn là phẩm màu với đường hóa học hả?"

Triệu Hồng cười thoải mái: "Thì biết làm sao giờ, tụi nó đâu phải đã tới tuổi như tụi mình đâu. Trẻ măng, còn lâu mới phải lo ba cao (cao huyết áp, cao đường, cao mỡ) nha."

Ông ghi lại địa chỉ và tên tiệm trà sữa bạn vừa nói, cúp máy xong thì vội vã đi về phía cổng sau trường, định băng qua đường sang bên kia đặt trà sữa.

Chiều chủ nhật tầm này, có khá nhiều học sinh trở lại trường. Đột nhiên một hình ảnh đập vào mắt khiến bước chân ông khựng lại ngay tại chỗ.

Không xa phía trước, tiệm hamburger có cả một bức tường kính lớn, vẫn còn dán những miếng decal trang trí Tết. Ánh đèn trong tiệm sáng rỡ.

Bên chiếc bàn cạnh cửa kính có hai học sinh còn rất non nớt, một nam một nữ.

Cô gái đang lật sách, thỉnh thoảng lại cầm bút ghi chú gì đó lên giấy. Cậu con trai ngồi đối diện đang lấy trong khay đồ ăn ra một cái hamburger, tỉ mỉ tháo vỏ giấy bọc rồi đưa cho cô bạn.

Cô đặt bút xuống, nhận lấy cắn một miếng thật to, vừa gật đầu tỏ vẻ ngon lành, vừa nhoẻn miệng cười với cậu ấy.

Cậu con trai như sợ cô ăn vội sẽ bị nghẹn, vội vàng dùng ống hút chọc vào ly cola rồi đẩy tới trước mặt cô.

Là giáo viên, ai cũng biết tuổi mười bảy mười tám là lúc thanh xuân lấp ló, học trò dễ nảy sinh rung động, tò mò với người khác giới, những chuyện như rủ nhau đi hóng gió sau trường cũng không còn lạ gì. Triệu Hồng lẽ ra không nên kinh ngạc.

Nếu cái đôi đang cười đùa bên nhau khi ăn hamburger ấy không phải là học sinh lớp mình, thì có khi ông còn cảm thán một câu: "Đôi này nhìn cũng hợp phết đấy chứ."