Editor: Sel
Trước khi chuông báo bắt đầu tiết tự học buổi tối vang lên, cả lớp 3 đã bắt đầu phấn chấn hẳn lên khi thầy Triệu bước vào lớp!
Mấy học sinh to gan đã bắt đầu đập bàn la hét: "Thầy ơi, thầy định đãi tụi em trà sữa à? Ủa, thầy được tăng lương rồi hả?"
Tăng lương á? Heh, đừng mơ.
Những lời lẽ vô tư vô lo kiểu này rõ ràng khiến tâm trạng vốn chẳng mấy vui vẻ của thầy Triệu phủ thêm một lớp u ám. Thầy hắng giọng một cái, đưa mắt quét cả lớp: "Xem ra mấy đứa đều rất hài lòng với kết quả kỳ thi lần này nhỉ?"
Nói đến khoản đâm chọt, thầy cô cũng đâu có thua kém gì học sinh.
Quả nhiên lời này vừa thốt ra, cả lớp lập tức im phăng phắc như bị bóp nghẹt tiếng động, ai nấy cúi đầu ra vẻ hối lỗi, kiểu "Con có tội."
"Thôi được rồi." Thầy Triệu vốn cũng chỉ đùa với tụi nhỏ, xưa nay thầy chưa bao giờ là kiểu giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc, "Trần Khoát, Phí Thế Kiệt, hai đứa chia trà sữa ra đi, nói trước, đừng kén chọn, đều là trà sữa trân châu cả, uống xong thì ai vào việc nấy, tập trung học hành cho tử tế."
Hai đứa bị gọi tên lập tức đứng dậy, một bên bục giảng chất đầy trà sữa đã được đóng gói.
Phí Thế Kiệt liếc mắt ra hiệu với Trần Khoát, hai đứa là bạn thân nhiều năm, ăn ý miễn bàn, vừa đứng dậy lại lần nữa thì Phí Thế Kiệt nhấc chân chắn một cái, rẽ hướng đi nơi khác.
Còn Trần Khoát thì sẽ phát trà cho nhóm của Chương Vận Nghi.
Thầy Triệu đứng trên bục giảng, tiện tay vặn nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước ấm, từng cử động của đám học sinh phía dưới đều không lọt khỏi mắt thầy.
Trần Khoát phát từng ly một, chẳng mấy chốc đã đến bàn Chương Vận Nghi.
Từ Thi Thi huých nhẹ cô, "Nhận đi chứ."
Chương Vận Nghi đưa tay đón lấy, chẳng giấu nổi nét mặt của mình, khẽ mím môi cười, "Cảm ơn lớp trưởng."
Trần Khoát đáp: "Ừm."
Rồi anh tiếp tục phát cho bàn phía sau, Chương Vận Nghi lập tức chọc ống hút, cúi đầu nhấp một ngụm, khoé môi khẽ cong lên. Mà ngay sau lưng cô, cậu con trai ấy không để lộ dấu vết, lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn cô thêm lần nữa.
Chẳng ai chú ý rằng, trên bục giảng, thầy Triệu đang nhíu mày bóp sống mũi. Gần đây thầy bận tối mắt tối mũi, mà chuyện rõ ràng như vậy đến giờ thầy mới phát hiện ra? Giờ phải xử lý thế nào, e là cần suy nghĩ cho thật kỹ.
Trần Khoát vốn định đưa ly trà sữa của mình cho Chương Vận Nghi, nhưng cô xua tay, ôm bụng nói: "Tha cho tớ đi, giờ trong bụng có thể chứa cả cái thuyền rồi ấy."
Nhún một cái, lắc một cái, chắc còn nghe thấy cả tiếng nước bên trong.
Một ly trà sữa đã khiến cô phải đầu hàng, nếu uống thêm nữa, hôm nay kiểu gì cô cũng là người vào toilet nhiều nhất lớp.
Phí Thế Kiệt quàng tay qua vai Trần Khoát, chìa tay ra, thở dài: "Đưa đây, ngoài tôi ra, còn ai đối xử tốt với cậu như này nữa?"
Bên này thì ríu rít đùa giỡn, còn ở văn phòng giáo viên, thầy Triệu lại đang chau mày thở dài thườn thượt.
Thầy dạy học bao năm rồi, đâu phải lần đầu bắt gặp chuyện yêu sớm trong lớp, nhưng lần nào gặp vẫn cứ đau đầu. Nhẹ thì không đủ răn đe, mà nặng tay thì dễ khiến học sinh để lại vết hằn tâm lý, nhất là giai đoạn này, chỉ một bước lỡ là có thể ảnh hưởng lâu dài.
Rốt cuộc là hai đứa nó bắt đầu từ khi nào?
Thầy rất muốn làm rõ đầu đuôi, nhưng học sinh trong lớp toàn là mấy đứa mười bảy mười tám tuổi, rất trọng tình nghĩa. Trần Khoát được đám con trai tin phục, Chương Vận Nghi lại càng được lòng mọi người, dù có tìm ai đó để dò hỏi, thì người ta hoặc là không biết, hoặc là biết cũng sẽ tìm cách bao che.
"Làm gì thế?" Một giáo viên khác đi vào hỏi.
"Không có gì." Thầy Triệu nghiêng người, lấy một ly trà sữa đưa cho cô ấy, "Hôm nay tôi mời học sinh uống, nghe nói loại này ngon nên đặt nhiều hơn vài ly, cô thử xem."
"Thầy đặt bao nhiêu ly vậy?"
"Chừng năm chục ly."
"Không nặng à?"
"Nặng chứ, tôi nhờ Trần Khoát với mấy đứa khác mang lên."
"Lớp trưởng à?" Giáo viên kia quay về bàn làm việc, "Vậy thì được, mấy đứa giờ khỏe ghê. Không hiểu chúng nó ăn gì mà đứa nào đứa nấy cao lớn thế không biết."
Thầy Triệu bật cười, trong đầu vẫn đang lo nghĩ, liền mở ngăn kéo lục mấy bảng điểm kỳ thi gần đây ra xem.
Không nghi ngờ gì, thành tích của Trần Khoát rất ổn định, không phải lần nào cũng đứng đầu, nhưng từ lúc thầy nhận lớp đến giờ, chưa lần nào anh rơi khỏi top 3.
Thầy lại nhìn sang bảng điểm của Chương Vận Nghi, khẽ nhíu mày. Thật ra trong chuyện yêu sớm, điều khiến thầy lo hơn chính là các bạn nữ.
Kỳ thi cuối kỳ trước, Chương Vận Nghi làm bài khá tốt, chỉ kém vị trí thứ 17 có mấy điểm, chênh đúng một câu trắc nghiệm.
Nghĩ đến đây, thầy nhìn bảng xếp hạng của kỳ thi tháng đầu tiên học kỳ trước, khẽ gõ ngón tay lên giấy, ra chiều suy tư.
Khi đó thầy từng nghi ngờ rồi, rớt hạng nhiều như vậy, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.
Bây giờ nhìn lại, có khi nào là do Trần Khoát ảnh hưởng đến cô bé?
Thầy vẫn nhớ rõ hôm đó trong văn phòng, Chương Vận Nghi sốt ruột đến mức gần như bật khóc, sống chết không chịu nói lý do khiến bài làm tệ đến thế, là vì không muốn kéo lớp trưởng vào chăng?
-
Chuông báo thức của Chương Vận Nghi lại chỉnh sớm thêm mười phút, dạo này thời tiết ấm dần lên, việc dậy sớm cũng không còn quá cực nhọc. Sau khi ra khỏi ký túc xá, cô sẽ ra sân thể dục chạy một vòng khởi động, gọi tỉnh đầu óc rồi mới thẳng tiến về lớp ôn bài.
Buổi sáng tập trung vào học thuộc ngữ văn và từ vựng tiếng Anh.
Trần Khoát tranh thủ lúc không ai chú ý, lén đưa cho cô một quả trứng trà. Đó là cô yêu cầu, vì ăn nhiều trứng luộc trắng nhạt khiến cô buồn nôn, mà ăn sáng đầy đủ tinh bột lại dễ buồn ngủ.
Trong giờ tự học buổi sáng, thầy Triệu vào lớp kiểm tra, dừng lại trước bàn Trần Khoát, gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu bình thường: "Đi theo thầy một chuyến, lên văn phòng khiêng ít tài liệu ôn tập về."
Không một ai cảm thấy có gì bất thường.
Là học sinh thầy Triệu vừa tin tưởng vừa tự hào nhất, lại là lớp trưởng, Trần Khoát thường xuyên được giao cho đủ thứ việc lặt vặt. Ngay cả Phí Thế Kiệt bên cạnh đang khổ chiến với môn tiếng Anh cũng chẳng thèm liếc lên một cái.
Trần Khoát cũng không suy nghĩ gì, gập cuốn sổ lại, theo sau thầy Triệu rời khỏi lớp. Hai thầy trò đi ngang qua mấy lớp học, rẽ vài khúc, cuối cùng tới văn phòng.
Lúc này vẫn còn sớm, các giáo viên khác chưa đến, trong văn phòng yên tĩnh hẳn.
"Thầy ơi, tài liệu ở đâu ạ?" Trần Khoát hỏi.
Thầy Triệu ngồi xuống ghế, "Đóng cửa lại một chút, thầy có chuyện muốn hỏi em."
Trần Khoát khựng lại một nhịp, nhưng vẫn đi tới cửa, khép hờ lại.
Mấy phút trôi qua trong im lặng, thầy Triệu nghiêm mặt. Tối qua thầy trằn trọc mãi, nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định bắt đầu từ Trần Khoát. Ít nhất thì thầy cũng phải nắm rõ tình hình hiện tại, và quan trọng hơn là cả hai đã đi đến bước nào rồi.
"Chuyện của em với Chương Vận Nghi, thầy đều biết hết rồi." Thầy Triệu trầm giọng nói.
Nói Trần Khoát hoàn toàn bị đánh úp thì cũng không hẳn, ngay từ khi thầy bắt đầu im lặng, anh đã cảm thấy bất an. Nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, mím môi không nói lời nào.
Phản ứng này thầy Triệu không lạ gì.
Thầy từng gặp đủ kiểu yêu sớm trong học sinh, có người cuống cuồng, có người sợ hãi, cũng có người ngang bướng.
"Các em bắt đầu từ khi nào?" Thầy hỏi.
Trần Khoát vẫn cắn chặt môi không trả lời.
Nhưng đứng trước mặt cậu là người đã dạy và dẫn dắt suốt gần ba năm trời, bị truy hỏi như thế, cuối cùng anh vẫn mở miệng: "Em không muốn nói."
Trước giờ thầy Triệu không để ý rằng cậu nhóc này lại cứng đầu như vậy. Thầy đưa tay lên bóp trán, vẻ mặt mệt mỏi: "Được, được thôi, Trần Khoát, em hồ đồ! Bây giờ là lúc nào rồi hả? Ngày đếm ngược đến kỳ thi đại học thầy cho người viết to tướng lên bảng, em không thấy sao?"
"Em thấy rồi." Giọng Trần Khoát căng cứng.
Mười tám tuổi, anh không hề cảm thấy việc mình thích một người là sai.
Anh không làm gì sai cả, cũng chẳng xao nhãng trong giờ học hay kỳ thi.
"Lớp 12 còn yêu đương, em nghĩ mình có lý lẽ để cãi à?" Thầy Triệu chống tay lên trán, khẽ nhắm mắt lại, cố gắng dằn xuống cơn giận từ tối hôm qua đến giờ vẫn âm ỉ.
"Không." Trần Khoát dừng một nhịp, rồi hạ giọng: "Cũng chưa hẹn hò."
Thầy Triệu mở mắt liếc cậu một cái, cái đó mà cũng gọi là "chưa yêu"? Định gạt ai vậy?
Trong văn phòng lại chìm vào yên lặng.
"Thầy ơi." Trần Khoát chủ động phá vỡ khoảng lặng, giọng khô khốc mà khó khăn, "Thầy đừng nói chuyện này với bạn ấy được không ạ?"
"Bạn ấy áp lực lắm rồi." Anh nói, "Sáng nào cũng dậy sớm, trưa không nghỉ, toàn ở lớp ôn bài. Thầy có thể hỏi mấy bạn khác, ai cũng biết. Thứ Bảy học xong còn đi học thêm đến tận mười giờ tối mới về nhà, Chủ Nhật ăn xong lại đi tiếp."
Nếu thầy từng thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô khi bước ra từ khu chung cư vào sáng sớm.
Nếu thầy từng thấy cô lo đến phát hoảng trước kỳ thi, đến mức uống cà phê như uống nước.
Anh cúi đầu: "Thầy đừng gọi bạn ấy lên được không?"
Thầy Triệu sững người một lúc, rốt cuộc là thầy đang tìm anh, hay là anh đang cầu xin ngược lại đây? Tại sao vai trò lại hoán đổi rồi?
Thầy khẽ thở dài: "Thôi được rồi, em quay lại lớp đi. Chuyện này sau hẵng nói."
Trần Khoát im lặng.
Anh nghe ra sự mềm mỏng và mỏi mệt trong lời thầy, trong lòng cũng mơ hồ. Thầy Triệu có thể từng xử lý nhiều vụ như thế này, nhưng với Trần Khoát thì đây là lần đầu tiên anh trải qua, anh không biết rồi sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lẽ ra anh nên quay về lớp.
Nhưng đôi chân lại không chịu nhúc nhích, cơ thể hoàn toàn không tiếp nhận mệnh lệnh từ não bộ, anh chưa đi được.
Thầy Triệu không ngờ anh lại có một mặt cố chấp như vậy. Thầy nhìn ra được bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng bên trong anh đang hoang mang, mà điều khiến anh hoảng loạn không phải vì bản thân mình, mà là vì một cô gái khác.
Cả hai giằng co trong chốc lát, nếu đổi lại là một giáo viên nóng tính hơn, e là đã nổi giận từ lâu. Nhưng thầy Triệu chỉ âm thầm chửi thề trong bụng: Đúng là một lũ nợ đời. Tuy nhiên ở thời điểm hiện tại, sau khi đã răn đe, thầy cũng muốn cố gắng giữ ổn định.
Thầy hậm hực nói: "Về trước đi, tạm thời thầy sẽ không tìm em ấy."
...
Chương Vận Nghi ăn uống no nê xong từ căng tin đi ra, vừa hay gặp Trần Khoát ở ngoài siêu thị.
Anh cầm một chai trà nhài mật ong, vặn nắp ra giúp cô rồi mới đưa qua, hỏi: "Cậu về ký túc ngủ trưa hay lên lớp?"
"Lên lớp." Chương Vận Nghi nhấp một ngụm, hơi nhăn mặt, "Tài liệu ôn tập thầy Triệu phát sáng nay còn nhiều cái tớ chưa nhớ nổi, aaa đau đầu quá."
Trần Khoát khẽ cười, sợ cô nổi cáu, liền vờ quay đầu ho mấy tiếng để che giấu.
Chương Vận Nghi lườm anh một cái.
Người không có trái tim đúng là đáng ghét.
Lúc này cô mới để ý, anh đang ôm một quả bóng rổ bằng một tay, áo khoác không biết vứt đâu, chỉ mặc mỗi áo dài tay, tay áo được xắn tùy tiện đến khuỷu, cổ tay vẫn còn đeo chiếc băng tay do cô tặng.
"Cậu định đi chơi bóng à?" Cô cau mày hỏi.
Trước kỳ kiểm tra thể chất, Trần Khoát đã rất ít khi chơi bóng, thầy Triệu còn chẳng thèm vòng vo gì, trực tiếp ban "thánh chỉ" trước kỳ thi không được vận động mạnh.
"Không sao." Trần Khoát đáp, "Có chút bực bội, đánh bóng thấy đỡ hơn. Chơi chút thôi, không lâu đâu."
"Bực gì cơ?"
Chương Vận Nghi thầm ghen tị, nếu cô mà có thành tích như anh, chắc là cô sẽ là người lạc quan nhất thế giới này mất.
Không thể nghĩ nữa, không thì lại muốn gõ cho anh một cái lên trán.
Trần Khoát nhún vai tỏ vẻ chẳng có gì to tát: "Kỳ thi mô phỏng lần một, Vương Tự Nhiên hơn tôi hai điểm, hơi bực."
Chương Vận Nghi kéo môi, cười như không cười: "Rồi, chào nhé."
Cô muốn giết người, thật sự muốn dí cho một cái vào trán cái tên bánh đậu đỏ này!
Anh bật cười không kìm được, nhưng đến khi cô rảo bước rời đi, nụ cười trên mặt anh dần thu lại, ánh mắt cụp xuống, bất lực nhìn theo bóng lưng cô.