Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 75: Đừng nói là tưởng cô muốn hôn anh nha!



Editor: Sel

Chuông tan học vừa vang lên, Chương Vận Nghi liếc đồng hồ, vội vàng bật dậy, lao thẳng về phía bàn học của Đới Giai.

Trần Khoát biết cô sẽ không đến tìm mình, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng cô là anh lại vô thức dựng tai lên, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên đó. Tay vẫn đang thu dọn sách vở và ghi chép, động tác rõ ràng chậm hẳn lại.

"Chị Giai, nhanh lên!"

Thỉnh thoảng Chương Vận Nghi cũng thuộc dạng nóng nảy. Cô trực tiếp ra tay nhét bút nước vào túi bút cho Đới Giai, sau đó kéo bạn lao vù ra ngoài như tên bắn, đến mức bạn cùng bàn của Đới Giai cũng bị cô chọc cười, trêu chọc: "Chương Vận Nghi, cậu đói lắm hả, tinh thần đi ăn đứng nhất toàn trường rồi!"

"Nếu đến ăn mà còn không tích cực nữa thì đúng là tớ tiêu thật rồi."

Nhưng hôm nay Chương Vận Nghi không phải vì đồ ăn mà gấp, cô còn chuyện rất quan trọng phải làm. Đới Giai cũng biết chuyện nên lập tức đứng dậy theo cô, hai người một trước một sau lao như gió ra khỏi lớp, chớp mắt đã mất hút.

Trần Khoát thu ánh nhìn về. Anh chẳng có tí khẩu vị nào, không định ra ngoài, liền nhờ Phí Thế Kiệt tiện đường mua giúp gói bánh quy.

Phí Thế Kiệt nhìn anh với vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Cậu ăn kiêng à? Hay hết tiền rồi?"

Hai giả thuyết đó nhanh chóng bị phủ định, anh bạn này tiền tiêu vặt không ít, đừng nhìn anh ít qua lại chúc Tết, chứ lúc nhận bao lì xì thì chẳng hề khách sáo, gom hết về tích trong quỹ đen riêng. Dù dạo này thân thiết với Chương Vận Nghi hơn, nhưng ở trường cũng chẳng tốn mấy, sáng mua quả trứng, trưa thêm chai nước hay hộp đậu đỏ đá, mấy đồng bạc, tiêu thế không ai nghèo nổi.

Trần Khoát rút tai nghe trong ngăn bàn, nhét vào tai, lười biếng nói: "Ừ, hết tiền rồi. Nên gói bánh quy là cậu bao."

Phí Thế Kiệt giả vờ không nghe thấy, chuồn thẳng luôn.

Trần Khoát tìm một bài hát nhẹ nhàng trong điện thoại, là do cô gợi ý, mong rằng có thể khiến tâm trạng khá hơn chút. Anh biết chuyện này vẫn chưa kết thúc, chắc chắn thầy Triệu vẫn đang cân nhắc cách xử lý, nhưng anh không thể chỉ ngồi chờ kết quả.

Vấn đề là anh phải làm gì đây? Anh hoàn toàn không biết.

Đầu óc cứ như bị chặn mạch, không suy nghĩ nổi điều gì cho ra hồn.

Cảm giác thất bại cực kỳ, thì ra chỉ một chuyện nhỏ như vậy, cũng đủ khiến anh bó tay bất lực. Anh thấy mình thật vô dụng.

Lúc này, Chương Vận Nghi và Đới Giai đang đứng chờ ở cửa phòng bảo vệ sau cổng trường. Không bao lâu, cô nhìn thấy xe của dì mình, hớn hở vẫy tay lia lịa: "Dì ơi, ở đây này!"

Doãn Văn San đỗ xe xong, qua kính chắn gió nhìn thấy cháu gái mình nhảy chân sáo, không nhịn được bật cười. Bà xách túi lớn túi nhỏ từ ghế phụ xuống, vừa mới nói vài câu với chú bảo vệ chưa đứng vững, Chương Vận Nghi đã nhào tới ôm chầm lấy bà: "Dì ơi, con yêu dì quá đi~"

"Không biết có phải là đúng tiệm này không, con xem đi." Doãn Văn San mang đến rất nhiều đồ ăn, trong đó có một túi hạt dẻ rang vẫn còn hơi ấm.

"Đúng tiệm rồi!" Chương Vận Nghi mừng rỡ ra mặt, không nhịn được lại ôm chầm lấy dì lần nữa, "Tuyệt vời ông mặt trời luôn!"

Doãn Văn San mỉm cười: "Còn mua cả combo gà rán cho con nữa đấy, nhớ chia cho bạn thân ăn chung nha."

Đới Giai ngượng ngùng cảm ơn.

"Chết rồi, sinh nhật tớ còn chưa tới mà tớ đã xài luôn điều ước rồi." Chương Vận Nghi giả vờ làm vẻ mặt tội nghiệp.

Đây là ước định của cô với dì từ nhỏ, mỗi năm sinh nhật cô có thể ước một điều với dì, nếu trong khả năng, dì sẽ luôn giúp cô thực hiện.

Và hôm nay cô đã dùng đến điều ước đó.

Doãn Văn San xoa đầu cô: "Thôi, dì đi đây, nhớ ăn uống đầy đủ, học hành tử tế nhé."

Chờ dì lên xe rời đi, Chương Vận Nghi khoác tay Đới Giai quay trở lại, hai người vừa đi vừa chia nhau combo gà rán. Nói sao nhỉ, cái này không phải món gì quá xuất sắc, nhưng ở trường ăn cơm căn-tin mãi rồi, thì nó nghiễm nhiên trở thành mỹ vị trần gian.

"Dì cậu tốt ghê."

"Chứ sao! Dì là em ruột của mẹ tớ mà. Mẹ tớ dùng tháng lương đầu tiên để mua cho dì cái máy CD của Sony, dì tớ bảo lúc đó cảm giác như mẹ tớ là thiên thần giáng trần luôn á ha ha ha."

Hai đứa ăn sạch cả combo, đánh một cái ợ rõ to.

Chương Vận Nghi nhờ Đới Giai nếu thấy Trần Khoát còn ở lớp thì gọi giúp anh xuống, cô ăn no rồi, không muốn lên lại chạy xuống lần nữa: "Cậu nhìn thấy cậu ấy hay không cũng nhắn cho mình một cái, nhớ nhắn lén lút thôi nha."

Đới Giai mù mịt: "Phiền vậy? Sao cậu không nhắn tin bảo cậu ấy đến luôn đi?"

Việc gì phải bắt cô ấy làm bà mối trung gian kiểu đèn chùm?

Có điện thoại mà.

"Bởi vì thể diện của tớ rất quan trọng." Chương Vận Nghi nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc, "Cậu ấy không tin là tớ có thể nhịn đến lúc tan học mới dám dùng điện thoại. Nếu để cậu ấy phát hiện ra, thì chẳng phải tớ quá mất mặt à?"

Đới Giai lặng lẽ nhìn cô: "......"

Không hiểu nổi.

Tuy chẳng hiểu trong đầu Chương Vận Nghi đang vận hành logic kiểu gì, nhưng cô ấy vẫn gật đầu đồng ý.

Chương Vận Nghi ôm túi hạt dẻ rang trong lòng, cố giữ lại chút hơi ấm. Cô ngồi đợi ở khu bàn bóng bàn, cô để ý thấy anh rất hay ra đây, bản thân cũng từng gặp anh vài lần ở chỗ này. Mà thật bất ngờ, nơi này còn có một cặp đôi nhỏ đang hẹn hò lén lút nữa cơ.

Vậy thì thời gian chờ đợi chắc cũng không nhàm chán lắm đâu!

Đới Giai quay lại lớp học, thấy Trần Khoát đang gục đầu xuống bàn, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm anh đang ngủ hay làm gì, Chương Vận Nghi vẫn còn đang chờ dưới kia.

Cô ấy đi thẳng tới bàn anh, gọi một tiếng: "Lớp trưởng, dậy đi."

Trần Khoát nhíu mày ngẩng đầu lên, thấy là Đới Giai thì lập tức nhìn ra sau lưng cô ấy, như đang tìm kiếm ai đó.

"Có người tìm cậu, ở khu bàn bóng bàn ấy."

Đới Giai nói xong liền quay về chỗ, thái độ và vẻ mặt bình thản đến mức nếu Phí Thế Kiệt không biết chuyện, e là cũng chẳng nhận ra có gì khác thường.

Trần Khoát không do dự, cũng chẳng chần chừ, lập tức đứng dậy, thuận tay vò tóc cho đỡ rối, rồi sải bước rời khỏi lớp.

Đợi anh đi khuất, Phí Thế Kiệt quay sang Đới Giai, tặc lưỡi hai tiếng: "Chị Giai, tui biết coi bói nha, giang hồ gọi là Thần Toán Tử, tui vừa mới tính xong, người tìm lão Khoát họ Chương đúng không?"

Đới Giai xé một tờ giấy nháp vo lại, ném thẳng vào mặt cậu, còn tiện thể lườm một phát.

Biến đi, con trai đúng là cái giống trẻ con chết đi được.

-

Chương Vận Nghi có hơi thất vọng. Cô đang hí hửng dõi theo cặp đôi nhỏ kia mà, sao tự dưng lại dắt nhau đi mất rồi? Đừng mà, đừng đi chứ, để cô quan sát thêm chút nữa coi mấy bé mười bảy mười tám tuổi yêu đương kiểu gì, cô còn muốn học hỏi lấy kinh nghiệm nữa đó!

Hai bạn nhỏ kia lúc đi ngang qua chỗ cô, cắm đầu cắm cổ đi thật nhanh, hoàn toàn không muốn bị ánh nhìn "sáng như đèn pha" của cô quét qua thêm lần nào nữa.

Cái quỷ gì vậy trời?! Khó khăn lắm mới tìm được một góc yên tĩnh để nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau, ai ngờ lại bị ánh mắt soi mói rọi tới rọi lui, khiến cả người cứ là lạ, không thoải mái chút nào, cuối cùng đành chịu thua, cuốn gói biến luôn.

Chương Vận Nghi tiếc nuối thu ánh mắt về, ngửa đầu nhìn lên trời, chương trình giải trí kết thúc rồi, chán muốn xỉu. Nếu không sợ giống mấy đứa lang thang ngoài phố, chắc cô đã huýt sáo lên một phát cho đỡ buồn.

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên. Cô nghiêng đầu, theo phản xạ đứng thẳng người lại, trong mắt hiện rõ nét vui mừng, "Ở đây nè!"

Trần Khoát đến khá vội, nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh hơi thở, câu đầu tiên cũng là quan tâm: "Cậu ăn chưa?"

Chương Vận Nghi bật cười. Tuy cô không thể thấu hiểu được cái gọi là "phiền lòng vì thi điểm cao mà chưa cao nhất", nhưng người ta đã thốt ra câu "hơi bực" rồi, chẳng lẽ cô lại nhẫn tâm mặc kệ?

Anh là kiểu người ít bộc lộ cảm xúc. Có lúc cô thật muốn chui vào đầu anh coi thử bên trong chứa gì, chắc thú vị lắm đây.

"Ăn rồi." Cô giấu túi hạt dẻ rang ra sau bàn bóng bàn, nghiêng người che thêm một chút, "Tớ tìm cậu có việc đó, nhắm mắt lại trước đi!"

Trần Khoát hơi đơ ra, không hiểu lắm... Sao lại bắt anh nhắm mắt?

"Mau lên!" Cô giục.

Anh do dự vài giây, rồi từ từ nhắm mắt lại. Dù vậy, cơ thể vẫn có chút căng thẳng, yết hầu khẽ chuyển động.

Chương Vận Nghi cứng đờ tại chỗ, nụ cười trên mặt cũng dần cứng lại. Khoan, cô chỉ định tạo bất ngờ thôi mà? Tại cô chưa học được trò ảo thuật gì ra hồn, đành dùng chiêu cũ nhất là bịt mắt tặng quà. Nhưng vấn đề là cái gì vậy trời? Biểu cảm lúng túng của anh... đừng nói là tưởng cô định hôn anh nha?

?????

Cô giật mình tỉnh táo lại, lập tức bỏ qua phần "diễn xuất", lôi túi hạt dẻ ra, hớn hở: "Được rồi, được rồi!"

Trái tim Trần Khoát còn đang lơ lửng, nghe thấy vậy thì khựng lại, chưa hiểu chuyện gì, nhưng đầu tiên là ngửi được hương thơm dịu nhẹ tỏa đến.

Chương Vận Nghi nâng túi hạt dẻ lên, cười tươi: "Chính là cái này nè~ Ăn thứ cậu thích vào rồi đừng buồn nữa nha. Chỉ thua hai điểm thôi mà, với sức của cậu thì đuổi kịp dễ như ăn kẹo ấy."

Khoảnh khắc ấy, Trần Khoát như bị ai điểm trúng huyệt.

Anh nhìn túi hạt dẻ ngọt thơm kia đầy ngơ ngác, rồi ánh mắt dịch chuyển rơi lên gương mặt cô.

Chương Vận Nghi còn đang ráng nghĩ cách an ủi anh.

Biết nói sao nhỉ... Cô có hơi thê thảm. Kỳ thi mô phỏng lần này cô làm cũng tàm tạm, nói tới bảng xếp hạng toàn thành phố Giang Châu thì chỉ biết rơi nước mắt, nhưng trong lớp cô đã nhích lên ba hạng, vươn tới top 15, bản thân vô cùng hài lòng. Học hành giống như bơi ngược dòng, càng lên cao càng khó, đâu phải chỉ có mình cô cố gắng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô đứng hạng 15 mà đi an ủi một học sinh giỏi muốn vào Thanh Hoa, có ai tốt tính bằng cô không?

Đang thao thao bất tuyệt thì cô đột ngột im bặt.

Vì cô nhận ra Trần Khoát đang nhìn cô, một cách rất nghiêm túc, nghiêm túc đến lạ kỳ, như thể trong mắt anh giờ chỉ có duy nhất một người là cô.

Cô lập tức nín thở, tim bỗng đập loạn lên, cũng hơi hoảng.

Ngay lúc cô tưởng anh sẽ tiến lại gần hơn... thì anh rốt cuộc cũng đưa tay ra, nhận lấy túi hạt dẻ từ tay cô. Sau đó anh tựa bên bàn bóng bàn, từ túi lấy một hạt ra, lặng lẽ bóc vỏ, không khí xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

"Cậu..." Cô vừa hé miệng.

Anh đột nhiên đưa tay sang, nhét hạt dẻ đã bóc vào tay cô, giọng điệu bình thường: "Cậu ăn trước đi."

Cô nhận lấy, bỏ vào miệng nhai, "Ngọt thật đó."

Thấy anh có vẻ còn định bóc tiếp, cô vội xua tay: "Thôi không ăn nữa, tớ không thích hạt dẻ."

Ăn một hạt thôi là cho anh thể diện hết cỡ rồi.

Trần Khoát nhỏ giọng ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục bóc, "Cái này... cậu mua ở đâu vậy?"

"Đừng có hỏi, ăn đi là được rồi."

"Ừm."

"Cơ mà," Cô đột nhiên thay đổi giọng, kéo dài ra chọc ghẹo anh, "Trước giờ sao tớ không thấy Vương Tự Nhiên lợi hại vậy ta?"

Trần Khoát: "......"

Chỉ là tiện miệng nói ra thôi, sao cô lại coi là thật?

"Cậu ấy xưa nay đều học giỏi hơn cậu hả, hay là—"

Cô chưa nói hết, anh đã cắt ngang bằng giọng cứng ngắc: "Không có."

"Nếu cậu học giỏi hơn cậu ấy, liệu cậu ấy cũng sẽ buồn không?" Chương Vận Nghi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vô tội lắm, cô thề cô không có cười.

Cái kiểu "nếu như" này nghe cứ như việc anh vượt điểm Vương Tự Nhiên là chưa từng xảy ra ấy.

Trần Khoát âm thầm hối hận vì đã lấy chuyện này ra làm cái cớ. Ban trưa chỉ định trêu cô chơi, ai ngờ tự đào hố chôn mình: "Cậu ta tức đến mất ngủ."

"Thật không đó?"

"Giả đó."

"Vậy để lần sau tớ hỏi thử cậu ấy xem!"

"Không được."

...

Còn phải lên tiết tự học buổi tối nên hai người không nán lại lâu. Trần Khoát có vẻ cũng đỡ tâm trạng hơn, Chương Vận Nghi trong lòng âm thầm nghĩ anh dễ dỗ vậy sao? Cô cũng vô thức cong khoé môi, nghĩ đến việc chiêu này liệu có dùng mãi được không. Mà thôi kệ, giờ anh vui vẻ là được rồi.

Hai người cùng nhau quay về khu dạy học lớp 12. Khi lên đến tầng năm, Trần Khoát đột nhiên dừng lại. Tâm trạng đã sáng sủa, những cảm xúc nặng nề cũng như được gỡ nút.

"Cậu lên lớp trước đi, tôi đi rửa tay cái."

Chương Vận Nghi không suy nghĩ gì nhiều, gật đầu, bước chân nhẹ tênh đi về phía lớp 3.

Trần Khoát đứng yên đó nhìn theo cô một lúc, rồi như hạ quyết tâm, rẽ hướng khác, đi thẳng đến văn phòng giáo viên. Thầy Triệu vẫn chưa tới, anh không chắc thầy có đến không, nhưng vẫn đứng đó chờ, tựa người vào tường, ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà nơi chân trời.

Anh nhớ tới buổi chiều sau ngày kết thúc đại hội thể thao.

Thầy Triệu ăn xong đang chuẩn bị quay lại văn phòng, từ xa đã thấy lớp trưởng lớp mình đang đứng ngoài chờ, trong lòng hơi nghi hoặc: "Trần Khoát?"

Trần Khoát nghe tiếng, quay đầu lại, lập tức đứng thẳng lưng bước đến. Dáng người đoan chính, vẻ mặt không còn cái bướng bỉnh ban sáng, thay vào đó là ánh nhìn kiên định và chín chắn.

"Thầy ơi, em cũng muốn viết bản cam kết, được không ạ?"

Anh nói: "Em cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học. Cả em và cậu ấy đều sẽ không khiến đối phương chậm bước."

Em đảm bảo tình cảm em dành cho người ấy không phải là sai.