Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 76: Sinh nhật



Editor: Sel

Vừa tới cửa lớp, Trần Khoát theo bản năng, cũng có thể gọi là không kìm được mà liếc mắt nhìn về phía Chương Vận Nghi.

Cô đang cột lại tóc. Như cảm nhận được ánh nhìn từ anh, cô cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau. Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng hình như cũng đủ khiến người ta vui đến mãn nguyện.

Tim Trần Khoát bất giác bình lặng lại. Không biết mọi chuyện có đi theo hướng mình mong đợi hay không, nhưng ít nhất anh không còn u ám như lúc sáng nữa.

Chỉ cần bản thân thấy mình không sai, chỉ cần cô cũng nghĩ rằng cô không sai, thế là đủ rồi. Còn lại nói bao nhiêu, hứa bao nhiêu, chẳng bằng dùng hành động thực tế khiến thầy cô yên tâm.

Trên bàn học đã có xấp đề thi toán mà thầy giáo nhờ học sinh chuyền tay xuống. Anh lấy một tờ, mấy tờ còn lại chuyền về phía sau. Chỉ cần hạ bút viết lên đó hai chữ Trần Khoát, anh liền biết mình nên làm gì.

Tấm bảng lớn phía sau lớp là địa bàn của Từ Thi Thi. Thầy Triệu cũng giao hẳn phần việc này cho cô nàng, từ đầu học kỳ hai là bảng bắt đầu xuất hiện dòng chữ đếm ngược.

Thỉnh thoảng, Từ Thi Thi hứng chí lại bày vẽ tí trò mới.

Ví dụ như hôm nay, cô nàng ôm bảng lau ra phía sau, chợt nảy ra một ý, liền gọi Chương Vận Nghi lại, hai người rù rì một hồi rồi cười phá lên. Vài phút sau, trên bảng đen xuất hiện dòng chữ:

【Còn 61 đao là đến kỳ thi đại học】

Chữ "ngày" (天) bị đổi thành "đao" (刀), cực kỳ hợp mood.

Mấy đứa ngồi cuối nhìn thấy liền vỗ tay rần rần: "Chuẩn bài! Vị đắng này đúng là high phết!"

Trần Khoát là lớp trưởng, không thể giả vờ không thấy. Anh bước tới, lướt mắt qua bảng một cái, vẫn không nói gì khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.

Từ Thi Thi làm mặt tiếc nuối: "Lớp trưởng, đừng nói là bắt tớ lau lại nha??"

Chương Vận Nghi che miệng cười trộm. Cô ít nhiều cũng hiểu tính cách Trần Khoát, anh không phải kiểu người "lầm lầm lì lì" như cô từng tưởng. Trong phạm vi cho phép, anh cũng muốn lớp có thêm chút niềm vui.

"Anh Khoát sao mà thế được!" Có nam sinh hét lớn, "Anh Khoát là ai chứ, sống ngầu chết chất!"

Trần Khoát liếc nhìn Chương Vận Nghi, rồi lại quay về nhìn bảng đen, cười nhạt: "Ừ, coi như hôm nay mắt tôi mờ."

Cả lớp cười ồ lên.

Ngày càng nhiều học sinh ăn trưa xong cũng không quay về ký túc xá nghỉ nữa, mà ngồi lì ở lớp vùi đầu giải đề.

Chương Vận Nghi thường ngủ gục 20 phút rồi tỉnh dậy làm bài tiếp. Trưa hôm ấy, Trần Khoát ra phía sau trường mua cho cô ly đậu đỏ đá. Khi đó cô đang tập trung làm bài, chẳng ai nhận ra thầy Triệu đang lặng lẽ đứng ngoài cửa lớp, ngay cả lúc thầy vào cũng không ai phát hiện.

Thầy bước nhẹ từng bước. Có học sinh ngồi cuối vô tình thấy thầy thì giật thót cả người, thầy chỉ kịp "suỵt" một tiếng, nhắc nhở đừng làm phiền người khác.

Chương Vận Nghi vẫn đang tính toán trên giấy nháp.

Nhiều lúc nóng máu đến mức muốn xé phăng đề thi ra luôn, cái đề gì đâu mà xúi quẩy, phá nát tâm trạng!

Ngay lúc cô đang bực đến độ phát điên, một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng đỡ lấy trán cô.

Cô còn chưa kịp hoảng hồn đã trợn to mắt, kinh ngạc nhìn người trước mặt, vậy mà lại là thầy Triệu đang nở nụ cười.

Thầy rút tay về, hạ giọng nhắc: "Đừng dí sát quá vào đề, cẩn thận hư mắt."

Tim cô cũng rơi về đúng vị trí, thì thào: "Thầy hù chết em rồi đó."

"Sao không về ký túc ngủ trưa?"

Thầy liếc nhìn giấy nháp và đề thi trước mặt cô.

"Em có ngủ ạ." Cô sợ thầy không tin, liền lôi cái gối chữ U từ ngăn bàn ra, "Em gối cái này ngủ á."

Thầy Triệu gật đầu: "Được rồi, nhớ học nghỉ kết hợp."

Sau đó thầy đi thăm mấy học sinh khác, cũng chỉ dặn dò vài câu đơn giản. Không ai ngờ thầy sẽ lên lớp vào giờ này, nên ngoài bị hù còn cảm thấy xúc động, thì ra thầy cũng mệt, cũng bận, cũng cố gắng như tụi mình.

Đi một vòng xong, thầy quay lại văn phòng nghỉ trưa.

Thực ra hôm nay thầy đến vì Chương Vận Nghi. Mấy ngày trước đã định lên, nhưng lại sợ hành động này khiến hai đứa nghĩ nhiều, nên cố nhịn thêm.

Giờ thì tạm yên tâm phần nào. Từ năm lớp 10 đến nay, điều thầy mong mỏi nhất chính là đưa lũ nhóc ấy vượt qua cây cầu độc mộc kia, an toàn mà ổn thỏa.

Chương Vận Nghi giải được bài toán, đưa tay xoa trán, không nhịn được cười khúc khích.

Lúc cô trốn học làm biếng thì không ai thấy, mà đến khi cô chăm học thì thầy lại tới luôn, quá đúng bài!

Vui thật đấy!

-

Ngày 11 tháng 4 là sinh nhật của Chương Vận Nghi.

Cô có hơi tiu nghỉu, vì hôm đó không rơi vào cuối tuần, không thể về nhà ăn mừng sinh nhật mười tám tuổi một cách đàng hoàng. Cô không còn nhớ rõ từng chi tiết của ngày này ở kiếp trước nữa, chỉ còn đọng lại một kỷ niệm, ba mẹ từng đến trường mang bánh sinh nhật cho cô.

Từ lúc mở mắt ra buổi sáng, cô đã mong chờ rồi.

Tắt báo thức, lơ mơ nhìn điện thoại, cô bất ngờ không nói nên lời, gì vậy trời, mấy cú đêm đâu ra mà đông dữ?! Vừa bước sang 0 giờ là đã có mấy tin nhắn chúc mừng rồi!

Đới Giai: 【Sinh nhật vui vẻ nhé! Mãi luôn vui vẻ!】 Từ Thi Thi: 【Happy birthdayyyyy ~~】 Trần Khoát: 【Chúc mừng sinh nhật.】 Thẩm Minh Duệ: 【411 thần thánh, chúc mừng chị cả thần thánh!】

Cô âm thầm ghi nhớ từng lời chúc, lòng phơi phới tỉnh dậy rửa mặt. Lúc ra khỏi ký túc, Trần Khoát đã đợi sẵn ở bồn hoa gần đó. Thỉnh thoảng cô sẽ lười, vùng vẫy trên giường vài phút, xuống trễ, anh vẫn luôn đợi. Câu "chào buổi sáng" là thói quen của cô, và cũng là của anh.

"Chúc mừng sinh nhật." Anh lại nói lần nữa.

"Tớ thấy rồi~" Cô mỉm cười, rồi hỏi, "Cậu thức tới khuya vậy hả?"

Trần Khoát ho nhẹ một tiếng, "Chỉ tối qua thôi."

Chương Vận Nghi cười đến nhừ cả mặt. Trước kia cô chẳng mấy hứng thú với sinh nhật, chẳng có gì hay ho, năm nào cũng như nhau. Nhưng giờ cô lại thấy mong đợi. Làm lại cuộc đời một lần nữa, đúng là quá tuyệt.

Hai người trò chuyện vài câu rồi chào tạm biệt.

Nhưng Trần Khoát lại đột ngột đuổi theo. Dưới ánh mắt ngơ ngác của cô, anh tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: "Tôi là người đầu tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ đúng không?"

Ờm... Không phải...

Có mấy người kia chúc trước rồi...

Chương Vận Nghi trợn tròn mắt, nói dối không chớp mắt: "Đúng rồi đó!"

Trần Khoát nghe vậy thì cười hài lòng, quay người bước đi.

Dù Chương Vận Nghi đã đoán trước được ba mẹ sẽ tới, nhưng lúc được thầy Triệu gọi ra ngoài, cô vẫn vui và cảm động đến mức bay cả người. Khi chạy xuống cầu thang, chỉ hận không thể trượt luôn xuống bằng tay vịn.

Tới tầng một, ba mẹ đều đang đứng đợi.

Cô reo lên một tiếng rồi nhào tới.

Ba xách hộp bánh sinh nhật, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn con gái cười tít mắt. Mẹ tay trái xách bình giữ nhiệt, tay phải cũng một bình khác: "Đây là sủi cảo, ông nội dậy từ ba bốn giờ sáng ra chợ mua thịt tươi, bà nội trộn nhân rồi gói. Còn đây là sườn kho mẹ nấu, nhớ chia cho bạn bè ăn chung nghe chưa!"

Sống mũi Chương Vận Nghi cay cay, mắt cũng đỏ hoe.

Cô giang tay định ôm cả hai người.

Nhưng ba mẹ cô thế hệ cũ, không quen kiểu này, có phần lúng túng. Mẹ cô chỉ vỗ vỗ lưng, dặn dò: "Về nhà mẹ nấu cho mấy món ngon nữa."

Chương Vận Nghi gật đầu lia lịa, còn tranh thủ đặt hàng: "Con muốn ăn cánh gà! Thịt bò nữa! Hải sản cũng muốn luôn!"

"Con đói..." Định nói "con đói đến đầu thai luôn" thì bị ba cô ngắt lời.

"Bữa nay không được nói chữ đó!"

Mẹ cô đành nghẹn lại giữa câu.

Chương Vận Nghi cười khoái chí: "Nói đi mà~ Mẹ nói là con méc bà ngoại đó nha~"

Bị mẹ gõ cho một cái vào đầu, cô ngoan ngay. Ba mẹ còn phải đi làm nên không thể ở lại lâu. Cô cũng quên không gọi ai giúp xách, đành tay xách hộp bánh, tay còn lại ôm hai bình giữ nhiệt, hộc tốc leo lên tầng năm, mệt muốn đứt hơi.

Chỉ còn một phút là vào học.

Vừa thở dốc bước vào lớp, một bạn học thấy đồ cô mang theo thì ngẩn người vài giây rồi chợt nhớ ra, hét lên: "Chương Vận Nghi, sinh nhật vui vẻ nha!"

Lập tức có vô số ánh mắt đổ dồn về phía cô.

Không biết ai khởi xướng, bắt đầu vỗ bàn rầm rầm, cùng nhau hô:

"Sinh nhật vui vẻ!"

"Chúc chị cả sinh nhật vui vẻ!!!"

Lúc nãy Trần Khoát đã định bước lên giúp, nhưng rồi lại lúng túng rụt chân lại, ngoan ngoãn quay về ghế ngồi. Anh thật sự không chịu nổi cái không khí sôi động rần rần này.

Trái lại, Chương Vận Nghi cực kỳ vui vẻ, hào hứng cảm ơn, rồi hí hửng ôm đồ về chỗ ngồi.

Từ hôm qua cô đã gửi lời mời nhỏ đến mấy đứa bạn thân trong nhóm.

Buổi trưa nay cô sẽ đãi ăn tại căn tin, một bữa ăn sinh nhật mười tám tuổi, theo một cách nào đó, cũng xem như linh đình.

Trần Khoát giành lấy nhiệm vụ đi mua đồ ăn, nhưng bị Thẩm Minh Duệ, người đã được Chương Vận Nghi dặn dò từ sớm, giữ chặt lấy vai, không cho nhúc nhích.

Thẩm Minh Duệ nói: "Anh Khoát, thương tớ với, làm bộ bị tớ khống chế đi, không thì tớ nhục lắm đó."

Trần Khoát: "......"

"Nghe lời tớ đi." Thẩm Minh Duệ hạ giọng, "Tớ với chị cả thân lắm, tớ quá hiểu chị ấy luôn. Hôm nay sinh nhật mà chị ấy đãi, nếu giờ cậu cũng tranh trả tiền, đảm bảo bả ghi thù vô sổ nhỏ, sau này kiểu gì cũng kiếm chuyện với cậu, tớ nói thiệt, đừng để ngoại hình bả lừa!"

Trần Khoát nghe xong do dự vài giây, cuối cùng cũng chịu nghe theo lời cậu ta.

Chương Vận Nghi thì chẳng mấy quan tâm đến ánh mắt của người khác. Vừa xách đồ ăn về, việc đầu tiên là cúi đầu để cho Từ Thi Thi đeo cho mình chiếc mũ sinh nhật nổi bần bật.

Trên chiếc bánh kem xinh xắn được viết bằng sốt trái cây: "Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi, gái yêu ơi!"

"Ước đi ước đi!" Mấy đứa bạn vây quanh, giục giã.

Trước khi nhắm mắt, Chương Vận Nghi theo phản xạ liếc nhìn Trần Khoát một cái, mà đúng lúc đó, anh cũng đang nhìn cô.

Cô lắc lắc đầu không cho phép mình lún vào mấy chuyện yêu đương lãng mạn, lập tức gom lại tinh thần, mặt nghiêm túc hẳn lên, tâm trí chỉ còn lại một điều duy nhất: kỳ thi đại học.

Ba mươi giây sau.

Một phút sau.

Thẩm Minh Duệ, mắt dán lên chiếc bánh kem, bắt đầu lẩm bẩm: "Không phải chứ, ước gì mà lắm dữ vậy..."

Từ Thi Thi trừng mắt nhìn cậu ta: "Con gái đẹp mà tham thì sao nào? Có ai cấm à?"

Đới Giai cũng gật đầu tán thành, đúng á, lo việc bao đồng ghê.

Trần Khoát cũng bị điệu bộ trịnh trọng của Chương Vận Nghi chọc cho phì cười, nhưng không dám cười ra tiếng, chỉ có thể quay đầu nhìn chỗ khác cho bớt lúng túng.

Phí Thế Kiệt thì hoàn toàn không ngờ "chị cả" lại nghiêm túc đến mức này.

Ủa chị, chị đang ước... một nghìn lẻ một điều ước hả??

Cậu lặng lẽ nhích người lại gần, ghé sát tai Trần Khoát, nói nhỏ: "Cậu cũng đặt bánh kem nữa mà đúng không?"

Vậy thì nói cho cô biết đi, để cô còn biết là mình được thổi hai cái bánh, chứ có cần bấu víu một cái đến mức ước mãi không xong không?

Trần Khoát mặt không đổi sắc, dùng khẩu hình trả lời: "Câm mồm."

-

Giữa giờ tự học buổi tối, Trần Khoát hiếm hoi chủ động lên xin thầy đang gật gù trên bục giảng cho ra ngoài, còn kéo theo Phí Thế Kiệt.

Trên đường chạy về phía góc trường, Phí Thế Kiệt cuối cùng cũng được nghe toàn bộ câu chuyện dở khóc dở cười từ miệng Trần Khoát.

Hóa ra từ thứ Bảy tuần trước, Trần Khoát đã đặt trước một chiếc bánh sinh nhật. Tiền cũng trả rồi, thời gian giao hàng được hẹn vào đúng sáu rưỡi tối nay.

Không biết trục trặc ở khâu nào, người giao bánh lại nhầm trường học, mà cái trường nhầm kia cũng đâu xa gì cho cam.

Giờ thì người ta đã mang bánh tới, nhưng lại đúng giờ học buổi tối, cổng trường đã đóng, không thể vào cũng không thể ra.

Hai đứa chạy tới điểm hẹn, thì thấy bức tường đó còn cao hơn cả Trần Khoát.

Bên kia tường, chú giao hàng la lên: "Xong chưa đó mấy đứa?"

Trần Khoát nhìn bức tường, rồi quay sang nhìn Phí Thế Kiệt, giọng nhẹ nhàng có chút nịnh nọt: "Anh Phí..."

Phí Thế Kiệt buông ra một câu chửi thô.

Vài phút sau, Trần Khoát đứng trên vai Phí Thế Kiệt, đôi giày thể thao cứ chao đảo trên vai cậu, cố gắng hết sức đón lấy hộp bánh mà chú giao hàng đang cố gắng giơ cao qua tường.

Phí Thế Kiệt vừa giữ lấy chân anh để khỏi rơi, vừa nghiến răng chửi bới: "Trần Khoát, mày là cái đồ không có nhân tính mày biết không?! Mày là chó đó!!!"