Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 77: Heo đất



Editor: Sel

Tối tự học xong, cô vừa về đến ký túc, còn đang đánh răng thì nhận được cuộc gọi từ Trần Khoát. Miệng đầy bọt, cô ngậm ngùi phát âm méo mó: "Gì zạa~"

Bên kia yên lặng vài giây, rồi lúng túng nói: "Ờm... cũng không có chuyện gì. Cậu đang đánh răng à?"

"Ưm."

Chương Vận Nghi đánh răng bao lâu, bên kia cứ im lặng bấy lâu.

Cô rất kiên nhẫn, đánh xong nhổ bọt, xúc miệng sạch sẽ mới nói: "Có chuyện tìm tớ hả? Đợi tí, tớ xuống liền."

Trần Khoát nếu không có chuyện gì thì thường chẳng gọi, mà nếu gọi mà lại im im như này, chắc chắn là một trong hai trường hợp: một là ngại quá, cứng họng không biết nói gì; hai là... muốn gặp cô.

Thường thì chẳng lệch đâu được. Cô quá hiểu anh rồi.

"Không vội." Cuối cùng Trần Khoát cũng mở lời, "Tôi đợi cậu ở sân thể dục."

Lúc ấy Đới Giai đang cúi rửa tóc mái ở bồn nước, nghe xong mới ngẩng đầu hỏi đầy thắc mắc: "Muộn vậy rồi mà cậu ấy còn tìm cậu làm gì ta?"

Trước kia còn lạnh thì có lý do là "đi lấy nước nóng" chứ giờ giữa tháng tư rồi, thời tiết ấm hẳn, nhà lấy nước cũng ngừng hoạt động rồi.

"Tớ cũng không biết nữa." Chương Vận Nghi nhún vai.

"Có phải... tặng quà không?" Đới Giai đoán.

"Chắc không đâu?" Dù nói vậy, tim cô vẫn đập nhanh hơn một nhịp. "Buổi trưa cậu ấy mua cho tớ nhiều đồ ăn lắm luôn á."

Học sinh cấp ba thì tiền tiêu vặt đâu có nhiều, thời gian chuẩn bị quà cũng không dư dả. Tình cảm thân thiết thì thường ra siêu thị hốt một đống snack, coi như là tấm lòng.

Hôm nay cô nhận được quá chừng đồ ăn vặt, đủ để gặm tới sau kỳ thi đại học.

"Cũng đúng. Đi đi, đi sớm về sớm."

Chương Vận Nghi đi được vài bước thì lại quay lại, soi gương kỹ càng một lượt, xác nhận không còn bọt kem đánh răng dính ở khóe môi mới "tí ta tí tởn" chạy đi.

Học sinh vừa tan tự học đang rảo bước về ký túc xá rất đông. Cô chạy nhẹ nhàng xuống cầu thang, miệng còn khe khẽ ngân nga, tâm trạng bay bổng như cánh diều.

Ra khỏi ký túc, cô chạy chậm đến sân thể dục. Có mấy đôi cũng đang tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi để gặp nhau. Trần Khoát đứng chờ ở bậc tam cấp, nghe thấy tiếng chân cô chạy lại, liền ngẩng đầu nhìn, tay vẫn đang lén cầm hộp bánh kem, nhưng bị cô bắt quả tang ngay tại trận.

Mắt Chương Vận Nghi sáng rực. Dù ánh đèn lúc này không mấy rõ, nhưng đôi mắt cô vẫn ánh lên long lanh: "Woa~"

Sự ngạc nhiên này hoàn toàn không phải diễn, mà là thật sự bất ngờ và vui mừng.

Cô không ngờ anh lại chuẩn bị bánh sinh nhật cho mình, nhìn hộp bánh xinh đẹp ấy mà không rời mắt.

Trần Khoát cũng thở phào nhẹ nhõm, thoải mái hơn hẳn, lời cũng nhiều lên khi lúng túng: "Tôi bảo người ta giao lúc sáu rưỡi, đúng giờ cơm chiều, mà họ đưa nhầm trường, thành ra giao trễ."

"Đâu có trễ." Chương Vận Nghi vội vàng nói, "Chỉ cần hôm nay chưa qua là chưa trễ!"

Trần Khoát cúi đầu nhìn cô, khẽ cười: "Qua bên kia nha."

Sân trường khá rộng, có không ít chỗ kín đáo. Anh xách bánh đi phía trước, cô leo lên bậc cao hơn, nhón chân bước từng bước. Gió đêm thổi nhẹ làm tóc cô bay lượn, cũng khiến lòng anh dậy sóng. Cả hai đều mím môi cười, không ai nói gì, nhưng đều đang ngầm vui như mở hội.

Mười tám tuổi đúng là một chuyện rất đáng mừng.

Đến chỗ ngồi xong, Chương Vận Nghi không chờ nổi, tháo nơ ra, cẩn thận mở hộp bánh, lại thêm một tiếng "woa" nhỏ, là một chiếc bánh kem trái cây xinh xắn bắt mắt.

"Muốn ước nữa không?" Anh cố ý trêu.

Không cần nghĩ, cô gật đầu liền: "Muốn chứ, phải muốn!"

"Được." Anh đã lường trước rồi, liền móc ra từ túi quần một chiếc bật lửa nhựa. Bốn mắt nhìn nhau xong, anh vội vàng giải thích: "Không phải của tôi đâu, tôi vừa mua ở siêu thị."

Chương Vận Nghi vui vẻ nghĩ: Tớ biết chứ~ Tớ còn biết là đến hai mấy tuổi cậu cũng không hút thuốc.

Nhưng ngoài mặt cô vẫn làm bộ nghiêm túc: "Vậy thì tốt. Tớ ghét người hút thuốc lắm, chẳng ngầu tí nào, tớ không thích."

Trần Khoát nghe ra được ý trong lời, kiểu như "tớ cấm cậu học theo mấy đứa đó đấy", không nhịn được cười, gật đầu: "Ừ."

Anh vốn không hứng thú mấy với mấy thứ đó.

Lúc mới vào cấp hai, ba mẹ anh đã cho xem mấy quyển sách, trong đó có hình ảnh răng và phổi của người nghiện thuốc.

Chương Vận Nghi chống cằm, môi mím lại mấy lần để không cười ngốc, vội chuyển chủ đề: "Thôi thôi, mau đốt nến đi!"

Hai người ngồi trên bậc thềm, đặt bánh giữa hai người. Khi Trần Khoát bật lửa lên, một tia lửa nhỏ phá vỡ màn đêm, chiếu sáng hai khuôn mặt non nớt.

Chỗ anh chọn có gió, nên Chương Vận Nghi không ngồi yên được, nghiêng người lấy tay che nến như dựng tường, giúp anh thắp nến dễ hơn.

Trần Khoát tự nhiên khẩn trương hẳn, sợ vô tình làm cô bỏng tay. Đến khi đốt xong hết mấy cây nến mảnh nhỏ, anh mới thở phào một cái.

Vừa định nhắc cô ước đi thì phát hiện hai người lại... quá gần rồi.

Trán nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Chỉ là chạm nhẹ một cái, nhưng anh không dám nhúc nhích.

Chương Vận Nghi cũng không nhúc nhích.

Nến sinh nhật vẫn cháy. Không ai lên tiếng, không ai rút lui. Có khát khao, có kiềm chế. Ai là người nghiêng đầu tới trước, ai là người không lùi lại? Không rõ.

Trán kề trán là khoảng cách gần nhất giữa hai người lúc này. Cả hai đều căng thẳng tới mức nín thở, mặt anh đỏ, tai cô đỏ.

Nến sắp cháy hết rồi.

Trần Khoát cảm giác như vừa đánh một trận bóng rổ thật lâu, hoặc chạy một mạch một ngàn năm trăm mét, tim đập muốn bung lồng ngực. Anh kìm nén mở miệng nhắc nhở, nhưng câu nói lại vấp váp, ngốc nghếch hết biết: "Nến... nến sắp hết rồi..."

"V-vậy hả..." Chương Vận Nghi cũng không khá hơn là mấy.

Cô thề là anh chắc chắn đã nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực cô.

A a a a a a!!!

Nhưng đã quá muộn.

Nến sinh nhật quá nhỏ, nhỏ tới mức chỉ chớp mắt một cái, lửa đã cháy đến tận chân.

Cái bánh kem này là của cửa hàng nào vậy? Nến kiểu gì mà tiết kiệm dữ thần?

Ai cần anh nhắc hả??

Anh vừa làm hỏng luôn cả khoảnh khắc đó rồi đó Trần Khoát!

Chương Vận Nghi đỏ mặt nổi đóa: "Ai nói là ước phải nhắm mắt chứ, tớ ước xong rồi!"

Trần Khoát rất muốn đưa tay lên gãi trán, ngứa ngáy ghê gớm, nhưng vẫn cố nhịn. Nghe cô nói câu đó, giọng điệu nửa như tức giận, nửa như không, anh đành phối hợp: "Ước rồi là được."

Cô bật cười khúc khích, nhận lấy con dao cắt bánh mà anh đưa qua, chỉ cắt đúng một miếng nhỏ, vì cô biết anh vốn không thích ăn đồ ngọt, buổi trưa ăn một miếng đã là cực hạn rồi.

"Lát nữa lại phải đi đánh răng tiếp."

"Không ngờ cậu nhanh vậy luôn."

"Nhanh chỗ nào chứ! Ơ cái bánh này ngon ghê luôn á!"

"Ừ."

Ăn xong miếng bánh nhỏ, Chương Vận Nghi đóng hộp bánh lại, cột nơ gọn gàng, định đem về chia cho các bạn cùng phòng ăn khuya.

Nhưng Trần Khoát lại bước nhanh về phía trước, men theo mép sân thể dục có hàng cây che chắn.

Cô còn chưa kịp hỏi anh đi đâu, thì đã thấy anh quay lại, trên tay xách thêm một chiếc túi. Cô nhìn thao tác quen thuộc này mà ngẩn ra, lần trước là giấu ấm nước, lần này lại là...

"Quà."

Chương Vận Nghi đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh.

Một luồng hạnh phúc lớn như sóng biển tràn qua lòng cô. Niềm vui không chỉ đến từ anh, mà còn từ gia đình và bạn bè, cô thật sự không ngờ mình lại may mắn đến vậy: từ lúc mở mắt buổi sáng đến tận sắp giờ tắt đèn đi ngủ, vẫn còn được nhận thêm một món quà bất ngờ như vậy.

...

Chương Vận Nghi lại hì hục leo lên tầng sáu.

Dưới nhà, từ lúc nhận món quà đó của Trần Khoát, cô đã nôn nóng không chịu nổi, muốn biết rốt cuộc trong chiếc hộp nặng trịch ấy là thứ gì. Cô cố nhịn, cố đi chậm để không hấp tấp, tay trái xách hộp bánh, tay phải ôm túi quà, thở hồng hộc mệt gần chết.

Các bạn cùng phòng đều đã ở trong ký túc. Có người đang phơi đồ, có người nằm nghỉ trên giường. Nhìn thấy cô bê hộp bánh về, ai nấy đều ngưng việc đang làm, tuy chưa kịp nói gì nhiều, nhưng ăn ý vô cùng, người thì trải bàn, người thì xếp ghế, răm rắp ngồi chờ được phát quà.

Chương Vận Nghi bảo mọi người tự chia nhau bánh, còn cô có chuyện quan trọng hơn cần làm, chuẩn bị tinh thần như đang mở hàng khui quà Taobao, bạo tay xé tan lớp giấy bọc, ba phát ba hồi mở tung hộp ra... rồi đơ người tại chỗ.

Đới Giai vừa cắm nĩa vào miếng bánh vừa hỏi tò mò: "Ủa gì vậy? Lợn đất tiết kiệm hả?"

"Chị Giai ơi, cậu không thấy ngại khi gọi một cái hộp bự như vậy là 'lợn con' à?" Chu An Kỳ phá lên cười.

"Lớp trưởng mà đi tặng heo đất hả?"

Chương Vận Nghi ôm chặt lấy con heo to oạch kia, trong mắt toàn là ý cười: "Không phải tớ treo một cái móc hình heo trên cặp sao?"

Cô hất cằm chỉ về phía ghế. Quả nhiên, cặp cô đang treo bên đó, và bên hông cặp có đung đưa một móc khóa hình chú heo hồng nhỏ xíu.

Năm cái đầu đồng loạt quay lại nhìn, đúng thật, chưa ai để ý.

"Có lần cậu ấy từng hỏi tớ có thích cái móc đó không." Cô cười đến cong mắt, "Tớ rất thích heo, vì ba mẹ tớ đều tuổi Hợi."

Chu An Kỳ: "..."

Đúng là lớp trưởng, bộ não làm việc theo hướng không ai ngờ được, nhưng mà cũng trúng gu phết.

Đới Giai hỏi: "Vừa nãy tớ nghe có tiếng động, trong đó có đồng xu hả?"

Chương Vận Nghi lắc lắc: "Có đó, hình như không ít đâu, nặng ghê."

"Đổ ra đếm đi!" Chu An Kỳ chống cằm đầy nghi ngờ, "Có khi nào là năm trăm hai mươi đồng không?"

Từ lâu đã thấy lớp trưởng kiểu kiểu 'im im mà lãng mạn tới nóc' rồi!

Chắc chắn là 520 không chạy đi đâu được!

Chương Vận Nghi còn đang do dự, thì cả ký túc năm người (trừ Đới Giai) đã đồng loạt hò reo. Cô vốn không kiên định lắm, bị xúi vài câu là mềm lòng ngay, bảo Chu An Kỳ dọn bánh gọn lại, rồi dứt khoát mở nắp heo đất rb, tiếng xu rào rào đổ xuống thành một đống nhỏ, toàn là xu một đồng, nặng trịch.

Cả sáu người phối hợp nhuần nhuyễn, mỗi đứa một vốc, nghiêm túc đếm từng đồng.

"Ủa sao chỉ có ba trăm tám mươi hai cái?"

"Không phải phải là 520 sao? Tui không tin! Đếm lại lần nữa!!"

"..."

Chương Vận Nghi quyết đoán đứng lên: "Mấy cậu cứ từ từ mà đếm, đếm xong nhớ nhét lại hết vào nha, tớ đi tắm."

Tới lúc cô tắm rửa xong trở về, mấy bạn cùng phòng cũng đã giúp dọn dẹp sạch sẽ. Cô ôm heo đất giấu vào tủ quần áo, dự tính đến lúc nghỉ sẽ mang về nhà cất.

Đèn tắt.

Cô rọi đèn pin, trong bóng tối khẽ giơ tay chạm vào heo đất.

"Tớ biết rồi!" Phương Nhã Đồng bật người dậy như cá chép: "Hôm nay là ngày lớp trưởng thích Chương Vận Nghi được 382 ngày rồi đúng không? Chắc chắn vậy đó! Trên phim toàn như thế mà!"

Chu An Kỳ vỗ đùi cái đét: "Chuẩn luôn! Có lý lắm!"

Chương Vận Nghi: "???"

Mấy bạn ký túc thật sự trí tưởng tượng phong phú đến kinh ngạc. Nghe bọn họ nói tới nói lui say sưa, nếu người trong cuộc không phải là cô, có khi cô cũng phải tin là Trần Khoát đã thích cô được 382 ngày rồi thật đấy.

...

Ký túc xá nam sinh.

Trần Khoát đang gò lưng ở bồn rửa tay, hì hục giặt quần áo.

Phí Thế Kiệt ung dung đi tới giám sát: "Giặt kỹ vô nha ông. Vai áo của tôi đầy dấu giày của ông đó. Một lần không sạch thì giặt hai lần nghe chưa!"

Đạp bẩn áo người ta mà không bắt đền cái mới là đã tử tế lắm rồi đó biết không?

Trần Khoát nhìn chằm chằm vào thau nước đục, quần áo không nhớ đã bao lâu chưa giặt, bẩn thỉu không tưởng. Nếu không phải tâm trạng đang tốt, tên béo này mà còn nói thêm câu nào, anh đã tạt nước thẳng vào mặt rồi.

"Cút."

Phí Thế Kiệt không thèm chấp, thong dong như đi nghỉ mát: "Tặng quà xong chưa đấy?"

Cậu là nhân chứng sống cho toàn bộ quá trình chuẩn bị quà của Trần Khoát.

Thứ Bảy tuần trước, không đi net, hai đứa rồng rắn lượn cả buổi ở khu đồ lưu niệm. Có lúc Trần Khoát đã ôm sẵn một con thú bông siêu to chuẩn bị tính tiền, ai ngờ đang xếp hàng lại nghe một cô gái than vãn: "Bạn trai tặng thú bông mà không biết để đâu, giường nhỏ lắm, toàn bị bụi phủ."

Trần Khoát ngẩn ra một lúc, cuối cùng lại đặt con heo bông siêu to ấy về chỗ cũ.

Quà sinh nhật cô tặng anh, anh nhìn là biết cô rất có tâm. Anh không muốn qua loa, càng không muốn làm đại cho xong.

Phí Thế Kiệt thì đã phát điên từ lâu, ngồi xổm trong góc vò đầu: "Đừng hỏi nữa, đau đầu vãi ra! Tôi chưa từng yêu ai, làm sao biết con gái thích gì chứ!"

Trần Khoát cũng bị quay mòng mòng, chọn tới chọn lui, cuối cùng mắt lạc vào chú heo đất.

Nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Về nhà, nhìn thấy con heo đất hồi tiểu học, anh chợt hiểu ra.

Quà anh tặng không nên là một con heo rỗng.

Thế là anh đổ toàn bộ tiền xu tích lũy thời nhỏ của mình vào bên trong. Nặng thật, nhưng anh nhìn mà hài lòng cực kỳ.

"Đưa rồi." Trần Khoát vừa giặt vừa lười biếng đáp, giọng có chút đắc ý, "Cô ấy nhắn lại nói rất thích."

Phí Thế Kiệt giả vờ buồn nôn, quay đầu định leo lên giường, nhưng sực nhớ chuyện gì liền hỏi: "Nhưng mà ông bỏ bao nhiêu đồng xu vào vậy?"

"..."

Câu hỏi này làm Trần Khoát nghẹn họng, tất nhiên là không đếm rồi, sao mà trả lời?

Anh liếc cậu một cái, giọng lạnh tanh: "Tôi rảnh tới mức đó chắc?"