Editor: Sel
Đinh linh đinh linh——
Chương Vận Nghi đặt bút xuống, lần nữa lướt nhanh qua đề thi, tảng đá nặng trĩu trong lòng cũng rốt cuộc rơi xuống đất.
Suốt năm lớp 12, bao nhiêu kỳ thi lớn nhỏ đã trải qua, cô không chắc có thể đoán được điểm chính xác, nhưng có một điều cô cực kỳ rõ, bất kể kết quả ra sao, cô đã dốc hết sức mình. Còn lại cứ giao hết cho số phận đi.
Ra khỏi phòng thi, ánh nắng năm giờ chiều vẫn gay gắt chói mắt, cô theo phản xạ đưa tay lên che.
Chính khoảnh khắc ấy, không hiểu sao cô lại muốn khóc.
Cô ngẩn ngơ nhìn từng sĩ tử lạ mặt quanh mình, ai nấy đều mang một biểu cảm giống cô đến lạ. Chân bước theo đoàn người, vô thức rời khỏi sân trường, cứ như đang mơ vậy, cho đến khi cổng trường dần hiện ra trước mắt, có người không nén nổi hét lên một tiếng:
"Tự do rồi!!!"
Cô rùng mình bừng tỉnh khỏi cơn mộng, ánh mắt cũng dần trở nên sáng rõ.
Thi xong rồi! Cuối cùng cũng thi xong rồi!
Tim đập còn nhanh hơn cả lúc Trần Khoát tỏ tình với cô. Chương Vận Nghi bước nhanh hơn, hận không thể bay lên khỏi mặt đất. Không chỉ cô, một vài sĩ tử khác cũng bắt đầu chạy. Gió vù vù lướt qua tai, khiến cô muốn gào lên: Cái kỳ thi chết tiệt này!
Tôi không bao giờ——
Cô lập tức khựng lại, tay bịt chặt miệng.
Không được lập flag bậy!
Nếu có ai đó phỏng vấn tâm trạng cô lúc này, cô chắc chắn sẽ gào khóc van xin số phận: Con ngoan rồi! Đừng dọa nữa! Tha cho con!!
Mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ cười.
Làm bài tốt không? Được bao nhiêu điểm? Ai quan tâm chứ!
Chương Vận Nghi chạy như bay như gió, thì ra lúc vui vẻ phấn khích thật sự, người ta đúng là có nhu cầu chạy bộ.
Chạy được một đoạn, cô nhanh chóng nhận ra ba mẹ đang đứng giữa đám đông phụ huynh đang sốt ruột đợi con.
Doãn Văn Đan sải bước tới, ôm chầm lấy con gái.
Không chỉ có hai mẹ con họ, còn có nhiều phụ huynh khác cũng ôm lấy con mình, không nói gì nhiều, chỉ là lặp đi lặp lại vỗ nhẹ lên lưng đứa trẻ giống như hồi còn nhỏ vậy.
"Con mệt không? Khát không?" Chương Chí Khoan vừa vặn nắp bình nước vừa lo lắng hỏi.
"Khát quá!" Chương Vận Nghi buông tay khỏi mẹ, tu một hơi hết nửa bình. Nước mát lạnh, như cuốn trôi hết sự bức bối trong người.
"Đi thôi đi thôi, không là lát nữa lại tắc đường."
Gia đình ba người xuyên qua biển người, đi một quãng khá xa mới tìm thấy xe của mình. Điểm đến là nhà bà nội.
Ông bà từ chiều đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn. Vừa vào tới hành lang, cô đã ngửi thấy mùi thơm của món ăn, trong lòng trào dâng cảm giác bình yên và hạnh phúc.
—
Bữa tối toàn món cô thích, cô đã đói lả từ lâu, liền quất liền hai bát cơm trắng no nê.
"Hay tối nay Vận Vận ngủ lại nhà nội luôn nha?" Bà nội vừa gắp sườn cho cô vừa nói, "Ba mẹ con mai phải đi làm, không ai nấu cơm cho con đâu."
"Để vài bữa nữa ạ." Chương Vận Nghi lắc đầu, "Tối nay con hẹn với chị Giai đi chơi rồi, chắc sẽ về muộn á."
Hôm nay thi xong, tất nhiên phải bung lụa chứ còn gì!
Nghĩ đến việc sắp tới có cả một quãng thời gian dài không phải nhai sách luyện đề, cô thấy mình chính là sinh vật hạnh phúc nhất trên đời.
Doãn Văn Đan mỉm cười: "Về muộn là muộn đến cỡ nào? Đừng tưởng thi xong là muốn làm gì cũng được nha. Nếu sau mười hai giờ mà chưa thấy mặt về thì liệu hồn đó."
Đây là kiểu "nhẹ lời" khi có mặt người già.
Nhưng vào tai Chương Vận Nghi, câu đó đã auto dịch thành: "Để coi mẹ trị mày ra sao!"
"Biết rồi màaaa..." Chương Vận Nghi đúng là không có gan về nhà quá nửa đêm: "Trước mười hai giờ con nhất định có mặt ở nhà!"
Chương Chí Khoan ha hả cười: "Đừng đi khuya quá nha, nếu không có xe, gọi ba tới đón."
"Dạaa~"
Nói chuyện với ông bà một lúc, cô đứng dậy, đi ra tủ lạnh lấy một cây kem rồi tranh thủ chuồn lẹ.
Cùng lúc đó.
Trần Khoát đang ngồi trong phòng riêng của nhà hàng, cúi đầu ăn cơm, nhìn như thể hôm nay chẳng liên quan gì đến anh vậy.
Một bàn tròn đầy đủ họ hàng toàn người lớn. Nhân lúc mọi người mải trò chuyện không để ý, anh khẽ cúi đầu, giấu điện thoại dưới bàn, nhìn tin nhắn cô gửi cách đây vài phút, trong lòng nóng như lửa đốt. Ăn vội mấy miếng cơm, anh lau miệng bằng khăn giấy, khẽ ho một tiếng: "Mẹ, ba, cậu... mọi người cứ ăn đi ạ, con hẹn với bạn rồi, con đi trước."
Cậu họ mặt đỏ gay vì rượu: "Đi luôn hả?"
Nhâm Tuệ mỉm cười: "Đã hẹn rồi thì đi nhanh đi, đừng để trễ."
Trần Khoát tu một ngụm nước rồi lập tức rời bàn. Có anh hay không bữa tiệc cũng chẳng ảnh hưởng gì. Anh đi rồi, mọi người lại tiếp tục rôm rả.
—
Từ xa xa, Chương Vận Nghi đã thấy Trần Khoát chạy về phía mình.
Cô không hiểu anh vội cái gì. Trong tin nhắn cô đã nói rõ ràng là cứ ăn cơm đi, cô có thể ra mấy cửa hàng gần đó dạo một vòng.
Thế mà chưa tới hai mươi phút sau, anh đã gọi điện hỏi cô ở đâu, nói mình tới rồi.
Cô nghi ngờ liệu anh đã ăn no chưa.
Đã mấy ngày không gặp, Trần Khoát vừa nhìn thấy cô là dán mắt vào không rời. Đến lúc ánh mắt hai người chạm nhau, anh lại quay đi chỗ khác. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, khiến cô đỏ cả tai vì ngại.
"Vậy... mình đi đâu nè?"
"Chỗ nào cũng được." Thấy tai cô ửng đỏ, Trần Khoát nghĩ chắc trời nóng quá, trong đầu cân nhắc nên tìm nơi có điều hoà cho mát.
Chương Vận Nghi cũng không nghĩ ra nơi nào cụ thể. Hiếm khi cô mơ hồ như vậy, chắc là vì đi đâu với anh cũng thấy được.
Bỗng dưng, trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ: "Kiếp trước, Trần Khoát đã trải qua ngày hôm nay như thế nào nhỉ?"
"Hay là..." Cô nhìn anh, khẽ mỉm cười, "Nếu không đi với tớ, thì giờ cậu sẽ muốn làm gì?"
Trần Khoát sững người.
Cái gì mà "nếu không đi với tớ"?
Là sao?
Anh không hiểu lắm nhưng bản thân rất ghét cái giả thiết đó, và càng không thích cái chữ "nếu" đó.
"Để tớ đoán nhé." Ánh mắt cô lấp lánh, giọng đầy tự tin: "Chắc là đi net với Phí Thế Kiệt với Vương Tự Nhiên, đúng không?"
Thì ra quán net mới là "nhà vui vẻ" của anh à? Là nơi yêu thích nhất trong lòng?
Trần Khoát nuốt trôi cục nghẹn, nhỏ giọng: "...Chắc là vậy."
"Mình đi net đi!" Cô sáng mắt, gợi ý.
Trần Khoát: "......"
Anh bất đắc dĩ: "Tôi bỏ net lâu rồi..."
Từ sau khi hứa với thầy chủ nhiệm, anh chưa từng vào lại, đến mức Vương Tự Nhiên định unfriend anh luôn rồi.
"Thì bây giờ đi nè~ Hay cậu có chỗ nào khác muốn đi không?"
Trần Khoát nghĩ nghĩ, thật ra đi đâu anh cũng không quan trọng, miễn cô đừng nói mấy câu "nếu như" nữa là được.
"Đi đâu cũng được."
—
Nửa tiếng sau, Chương Vận Nghi theo Trần Khoát bước vào tiệm net. Đúng là lần đầu hứng thú, nhưng sau khi hít phải mùi khói thuốc, cô tụt mood hẳn.
Số lần cô tới net chỉ đếm trên đầu ngón tay, ấn tượng cũng rất mờ nhạt. Lúc thấy có mấy thanh niên hút thuốc phì phèo, cô cau mày ngay lập tức.
Trần Khoát rút tiền mặt, bảo nhân viên mở phòng riêng.
Anh để ý sắc mặt cô, hơi do dự: "Hay mình chuyển chỗ khác nhé?"
"Đã vào rồi mà."
...Cũng may anh chọn phòng riêng. Nếu không độ kiên nhẫn của cô chắc không trụ nổi nửa tiếng.
Đây là phòng nhỏ cuối cùng còn trống, có một bàn ghế liền kề, vừa đủ hai người ngồi. Vừa ngồi xuống, Chương Vận Nghi lập tức bật máy, đăng nhập vào nick QQ bạn bè. Vừa online, tiếng "ting ting ting" vang liên tục.
Cô mở từng cái một, đều là bạn học cũ và bạn bè nhắn đến.
Trong đó có một người cực kỳ không biết điều, gõ một tin: 【Chương Vận Nghi, nghe nói nhà Lý Gia Việt có KTV, mà hôm nay chỗ nào cũng full hết, kêu nó giữ cho tôi cái phòng trung đi!】
Cô lười cả đảo mắt. Giữ cái người này trong danh sách bạn bè đúng là dư thừa thiệt rồi.
Trần Khoát hôm nay vốn không định chơi game. Anh sợ cô thấy chán nên cứ nhìn chăm chăm vào màn hình máy cô. Đang định mở miệng hỏi có cần cài game gì cho vui không, thì đột nhiên thấy dòng tin nhắn kia hiện lên, tim anh như trầm xuống một nhịp.
"Ơ? Sao cậu không chơi?" Chương Vận Nghi nghiêng đầu hỏi, thấy màn hình máy anh vẫn đứng ở giao diện desktop.
Trần Khoát cầm chai nước khoáng, khẽ ừ một tiếng, loạn xạ nhấn chuột. Trong lòng bỗng thấy bực bội vô cớ, khi thì nghĩ đến cái câu "nếu như" cô vừa nói, khi thì lởn vởn cái tin nhắn kia. Cái tên Lý Gia Việt đó lại tìm cô sao?
"Tớ coi cậu chơi nè." Chương Vận Nghi bật chế độ ẩn danh, cười tít mắt rướn người qua nhìn màn hình máy anh, chống cằm quan sát.
Tầm mắt cô dừng lại ở đôi tay thon dài của anh. Một đôi tay như thế này, dù thao tác có tệ chút, chắc chắn chơi vẫn đẹp. Dù sao cô cũng không hiểu gì về game.
Trần Khoát cụp mắt xuống, tâm trạng vẫn có chút lơ lửng.
Chương Vận Nghi ngắm được một lát thì bắt đầu chán, liền ngồi thẳng lại định tìm phim xem. Đúng lúc đó điện thoại reo lên, là cuộc gọi của chị Giai.
Cô vội nghe máy: "Alô?"
"Làm gì đó? Tớ tắm xong rồi nè. Còn cậu? Đang đi chơi với lớp trưởng phải không?"
"Tất nhiên rồi~" Cô dừng một nhịp rồi nói thêm, "Hay cậu qua đây chơi với tụi tớ đi? Mình có thể đổi chỗ khác chơi cũng được?"
"Thôi tớ sợ bị lớp trưởng chửi lắm." Đới Giai pha trò. "Chắc cậu ấy ghét tớ lắm, cứ bám theo cậu hoài. Tối nay hai người hẹn hò, tớ mà chui qua đó, cậu ấy chắc tức chết mất."
Chương Vận Nghi bị câu đó chọc cười, tiếng cười vang trong phòng kín nho nhỏ, bên cạnh còn có tiếng gõ bàn phím "tách tách" của Trần Khoát.
Cô nói chuyện với Đới Giai một cách hờ hững mà thoải mái.
Đới Giai hóng chuyện: "Ê, mà cậu với lớp trưởng tính là đang yêu nhau chính thức rồi chứ?"
"Chắc chắn!" Chương Vận Nghi khẽ liếc nhìn góc nghiêng của Trần Khoát, anh đang chơi game, đeo tai nghe, mặt lạnh tanh, gõ bàn phím bôm bốp. Nhìn kỹ thì rất ngầu, rất hút mắt.
Cô hài lòng chốt câu: "Không phải 'tính là', mà là 'chắc chắn' luôn rồi."
Tính ra nửa học kỳ sau là hai người gần như đã "ngầm yêu" rồi.
Tối thứ Bảy nào anh cũng đến đón cô, đưa cô ra trạm tàu điện. Chiều Chủ nhật lại đến đón cô đi học cùng nhau. Tay từng nắm, mà còn không phải chỉ một lần.
Bây giờ thi xong rồi, anh tất nhiên là bạn trai cô.
Cúp máy, trên mặt Chương Vận Nghi vẫn còn nguyên nụ cười tươi. Trần Khoát tháo tai nghe, ngửa cổ uống nước, có vẻ rất khát.
Cô thấy anh uống gần hết cả chai, liền hỏi: "Tớ còn một chai chưa mở nè, cậu muốn không?"
"Không cần." Anh khẽ đáp, "Lúc nãy là có người gọi cho cậu à?"
"Chị Giai đó."
"...À."
—
Lúc không phải học bài, thời gian trôi nhanh thật. Trần Khoát cũng không muốn để cô ở net tới quá khuya, nên vừa qua mười giờ, cả hai cùng đứng dậy rời khỏi tiệm.
Chương Vận Nghi cứ thấy người mình dính mùi thuốc lá trong sảnh lớn, nhíu mày ngửi áo, đúng là hôi thật sự.
Chán chết đi được! Mẹ nó khói thuốc!!
Cô không chịu nổi chút nào, chỉ muốn lập tức về nhà gội đầu, tắm rửa thật sạch!
"Muốn đi đâu nữa không?" Trần Khoát cố gắng giữ vững tinh thần, đứng bên vệ đường hỏi cô. Trong lòng anh có một cảm giác kỳ lạ, gần như là bản năng muốn giữ cô bên cạnh càng lâu càng tốt. Cô muốn đi đâu, anh sẽ đưa đi đó. Chỉ cần cô còn muốn.
Chương Vận Nghi nghĩ tới giờ giới nghiêm, lúc này cũng chẳng có nơi nào để đi.
Xem phim thì lâu quá, không kịp.
Hát karaoke lại ít người không vui.
Khu vui chơi buổi tối cũng đóng cửa rồi.
"Về nhà thôi!" Cô nói, "Tớ muốn về rồi, không thì mẹ tớ lại gọi điện hối nữa cho xem."
Trần Khoát khựng người vài giây, một cơn hụt hẫng ập tới. Anh đúng là một người vô vị, chẳng nghĩ ra được trò gì hay, cũng không biết nên đưa cô đi đâu.
"...Được." Anh nói.
-
Hai người bắt taxi, cùng ngồi ghế sau.
Trạm đầu tiên là cổng khu nhà của Chương Vận Nghi, cách không xa. Tài xế lại vô cùng thân thiện, đoán ra cả hai là học sinh vừa thi đại học, liền vừa cười vừa trò chuyện.
Chương Vận Nghi cũng vui vẻ đáp lại, hai bên nói chuyện rất hợp gu.
Xe vừa dừng trước cổng, tài xế còn tiếc hùi hụi.
Đã hơn mười giờ, con phố này cũng bắt đầu vắng. Chỉ còn vài tiệm tiện lợi còn mở cửa.
Chương Vận Nghi mở cửa xe bước xuống, Trần Khoát cũng vô thức định xuống theo, nhưng bị cô giơ tay ngăn lại.
Cô đứng bên cạnh xe, khom người xuống mỉm cười: "Không cần xuống đâu, khuya rồi, cậu cũng về sớm đi nhé."
Trần Khoát đành ngồi lại, tựa lưng vào ghế: "Ừ, cậu về đến thì nhắn cho tôi một cái."
"Biết rồi mà~"
Chương Vận Nghi đóng cửa xe, xoay người bước vào khu nhà.
Nhưng phía cô không nhìn thấy, khi chiếc taxi mới chạy được mười mấy mét liền dừng lại.
Trần Khoát trả tiền, không chờ thối, ném lại câu: "Không cần thối đâu." Rồi mở cửa xe chạy vụt ra.
Đoạn đường ngắn ngủi, anh còn chạy nhanh hơn cả ngày hội thao.
Anh vẫn thường không biết trong đầu cô đang nghĩ gì, cũng không hiểu những câu cô nói có ẩn ý gì không. Có đoán cũng không đoán ra, mà đoán cũng đoán sai.
Chỉ là anh cảm thấy buổi tối nay không nên kết thúc như thế.
"Chương Vận Nghi!"
Cô vừa bước một chân vào khu nhà, nghe tiếng ai đó gọi phía sau, mà lại là giọng rất quen.
Cô khựng lại, quay đầu nhìn, cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Không phải Trần Khoát đang ngồi taxi về rồi sao? Sao lại... quay lại rồi?
Chẳng lẽ có chuyện gì gấp?
Cô vội chạy lại, ngạc nhiên: "Cậu..."
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Anh thậm chí còn chưa kịp điều chỉnh lại nhịp thở, nói luôn: "Hôm trước cậu hỏi tôi, ngoài chơi bóng rổ với chơi game thì còn thích làm gì."
Cô đứng yên tại chỗ, nhìn anh đầy bối rối.
Ánh mắt từ hoang mang đến ngỡ ngàng, bất ngờ rồi chuyển sang căng thẳng.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người in xuống mặt đất, rất giống đêm Valentine hôm đó.
Chỉ là khi đó rất lạnh, còn bây giờ gió cũng đã bắt đầu ấm.
—
Với Trần Khoát, có một số lời rất khó mở miệng. Nhưng giờ phút này nhất định phải nói.
"Có lẽ là còn nhiều điều nữa. Chỉ không biết em có muốn dẫn anh theo không."