Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 84: Bận đi coi phim với bạn gái rồi



Editor: Sel

Chương Vận Nghi nhìn mái tóc lòa xòa của anh bị gió đêm thổi tung, chỉ cảm thấy cơn gió ấy như cũng lùa thẳng vào tim mình.

Cô lại bất giác luống cuống, giống như đêm hôm đó, mà cũng không hoàn toàn giống. Khi đó cô còn do dự, còn lưỡng lự, còn phân vân... nhưng bây giờ trong tai chỉ còn tiếng tim đập thình thịch, trái tim như con nai nhỏ cứ chạy loạn không ngừng.

Anh luôn chọn đúng lúc cô không kịp chuẩn bị mà tỏ tình, khiến cô chẳng biết nên đáp lại bằng câu nào cho phải.

Mặc kệ đi!

Cô nhào tới, ôm chặt anh một cái đầy trọn vẹn!

Sau khi nói xong mấy lời kia, Trần Khoát nhìn cô chằm chằm, lần này không còn né tránh ánh mắt đối diện nữa.

Thực ra đầu óc anh lúc này rối tung, hoàn toàn không chắc chắn điều gì cả, chỉ là quá bốc đồng mà đuổi theo cô tới tận đây. Anh nín thở, chưa kịp chờ câu trả lời, lại bị cô bất ngờ lao tới ôm, khiến anh lùi về sau nửa bước. Anh không phòng bị gì cả, may là trọng tâm đủ vững, mới có thể đứng vững, nhưng cả người vẫn ngẩn ngơ, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng quanh chóp mũi, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hơi thở ấm áp của cô phả sát bên tai anh.

Hai đôi giày một đen một trắng.

Giày đen cứng đờ không dám động đậy, như bị đóng đinh tại chỗ.

Giày trắng thì nhón lên, nhẹ nhàng chạm vào.

Chương Vận Nghi cũng ngửi thấy mùi hương trên người anh, sạch sẽ và tươi mát. Nhịp tim đập dồn dập không ngừng, cô dần siết chặt cánh tay ôm chặt hơn nữa, như muốn để anh nghe thấy tiếng tim mình đập.

Trần Khoát thì ngơ người đứng như tượng, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại. Lòng bàn tay buông thõng hai bên đổ đầy mồ hôi, anh do dự nhấc lên rồi lại buông xuống, cảm giác như vừa chạy xong mấy vòng 1500 mét vậy, run rẩy không thôi. Tuy chỉ mười mấy giây ngắn ngủi, mà lại như dài cả một thế kỷ. Anh đưa tay ra, ôm chặt lấy cô.

Không biết đã ôm bao lâu, Chương Vận Nghi thật sự không muốn phá hỏng bầu không khí lúc này, nhưng không thể không lên tiếng, tại chân cô tê rồi...

"Mấy giờ rồi?" Cô khẽ hỏi.

Trần Khoát không muốn buông, chỉ chịu nới một tay ra, giơ lên nhìn đồng hồ, như thể sợ cô chạy mất, liền ôm chặt lại, không để cô né tránh: "Mười giờ bốn mươi."

Mặt Chương Vận Nghi vùi trong vai anh, bật cười khẽ: "Vậy à."

Cô phát hiện mình không thể dùng kiểu ám chỉ mơ hồ với anh được nữa: "Em đã hứa với mẹ là trước mười hai giờ phải về nhà."

"Còn một tiếng hai mươi phút." Anh nói.

"......?"

Anh đại khái vẫn biết tính toán, tuy có vẻ không cam tâm nhưng vẫn buông tay ra, không nói gì, giây sau đã nắm lấy tay cô.

"Vậy tụi mình đi dạo nhé?" Chương Vận Nghi không thèm chờ ý kiến của anh, kéo anh đi mấy bước: "Đi thôi, em muốn ăn kem."

Con đường về đêm vắng tanh không mấy ai qua lại, nhưng họ đã quen rồi, từng nhiều lần lén gặp nhau vào buổi tối sau giờ tự học. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, cô nghiêng đầu nhìn anh, mím môi cười: "Giáo viên chắc không tới nữa đâu."

Trần Khoát vẫn còn ngây người: "Thi xong hết rồi, họ quản không được."

"Hôm nay chị Giai hỏi em." Cô ngừng một lát, ánh mắt sáng ngời, "Hỏi bao giờ tụi mình mời cậu ấy với Lão Phì ăn cơm."

Trần Khoát ban đầu còn chưa hiểu cô đang nói gì, phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng dù là trong đêm tối, mắt anh cũng lập tức sáng rực: "Được."

Hoàn toàn lệch tông, đúng kiểu khù khờ dễ thương.

Chương Vận Nghi thở dài, ít ra thì giờ cô không còn muốn đánh cắp cái đầu của anh nữa.

Hai người tay trong tay đến một tiệm tạp hóa nhỏ chưa đóng cửa, vừa mở tủ đông ra là hơi lạnh tràn ra, dễ chịu hẳn lên. Trần Khoát đảo mắt nhìn giá bên ngoài tủ, định chọn cây kem đắt nhất cho cô, nhưng chưa kịp tìm ra cái nào mắc nhất thì cô đã lấy một cây rồi: "Anh có ăn không?"

Trần Khoát lắc đầu, trả năm đồng, thối lại hai đồng rưỡi.

Anh hơi bất đắc dĩ: "Còn muốn ăn gì nữa không?"

"Em không đói mà."

Cô xé bao bì, cắn một miếng, mát lạnh chua chua ngọt ngọt, cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ngước mắt nhìn anh, nuốt xuống rồi thử thăm dò: "...Anh muốn nếm thử không?"

Trần Khoát ngây người mấy giây, cụp mắt xuống, khẽ đáp: "Ừ, cũng được."

Cô nén cười, đưa kem đến bên môi anh, anh ngoan ngoãn cúi đầu, há miệng cắn một miếng, mày không hề nhăn, khóe môi còn hơi cong, hình như rất hài lòng với vị này.

Thời gian càng lúc càng gần mười hai giờ, Chương Vận Nghi thật sự sợ bị chị Doãn khủng bố điện thoại, nhưng Trần Khoát lại không muốn chia tay. Rõ ràng nên tạm biệt ở cổng khu nhà rồi, vậy mà anh lại viện cớ "trời tối quá" mà chậm rãi đưa cô vào tận dưới lầu.

"Mai mấy giờ em dậy?" Anh ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà, có vài ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn, anh không biết nhà cô ở tầng mấy, nhưng đoán ba mẹ cô chắc vẫn đang chờ, nên không nấn ná nữa, nói thẳng: "Ba mẹ em mai đi làm đúng không?"

"Chắc chắn là ngủ tới khi tự nhiên tỉnh luôn ấy." Chương Vận Nghi nghe ra được ngụ ý của anh, "Còn nữa, mai là thứ Hai!"

Thứ Hai dĩ nhiên phải đi làm, còn hỏi chi nữa!

Trần Khoát "ừ" một tiếng, tâm trạng phơi phới, chỉ cảm thấy đi làm thật tốt.

"Gần nhà em có một nhà hàng đồ ăn cũng ngon lắm." Giọng anh thản nhiên, "Mai mình đi thử xem, nếu em cũng thấy ngon thì vài hôm nữa mời Đới Giai với Lão Phì đi ăn, được không?"

-

Chương Vận Nghi đỏ mặt đi vào nhà, nhìn thì có vẻ rất trầm lặng, vậy mà sau khi nói tạm biệt còn quay lại ôm cô một cái. Không biết có phải ảo giác không, hình như anh còn len lén hôn lên đỉnh đầu cô nữa. May là tối qua cô có gội đầu...

"Giờ này rồi mà còn chưa về!"

Một tiếng quát vang lên từ phòng khách làm cô giật thót.

Doãn Văn Đan vẫn chưa ngủ, nhưng cũng không hẳn là đang chờ con gái. Bà hiểu con mình, đã hứa sẽ về trước mười hai giờ thì chắc chắn sẽ về. Chỉ là bà đang xem lại điểm thi ba lần thi thử gần đây, càng xem càng phấn khích, trong lòng thầm lên kế hoạch tổ chức tiệc mừng đỗ đại học ở đâu, mời những ai, dùng rượu bia loại gì... chỉ chờ giấy báo trúng tuyển nữa là xong!

Chương Chí Khoan cười bà: "Mới thi xong hôm nay, điểm còn chưa có mà đã..."

Doãn Văn Đan đầy tự tin: "Em có linh cảm con mình chắc chắn thi rất tốt!"

"Còn hai phút nữa mới tới mười hai giờ mà!" Chương Vận Nghi thay dép xong, vừa chạy vào nhà vừa bật sáng màn hình điện thoại: "Mẹ sao còn chưa ngủ?"

"Giờ lại quản tới mẹ à?" Doãn Văn Đan đứng dậy, ngáp một cái rồi phất tay đuổi cô: "Đi tắm nghỉ ngơi lẹ đi, còn cả mùa hè phía trước cho con quậy."

Hôm nay Chương Vận Nghi không có hứng đấu khẩu, nhanh chóng vào phòng lấy đồ ngủ rồi chui vào phòng tắm. Cô đoán chắc lúc mình tắm xong thì anh cũng về tới nhà rồi, vì anh đã nói sẽ nhắn cho cô khi về đến nơi.

Lúc gần rạng sáng, Trần Khoát đi trên đường mà không thấy chiếc taxi nào trống. Anh cũng không gấp, trong lòng vẫn còn đang xốn xang vì xúc động không dứt, cứ thế thong thả bước về phía nhà. Tới một đoạn đường lớn, cuối cùng anh cũng đón được một chiếc xe.

Ngồi ở ghế sau cảm thấy hơi ngột ngạt, anh hạ cửa kính xe xuống để gió đêm lùa vào. Trong đầu, từng hình ảnh vừa xảy ra như cuộn phim tua lại, chạy qua từng khung một.

Bác tài xế tập trung lái xe, bỗng nghe có tiếng ai đó cười khẽ. Chỉ một tiếng ngắn ngủi rồi im bặt. Ông hơi ngạc nhiên, nhìn vào gương chiếu hậu thấy cậu thanh niên ngồi sau lại cười nữa. Hình như là gặp chuyện gì đó rất, rất vui, cái kiểu phấn khởi lẫn ngượng ngùng đầy tinh khôi.

-

Chương Vận Nghi không bị chuông báo thức đánh thức, mà là nghe thấy tiếng động từ phòng khách. Cô dỏng tai nghe một lúc, rồi tỉnh hẳn, dứt khoát ra khỏi giường. Vừa mở cửa phòng ngủ thì nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ bàn ăn: "Vận Vận dậy rồi hả?"

Cô dụi mắt bước tới, gọi một tiếng: "Ông nội, sao ông lại tới ạ?"

"Mẹ cháu hôm qua quên không mang thịt bò kho về." Ông cười khà khà, "Người trẻ giờ nhớ nhớ quên quên! Cháu muốn ăn sáng món gì? Ông nấu mì cho, bỏ thêm thịt bò kho?"

"Để cháu tự nấu được không ạ?"

"Con nít biết cái gì mà nấu!" Ông phẩy tay, "Đi rửa mặt đánh răng đi, xong là có ăn liền."

Chương Vận Nghi hết cách với ông, đành ngáp ngắn ngáp dài đi vệ sinh cá nhân. Khi cô trở ra, mùi thơm ngào ngạt của mì bò đã lan khắp nhà, làm bụng cô réo ùng ục, liền lon ton chạy đến bàn ăn ngồi ngoan như mèo con.

Bát mì trước mặt to như oạch, khiến cô hơi choáng.

Có một loại đói gọi là: ông bà cảm thấy cháu đói, mà cháu không được cãi.

Ông nhìn cô ăn mì, cười móm mém: "Trưa nay về nhà ông ăn cơm nha?"

"Thôi thôi thôi." Cô vội vã xua tay, mặt tỉnh bơ bịa chuyện: "Cháu hẹn bạn học ra ngoài chơi rồi, hẹn rồi ạ."

Lần này đúng là cô nói dối.

Bởi vì từ hôm qua trở đi, Trần Khoát đã không còn là "bạn học" nữa, mà là bạn trai chính thức của cô rồi.

Thấy cháu gái không đi, ông cũng không ép nữa, đứng dậy nhanh nhẹn như gió vì trong đầu đang nghĩ đến mấy ván bài buổi sáng. Ông bước như bay ra khỏi cửa.

Chiếc xe ba bánh của ông đậu sẵn dưới lầu, vừa quay đầu xe xong, đang đạp qua đường thì phía sau có giọng nói vang lên: "Ông ơi, chờ chút ạ!"

Ông bóp phanh, ngoái đầu lại, thấy một chàng trai cao ráo đang chạy tới, tay cầm túi nylon. Ông nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là đồ ăn của ông bị rơi.

"Ơn trời cảm ơn cháu nhiều lắm nha!" Ông vui vẻ nhận lại túi, không ngừng cảm ơn.

Chuyện nhỏ thôi. Nhưng Trần Khoát sợ chắn đường ông, cũng sợ bị kéo lại trò chuyện, loại "nhiệt tình" này anh từng gặp rồi, lần trước chỉ đường cho một bà cụ, bị kéo tán gẫu gần nửa tiếng, anh thật sự không chống đỡ nổi.

Thế là anh lịch sự lùi về sau, không nói câu nào, lặng lẽ rời đi chỗ khác.

Ông nội vừa sửa lại túi đồ, vừa mừng rỡ nghĩ: Bây giờ trẻ con tốt thật, nhặt được đồ biết trả lại, là học sinh ngoan!

Trần Khoát vừa đi được vài bước, điện thoại vang lên. Nhìn màn hình hiện tên người gọi, khóe môi anh cũng cong lên theo. Anh bắt máy, đè thấp giọng: "Chào buổi sáng."

Chương Vận Nghi đang cầm chiếc váy xinh trước gương, vừa so thử vừa nói: "Chào buổi sáng gì nữa, gần trưa rồi đó. Anh ở nhà à?"

"Ừ." Anh đứng dưới một tán cây, thấy có ô tô chạy ngang thì lập tức che điện thoại lại, hạ giọng, "Anh đang chuẩn bị đi đón em đây."

Anh không muốn để cô biết rằng anh đã dậy từ trước bảy giờ sáng, không tài nào ngủ tiếp được.

Đi tới đi lui trong nhà, ăn sáng đơn giản, gội đầu, vẫn chẳng có việc gì làm... đến hơn chín giờ là không nhịn nổi nữa, đi luôn ra khỏi nhà.

Chương Vận Nghi vừa bước ra khỏi khu nhà, liền nhìn thấy dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú quen thuộc đang đứng không xa. Giống như cơn gió mát giữa ngày hè oi ả, thổi tan mọi bức bối trong lòng. Anh hình như cảm nhận được ánh nhìn của cô, ánh mắt khựng lại, hơi thở cũng nghẹn theo.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy.

Chắc vậy.

Vì trước khi vào lớp mười hai, ấn tượng của anh về cô vẫn khá mơ hồ, nên cũng không dám chắc.

Anh ngẩn người, quên luôn cả chuyện phải tiến lại gần.

Vẫn là Chương Vận Nghi cố tỏ ra bình tĩnh, chủ động bước tới, anh mới sực tỉnh. Ánh mắt anh lúng túng né tránh, muốn nhìn mà không dám nhìn, chẳng biết phải để ánh mắt rơi vào đâu.

"Đợi lâu chưa?"

Lạ quá, thật sự rất lạ. Lúc ra khỏi nhà, lúc đi xuống cầu thang, cô hoàn toàn không thấy hồi hộp. Nhưng khi anh nhìn cô, ánh mắt ấy lại như thiêu đốt trái tim cô, nóng ran nơi đầu mút dây thần kinh.

"Không, vừa mới tới... ừ, chưa lâu đâu."

Thật ra là cô đang hồi hộp.

Còn anh thì đã nói năng lộn xộn rồi.

-

Còn khá sớm để đi ăn trưa, hơn nữa Chương Vận Nghi mới vừa ăn sáng xong nên chưa thấy đói. Trời thì nóng hầm hập, có điều hòa mới là chân ái khi hẹn hò. Thế là hai người quyết định đến trung tâm thương mại gần đó, đặt vé xem phim suất chiều.

"Xem phim nào bây giờ ta..." Cô ngẩng đầu nhìn bảng chiếu phim trong ngày mà lăn tăn chọn mãi.

Trần Khoát thì phim gì cũng được, không hối thúc. Nếu cần, hôm nay xem hai ba bộ cũng không sao, mai đâu có đi học.

Cô vẫn đang phân vân thì điện thoại anh rung lên, là cuộc gọi của Vương Tự Nhiên. Anh hơi nghiêng đầu, nói nhỏ: "Vương Tự Nhiên gọi, anh nghe máy một chút."

"Ừ ừ ừ."

Cô chẳng mấy quan tâm đến nội dung cuộc gọi. Kiểu gì cũng là rủ chơi game hoặc đi đánh bóng thôi, rồi anh sẽ từ chối.

Những cuộc gọi thế này, cô nghe không dưới vài lần rồi.

Trần Khoát đi ra khỏi khu vực rạp chiếu, ung dung bắt máy: "Có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia, Vương Tự Nhiên mới ngủ dậy chưa bao lâu, giọng tỉnh táo lạ thường: "Không nói nhiều, một giờ chiều, chỗ cũ gặp!"

"Ồ, tôi không rảnh."

Câu này khiến Vương Tự Nhiên vô cùng khó chịu, cáu: "Thi xong hết rồi mà cậu bận gì chứ?"

Trần Khoát tựa người lên lan can kính ngoài rạp, giọng nhàn nhã: "Tôi bận đi xem phim với bạn gái, sao hả?"