Editor: Sel
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.
Trần Khoát hiếm khi kiên nhẫn đến vậy, cũng không vội cúp máy.
Cuối cùng, Vương Tự Nhiên bật ra một tiếng "đệt", như không thể tin nổi, nhưng rồi lại ngẫm ra mọi chuyện, mấy tháng trước kỳ thi đại học, bao nhiêu biểu hiện kỳ lạ của thằng này giờ bỗng thấy hợp lý đến đáng sợ. Mà lạ thật, sao lúc đó cậu lại không nghĩ đến chuyện này chứ?
Tất nhiên không phải do lỗi của cậu rồi.
Làm bạn với Trần Khoát bao nhiêu năm, cậu chưa từng thấy anh thân thiết với nữ sinh nào. Trước đây còn từng hỏi, "con nhỏ kia vừa đẹp vừa giỏi, thật sự không có cảm giác gì luôn hả?"
Tên này còn khinh thường cậu, bảo đầu óc tầm thường, vô vị.
"Bạn gái? Bao giờ thế? Ai cơ??" Vương Tự Nhiên hỏi dồn dập, không đợi được câu trả lời liền tự mình suy đoán, "Là người tôi biết phải không? Đợi, đợi, để tôi nghĩ cái đã, cậu đừng nói gì hết, tôi sắp nghĩ ra rồi!"
Tâm trạng Trần Khoát đang rất tốt, không cắt ngang dòng suy đoán của cậu.
Nhưng Vương Tự Nhiên tốt nhất là đoán trúng, không thì bị block liền.
"Chương Vận Nghi đúng không?!" Vương Tự Nhiên lại bật ra một câu "đệt" nữa, như có linh cảm bừng sáng, "Tôi biết ngay mà, một trăm phần trăm là bả! Cậu đấy, sinh nhật lần đó là tôi đã thấy là lạ rồi, tôi gọi cậu ra chơi máy bắn xu, cậu làm như điếc luôn, lơ tôi với Lão Phì thấy rõ!"
Lúc đó cậu không nghĩ nhiều, vì Trần Khoát vốn là người tốt, lại là chủ tiệc, mời cả lớp đi chơi thì chăm chút cho bạn bè là chuyện bình thường.
Giờ nghĩ lại, cái đó đâu phải chăm sóc, rõ ràng là không rời nửa bước!
Trần Khoát chỉ khẽ cười, không xác nhận, cũng chẳng phủ nhận: "Nói chung là, tôi thật sự không rảnh, đang đi xem phim với cô ấy. Cậu gọi Lão Phì đi, cậu ta chắc chắn rảnh hơn tôi."
Câu này tức là thừa nhận rồi còn gì!
Bên kia, Vương Tự Nhiên nhảy dựng khỏi ghế sofa, cậu cũng không hiểu sao mình lại phấn khích như vậy, rõ ràng không phải mình thoát ế, nhưng lại vui không chịu được. Có lẽ là vì đoán trúng? Cũng không chắc. Dù sao thì cũng thấy rất đã.
"Đúng thật là cô ấy! Hai người quen nhau từ hồi nào vậy?"
"Đừng đoán bừa." Trần Khoát đáp, "Hôm qua cô ấy mới đồng ý."
Vương Tự Nhiên cười ha ha, rồi đang cười thì nghẹn lại, bỗng nhớ tới một chuyện, chuyện mà ai đó cực kỳ mưu mô, mặt dày vô đối, liền cất giọng âm u: "Khoan, để tôi nghĩ lại... lần đó vừa khai giảng không lâu, mình gặp Chương Vận Nghi ở rạp phim, đúng không...?!"
Cậu chửi thề: "Má! Hóa ra lúc đó cậu đang tôi hả?!"
Tên này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Khi đó nói gì nhỉ? Gần thi rồi, bảo cậu đừng có phát bệnh?
Cậu còn thấy xấu hổ vì mấy suy nghĩ lăng nhăng của mình nữa chứ.
Vậy mà cái người bảo "đừng phát bệnh" lại đang yêu đương nhiệt tình.
Được cậu nhắc, Trần Khoát cũng nhớ lại hôm đó, thấy vừa buồn cười vừa lười phản bác: "Cậu nói sao thì là vậy đi."
Vương Tự Nhiên dở khóc dở cười, nghe ra anh đang đùa, "Đồ chó. Mà này, cậu yêu rồi chắc chuẩn bị bốc hơi luôn nhỉ? Sau này tụi tôi không gặp được cậu nữa?"
"Xàm." Trần Khoát cười khẽ, "Cô ấy đâu phải ngày nào cũng ra ngoài."
Ý là bạn gái bận thì mấy anh em mới có cơ hội gặp mặt?
Vương Tự Nhiên "ọe" một tiếng, "Thôi đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa, cậu đừng nói nữa, tôi muốn ói. Gặp cậu tôi sẽ tính sổ sau!"
"Chắc mấy ngày tới thôi. Cô ấy nói muốn mời cậu với Lão Phì ăn một bữa."
"..." Vương Tự Nhiên hừ mũi cười, "Nghe giọng cậu là biết, Lão Phì chắc biết lâu rồi, má ơi, anh Phì của tôi khổ quá mà."
"Cúp đây."
Trần Khoát cất điện thoại, mặt mũi khôi phục vẻ điềm tĩnh, quay về rạp phim. Anh đảo mắt một vòng đã thấy cô đang tựa vào cột nghịch điện thoại.
Anh sải bước tới, nói: "Anh nói chuyện với Vương Tự Nhiên xong rồi, còn em, chọn được phim nào chưa?"
"Em mua vé rồi đó!"
Tốc độ này đúng là nhanh hơn tên lửa!
Chương Vận Nghi mở túi xách nhỏ, lấy ra hai tấm vé phim, khoe trước mặt anh đầy đắc ý: "Xem đi, em còn chọn vị trí đẹp nhất đó."
Trần Khoát sững lại.
Anh không nghĩ cô lại nhanh tay đến vậy. Dù trước giờ chưa từng yêu đương, nhưng bản năng mách bảo để bạn gái trả tiền hình như không ổn lắm.
Chương Vận Nghi thì phải mất bao nhiêu công mới tranh được cơ hội trả tiền, cái tuổi này tự trọng của con trai thật đáng yêu, nhưng cô cũng muốn dùng cách của mình để đối xử tốt với anh. Một mối quan hệ không thể chỉ một bên cho đi, dù là cảm xúc hay điều gì khác.
"Thôi mà." Cô nhét vé lại, cười tít mắt rồi vươn tay khoác lấy tay anh, "Không phải còn phải đi ăn sao?"
Dòng suy nghĩ của anh bị cô kéo đứt đoạn, chỉ biết bị cô lôi đi ra khỏi rạp. Đến khi lấy lại bình tĩnh thì chuyện vé phim cũng đã bị cô nhẹ nhàng gác lại như chưa từng xảy ra.
Là học sinh mới thi xong nên thời gian rảnh vô kể, hai người không sợ phiền, cũng chẳng ngại đường xa, đi tàu điện tới nhà hàng mà hôm qua anh từng nhắc.
Lúc đồ ăn được dọn lên, Chương Vận Nghi gắp một miếng thịt kho tàu, nếm thử xong thì mắt sáng rỡ nhìn anh: "Ngon thật đó!"
Trần Khoát cuối cùng cũng thấy mãn nguyện. Anh biết cô nhất định sẽ thích mà.
Anh chống bát, ăn rất ngon miệng. Hôm nay đầu bếp nấu khá ổn, ngay cả món thịt kho vốn bình thường cũng thấy ngon hơn lần trước.
-
Buổi chiều, rạp phim không chỉ có hai người họ, nhưng cũng không đông. Trần Khoát tay trái ôm thùng bắp rang cỡ đại, tay phải dắt Chương Vận Nghi đi lên các bậc thang, dưới chân là thảm mềm mịn. Hai người tìm được chỗ ngồi, xung quanh may mắn không có ai.
Chương Vận Nghi đặt ly trà trái cây mua khi nãy vào khay đựng cốc, bỗng nhớ lại lần trước đi xem phim cùng anh, bật cười thành tiếng.
Lần đó hài không chịu nổi.
Còn vài phút nữa mới chiếu, Trần Khoát nghe thấy cô cười, nghiêng đầu nhìn: "Sao vậy?"
"Lần trước anh nhìn thấy em, trông cứ như gặp ma vậy đó." Cô giả bộ tố cáo, "Anh ghét em dữ lắm hả?"
"Không có đâu, làm gì có chuyện đó." Anh ngừng vài giây, giải thích, "Chủ yếu là hôm đó gặp nhau nhiều lần quá."
"Nhiều lần?" Cô cố nhớ lại, "Ý anh là xe buýt? Nhắc mới nhớ, em còn chưa tính sổ vụ đó. Nói nghe coi, anh cố tình xuống xe sớm đúng không!"
Trần Khoát: "......Không."
Dù có cũng phải nói không.
Chương Vận Nghi khẽ "hừ" một tiếng, nhưng trong mắt vẫn ánh lên ý cười. Cô cảm thấy nếu anh thật sự cố tình xuống xe sớm thì càng đáng yêu hơn nữa!
"Không chỉ ở trên xe buýt đâu." Trần Khoát nói giọng dửng dưng.
Chương Vận Nghi nghe vậy thì hơi ngớ người.
Cô cố nhớ lại, đúng rồi, hôm đó cô hẹn gặp Lý Gia Việt để nói rõ mọi chuyện. Vậy là anh cũng nhìn thấy à?
Cô liếc mắt nhìn anh dò xét, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường, không gặng hỏi nữa: "Ừ."
Đèn trong rạp tắt phụt, cả khán phòng chìm vào bóng tối, vài giây sau, màn hình lớn sáng lên, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Chương Vận Nghi túm mấy hạt bắp rang bỏ vào miệng, nhai lộp bộp, vị ngọt của caramel lan ra, cô cố nhịn cười muốn chết, miệng mà rảnh là kiểu gì cũng cười ra tiếng mất, ảnh hưởng người ta xem phim thì kỳ lắm.
Chắc chắn là anh đang ghen.
Cô biết rõ là anh đang ghen!
Trần Khoát thì chẳng có tâm trạng nào để xem phim, môi mím chặt, vừa rồi thật sự không nên nhắc lại chuyện đó, đều là quá khứ rồi, chẳng có gì đáng nói, nhỡ đâu lại khiến cô nhớ tới cái tên Lý Gia Việt đó thì...
"Ăn không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Không." Anh vừa ngửi thấy mùi ngọt đã phản xạ theo bản năng mà từ chối.
"Ừm." Cô cười tủm tỉm, bắt chước cách nói của anh.
"...Cho anh một cái đi." Vài giây sau, anh lại chủ động nói.
Chương Vận Nghi cười không thành tiếng nhưng mắt cong híp lại, không đút cho anh mà chờ xem anh tự lấy. Quả nhiên, anh đợi một lúc rồi tự đưa tay qua, cô đã đoán trước được nên né đi, anh thì cứ khăng khăng đòi lấy bằng được, hai người cứ giằng co trong im lặng, vừa chơi vừa cười khúc khích, sợ làm phiền người khác nên lại lập tức nín thở nhịn cười.
Phim bắt đầu chiếu, cả hai cũng ngồi im lại, nghiêm túc nhìn về phía màn hình.
Đột nhiên, Trần Khoát cảm thấy vai mình trĩu xuống, cô tựa vào rồi.
Anh cúi mắt nhìn cô, hàng mi cong dài, khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh sáng mờ mờ của màn hình chiếu phim, do dự thật lâu, cuối cùng nghiêng đầu, nhẹ nhàng tựa vào cô.
-
Mùa hè thường có mưa rào.
Chương Vận Nghi và Trần Khoát không phải ngày nào cũng gặp nhau. Sau kỳ thi đại học, mấy bữa cơm xã giao với họ hàng là điều khó tránh, hôm nay lại phải ra ngoài, thầy Triệu thông báo chiều nay quay lại trường để nhận bằng tốt nghiệp.
Lúc Trần Khoát ra khỏi nhà, trời vẫn nắng.
Ai dè vừa xuống xe thì mưa đổ bất ngờ, mưa to như trút, người anh ướt nhẹp, hơi lúng túng, anh tìm được một tiệm ăn sáng bên cạnh khu nhà để tránh tạm dưới mái hiên.
Tiệm đã đóng cửa, mái che nhỏ xíu, vừa đủ để né mưa.
Anh lấy điện thoại ra, nhắn lại cho cô: 【Mới ra khỏi nhà.】
Chỉ cần đã hẹn gặp, anh luôn đến khu nhà trước giờ. Chuyện này anh chưa từng nói cho cô biết, bởi với anh thì đợi ở nhà hay đợi ngoài đường cũng chẳng khác gì nhau.
Còn bên này, Chương Vận Nghi vừa gội đầu xong, tóc cô dày, mỗi lần sấy là cả một chiến dịch dài hơi. Cô vừa lau tóc vừa cảm thán: ngoài việc ví tiền teo tóp thì dầu gội cũng hết nhanh hơn rõ rệt từ khi bắt đầu yêu đương.
Anh vừa mới ra khỏi nhà, cô vẫn còn thời gian sấy tóc.
Cô không định chăm chút bản thân đến vậy đâu, chẳng qua là mỗi lần ôm cô, anh lại thích hít hít người cô, còn lấy cằm cọ vào tóc cô nữa...
Aaaa sao mà đáng ghét quá!
Trần Khoát cũng nhận được tin nhắn phản hồi của cô: 【Okiiii!!】
Anh siết điện thoại, đưa tay vuốt tóc đã hơi ướt, chợt nhớ ra điều gì, liền nhắn thêm: 【Không vội, vẫn còn sớm, anh đang ngồi trong xe thì thấy trời mưa rồi, em nhớ mang dù nhé.】
Nhận được tin xác nhận, anh yên tâm, tiếp tục chờ dưới mái hiên, tiện thể ngẩng đầu nhìn trời cho thư giãn mắt.
"Chàng trai, cháu không có dù à?"
Một giọng nam trầm trầm vang lên từ bên cạnh. Trần Khoát quay đầu nhìn, là một ông cụ trông khỏe mạnh, tay cầm một chiếc ô in hình quảng cáo, dáng dấp nhanh nhẹn tiến lại gần. Anh nhận ra ngay, đây là ông cụ lái xe ba bánh hôm nọ.
Thông thường sẽ có hai tình huống: một là ông cho mượn ô, hai là ông nhiệt tình muốn đưa đi luôn.
Mà cả hai anh đều không cần.
"Cái ô này cháu cầm dùng đi." Ông cụ thấy anh quen mắt, cười tươi như hoa, "Nhà con trai tôi ở trong khu này, tôi vào lấy cái khác là được, cháu cứ cầm trước."
Trần Khoát cảm ơn nhưng từ chối luôn: "Cháu không sao ạ, bạn gái cháu sắp đến rồi, cô ấy có mang dù."
"Thế thì được!"
Chờ ông đi khuất, Trần Khoát âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
—
Chương Vận Nghi vừa rời khỏi khu nhà thì gặp ngay ông nội đang lắc lắc chiếc ô.
Cô ngạc nhiên: "Ông đến làm gì vậy ạ?"
Ông nội quăng nước ra ngoài, đáp: "Mẹ con gọi bảo có người tới sửa máy lạnh, kêu ông qua trông chừng một chút."
"Mẹ không nói gì với con hết trơn á."
"Trẻ con như con thì trông ai được?" Ông lại hỏi, "Con tính ra ngoài à?"
Chương Vận Nghi gật đầu, hắng giọng: "Con đi trường nhận bằng tốt nghiệp cấp ba đó, ngại quá nha ông nội, từ hôm nay, con không còn là người có học vấn thấp nhất nhà mình nữa rồi."
Ông nghe thế thì không giận, mà cười lớn: "Muốn ông đưa đi không?"
"Con lớn rồi mà còn cần phụ huynh đưa à? Không không, con đi một mình được."
"Vậy nhớ cẩn thận, đi taxi đàng hoàng, đừng có tiếc tiền!"
"Biết rồi mà~~"
—
Hai người đến cổng trường thì trời đã tạnh hẳn, trời xanh trong, nắng chói chang, mặt đất ướt sũng cũng sắp khô rồi.
Quay lại trường, cảm giác cứ như đã cách biệt cả một thế giới, vẫn con đường cũ, vẫn tòa nhà dạy học quen thuộc, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như sắp vào lớp học tiếp vậy.
Thật sự quá đáng sợ.
Chương Vận Nghi rùng mình, đúng là có bóng tâm lý rồi, liền kể cho Trần Khoát nghe cảm giác rùng mình ấy, anh thì bật cười, nhịn không được cười thành tiếng. Không hề đồng cảm chút nào, đáng ăn đòn!
Một cậu con trai đã nhuộm light đang chán chường đứng bên lan can chơi điện thoại, chán đến mức bấm tắt màn hình rồi ngó nghiêng xung quanh. Ánh mắt cậu lia xuống mấy tầng dưới, cố nheo mắt nhìn cho rõ, vừa nhìn xong đã toe toét như trúng số.
Cậu ta vội phóng đến cửa lớp, đập tay mạnh mấy cái vào cửa rồi hú lên: "Nhanh! Mau ra đây! Lỡ mất là tiếc lắm đó!"
Cả đám bạn trong lớp nghe thấy liền đồng loạt quay lại, nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của cậu thì dù chẳng biết có trò gì hay, vẫn ùn ùn kéo ra ngoài. Tất cả đều chen ra lan can, mắt đảo như rang lạc nhìn xuống dưới.
"Đâu, đâu?!"
"Kia kìa!!"
Dưới sân trường rộng thênh thang, một nam sinh mặc áo phông trắng, quần thể thao xám, tay nắm chặt tay một cô gái mặc váy liền, vừa đi vừa cười đùa. Có vẻ là làm gì đó khiến cô gái giận, anh cúi đầu xin lỗi, không cho cô gỡ tay ra, nhìn thân mật cực kỳ.
Bỗng nhiên.
Từ trên cao vang lên từng tràng hú hét: "Auuu!!!"
Còn kèm theo mấy tiếng huýt sáo đáng ăn đòn.
Chương Vận Nghi và Trần Khoát cùng ngẩng đầu lên, hoang mang phát hiện, ngoài hành lang lớp 3 trên tầng năm đang chen chúc toàn người là người, không biết tụi nó đã đứng xem từ lúc nào nữa...
"Ê ê ê ê ê~~"
"Anh Khoát với chị cả trăm năm hạnh phúc nha~~!!"
Một đám y như ấm nước sôi, hú hét vang trời, còn có người vỗ tay, la ó hò reo náo loạn.
Chương Vận Nghi muốn lấy tay che mặt: "...Em chịu thua luôn rồi."
Trần Khoát thì đơ mặt mấy giây, biểu cảm cứng đờ vô cùng bất lực, nếu không phải còn đang nắm tay cô, chắc anh đã siết chặt nắm đấm rồi. Người ta khi cạn lời quá mức thật sự sẽ bật cười, và anh đã nhớ mặt từng đứa: "Tí nữa anh xử tụi nó."