Editor: Sel
Tầng trên, Từ Thi Thi và Đới Giai cũng đang đứng xem, thì thầm với nhau.
"Sau thi cậu có gặp Chương Vận Nghi không?" Từ Thi Thi nhỏ giọng hỏi, giọng đầy vẻ "tôi có quyền phàn nàn nè". Trước kia mỗi kỳ nghỉ đông hay hè, cô nàng, Chương Vận Nghi và Thẩm Minh Duệ thỉnh thoảng còn tụ tập ăn uống tám chuyện. Kỳ này thì sao? Người ta bốc hơi khỏi nhân gian luôn rồi.
Đừng hỏi, hỏi là bận, không có thời gian.
Không biết còn tưởng Chương Vận Nghi là tổng thống không bằng.
Đới Giai: "..."
Cô ấy nhỏ giọng oán thán: "Chỉ gặp đúng một lần, lần đó cậu ấy rủ tụi mình đi ăn cơm chung với lớp trưởng."
Cô ấy thật sự hơi ngán lớp trưởng rồi.
Cứ mỗi lần cô ấy gọi cho Chương Vận Nghi, là y như rằng hai người đó đang hẹn hò. Chương Vận Nghi còn ngây thơ hỏi cô ấy có muốn đi chung không, chứ cô ấy là cái bóng đèn thành tinh chắc? Người ta yêu đương, chẳng lẽ cô ấy đứng kế bên làm lính gác?
Cô ấy không ngu nha.
Từ Thi Thi nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy cảm thông: "Cái bữa đó chắc thà khỏi ăn còn hơn?"
"Nghe nói..." Đới Giai cười cười, "Chương Vận Nghi cũng tính mời cậu với Thẩm Minh Duệ ăn một bữa. Hình như là lớp trưởng đề xuất đó, bộ ba tụi cậu thân thiết mà đúng không?"
Từ Thi Thi: "???"
Ủa, rồi cuối cùng vẫn không thoát được hả?
Ngoài hành lang lớp 3 đang huyên náo rần rần như vậy, tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của các lớp khác. Mấy đứa mê hóng hớt từ các lớp tốt nghiệp khác cũng lục đục kéo ra hành lang nhìn xuống, nhưng mà trễ mất rồi, Trần Khoát và Chương Vận Nghi đã rút lui sớm hơn một bước.
Mấy đứa bên lớp khác đưa mắt nhìn nhau: "Hồi nãy là lớp nào hú ỏm tỏi vậy?"
"Hình như là lớp 3 đó?"
Học sinh lớp a11 ló đầu lên kiểm chứng: "Đúng rồi! Là a3!"
"A3 tụi nó bị gì vậy, phát điên à?"
"Tôi biết nè!" Một đứa thích hóng hớt nhất đẩy lại gọng kính, cười thần bí, "Trong lớp tụi nó có một đôi yêu nhau, lớp trưởng với cái bạn con gái hay chụp hình trong ngày hội thể thao á. Cô đó đẹp lắm, tên hình như là Vận Nghi gì đó."
Ngô Sảng: "..."
Hứa Hàng: "..."
Hai người liếc nhau một cái, chẳng có chút ngạc nhiên nào, cùng lúc bĩu môi. Không biết hai người kia lúc đầu lấy gì mà dám cãi là tụi nó bịa chuyện.
—
Ánh mặt trời ban trưa phủ vàng dãy hành lang dài.
Chương Vận Nghi đi phía trước, Trần Khoát đút tay túi quần đi sau, ánh mắt vẫn luôn dừng lại nơi cô.
Ánh nắng chiếu lên đuôi tóc cô, như rắc một lớp kim tuyến lấp lánh, lóa thẳng vào tim anh.
—
Học sinh khối 12 được chia thành nhiều đợt đến lấy bằng tốt nghiệp. Dù điểm thi vẫn chưa công bố, nhưng ai nấy đều rôm rả hứng khởi. Thầy Triệu ôm cả xấp bằng to đùng bước vào lớp, bàn học trong lớp giờ còn thưa thớt, mấy đứa đến rồi thì ngồi tụ lại nói chuyện.
Thầy đảo mắt nhìn quanh, cảm thấy "chói mắt" thật sự, liền chỉ tên mấy đứa phá nhất lớp: "Hà Viễn, Thẩm Minh Duệ, hai đứa là định làm đèn hiệu hả?"
Thẩm Minh Duệ nhuộm tóc đỏ chói lòa, đỏ như ớt hiểm.
Còn Hà Viễn thì vàng chóe như mì tôm.
Hai đứa bị thầy chọc mà còn đắc ý, đưa tay vuốt tóc tạo kiểu, thời trang là thế, chất chơi là đây.
Chương Vận Nghi cười đến đau cả bụng, suýt không ngẩng đầu nổi. Cô cũng chẳng nỡ nhắc tụi nó đừng ngược đãi tóc nữa. Thẩm Minh Duệ thì thôi cũng được, chứ mười năm sau nhìn đường chân tóc của Hà Viễn là biết hậu quả luôn.
"Được rồi." Thầy Triệu ngó lơ mấy đứa con gái cũng lén đi uốn tóc, "Phát bằng tốt nghiệp. Thầy gọi ai thì người đó lên lấy nha."
Trần Khoát và Phí Thế Kiệt cùng chen ngồi chung một bàn, anh ngồi nghiêng, vừa nói chuyện với bạn, vừa mỉm cười.
Thầy Triệu phát được vài tấm thì gọi lớn: "Trần Khoát!"
Anh vừa đứng lên bước đến bục giảng, chưa được vài bước thì thầy ngừng một chút, khóe môi cong cong, gọi thêm: "Chương Vận Nghi!"
Chương Vận Nghi hơi ngẩn người.
Lớp học lập tức vang lên tiếng khụ khụ nén cười, có đứa cười thành tiếng, có đứa ló đầu ra nháy mắt, nhướng mày với cô.
Cô coi như không nghe thấy gì, mặt mày điềm tĩnh đứng dậy bước lên bục. Đúng lúc sắp đi ngang qua Trần Khoát đã nhận bằng, không ai ngờ anh đột nhiên giơ tay, đưa tấm bằng của mình cho cô.
Chiếc mặt nạ bình tĩnh cô cố gắng giữ nãy giờ suýt nữa rạn nứt.
Anh không nói gì, nhưng ý quá rõ ràng rồi: hôm nay anh không mang cặp, bằng này không biết nhét vào đâu, mà để mất thì rắc rối to. Vậy thì bạn gái anh cầm dùm chút, có quá đáng đâu?
Thầy Triệu dở khóc dở cười, thôi thì tốt nghiệp cả rồi.
Cả lớp cũng bị pha này làm sững người.
Trời ơi gan gì dữ vậy?!
Túi vải "tình yêu", túi vải "công khai"! Cô gái trong lòng Chương Vận Nghi đang gào lên. Nhưng mà cũng đâu cãi được, đành phải vội vàng nhận lấy, rồi đi nhận luôn bằng của mình, hai cái cùng nhét vô túi, quay lại chỗ ngồi, nóng đến mức đầu mũi đổ mồ hôi.
Trường này keo kiệt thiệt chứ! Sao không gắn máy lạnh?!
Trần Khoát điềm nhiên về chỗ, bên cạnh Phí Thế Kiệt, có đứa con trai ngồi sau thọc vào lưng anh, anh vừa quay đầu lại thì thấy nguyên hàng con trai phía sau đồng loạt giơ ngón cái lên.
Mấy thằng nhóc mặt mày rạng rỡ: "Anh Khoát, anh là tuyệt đỉnh!"
Phí Thế Kiệt khoanh tay, "hừ" hai tiếng.
Chết mê chết mệt luôn rồi.
—
Không phải học sinh nào cũng có mặt. Có người không ở Giang Châu, phải nhờ bạn thân lấy giúp. Dù chỉ hơn hai chục người, mà ồn ào đến mức như muốn thổi bay cả mái nhà. Thầy Triệu bị tụi nhỏ làm đau đầu, tiện tay chộp lấy cục bông lau bảng đập "bốp" một cái lên bục giảng.
Thầy vẫn còn khí thế đó, mấy giây sau lớp lập tức im phăng phắc. Thầy ho nhẹ rồi chỉ đích danh hơn chục học sinh:
"Các em theo thầy lên văn phòng một chút. Mấy em khác thì giải tán đi."
Chương Vận Nghi tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm, chỉ vào bản thân, rồi nhép miệng hỏi Từ Thi Thi: "Tớ á?"
Cô đâu làm gì đâu ta?
Thẩm Minh Duệ cũng có mặt trong nhóm đó, còn hí hửng gọi: "Chị cả, đi thôi, tớ có linh cảm là chuyện tốt đó!"
Chương Vận Nghi quay lại nhìn Trần Khoát.
Trần Khoát trầm ngâm một chút, cũng không đoán ra là chuyện gì, chỉ yên lặng gật đầu, ý bảo: "Anh đợi em trong lớp."
—
Chương Vận Nghi và Thẩm Minh Duệ đến văn phòng giáo viên, đến trễ nên vừa lúc gặp Hà Viễn từ trong đi ra, cái đầu vàng chóe của cậu ta khiến cô suýt không mở nổi mắt.
Hà Viễn cầm theo một quyển truyện kiếm hiệp, vừa đi vừa cười khì: "Tớ còn quên béng vụ này luôn á, không ngờ thầy Triệu còn giữ cho tớ."
Thì ra thầy Triệu gọi mấy đứa lên để trả lại những món đồ ngày trước từng bị tịch thu.
Chương Vận Nghi chớp mắt ngơ ngác.
Cô thật sự không nhớ là mình từng bị tịch thu gì. Nếu là kiếp trước thì càng không có. Cô cố lục lại ký ức mà vẫn không nghĩ ra được.
Lần lượt mấy bạn khác vào lấy đồ rồi ra, cuối cùng chỉ còn cô và Thẩm Minh Duệ.
Thầy Triệu mở ngăn kéo, lục lọi một hồi mới lấy ra một hộp diêm nhỏ, nhướn mày đưa cho Thẩm Minh Duệ: "Xem thử, đồ của em còn đủ không?"
Thẩm Minh Duệ cầm lấy, nghi ngờ mở ra xem. Nhìn thấy mấy chiếc khuyên tai bên trong thì ngẩn người: "Thầy chưa vứt à?!"
"Đâu phải của thầy." Thầy cười bất lực, "Mau đem về đi."
Cái thằng nhóc này, hồi đó còn lừa thầy là cái đó là nốt ruồi, thiệt coi giáo viên là con nít ba tuổi chắc.
Thẩm Minh Duệ cảm động: "Hay là... tặng thầy làm kỷ niệm nha?"
Thầy Triệu phất tay như đuổi ruồi: "Đi! Mau đi cho tôi nhờ!"
Thẩm Minh Duệ cẩn thận cất hộp diêm vào túi quần jeans, mái tóc đỏ rực nổi bật, nghênh ngang bước ra ngoài.
Trong văn phòng chỉ còn lại Chương Vận Nghi và thầy Triệu. Thầy cười hiền nhìn cô, hỏi một câu mà từ sau kỳ thi tới giờ chưa ai dám hỏi: "Thi thế nào? Ổn không?"
Chương Vận Nghi cong môi, nhướng mày trả lời: "Cũng tàm tạm thôi ạ, đứng thứ ba thế giới."
Thầy Triệu bật cười, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trong hơn bốn mươi học sinh, Chương Vận Nghi chắc chắn thuộc nhóm khiến thầy lo lắng nhất, ít nhất cũng nằm trong top mấy đứa khiến người ta phải bận tâm. Dù gì cũng đồng hành hai ba năm, tính cách cô học trò này thầy cũng nắm được kha khá.
Lúc mấu chốt chưa bao giờ làm người ta thất vọng. Đã có thể nói ra câu kia, chắc chắn là cô bé đã dốc hết toàn lực.
Vậy là đủ rồi.
"Hy vọng em đúng là hạng ba thế giới đấy." Thầy Triệu không đùa thêm nữa, kéo từ dưới đống tài liệu ôn thi một quyển sổ cũ ra, đưa cho cô: "Cái này cho em."
Chương Vận Nghi sững người.
Cô nhận ra ngay đây chính là quyển mà cô từng viết cam kết rất nhiều lần.
"Cầm đi." Thầy Triệu nhìn cô, mắt ánh lên nụ cười, "Thật ra em không phải đang hứa với thầy, mà là hứa với chính mình. Chương Vận Nghi, sau này cũng phải sống cho thật tốt."
Cô ngây ngẩn nhận lấy, định mở ra xem, thì thầy đưa tay ngăn lại: "Về nhà hãy coi. Bọn nó chắc vẫn đang đợi em?"
—
Trong lớp chỉ còn lại hơn chục người.
Mọi người rủ nhau tối đi chơi chung. Thật ra đã bàn từ mấy ngày trước là hôm nay sẽ mời thầy Triệu ăn cơm, nhưng thầy không chịu. Thầy gần như chưa bao giờ tham gia tiệc cảm ơn thầy cô, đây là nguyên tắc của thầy, học sinh cũng chỉ có thể tôn trọng.
Những ai còn ở lại đều là bạn bè thân thiết trước giờ.
Mỗi người góp một trăm đưa cho Trần Khoát, coi như quỹ tụ tập, dư thì trả lại, thiếu thì bù thêm.
Trần Khoát vẫn luôn nhìn ra hành lang, thấy Chương Vận Nghi rẽ vào, đi về phía lớp học thì vội bỏ luôn câu hỏi của Tôn Khải Toàn, bước nhanh về phía cô: "Sao rồi?"
"Không có gì." Chương Vận Nghi lắc đầu, cười với anh, "Thầy Triệu trả lại cho tụi em một ít đồ cũ. À, chắc em từng kể với anh rồi, mỗi lần thi là phải ký giấy cam kết sống chết với thầy, thầy trả lại quyển sổ đó cho em đó."
Trần Khoát khựng người, sắc mặt hơi đổi: "...Quyển sổ?"
"Ừm." Cô cảm khái, "Thầy Triệu thật sự rất tuyệt!"
Là người thầy tốt nhất, tuyệt vời nhất mà cô từng gặp trong suốt thời học sinh!
"Vậy à."
Trần Khoát nói xong hai chữ đó thì không nói gì thêm, rơi vào im lặng.
Lúc này, trong văn phòng, thầy Triệu đang rót cho mình một cốc nước ấm, nhấp một ngụm cho dịu cổ họng, rồi bật cười nhẹ nhàng.
—
Cả nhóm tụm năm tụm ba, vừa đi vừa cười nói rôm rả khắp sân trường, từng tràng cười vang vọng mãi không dứt. Nhưng mỗi khi đi ngang qua dãy phòng thí nghiệm, ký túc xá hay sân thể thao, trong lòng họ lại thoáng dâng lên một cảm xúc lặng lẽ khó gọi tên, họ thật sự đã trở thành "người cũ" của nơi này rồi.
Con phố sau trường có nhiều quán ăn ngon, giá lại rẻ.
Cả đám vừa đi vừa dừng, không hẳn là đang tìm chỗ ăn, mà là muốn khắc sâu từng ngóc ngách quen thuộc của con đường đã in sâu trong ký ức.
"Chương Vận Nghi, uống snow-top coffee không?" Đi ngang một quầy nước, Phí Thế Kiệt ngoái đầu, nhướng mày hỏi.
Một câu thôi mà cả Chương Vận Nghi và Trần Khoát đều bật cười.
Trần Khoát không ngần ngại giơ chân đá mông Phí Thế Kiệt một cái.
Chương Vận Nghi giơ tay: "Uống!"
"Bắt anh Khoát bao hết nha~"
Trần Khoát vừa hào phóng vừa keo kiệt, sẵn sàng mời vài cô bạn nữ uống nước, còn mấy thằng con trai đứng kế bên chỉ được nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng.
Chương Vận Nghi uống một ngụm snow-top coffee, bị ngọt đến muốn nghẹn: "Ngọt xỉu luôn á."
Đới Giai hồi còn đi học chẳng dám uống, sợ mất ngủ tới sáng. Nhưng giờ thi xong rồi, cày đêm càng đã, thế là tới gần: "Cho tớ thử miếng!"
"Cho liền! Một mình tớ uống không hết đâu~"
Trần Khoát lặng lẽ nhìn hai cô nàng chia nhau uống cà phê, rồi dời mắt đi. Phí Thế Kiệt khoác vai anh, cười gian: "Hai bà đó thân thiết dễ sợ luôn ha? Cậu đứng ngoài lề ha?"
"Lắm lời là bị sét đánh đấy." Trần Khoát chẳng thèm để ý.
—
Cuối cùng cả nhóm gần như đi hết cả con phố sau trường, vào một quán cơm nhỏ. Hơn mười người chen vào một phòng riêng, ai nấy đều gọi món mình thích, vừa ăn vừa tám chuyện không ngừng. Chương Vận Nghi phút chốc hiểu ra vì sao thầy Triệu không muốn đến, thật sự quá ồn ào.
"Vài hôm nữa là có điểm thi rồi, tụi cậu tính học trường nào chưa?" Nhậm Tư Mẫn rầu rĩ nói, "Ba mẹ tớ muốn tớ ở lại Giang Châu học đại học."
"Tớ thì dứt khoát không học gần nhà đâu! Quá phiền! Học đại học mà như học cấp ba thì học làm gì nữa."
Chu An Kỳ dốc cạn một ly bia, mắt sáng lên kiên định: "Tớ nhất định phải học Y, sau này tùy coi là đi Bắc Kinh hay Thượng Hải!"
Chương Vận Nghi chống cằm nhìn cô ấy, bật cười: "Nghe nói có một câu: "Khuyên người học Y, trời đánh không trượt'. Làm bác sĩ cực lắm á."
Chu An Kỳ năm 27 tuổi sau này đúng là mệt rã rời thiệt.
Điên cuồng trên story là chuyện thường như cơm bữa, không giống cô ấy của bây giờ chút nào.
Ngồi kế bên, Trần Khoát cũng hiếm khi góp chuyện ngoài lề: "Ba mẹ tôi đều làm bác sĩ, thật sự là rất vất vả."
"Thì sao chứ!" Chu An Kỳ hùng hồn nói, "Nghi Bảo à, trên con đường hiện thực hóa lý tưởng, nhất định sẽ có giông tố, sấm sét chớp giật!"
Mà mấy cái lý tưởng dễ dàng, nhẹ nhàng quá, thì còn gọi gì là lý tưởng nữa?
Chương Vận Nghi trầm ngâm, rồi vươn tay xoay đĩa tròn, vươn tới lấy một chai bia. Cô kê vào mép bàn, không chớp mắt, "cạch" một tiếng mở nắp cực gọn, không đổi sắc rót đầy một ly, nâng lên, định cụng ly với Chu An Kỳ.
Trần Khoát ngẩng lên bất ngờ, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh, chăm chú rồi bất giác bật cười.
2767 words16.06.2025