Editor: Sel
Nhà vệ sinh của quán ăn nhỏ khá chật, Chương Vận Nghi mở vòi nước, cúi người rửa mặt, sau đó hứng nước trong lòng bàn tay để súc miệng.
"Cái này cho cậu."
Đới Giai nhẹ nhàng nói, còn đưa tay ra.
Chương Vận Nghi liếc mắt nhìn, thấy là một chai xịt miệng màu hồng phấn, ngẩn ra mấy giây rồi bỗng hiểu ra, suýt nữa thì phun nước: "Chị Giai, cậu..."
"Dùng khá ổn đó, không cay đâu." Đới Giai thấy cô không nhận, liền chắc mẩm là cô đang ngại, không nói thêm lời nào, tự tay nhét vào túi cô, "Chai này tớ chưa dùng đâu."
"..."
Chương Vận Nghi tắt vòi nước, trước mặt bạn thân thì thật sự rất khó giữ được vẻ điềm nhiên bình tĩnh. Cô vung đôi tay còn ướt sũng, lau thẳng lên người Đới Giai coi như trả thù.
Hai cô gái cười rộ lên.
Đới Giai sợ nhột, liên tục cầu xin tha mạng: "Tớ sai rồi, tớ sai thật rồi!"
"Cậu đúng là đồ xấu xa!" Chương Vận Nghi không dễ dàng bỏ qua, "Quá đáng thật sự!"
"Có bằng lớp trưởng không?" Đới Giai thì thầm, "Tớ rủ cậu đi chơi mà không bao giờ được, cậu thì suốt ngày hẹn hò với lớp trưởng, tớ có một chút ý kiến cũng không được hả?"
Bên ngoài còn có người chờ đi vệ sinh, trong này lại hơi bí, mùi cũng không dễ chịu, nên hai người nhanh chóng rời khỏi, xuyên qua sảnh chính của quán rồi ra cửa, nhập hội với mấy bạn còn lại. Trần Khoát đang đứng ở đó, tay trái cầm túi giúp cô, tay phải cầm ly sữa chua mới mua cho cô.
Tôn Khải Toàn vừa gọi điện xong quay lại, nói: "Tớ gọi đặt phòng rồi, các cậu biết đấy, mấy ngày nay KTV nào cũng kín lịch, phòng lớn khó đặt lắm, tụi mình chen chúc ở phòng trung nha?"
Chương Vận Nghi không muốn uống sữa chua, đưa luôn cho Chu An Kỳ bên cạnh. Đổi lại là một câu ngọt lịm: "Nghi Bảo của chị, bảo bối của chị."
Trần Khoát mặt không đổi sắc.
"Ở KTV nào thế?" Chương Vận Nghi giả vờ vô tình hỏi, vừa hỏi xong thì quay sang nhìn Trần Khoát, hai người cùng lúc cong môi.
Tôn Khải Toàn đọc tên KTV ra.
Chương Vận Nghi giãn lông mày, không nói thêm gì nữa.
Tôn Khải Toàn đếm người: "Vậy chắc tụi mình phải chia ra ba chiếc xe."
May là phố sau trường khá đông, chẳng mấy chốc cả nhóm đã lần lượt lên taxi. Lúc này trời đã tối, gió đêm thổi mát rượi, Phí Thế Kiệt ngồi ghế phụ nói chuyện rôm rả với bác tài, còn Chương Vận Nghi thì bị kẹp giữa Trần Khoát và Đới Giai ở hàng ghế sau.
Từ phố sau trường đến KTV mà Tôn Khải Toàn đặt, nếu không kẹt xe cũng phải mất hai ba mươi phút.
Trong xe có người ngoài nên Trần Khoát cũng kiềm chế, không nắm tay cô.
Đi được một đoạn, anh mới nhận ra từ nãy đến giờ cô không tham gia vào cuộc trò chuyện. Ngay cả Đới Giai cũng nói được vài câu, còn cô lại lặng thinh.
Rất lạ.
Cô là kiểu người nói chuyện cực giỏi, lần nào ra ngoài cũng có thể thân thiện bắt chuyện với người lạ.
"Sao vậy?" Anh hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi, "Không khỏe à?"
Chương Vận Nghi đang thẫn thờ, bị tiếng anh gọi thì bừng tỉnh, lắc đầu rồi lại khẽ gật đầu. Sợ ảnh hưởng tới không khí trong xe, cô cũng ghé sát vào tai anh, khẽ nói: "Hơi ngột ngạt một chút."
"Vậy tụi mình xuống trước nha?" Anh nghiêng người, áp sát vào tai cô để hỏi.
"Cũng được á."
Chương Vận Nghi rất hiểu nhóm bạn hôm nay đi cùng, có mấy người là trùm giành mic, hát hoài không buông. Vậy nên đi trễ tí cũng tốt.
Trần Khoát khẽ ho một tiếng, cắt ngang dòng chuyện của Phí Thế Kiệt, nói với tài xế: "Bác ơi, dừng ở cổng công viên phía trước nhé, tụi cháu xuống ở đó."
Đới Giai hơi khó hiểu: "Hả? Hai người không đi hát à?"
"Bọn tôi đi mua ít đồ." Trần Khoát ngắn gọn.
Chương Vận Nghi tiếp lời: "Cậu với Phí Thế Kiệt đi trước đi, bọn tớ tới sau."
Đới Giai vẫn hơi mơ màng. Ghế trước, Phí Thế Kiệt buông một tiếng thở dài: "Chị Giai, IQ cao như cậu thì EQ cũng không thể thấp được nhỉ? Hai người này rõ ràng là muốn có thời gian riêng tư đó."
"Cậu rảnh ghê." Trần Khoát lườm.
Phí Thế Kiệt nhún vai: "Tại tôi hiểu cậu quá mà, ai bảo tôi là ba cậu."
"Cút xa đi."
Bác tài bị tụi nó chọc cười không ngừng.
Xe dừng lại ở cổng công viên, cửa phía Trần Khoát ngồi mở ra trước, anh xuống xe rồi đứng bên chờ Chương Vận Nghi.
Chương Vận Nghi vỗ nhẹ lên tay Đới Giai: "Mọi người chơi trước nha, lát tớ đem đồ ăn ngon về cho."
Đới Giai hít phải hơi thở thoang thoảng mùi trái cây ngọt ngào trên người cô, bật cười: "Không gấp đâu, cậu tới trễ cũng được."
Sau khi hai người xuống xe, hàng ghế sau lập tức rộng rãi hẳn. Xe tiếp tục chạy về phía KTV, Phí Thế Kiệt quay lại đùa với Đới Giai: "Làm cậu cười rồi nhỉ, tớ cũng không ngờ anh Khoát yêu vào lại dính người như vậy."
Đúng là dính thiệt.
Nhưng câu này Đới Giai chỉ giữ lại để nói với bạn thân thôi. Lão Phì và lớp trưởng là kiểu "một người hai cơ thể", nói chuyện kiểu gì cũng sẽ bênh lớp trưởng. Còn cô ấy thì đứng về phía Chương Vận Nghi, có gì đâu mà buôn chuyện với cậu.
—
Công viên sau giờ cơm chiều rất đông người, Trần Khoát nắm tay Chương Vận Nghi thật chặt, dẫn cô len qua đám người đang nhảy múa, qua cả hồ nước, càng đi vào trong càng yên tĩnh.
Anh để ý sắc mặt cô, khẽ hỏi: "Đỡ chưa?"
"Đỡ nhiều rồi."
"Chóng mặt à?" Anh cau mày, "Do uống bia hả?"
Chương Vận Nghi phì cười, bất lực nhìn anh, giơ ngón tay cái lên: "Trời đất, em uống có nhiêu đâu, chưa đến nửa ly á!"
Coi thường sức mạnh của chị hơi bị nhiều nha!
Cô đúng là không uống được rượu mạnh, nhưng uống vài chai bia thì vẫn dư sức mà, cho dù là thi đấu với anh cũng thắng dễ.
"Thôi được rồi." Cô chủ động thú nhận, "Chỉ là em thấy mọi người ai cũng có ước mơ hết, còn em thì chẳng biết tương lai sẽ làm gì..."
Nhắc tới chuyện này, cô vẫn thấy có tí ấm ức.
Tức cái người trước mặt này nè, chính anh đã bóp chết kế hoạch nghề nghiệp tương lai của cô!
Cái chén cơm của cô! A a a a nắm đấm siết cứng rồi nè!
Trần Khoát bị cô lườm mấy phát mà vẫn chưa hiểu gì, chỉ có thể thành thật an ủi: "Em nghĩ xa quá rồi."
"Vậy hả?" Cô nghiêng đầu hỏi, "Thế còn anh, sau này muốn làm gì?"
"Không biết."
Câu trả lời này khiến Chương Vận Nghi sững người. Phải biết là ở kiếp trước, anh mới vào đại học đã bắt đầu khởi nghiệp, cô cứ tưởng mục tiêu của anh rõ ràng lắm, ai ngờ lại nói không biết??
"Thật hả?" Cô trợn to mắt nhìn anh đầy hoài nghi.
Trần Khoát lại thấy bộ dạng này của cô quá sức đáng yêu, không kìm được kéo cô vào lòng, ôm nhẹ, hít sâu một hơi: "Khi cần biết thì tự khắc sẽ biết. Vội gì chứ?"
Chương Vận Nghi nghe xong cũng im lặng.
Trong khoảnh khắc đó, cô dường như mơ hồ hiểu được điều gì đó.
Trần Khoát bỗng nói: "Nhìn kìa, sao Bắc Đẩu."
Anh buông cô ra, chỗ bãi cỏ trong công viên này có tầm nhìn rất rộng, cảm giác như chỉ cần vươn tay là có thể hái sao. Anh vẫn vòng tay ôm vai cô, chỉ tay về phía bầu trời.
Có lẽ sao mùa hè sáng hơn mùa đông thật.
Lần này, ánh mắt Chương Vận Nghi theo ngón tay anh vẽ từng cái muỗng, dời dần lên bầu trời đen tuyền như tấm màn sân khấu khổng lồ. Mắt cô bỗng sáng bừng, kinh ngạc thốt lên: "Wow! Em thấy rồi, đây là lần đầu tiên em thấy sao Bắc Đẩu, đúng là hình cái muỗng thiệt!"
Trần Khoát thấy cô vui vẻ trở lại, cũng cười theo, nhưng lập tức nhận ra trong câu nói của cô có chỗ không đúng.
Anh thu lại nụ cười, từ từ nhìn cô: "Lần đó em không thấy à?"
Chương Vận Nghi đang hí hửng giơ điện thoại định chụp, nghe xong câu đó thì khựng lại, thầm hét to: chết rồi! Tay cô cũng lúng túng hạ xuống, gượng cười với anh, kiểu như thôi mà, đừng bắt lỗi em nữa...
Trần Khoát còn không hiểu sao?
Anh bất lực cực kỳ, lại còn hoài nghi hỏi tiếp: "Em chắc lần này thấy thật chứ?"
"Thấy thật mà!"
Chương Vận Nghi lập tức choàng tay ôm vai anh, dẫn dắt ánh mắt anh theo hướng mình chỉ.
Người vẽ hình muỗng ngốc nghếch trước mặt anh lần này đã đổi thành cô rồi.
"Thấy không thấy không, lần này em thấy thật đó~" Anh không trả lời, cô tưởng chỉ dẫn chưa rõ, quay đầu định nói thì bất ngờ đối diện với ánh mắt anh, gần như không còn khoảng cách.
Anh vốn chẳng nhìn sao, từ đầu đến cuối chỉ nhìn mỗi mình cô.
Cả hai cùng nín thở.
Ánh mắt giao nhau suốt mấy giây.
Trần Khoát căng thẳng đến nỗi không biết tay nên đặt đâu cho đỡ thừa.
Chương Vận Nghi ngượng muốn chôn sống, cắn môi dưới.
Anh chẳng biết hôn, mắt cũng không nhắm, từ từ nghiêng người lại gần, mỗi bước đều chờ đợi phản ứng của cô. Chỉ cần cô có chút né tránh hoặc từ chối, anh sẽ dừng lại ngay lập tức.
Cả thế giới lúc này chỉ còn tiếng ếch kêu trong đêm hè, tiếng tim đập thình thịch, và đôi môi khẽ chạm.
Khi chạm vào môi cô, đầu óc Trần Khoát như nổ tuan, ngây ngô, lóng ngóng, cẩn trọng mơn man từng chút trên môi cô. Hương vị của anh thanh mát sạch sẽ, còn hơi thở của cô thì ngọt ngào, không hề gắt.
Hai người mặc kệ nhịp thở hỗn loạn.
Cô bám lấy vai anh, cái bóng nhỏ gần như bị anh bao trọn.
-
"Đi đâu vậy tụi con?" Bác tài hỏi khi hai người học sinh vừa ngồi yên vị.
Trần Khoát như còn chưa thoát khỏi cơn choáng váng, phản xạ theo bản năng: "Khu nhà Lệ Cảnh Hoa Viên."
Đó là khu nhà của Chương Vận Nghi.
Cô cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Vài lần định đưa tay sờ môi nhưng không dám, vẫn còn cảm giác tê rát nơi vừa chạm môi. Tự dưng lại nhớ tới câu hỏi trước kia của Từ Thi Thi, giờ thì cô biết trả lời rồi.
Kỹ thuật hôn gì chứ.
Quá non, tới mức cô không dám cử động tí nào.
Cả hai im phăng phắc, anh nhìn ra cửa kính bên trái, cô nhìn ra bên phải, tay vẫn nắm lấy tay, mặt vẫn đỏ như luộc tôm.
Lúc này, điện thoại Trần Khoát reo lên, phá tan bầu không khí dày đặc.
Anh cúi đầu nhìn màn hình, ngơ ngác mấy giây, hình như hai người quên chuyện gì quan trọng rồi.
Bấm nhận cuộc gọi, giọng hét như sấm của Lão Phì vang lên từ bên kia: "Ủa hai đứa bây đi đâu rồi? Tính chơi ngôi sao hả??"
Chương Vận Nghi nghe thấy, chớp mắt,chết rồi, mấy đứa bạn vẫn đang chờ họ đến KTV...
Trần Khoát nhìn cô, hai người chạm mắt nhau, anh khẽ gật đầu, lấy lại bình tĩnh: "Tụi tôi đang tới, gần rồi."
Cúp máy xong, anh ngồi thẳng dậy, nghiêng người bảo bác tài đổi hướng ngược lại hoàn toàn.
Bác tài cũng không hỏi nhiều, quay đầu xe.
Chương Vận Nghi ngồi im một lúc, rồi cười phì ra tiếng.
Đúng là điên mà, không chỉ anh mà cả cô cũng vậy.
Trần Khoát cũng đang nhịn cười không nổi.
May mà Lão Phì gọi kịp lúc, không lâu sau, xe đã đến gần KTV. Xuống xe là có thể nhìn thấy bảng hiệu đèn LED khổng lồ cùng bóng dáng Phí Thế Kiệt đứng trước cửa đợi.
Cậu thấy hai người tay nắm tay đi tới, răng lập tức ê buốt.
"Cuối cùng hai người cũng tới rồi!" Cậu vỗ vỗ bụi trên quần, giọng nói khoa trương, "Đi thôi, qua siêu thị nhỏ bên kia mua tí đồ ăn nước uống!"
"Vậy tụi cậu đi đi nha~" Chương Vận Nghi nhân cơ hội rút tay ra khỏi tay Trần Khoát, "Em lên trước, ngoài này nóng muốn chết."
Không khí nóng, lòng bàn tay cũng nóng.
Chịu không nổi luôn!
Trần Khoát đành buông tay: "Ừ."
Nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa KTV, một bàn tay đáng ghét quơ quơ trước mặt anh, Phí Thế Kiệt hậm hực: "Cậu mà còn như vầy, tôi với cậu hết làm anh em được rồi đó."
Trần Khoát lười để tâm.
Cách đó mấy chục mét có một cửa hàng tiện lợi đang mở. Phí Thế Kiệt xách một cái giỏ nhựa, lấy vài chai Sprite, Coca trong tủ mát, rồi qua kệ chọn snack. Trần Khoát đi trước, đến quầy tính tiền thì tiện mắt liếc thấy mấy loại kẹo cao su đặt ngay cạnh máy quét mã.
"Ê tôi nói nè, dì tôi nói muốn mua cho tôi cái laptop, tôi đọc review trên diễn đàn mà hoa cả mắt. Cậu nói tôi nên mua laptop hay ráp máy tính bàn? Cấu hình cao thì chơi game mới đã chứ! À, tối nay tôi nói với mẹ tôi là qua nhà cậu ngủ rồi đó, tụi mình tối nay bàn kỹ mấy cái mẫu nha. Cậu có coi máy nào chưa?"
Phí Thế Kiệt lải nhải một tràng, thấy Trần Khoát nhíu mày tưởng bạn cũng đang phân vân.
Tính tiền xong, hai đứa xách bịch đi về phía KTV.
"Cái điện thoại cũ rích của tôi cũng phải đổi luôn! Vẫn chưa biết đổi dòng nào, nhưng bộ nhớ thì nhất định phải bự..."
"Cậu lên trước đi." Trần Khoát dừng lại: "Tôi có chút việc."
Phí Thế Kiệt nheo mắt: "Cậu làm gì nữa?"
"Mua kem cho cô ấy, sao?" Anh liếc cậu, giọng cực kỳ thiếu đòn.
Phí Thế Kiệt: "..."
Cậu muốn phun cục lửa vô mặt thằng này, có bạn gái là giỏi hả?!
Giữa mùa hè mà còn bị ngược đến phát rét, mắng cũng lười mắng luôn rồi.
Trần Khoát quay lại cửa hàng tiện lợi, mở tủ đông chọn cây kem cô thích nhất. Đứng chờ tính tiền, trong lúc ông chủ quét mã, anh chậm rãi vươn tay, lấy thêm hai thanh kẹo cao su Doublemint.
Thanh toán xong, anh nhét thẳng tất cả vào túi, mặt mày bình thản như thể mình chỉ vừa đi mua chai nước lọc. Từng bước từng bước, thong dong bước ra ngoài.
2649 words16.06.2025