Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 88: Tương lai nhất định sẽ thật tốt



Editor: Sel

Mười giờ vừa điểm, mấy đứa còn gào rú đòi overnight lúc ăn tối giờ đều xẹp lép, giọng hát trong phòng KTV cũng nhỏ dần. Dù đã đủ tuổi, nhưng cũng chẳng đứa nào dám phá vỡ giới hạn cha mẹ đặt ra mà ngủ đêm bên ngoài.

Trần Khoát ra quầy thanh toán. Trước đó là Phí Thế Kiệt đặt cọc, giờ tổng chi tiêu cả đám chơi còn lố hơn trăm tệ, Tôn Khải Toàn nắm rõ tình hình, liền nói ngay: "Chắc mỗi người phải góp thêm mười đồng nữa đó? Tới tới, anh em mình đưa cho anh Khoát!"

Trần Khoát nhướng mày, hờ hững: "Thôi khỏi, hôm nay vui là được rồi."

Cả lớp chơi với nhau mấy năm, ai cũng ít nhiều hiểu về anh.

Anh không hề keo kiệt, ngược lại là kiểu lớp trưởng cực kỳ hào phóng, hồi học còn hay mua nước trong siêu thị trường rồi tiện tay trả luôn phần của mấy đứa bên cạnh.

Tôn Khải Toàn và mấy đứa khác đều âm thầm nhớ kỹ, chẳng ai coi chuyện đó là đương nhiên. Lần sau nếu có dịp, nhất định sẽ tìm cách khác đáp lại.

Cả đám cùng rời khỏi KTV. Mùa hè ở Giang Châu nhộn nhịp vô cùng, mười giờ tối mà trên đường vẫn còn không ít người trẻ dạo mát.

Ai cũng có chút không nỡ. Thi xong rồi, bằng tốt nghiệp cũng đã cầm trên tay, chẳng còn lý do gì để mỗi ngày gặp nhau như lúc đi học nữa. Lần gặp mặt kế tiếp, ai mà biết sẽ là khi nào. Vậy nên cả đám đứng lại bên đường trò chuyện thêm một lúc, rồi mới dần dần tản đi, xe tới thì phải tạm biệt thôi.

Tôn Khải Toàn đi chung xe với Đới Giai và Nhậm Tư Mẫn, trước khi lên xe còn quay đầu la lớn: "Nè tụi bây! Tiệc mừng đỗ đại học của tôi nhất định phải tới đó nha! Không được bùng!"

"Ủa khoan, ông thi đậu đã rồi nói chuyện sau đi?" Chương Vận Nghi cũng la lớn đáp trả.

Tiệc mừng cái gì mà tiệc mừng, phải đợi vài bữa nữa mới tra điểm được nha. Nhưng mà nói thật, đúng là phong cách của "Cục trưởng Tôn", tự tin bá đạo.

Dù gì thì cô cũng biết sau này cậu ta sẽ vào Đại học Nam Kinh.

Tôn Khải Toàn cười sảng khoái, giơ tay làm ký hiệu OK, đã gọi là "Cục trưởng" rồi thì làm gì có chuyện rớt? Rớt thì mất mặt lắm đó!



Mọi người dần dần rời đi, Trần Khoát lại không vội đón xe. Anh bây giờ không còn là lớp trưởng, nhưng vẫn giữ thói quen chờ mấy đứa trong lớp đi hết rồi mới chịu rời khỏi, như một kiểu trách nhiệm ăn sâu vào máu.

Anh gọi xe, để Chương Vận Nghi lên ghế sau trước. Nhưng đúng lúc định mở cửa bên kia thì thấy Phí Thế Kiệt vọt tới, mở cửa ghế phụ ngồi lên. Anh nhíu mày, nhắc: "Tụi mình không chung đường, sao cậu còn chưa về?"

Phí Thế Kiệt: "..."

Tưởng anh đang đá đểu mình. Nhìn kỹ rồi mới lật trắng mắt, "Tôi nói rồi mà, tối nay tôi ngủ nhà cậu đó??"

Trần Khoát khựng lại một chút.

Có nói rồi sao?

Chương Vận Nghi nghe hai người cãi qua cãi lại, bị luồng khí nóng từ cửa mở phà vào người đến mức không chịu nổi, thò đầu ra giục: "Ủa hai người còn đứng đó làm gì? Lên xe lẹ đi!"

Phí Thế Kiệt lập tức leo lên ghế phụ, đóng cửa đánh "rầm" một cái, quay sang nói với cô: "Tớ bó tay với cậu ta luôn á, giờ chắc lời tụi mình nói không lọt vô tai nổi nữa rồi ha?"

"Thì cậu cũng tự nhận là 'tụi mình' mà." Chương Vận Nghi phản đòn không nể nang, bạn thì là bạn, bạn trai thì là bạn trai, khỏi cần nói nhiều, đứng về phe ai là rõ ràng rồi đó!

"Rồi rồi, tớ chịu thua." Phí Thế Kiệt nhún vai, một mình chọi hai, chịu không nổi.

Trần Khoát nghe xong cuộc đối đáp của hai người, cười khẽ, lên xe rồi nói địa chỉ khu nhà cô cho bác tài.

"Ủa mà nay chú Trần với dì Nhâm ở nhà không?" Phí Thế Kiệt hỏi tiếp. Từ trước đến giờ ba người là Trần Khoát, Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên toàn thân nhau như keo. Mỗi lần nghỉ đông nghỉ hè đều luân phiên ở nhà nhau ngủ, cứ như về nhà mình.

Trần Khoát đáp qua loa: "Không chắc, chắc ba tôi ở nhà."

"Vậy tối nay hai người tính cày game thâu đêm luôn à?" Chương Vận Nghi tò mò hỏi.

Phí Thế Kiệt cười lớn: "Dựa vào cái máy tính nhà cậu ta á hả? Cậu ta mà rảnh còn chỉ lên forum đọc bài! Cấu hình yếu xìu, lag muốn khóc! Mà nhắc mới nhớ, tớ cũng đang đau đầu không biết mua máy gì cho đại học."

Ngay lập tức, Chương Vận Nghi bị chủ đề này thu hút.

Sau thi tốt nghiệp, mua laptop với đổi điện thoại gần như là tiêu chuẩn quốc dân rồi. Cô cũng không ngoại lệ.

Đã có kinh nghiệm kiếp trước, kiếp này cứ copy bài mẫu xài thôi, nghĩ vậy cô nghiêng người tới, hào hứng góp chuyện: "Ê vậy lúc cậu chọn xong thì báo tớ biết nha! Chỉ cần ngoại hình đừng xấu quá là được, tớ mua cùng luôn cho tiện!"

"Cậu có chơi game không?" Phí Thế Kiệt suy nghĩ, "Không chơi thì thật ra không cần mua loại quá xịn."

"Biết đâu được..." Có bạn trai mê game, gần mực thì đen gần anh thì thích chơi game, biết đâu một ngày nào đó cô cũng ghiền theo thì sao?

Trần Khoát ngồi bên nghe hai người nói chuyện rôm rả, không chen vào.

Taxi dừng trước khu nhà Lệ Cảnh Hoa Viên, Trần Khoát xuống trước. Bên cô ngồi không mở được cửa, Chương Vận Nghi xách túi vải bước theo, cười tươi rói với anh: "Em về rồi nha, bye bye~"

Trần Khoát hơi nhíu mày, giọng thấp xuống: "Anh đưa em vào khu nhà nha?"

"Thôi khỏi!" Chương Vận Nghi lắc đầu từ chối. Lẽ nào để Phí Thế Kiệt với bác tài ngồi ngoài chờ?

Cô cúi người, chào tạm biệt với Phí Thế Kiệt ngồi ghế phụ, sau đó quay sang nhìn Trần Khoát, khẽ nháy mắt một cái: "Em đi đây~ Lát anh về đến thì nhắn cho em đó!"

Lúc bình thường, mỗi lần đến khu nhà, chỉ cần chưa tới mười hai giờ, họ sẽ dắt tay nhau dạo loanh quanh.

Trần Khoát gật đầu, mặt không biểu cảm, giọng nói hơi thiếu sức sống: "...Ừ."

Chương Vận Nghi vẫy tay, tung tăng bước vào cổng khu nhà, chẳng mấy chốc đã khuất hẳn.

Trần Khoát vừa quay người thì nghe "xì xì xì" bên tai, nhìn sang thủ phạm bên cạnh, không muốn để bác tài chờ lâu, bèn cúi người lên xe.

"Nói thiệt nha, cậu yêu đương thì cũng đừng dính quá vậy chứ." Phí Thế Kiệt không kiêng dè gì mà móc mỉa, "Thu lại bớt đi. Có câu gì mà 'khoảng cách tạo nên—'"

"Cậu có bạn gái chưa?" Trần Khoát cắt ngang, hỏi dửng dưng.

Chưa có thì khỏi lắm lời.

Nét cười trên mặt Phí Thế Kiệt tắt ngóm, mặt không cảm xúc ngồi lại ngay ngắn, không nói gì thêm. Nếu không phải đang trong xe, không phải có người ngoài, cậu nhất định sẽ quyết đấu sống mái với cái đồ đáng ghét này.

-

Chương Vận Nghi bây giờ có giờ giới nghiêm là mười hai giờ. Nay hiếm hoi được về trước mười một giờ. Trong nhà, Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan vẫn còn thức, đang ngồi trên sofa ăn đêm, xem tivi, vừa thấy con gái về liền chọc ghẹo: "Mặt trời mọc từ hướng tây rồi, người bận rộn hôm nay về sớm quá ha?"

"Quào! Giấu con ăn đồ ngon! Là tôm càng cay nè trời ơi!"

Chương Vận Nghi chạy vèo tới, nhìn đống đồ ăn khuya hấp dẫn trên bàn trà mà đau lòng muốn khóc: "Hồi con ở nhà thì không ăn, giờ con ra ngoài cái là lôi đồ ngon ra hết!"

"Ra kia!" Doãn Văn Đan tháo găng tay dùng một lần, rút khăn giấy lau tay: "Lấy bằng tốt nghiệp chưa? Đưa mẹ coi cái."

Chương Vận Nghi vừa đeo găng tay vào, chu môi chỉ: "Ở trong túi đó, mẹ tự coi đi. Tôm này ngon ghê á."

Doãn Văn Đan với tay lấy cái túi vải đặt trên ghế sa lông, tùy tiện lật lật, thấy có hai cuốn bằng tốt nghiệp, hơi ngạc nhiên. Mở ra xem một quyển, khoé miệng lập tức co giật. Ban đầu tính giả vờ không biết, nhưng giờ thì hết đường rồi...

Bà ngước mắt nhìn cô con gái đang ngồi xổm ăn đồ ăn khuya, trên mặt không còn nụ cười, khẽ ho một tiếng, nghiêm túc hỏi: "Trần... Khoát? Ai vậy?"

Chương Vận Nghi đang ăn tôm say mê, mùi vị mặn mặn cay cay quá đã, nghe thấy tên đó thì giật nảy mình.

Cô cứng đờ quay sang nhìn cuốn bằng tốt nghiệp bị mẹ cầm lên, đầu óc choáng váng, xong rồi, quên mất vụ cái "túi bắt mắt" này đang chứa luôn bằng tốt nghiệp của người ta!

Chương Chí Khoan đang uống bia mát lạnh, bị câu hỏi bất ngờ làm sặc muốn chết.

"......"

Chương Vận Nghi cố gắng nặn ra một nụ cười đáng thương, yếu đuối và vô tội: "Mẹ... mẹ nghe con giải thích đã..."

A, cái này...

Phải ngụy biện thế nào bây giờ?

Bộ não cô hoạt động hết công suất: nhận không? Nhận thì phải khai ra yêu nhau từ ngày tháng năm nào, ở đâu, bắt đầu ra sao; không nhận? Hình như cũng chẳng cần thiết nữa, dù gì cũng... yêu rồi.

"Em làm con gái sợ rồi kìa." Chương Chí Khoan vừa thoát khỏi cơn nghẹn chết hụt, hơi thở còn chưa đều, bực mình nói, "Em nhìn nó kìa, mắt đảo lia lịa, còn chẳng biết đang lén tính toán gì nữa."

Chương Vận Nghi sững người, nhìn ba rồi lại nhìn mẹ: "..."

"Ba với mẹ sớm biết rồi." Chương Chí Khoan bất đắc dĩ nói, con bé này, từ nhỏ tới lớn chẳng giấu được cái gì, nói dối chỉ gạt được đứa ngốc thôi, "Bạn học chung lớp đúng không? Lớp trưởng đó hả? Thằng nhỏ học hành cũng ổn đấy."

Gì cơ???

Cô giật bắn người, bật dậy: "Sớm biết rồi?!"

Doãn Văn Đan nhẹ nhàng cất hai cuốn bằng tốt nghiệp trở lại túi, giọng điềm nhiên như không: "Bằng tốt nghiệp nhớ cất kỹ vào, cái của con có mất cũng thôi, mất của người ta rồi định bồi thường kiểu gì hả?"

Thấy con gái còn trừng mắt nhìn mình chằm chằm, bà hừ một tiếng: "Suốt ngày cứ tưởng mẹ dễ lừa lắm á? Con vừa đảo mắt cái là mẹ biết ngay sắp giở trò gì rồi!"

Hôm đó là một ngày cuối tháng Ba.

Hai vợ chồng không biết nghĩ gì, tự dưng nổi hứng muốn tạo bất ngờ cho con gái, bèn lái xe tới đón con tan học. Tìm bãi đậu cũng cực khổ muốn chết, cuối cùng chen được vào một chỗ đậu siêu khuất. Trời thì tối mà đèn đường lại yếu.

Doãn Văn Đan mở nắp bình giữ nhiệt, nhấp ngụm nước nóng, vô thức liếc ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Con nhà ai kìa, đứng đó nãy giờ rồi."

Chương Chí Khoan nheo mắt: "Trẻ khỏe thật ha, mùa này ban đêm lạnh phát khiếp."

Xong xuôi vài câu cảm thán, Doãn Văn Đan giục ông chồng xuống xe đứng ở hành lang chờ con gái. Ai ngờ cửa xe còn chưa mở, thì cách đó không xa, có một cô gái mặc áo len đỏ hồng phơi phới chạy về phía cậu con trai cao ráo đang đứng chờ dưới đèn đường.

Cậu con trai hình như hơi ngại ngùng, nhận lấy cặp sách cô gái đưa, còn đưa thêm cho cô cái bánh mì, cô gái lí nhí nhận lấy, cả hai vừa đi vừa cười nói, sánh bước bên nhau.

Hai người lớn trong xe lúc ấy trố mắt, không nói một lời, chỉ nhìn theo bóng hai đứa trẻ mỗi lúc một xa.

Doãn Văn Đan: "?"

Chương Chí Khoan: "??"

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, sống chung từng ấy năm, ánh mắt giao tiếp đỉnh cao: Em thấy cái gì anh thấy cái đó, chẳng ai lên tiếng nhưng đều tự hiểu, đó là con mình đúng không?

Nghe xong nguyên đoạn mở màn, Chương Vận Nghi càng sốc hơn: "Con không hề thấy ba mẹ ở đó luôn á!"

Doãn Văn Đan liếc cô, hừ lạnh: "Con bị tình yêu che mờ mắt, còn thấy được cái gì nữa?"

Chương Vận Nghi: "......?"

Cô ngồi ngẩn ra, như bị đấm cho mấy cú vô não. Không thể ngờ, ảnh hậu ảnh đế lại là người ngay bên cạnh mình! Ba mẹ cô... từ tháng Ba đã phát hiện ra rồi?! Mà vẫn nhẫn nhịn không hỏi, không tra, không vặn vẹo cô một lời nào đến tận bây giờ?! Đây đúng là ý chí thép luôn đó!



Chương Vận Nghi tắm với tốc độ ánh sáng, sau đó ôm túi vải trở về phòng, nhẹ nhàng khép cửa. Chuyện lớn như vậy đương nhiên phải kể cho Đới Giai đầu tiên! Dù là chuyện của bản thân, nhưng đã dính tới tình cảm thì cũng tính là tám, mà chuyện tám thì nhất định phải chia sẻ với chị em tốt. Bạn trai tạm lùi qua một bên.

Cô bật màn hình lên, phát hiện pin điện thoại gần cạn rồi.

Dây sạc cũng nằm trong túi. Lục tìm một hồi, vô tình kéo luôn quyển sổ rơi xuống đất.

Cắm dây sạc vào xong, cô nhắn cho Đới Giai: 【Cục cưng, có đó không? Ra đây, mau... RA MAU】

Đới Giai chưa rep. Cô đành kiên nhẫn chờ. Tám mà không ai đáp lại liền thì mất hết mood nha!

Chờ đợi trong vô thức, cô tựa lưng vào đầu giường, cầm lên quyển sổ mà thầy Triệu đã đưa.

Loại sổ này bình thường, bìa giấy cứng đơn giản, từng trang đều là giấy trắng viền mỏng. Cô mở ra, dòng cam kết đầu tiên do chính mình viết, vừa thấy đã ngượng chết đi được, nhưng cũng không nhịn được bật cười.

Lão Triệu đúng là giáo viên tốt nhất mà cô từng gặp.

Vào kỳ thi thử lần hai, lần ba, có lẽ vì sợ cô áp lực quá nên không bắt viết nữa, mà chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua chỗ ngồi trong tiết đọc sớm, dừng lại mỉm cười, nhẹ nhàng cổ vũ.

Tất cả những lời khích lệ đều nằm trong nụ cười đó.

Bất chợt, ánh mắt cô khựng lại.

Cô còn tưởng mình nhìn nhầm.

Ở mặt sau của tờ cam kết đầu tiên, viết trước kỳ thi thử lần một, hình như có gì đó.

Giống như linh cảm bất thường, cô nín thở lật qua, rồi hít vào một hơi.

Là nét chữ rất quen thuộc, nét mực cứng cáp, ngay hàng thẳng lối.

【Em cam đoan sẽ cùng Chương Vận Nghi cố gắng tiến bộ, cô ấy nhất định sẽ thi rất tốt. Em cũng vậy. Tương lai của chúng em nhất định cũng sẽ rất tốt.】

Ký tên: Trần Khoát.

2673 words17.06.2025