Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 89: Tra điểm thi



Editor: Sel

Chương Vận Nghi chăm chú nhìn cái tên anh vừa ký xuống, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Phía dưới chữ ký còn có cả ngày tháng. Là khoảng thời gian sau kỳ thi mô phỏng lần một, cũng là ngay trước sinh nhật cô. Nghĩ lại thì cũng không khó đoán, nếu cô đoán không sai, chắc là cái hôm anh bảo tâm trạng hơi tệ, thấy phiền lòng.

Tim cô bỗng nghẹn lại, có chút chua xót khó tả.

Trần Khoát chỉ là một học sinh cấp ba mười tám tuổi, một cậu thiếu niên thật sự. Đụng phải chuyện như vậy, khi đó chắc hẳn cũng bối rối lắm đúng không?

Thế mà anh chẳng hề để lộ điều gì, còn lừa cô rằng mình buồn chỉ vì thi thấp hơn Vương Tự Nhiên hai điểm.

Đồng thời cô cũng có một chút may mắn thầm kín, may vì mình đã không làm ngơ tâm trạng của anh, nếu không cái khoảng thời gian ấy đối với anh hẳn sẽ rất mịt mờ.

Điện thoại đặt cạnh gối rung lên mấy cái, cắt ngang cảm xúc đột nhiên mềm yếu và chua cay của buổi tối này. Là tin nhắn của Đới Giai: 【Tới rồi nè, lúc nãy tắm nên rep chậm, có chuyện gì hở?】

Chương Vận Nghi đăm chiêu suy nghĩ, tới khi Đới Giai gửi tin thứ hai, cô mới nhấc điện thoại lên trả lời: 【Tạm gác tám chuyện nha, cho tớ 20 đến 30 phút, tớ phải xử lý một việc siêu siêu quan trọng trước đã!】

Bên kia, Đới Giai đọc xong tin nhắn mà cười không ngậm được miệng. Lúc trước còn hay chọc Tôn Khải Toàn là dân "hơi đâu cũng dính chuyện", giờ thì chính cô bạn của mình cũng bạo liệt không kém. Thế là Đới Giai cũng nghiêm túc rep lại: 【Rõ, Chương tổng!】

Chương Vận Nghi mím môi cười, tâm trạng nặng nề cũng nhờ vậy mà nhẹ đi đôi chút.

Cô không muốn giả vờ như không biết gì nữa. Nghĩ một lúc, cô nhấn vào khung chat, gõ vài chữ rồi gửi cho Trần Khoát.

Cùng lúc đó, Trần Khoát vừa bước ra khỏi phòng tắm, người còn phảng phất hơi nước. Mái tóc ướt dính lòa xòa trên trán, anh mặc một chiếc quần ngủ rộng đến đầu gối, vừa nghiêng đầu lau tóc vừa lười biếng bước vào phòng.

Phí Thế Kiệt đang ngồi trước bàn máy tính, mê mẩn nghiên cứu bảng cấu hình máy mà mấy đại thần trên diễn đàn chia sẻ.

"Cậu vẫn nên mua laptop thì hơn." Trần Khoát ghé lại gần, khom người, một tay chống lên mép bàn, "Chứ nghỉ lễ mà còn phải vác cả màn hình cả cây máy về thì mệt lắm đó. Nói trước nha, tới lúc đó đừng có trông mong gì ở tôi."

"... Nghe cũng có lý."

Phí Thế Kiệt tưởng tượng cảnh mỗi kỳ nghỉ hè, nghỉ đông đều phải kéo vali tay trái, ôm cây máy tính tay phải, lập tức muốn từ bỏ.

"Đừng có gác chân kiểu đó." Trần Khoát lướt mắt qua, lên tiếng nhắc.

Phí Thế Kiệt lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. "Vậy để tôi coi thử laptop. À mà cũng tiện coi giúp Chương Vận Nghi luôn."

"Lo chuyện mình đi." Giọng Trần Khoát bình thản, "Cô ấy không cần cậu lo."

Thật ra lúc ngồi taxi, anh đã muốn nói rồi.

Cô đâu cần phải hỏi Lão Phì làm gì.

"Được rồi được rồi." Phí Thế Kiệt cố tình kéo dài giọng, chọc tức: "Tôi không lo, tôi lo không nổi, được chưa?"

Trần Khoát nghe cái giọng châm chọc đó liền giật lấy khăn tắm đang vắt trên cổ, nhắm ngay đầu cậu bạn mà vò như vò gà, gãi tới khi tóc rối như ổ quạ mới chịu dừng, hai người lăn xăn cười đùa.

Bỗng điện thoại để trên giá sách rung lên, Trần Khoát đành ngừng tay, với lấy điện thoại bật sáng màn hình. Là tin nhắn của cô: 【Cái sổ Lão Triệu đưa em xem rồi, là sao đây!!!】

Anh cứng họng luôn.

Thật không ngờ Lão Triệu lại đưa cái sổ đó cho cô.

Chỉ cần nghĩ tới việc cô đọc được những gì mình từng viết trong đó, anh đã muốn độn thổ luôn cho rồi.

Phí Thế Kiệt thấy anh nãy giờ im re, định hỏi thử là ai nhắn tin trễ vậy, nhưng lời đến miệng lại nghẹn lại. Chợt nhớ ra thằng này đang yêu.

Mà giờ này ai nhắn trừ Lão Vương thì cũng chỉ có thể là Chương Vận Nghi thôi.

Gần đây Lão Vương còn bị anh dìm cho sắp trầm cảm, chắc chắn không dám tự tìm khổ nữa, vậy khỏi đoán cũng biết là cô.

Cậu quyết định nuốt lời xuống, ngoan ngoãn im lặng, tiếp tục cày diễn đàn.

Trần Khoát dựa lưng vào giá sách, lưỡng lự hồi lâu. Đoạn này chắc chắn không tránh được rồi, đành cắn răng nhắn lại: 【Giờ em tiện nghe điện thoại không? Nếu tiện thì chờ anh một chút.】

Cô rep liền: 【Đang đợi nè.】

Nhìn ba chữ đó, khóe môi anh không kìm được cong lên. Chắc là chưa giận đâu nhỉ?

"Tôi ra ngoài chút." Trần Khoát đứng thẳng dậy, cầm điện thoại, ánh mắt rạng rỡ, "Gọi điện."

Phí Thế Kiệt chỉ biết bó tay. Đang yêu nó phải vậy không? Vừa mới chia tay có tí xíu mà lại muốn gọi điện ngay?

Không chờ đối phương kịp phản ứng, Trần Khoát đã đi ra khỏi phòng, cửa chưa khép hẳn. Ba Trần nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, mơ màng thấy con trai đi về hướng cửa liền hỏi: "Khuya rồi còn ra ngoài à?"

"Phí Thế Kiệt đói bụng." Trần Khoát mặt tỉnh bơ, "Con ra cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn cho cậu ta."

Phí Thế Kiệt đang hăng say lướt forum, nghe câu đó mà muốn sặc máu. "???"

Cái gì vậy trời?!

Giữa đêm đi mua đồ ăn cho cậu á?! Biết nhau mười mấy năm rồi, chưa bao giờ được đãi ngộ kiểu đó luôn á!

Thằng này không phải lấy mình làm bia đỡ đạn quen rồi chứ?

Ba Trần "ờ" một tiếng, cũng chẳng hỏi thêm gì, quay vào phòng ngủ tiếp. Trần Khoát thay giày, cầm chìa khóa ra ngoài. Đã hơn mười một giờ, khu dân cư rất yên tĩnh. Anh ngồi xuống băng ghế dài, ngước nhìn những con côn trùng nhỏ đang bay lượn quanh đèn đường, rồi gọi cho cô.

Chương Vận Nghi nằm trên giường, làm vài việc chẳng mấy quan trọng, ví như kéo chăn mỏng trùm kín người, mong tiếng nói nhỏ lại, không để ba mẹ trong phòng chính nghe thấy.

"Lúc đó Lão Triệu biết rồi à? Rồi tìm đến anh sao?" Giọng cô nghèn nghẹn.

Từng người một, giấu kỹ thật đấy!

Anh nói: "Qua hết rồi."

"Ngốc quá đi, sao không nói cho em biết sớm chứ." Cô nhỏ giọng trách, "Lão Triệu hồi đó sao không đến tìm em chứ."

Trong mắt anh ánh lên nét cười, im lặng vài giây rồi hỏi cô: "Nếu lúc đó Lão Triệu tìm em, em định làm gì?"

Bình thường anh chẳng thích đặt giả thiết, cũng không thích mấy câu "nếu như". Nhưng với cô thì khác, cô là ngoại lệ, nên anh hỏi. Cũng là vì thật lòng muốn biết.

Chương Vận Nghi theo bản năng muốn trả lời ngay, nhưng lại khựng lại, vì cô chợt nhận ra nếu người Lão Triệu tìm là cô, thì cô cũng sẽ lựa chọn y hệt anh: tìm cách che giấu, không để anh biết, không để anh phiền lòng.

"Hiểu chưa?" Anh cười khẽ, hỏi lại.

Cô trốn trong chăn, không khí toàn là hơi nóng, giọng anh vẫn vang vẳng bên tai, đập từng nhịp vào màng nhĩ.

Giống như anh nói, mọi chuyện đã qua rồi.

Chính vì đã qua, chính vì bây giờ họ đều ổn cả, nên cả những lúng túng, hoang mang thuở trước cũng bỗng chốc hóa thành món quà, lặng lẽ gửi đến tay cô.

"Không hiểu gì hết, phiền chết đi được!"

Trần Khoát nghe ra được là cô không hề tức giận, ngược lại còn rất vui, vậy nên anh cũng nhẹ nhõm hẳn, không muốn nhắc lại chuyện kia nữa, lặng lẽ chuyển chủ đề. Nói chuyện một hồi, anh cảm giác có con muỗi đang cắn mình, chân bị đốt mấy nốt liền, con muỗi vẫn chưa chịu buông tha, anh cúi đầu, nhíu mày vỗ một cái.

"Đừng nói là anh đang ở ngoài trời đấy nhé?" Chương Vận Nghi nghe tiếng, thò đầu ra khỏi chăn, kinh ngạc hỏi.

"Ra ngoài mua chút đồ ăn."

"Thôi được rồi, khuya rồi đó, cúp máy nha."

"Ngủ ngon." Anh cũng đứng dậy, "Em ngủ sớm đi."

"Ừa, buồn ngủ muốn chết luôn, sắp ngủ ngay đây!"

Chương Vận Nghi còn giả vờ ngáp một cái, thể hiện bản thân đúng là sắp ngủ tới nơi, nhưng vừa cúp máy cái là tinh thần phơi phới, lập tức quay lại khung chat với Đới Giai: 【Bảo bối, tớ tới đây! Hôm nay đúng là một ngày cảm xúc lên xuống như tàu lượn, để tớ kể cho cậu nghe...】

Là một ngày khiến tớ nhận ra mình đang hạnh phúc biết bao!



Hôm công bố điểm, trời xanh không một gợn mây.

Thời gian trước, Chương Vận Nghi đều ngủ đến khi tự tỉnh, nhưng hôm nay vừa tờ mờ sáng cô đã mở mắt, nằm trong chăn ngồi thiền, niệm hết tên tất cả các vị Phật mà mình biết một lượt, ngay cả mấy kiếp cũng niệm lại, chỉ mong các ngài thương tình ban cho chút vận may.

Nhà có người thi đại học, ai cũng căng như dây đàn.

Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan dậy từ sớm, hết nhìn người này lại ngó người kia.

Ông bà nội, ông bà ngoại của Chương Vận Nghi cũng đến luôn. Đừng hỏi, hỏi thì chỉ bảo là lớn tuổi ngủ ít, rảnh quá đi dạo, đi một hồi tới trước cửa nhà, vậy là tiện thể lên chơi luôn.

Trần Khoát ngồi rảnh rỗi trước bàn máy tính.

Rất ít sĩ tử nào có thể ung dung tự tin, ít nhất anh không phải dạng đó. Anh không tài nào tập trung được, khi thì suy nghĩ không biết mình tự chấm có chuẩn không, khi thì lại lo không biết điểm cô ra sao. Nhưng hôm nay đặc biệt, anh không muốn làm cô căng thẳng thêm, đành gác ý định liên lạc sang một bên.

Cốc cốc cốc.

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên. Anh đứng dậy mở cửa, lập tức giật mình.

Ba mẹ anh đang đứng đó, ánh mắt sáng rực, chưa từng dịu dàng như thế, mẹ anh tay cầm điện thoại còn run lẩy bẩy: "Tiểu Khoát, thầy Triệu gọi điện tới, tìm con đó!"

Lông mày Trần Khoát giật một cái.

Ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa cuộc gọi này.

Không giấu được căng thẳng, từ lúc sáu tuổi chính thức nhập học đến mười tám tuổi hôm nay, chưa từng buông lơi, có lẽ là vì khoảnh khắc này mà cố gắng. Anh hít sâu một hơi, nhận lấy điện thoại từ tay mẹ, áp lên tai: "Thầy ạ, em là Trần Khoát."

Giọng thầy Triệu bên kia không giấu nổi hưng phấn: "Mau! Mau đưa ba mẹ em cùng đến trường! Giáo viên tuyển sinh từ trường bên Bắc Kinh tới rồi, muốn gặp em đó!!"

Trần Khoát đứng lặng, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Nhâm Tuệ và bác sĩ Trần suýt chút bật khóc vì mừng. Biết con học giỏi, ổn định là một chuyện, nhưng nghe tin tốt thế này từ chính miệng thầy giáo lại là chuyện khác.

Thầy Triệu bên kia điện thoại vui đến lắp bắp: "Em có thể suy nghĩ chọn trường mình thích, đúng rồi, còn nữa, nhớ mang theo số tài khoản, lần này trường chắc chắn sẽ có phần thưởng..."

Khi học giỏi đến một mức nào đó, câu "sách có mỏ vàng" thật sự không sai.

Ban đầu Trần Khoát còn mơ hồ, nhưng có một từ nào đó chọc đúng chỗ, anh khựng lại, hạ giọng hỏi: "Bao nhiêu ạ?"

Phần thưởng chắc là tiền đúng không?

Tiền thì anh cần. Bằng khen ấy hả, thôi khỏi.

Thầy Triệu ngẩn ra, sau đó cười phá lên: "Nhiều lắm!"

"... Vâng."

Điểm còn chưa công bố, nhưng tuyển sinh đã tìm tới tận nơi, không cần nghĩ cũng biết Trần Khoát chắc chắn là đứng top toàn tỉnh. Bác sĩ Trần và Nhâm Tuệ quá xúc động, không ai dám lái xe, ba người bắt taxi lao thẳng đến trường.

Ngồi ở băng sau, Trần Khoát trò chuyện với ba mẹ, tim cũng dần ổn định hơn. Anh rất muốn kể tin tốt này cho Chương Vận Nghi, lại sợ làm vậy sẽ giống kiểu trẻ con, không chín chắn.

Anh thử gõ vài dòng tin nhắn.

【Trường sẽ có tiền thưởng, em có muốn quà gì không?】

Xoá.

【Muốn ăn gì ngon không?】

Xoá.

【Muốn đi đâu chơi? Hay để anh đổi điện thoại cho em nhé?】

Xoá.

...

Cùng lúc đó, thời khắc tra điểm đang đến gần. Chương Vận Nghi ngồi nghiêm chỉnh trước màn hình máy tính, mặt căng như dây đàn, ánh mắt nóng đến mức sắp đốt thủng luôn cái màn hình.

Nam mô A Di Đà Phật.

Amen.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên một cái, trong căn phòng im phăng phắc đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở của mọi người, âm thanh ấy bỗng vang lên chói tai đến lạ thường. Cả đám người giật mình thót tim, không biết xảy ra chuyện gì.

Ông nội ôm ngực mắng toáng: "Suýt nữa thì rớt tim ra ngoài!"

Bà ngoại liếc xéo: "Ông Chương! Đừng có giật mình la làng, đừng nói mấy lời xui xẻo trước mặt con cháu, nhất là tháng Sáu đấy!"

Bà nội cũng hùa theo, tặc lưỡi rồi mắng chồng một câu.

Chương Vận Nghi cũng bị dọa đến thót tim. Cô cầm điện thoại lên, mở khóa ra xem, là tin nhắn của Trần Khoát:【Trong nước hình như có mấy địa điểm ngắm sao nổi tiếng lắm, em có muốn đi không?】

Cô thấy câu hỏi này vô lý không thể tả, định nhắn lại thì lại do dự. Giờ này mà sao với chả trăng cái gì! Cô chỉ muốn thấy điểm thi của mình ngay lập tức!!

"Đến giờ rồi, đến giờ rồi."

Mọi người trong phòng ùa lại, dán mắt vào màn hình máy tính. Tay Chương Vận Nghi run lẩy bẩy, cô không biết kiếp trước khi tra điểm có run như này không, chỉ biết lúc này miệng khô khốc, da đầu căng chặt, tim như sắp nổ tung.

Ngay cả dì Doãn, người bình thường rất hay mắng cô vì chậm chạp, lúc này cũng không dám lên tiếng giục giã.

Nhưng trong lòng thì sốt ruột vô cùng, chỉ hận không thể giật lấy thẻ dự thi từ tay con gái rồi gõ mã số cho nhanh.

Trong phòng không ai dám thở mạnh, nhưng nhịp tim của mỗi người lại càng lúc càng dữ dội.

Chương Vận Nghi nhấn nút tra điểm, y hệt lần công bố kết quả bài thi tháng đầu tiên lớp Mười Hai, cô nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn. Cô sợ, sợ con số hiện ra sẽ đâm thẳng vào tim mình.

Dì Doãn lúc này đã dí sát mặt vào màn hình.

Mắt bà sáng rực như đèn, nắm chặt tay ông Chương, hồi hộp nói: "Em sắp không thở nổi nữa rồi, Chương Chí Khoan, mau, bấm huyệt nhân trung cho em!"

Giữa lúc ba mẹ cô đang nhốn nháo vì vui mừng, Chương Vận Nghi bỗng thấy tim lỡ mất một nhịp. Cô len lén mở mắt, hé ra một khe nhỏ, và khi nhìn thấy con số 625 hiện rõ trên màn hình...

Cô hét toáng lên một tiếng, vội lấy tay bịt kín mặt mình.

Trời ơiiiiiiiiiiii!!!

Chương Vận Nghi à, tên của mày chính là truyền kỳ!!!

2761 words17.06.2025